Mạc Hi nghĩ lại liền sáng tỏ,
hờ hững nói: "Đoản kiếm có độc?" Đối phương dùng trăm phương ngàn kế
như thế, tuyệt không chỉ muốn khiến nàng rơi vài giọt máu liền bỏ qua như vậy.
Âu Dương Cẩn vô tội nháy mắt
mấy cái, cười nói: "Ta cái gì cũng không biết. Đoản kiếm là Huệ tỷ tỷ cho.
Biện pháp cũng là tỷ ấy ra." Ngừng một chút, nàng ta lại nói: "Ngươi
đừng nghĩ cáo trạng với Đường ca ca, vết thương nhỏ như vậy sẽ không chuyện bé
xé ra to chứ. Nếu ngươi thức thời, bổn tiểu thư nói không chừng sẽ mở lòng từ
bi, đến hỏi Huệ tỷ tỷ đoản kiếm này có phải từng gia công qua hay không."
Dứt lời, nàng ta cũng không quay đầu lại đi mất.
Mạc Hi nhìn bóng dáng cô ta
ngược lại mỉm cười, nghĩ rằng: cô nương này thật ra cũng thú vị.
Hôm sau. Mạc Hi vẫn như trước
cùng Đường Hoan ở cạnh Lăng Ba Trì luyện công.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy thần
thanh khí sảng, thật giống như từng lỗ chân lông trong nháy mắt đều mở ra, tất
cả những khí bẩn trong thân thể đều tỏa ra bên ngoài cơ thể, liền thử chậm rãi
thả chậm tần suất hô hấp, thẳng đến cuối cùng dứt khoát ngừng thở. Qua chừng
năm phút, nàng thử làm chút động tác đơn giản, không hề cảm thấy khó chịu, liền
mỉm cười với Đường Hoan, chỉ chỉ Lăng Ba Trì, ngay sau đó bùm một tiếng liền
nhảy xuống, bọt nước văng tung tóe.
May mắn nước của Lăng Ba Trì
rất trong, ở trên bờ có thể thấy rõ mỗi hành động của nàng. Thấy Mạc Hi ở trong
ao rượt cá đuổi sóng, Đường Hoan không khỏi mỉm cười.
Qua chừng một chén trà nhỏ, Mạc
Hi mới từ trong nước nhảy ra, trên mặt đầy bọt nước nở nụ cười xán lạn như
tuyết mịn dưới ánh mặt trời.
Đường Hoan mặc dù thích nàng
cười, nhưng vẫn không đồng ý nói: "Nàng cũng quá tùy tính rồi. Thời tiết
hiện tại, nước ao rất lạnh, nếu bị đông lạnh thì phải làm sao đây." Ngừng
một chút, hắn giống như độc thoại nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, nếu nàng bị bệnh
còn có thể ở lâu chút."
Mạc Hi nụ cười không thay đổi
nói: "Không có việc gì. Chúng ta đằng nào cũng phải xuống nước tìm mê
cung. Đến lúc đó chẳng lẽ không tốn nhiều thời gian hơn sao." Nàng vẫy vẫy
tay trái ẩm ướt, Đường Hoan bỗng nhiên tiến lên bắt lấy tay trái nàng nhìn kĩ,
kết quả thấy một vết sẹo dữ tợn dọc theo hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái đến ngón trỏ) thẳng đến lòng bàn tay, vội la
lên: "Như thế nào lại bị thương, tay phải còn chưa lành đâu."
Mạc Hi cũng không gạt hắn, đem
việc hôm qua dùng hai ba câu đơn giản nói ra. Nàng mặc dù không rõ ràng lắm
hiệp nghị cụ thể giữa Đường Môn cùng Phích Lịch Đường, nhưng việc buôn bán vẫn
là biết người biết ta mới tốt. Một đôi hoa tỷ muội kia cũng không phải kẻ dễ
bắt nạt, vẫn là nói cho Đường Hoan để hắn tự mình cân nhắc.
Đường Hoan nghe xong sau một
lúc lâu không nói gì. Chỉ từ từ cầm luôn tay phải của nàng, sau một lúc lâu mới
nhẹ giọng nói: "Đều là ta không tốt. Vốn định để nàng đến trị thương, kết
quả vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới."
Mạc Hi lắc đầu, không thèm để ý
nói: "Chút thương tích nhỏ, không có gì đáng ngại."
Đường Hoan lòng vẫn còn sợ hãi,
kìm lòng không được kéo nàng đến cạnh mình, nói nhỏ: "Đoản kiếm mười phần
hết chín là có độc. May mắn trên người nàng có Bích Lưu châu, bằng không nếu
nàng có chuyện gì, ta phải thế nào..." Nói đến đây, hắn chỉ cảm thấy vết
sẹo kia như cắt vào lòng mình, nhất thời cảm thấy đau không nói nên lời.
Mạc Hi không muốn hắn tự trách,
liền nói: "Nơi này gió lùa quá lớn, thổi hơi lạnh, chúng ta trở về
đi."
Đường Hoan một đường nắm tay
nàng đi, ngón cái tay phải không tự giác nhẹ nhàng vuốt phẳng vết sẹo ở lòng
bàn tay nàng, hận không thể xóa đi vết sẹo kia.
Mạc Hi cảm thấy lòng bàn tay bị
hắn vuốt ngứa, vài lần muốn rút tay về, lại đều bị hắn cầm thật chặt, chỉ đành
từ bỏ.
Hai người một đường nắm tay,
yên lặng không nói gì.
Mãi cho đến Thanh Huy Các,
Đường Hoan mới buông nàng ra, phân phó tiểu nha đầu đi tìm Lục Vân đến.
Đợi tiểu nha đầu đi, Đường Hoan
xoay người nhẹ giọng nói với Mạc Hi: "Nàng nha, vẫn không biết thương tiếc
bản thân như thế. Vết thương này mới có, lúc nãy lại ngâm nước, rất dễ sinh mủ.
Nếu ta không thấy, có phải nàng sẽ không trị hay không." Ngừng một chút,
hắn mới nói: "Nàng võ công tốt, nhưng cũng không thể thường mặc quần áo
ướt. Lát nữa nước ấm đến hãy để Lục Vân hầu hạ, mấy ngày nay tay không thể lại
ngâm nước, biết không? Chờ thay đổi xiêm y sạch sẽ, ta lại thay nàng bó
thuốc."
Thấy Mạc Hi ngoan ngoãn gật
đầu, Đường Hoan mới lộ ra vẻ tươi cười.
Chỉ chốc lát Lục Vân liền đến,
thấy vết sẹo trên tay Mạc Hi, nghe ngọn nguồn mọi chuyện, lập tức tự trách nói:
"Đều do Lục Vân không tốt, hôm qua không gác đêm cho cô nương, mới khiến
cô nương bị thương." Ngừng một chút, nàng mới oán hận nói: "Âu Dương
cô nương kia tuổi còn nhỏ tại sao lại ác độc như thế. Tôi vốn nghĩ rằng cô ta
chỉ là điêu ngoa một chút, cho nên mới không phòng bị."
Mạc Hi thấy nàng như sắp khóc,
thầm nghĩ: như thế nào một người hai người đều như vậy, giống như tay nàng
không phải một vết cắt, mà là đã bị đứt rồi vậy. Chỉ đành an ủi: "Là ta tự
mình không cẩn thận. Hơn nữa phiền toái này đã đưa tới cửa, sớm hay muộn cũng
tránh không khỏi."
Khi Lục Vân hầu hạ Mạc Hi tắm
rửa càng thật cẩn thận, một chút cũng không cho nàng động thủ, Mạc Hi chỉ đành
bó tay.
Nghe tiếng nước trong phòng
truyền đến, Đường Hoan lại cảm thấy trên mặt từ từ nóng lên, chỉ đành đi ra
ngoài, nghĩ nghĩ, dứt khoát đi thư phòng.
Đường Đức sớm hầu ở cửa, thấy
hắn đến, liền theo vào.
"Như thế nào, Âu Dương
Khánh bên kia có trả lời chắc chắn chưa?"
"Đối phương cắn chặt không
buông, chỉ nói phối phương hỏa dược tuyệt không thể cho người ngoài, bất luận
điều kiện của chúng ta ưu đãi bao nhiêu, chẳng qua..." Nói đến đây, Đường
Đức nhanh chóng liếc Đường Hoan một cái, lại do dự không nói thêm nữa.
"Cứ nói đừng ngại."
"Âu Dương lão gia nói, nếu
tứ thiếu thành rể hiền của ông ta thì hãy bàn tiếp."
Đường Hoan nghe xong vẫn không
trả lời, chỉ quay lưng nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, thật lâu không động đậy.
Đợi hắn lấy lại tinh thần, đã
không thấy Đường Đức, ly trà nóng trên án thư đã lạnh hết.
Hắn từ trong lòng lấy cái hà
bao thêu phong lan kia ra, chậm rãi xiết chặt, dán vào trái tim mình.
Đợi Đường Hoan trở lại phòng,
Mạc Hi đã chỉnh chu xong, dáng ngồi thoạt nhìn đặc biệt trẻ con. Đường Hoan
thấy không khỏi mỉm cười.
Mạc Hi thấy Đường Hoan lấy ra
cái chai lần trước mình vì hắn bôi thuốc dùng, liền kéo tay trái hắn qua nhìn,
thấy vết thương đã khỏi hẳn, chỉ để lại một vết da mới màu nhạt, cười tủm tỉm
nói: "Thuốc này dùng rất được."
Đường Hoan chỉ khẽ ừ, liền
không nói gì, động tác thay nàng bôi thuốc lại thập phần mềm nhẹ.
Mạc Hi nói: "Ta hiện tại
đã có thể hoạt động dưới nước. Qua vài ngày huynh hẳn cũng có thể làm được. Đến
lúc đó chúng ta lại luyện tập thêm vài lần, tránh cho đến khi xuống nước tìm mê
cung lại có gì ngoài ý muốn." Trầm ngâm một lát, nàng mới nói tiếp:
"Chỉ là không biết cửa vào kia đến tột cùng là ở hướng nào."
Đường Hoan nói: "Tàng thư
lâu sừng sững trăm năm, bản thiết kế cũ nhất chẳng biết đã đi đâu. Nhưng chúng
ta có thể bắt tay từ bệ đài, thăm dò từng chút một."
Mạc Hi gật gật đầu, suy nghĩ
nói: "Nếu tất cả manh mối trước mắt đều ở tàng thư lâu, ta tổng cảm thấy
nếu người xưa có lưu lại gợi ý, cũng có thể ở tàng thư lâu mới đúng." Bỗng
nhiên, mắt nàng sáng lên, nói: "Chúng ta lại đi xem phù điêu cẩm thạch của
Đường Tâm tiền bối đi. Nói không chừng có thể phát hiện gì đó."
Đường Hoan lại dỗ nói:
"Chỉ là hôm nay nàng có tìm được cửa vào cũng không được xuống nước, biết
không? Vết thương này của nàng ít nhất phải dưỡng liên tục ba ngày, nếu không
cho dù vết thương kết sẹo, sau khi ngâm nước liền càng xấu đi."
Mạc Hi gật đầu đáp: "Được,
ta không chạm nước là được."
Đường Hoan thấy nàng đáp ứng
sảng khoái, trong lòng vui vẻ, không khỏi vươn tay vuốt sợi tóc rớt xuống của
nàng, không biết nên yêu thương thế nào cho phải. Đợi phát hiện mình làm gì,
lại giống như điện giật cứng rắn thu tay trở về, cúi đầu, lát sau mới nhẹ giọng
nói: "Nàng chịu tai bay vạ gió này, tất cả đều trách ta." Ngừng một
chút, hắn mới lại nói: "Ngày đó ta biết tay phải của nàng là vì Mộc Phong
Đình mới bị thương, trong lòng đủ loại tư vị, biết rõ không nên, lại nghĩ nếu
nàng đồng ý vì ta bị thương một lần, thật là tốt biết bao. Nay ta mới biết, tư
vị này một chút cũng không tốt, khó chịu cực kỳ."
Mạc Hi không đợi hắn hối hận
xong, môi khẽ cong, trêu chọc nói: "Đương nhiên trách huynh, không có việc
gì bộ dạng lại tuấn tú như vậy làm gì." Thầm nghĩ: người này gặp hẳn không
phải là hoa đào, mà là trúc đào có độc. Nếu mỗi đóa hoa đều muốn đâm mình một
đao, trong nghiệp lớn bảo vệ tính mạng của cô nương ta đã có thể gia tăng thêm
một nhiệm vụ mới rồi - ngăn cản tai họa hoa đào. Gặp phải người bộ dạng đẹp
mặt, cũng là gánh nặng sinh mệnh không thể thừa nhận a...
Đường Hoan vẫn là lần đầu tiên
nghe nàng khen dung mạo mình, mặt mày không khỏi giãn ra, nhẹ giọng hỏi: "Nàng
thật sự cảm thấy ta dễ nhìn sao?"
Mạc Hi nghe xong thiếu chút nữa
cũng liền gọi hắn một tiếng Đường ca ca, đây không phải trọng điểm được
không...
Ngừng một lát, nàng mới lại
nói: "Có thể điều tra Âu Dương tỷ muội dùng là độc gì hay không?"
Đường Hoan lắc đầu nói:
"Độc gặp Bích Lưu châu đều lập tức tiêu đi. Trên người nàng không có dị
trạng gì, cho nên căn bản không thể kiểm tra thực hư."
Mạc Hi gật đầu không nói.
Hai người theo thường lệ trước
hoàng hôn đến tàng thư lâu, lại nhìn đăng một hồi.
Đợi Đường Hoan hạ xuống một nét
cuối cùng, Mạc Hi cầm bản thảo trước mắt vừa lòng nói: "Hiện tại bản vẽ
cuối cùng cũng viên mãn. Chỉ là cửa vào ở nơi nào chúng ta vẫn không có đầu
mối. Đi xem phù điêu trước đi."
Hai người tới trước phù điêu
của Đường Tâm, chăm chú nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra được gì.
Nhưng Mạc Hi vẫn cảm thấy có
chỗ khác thường, lại nhất thời không thể nói rõ. Chỉ đành tưởng tượng mình
thành bộ dáng người trong tranh, học bước múa của Đường Tâm vòng quanh hai
vòng. Nàng đột nhiên dừng lại, nói: "Ta nghĩ ra rồi. Huynh xem, bước múa
của Đường Tâm là xoay vòng, váy cũng dạng mở, tay áo của nàng hẳn cũng phải
cong thành hình cung mới đúng, nhưng trên phù điêu khắc lại không phải như vậy,
tay áo trái của nàng rủ thẳng tắp xuống đất, tay áo phải giũ thẳng, song song
mặt đất. Huynh nói xem đây có phải biểu thị cửa vào hay không?" Đợi một
lát, không nghe Đường Hoan trả lời, thế này mới hồ nghi quay đầu nhìn hắn, thấy
khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng đỏ, nhất thời khó hiểu, một lát sau mới phát hiện
mới vừa rồi mình hưng phấn đã chủ động kéo tay Đường Hoan, kéo hắn lại.
Mạc Hi nhất thời nổi lên tâm tư
trêu chọc hắn, ngạc nhiên nói: "Lúc huynh kéo tay ta tại sao không đỏ
mặt?"
Đường Hoan nhẹ giọng nói:
"Lần này là nàng chủ động."
"Lúc trước ta xem vết thương
ở lòng bàn tay huynh cũng đã kéo qua, sao lại không tính?"
"Đó cũng giống như đại phu
xem bệnh, đại phu xem bệnh tự nhiên không tính."
Mạc Hi gật gật đầu, nói:
"Thì ra là thế. Vậy về sau huynh xem bệnh cho cô nương khác có tính
không?"