Hai người vừa tiến vào tàng thư
lâu, Đường Hoan liền mang theo Mạc Hi lập tức đi lên tầng thứ bảy. Đợi đi tới
rào chắn bằng cẩm thạch của tầng thứ bảy, Mạc Hi không khỏi ngừng chân nhìn cây
tố phong đăng kia. Cây đèn đó có hai tầng trong ngoài, tầng ngoài hình lục
giác, trên mặt đèn bằng sa nửa trong suốt vẽ sơn thủy bút pháp tinh tế, tầng
trong là hình trụ, mơ hồ hiện ra hình dáng một mỹ nhân cung trang ăn mặc hoa
lệ. Hai tầng trong ngoài dưới tác dụng của không khí lưu động hơi xoay tròn,
nhìn qua giống như một mỹ nhân dừng chân lưu luyến nơi non nước.
Đường Hoan nói: "Sách võ
Đường Môn ghi lại đều có phân loại. Nhưng chỉ là chút quyền cước công phu tầm
thường, phần lớn là kiếm pháp. Nếu không cũng chỉ là chút phương pháp nội công
thổ nạp. Trước khi ta chữa khỏi hai chân chưa bao giờ đến tầng thứ bảy, thứ
nhất hành động không tiện, thứ hai lúc ấy một lòng nghiên cứu y thuật, võ học
ngược lại cũng không chấp nhất. Sau đó, khi chân của ta khỏi hẳn có đi qua, chỉ
là nơi này ước chừng có hơn hai mươi giá sách, có rất nhiều sách ngay cả ta
cũng chưa từng xem qua. Nhất thời không biết bắt tay từ đâu."
Mạc Hi nói: "Chúng ta phân
công nhau tìm đi. Trước bắt đầu tìm từ loại sách."
Vì thế hai người bắt đầu từ hai
đầu tìm kiếm hai mươi giá sách. Đợi khi hợp lại mới phát hiện trong đó căn bản
không có loại "bơi trong nước", vì thế trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ,
bắt đầu lao vào biển sách.
Ước chừng qua một canh giờ, vẫn
không thu hoạch được gì.
Đường Hoan quay đầu, thấy Mạc
Hi cúi người vẻ mặt chuyên chú trong biển sách, không khỏi nói: "Nếu không
chúng ta về dùng cơm trưa trước, sau đó trở lại tìm tiếp."
Mạc Hi nói: "Không sao,
việc này phải nhân lúc hăng hái làm cho xong luôn đi." Nàng ngẩng đầu mỉm
cười, nói: "Nếu trong lòng huynh áy náy, vậy mời ta ăn là được."
Đường Hoan cũng cười rộ lên,
nói: "Mèo tham ăn, như vậy nhất định phải đãi nàng rồi."
Mạc Hi nghe xong ngược lại hơi
ngẩn ra.
Từng có người cũng dùng giọng
điệu như thế nói những lời như thế với nàng.
Nhưng chỉ một lát sau, ánh mắt
Mạc Hi liền trở lại trên sách, bỗng nhiên một quyển sách da nhỏ màu xám thu hút
sự chú ý của nàng, trên gáy sách viết một chữ "nước" tượng hình. Rút
ra xem kĩ, trên trang bìa của sách viết:
"Tim phổi mở ra, hun da, lấp đầy cơ thể, lông ẩm ướt, như được tưới sương
lộ."
Mạc Hi nhanh chóng lật xem,
càng xem ánh mắt càng sáng. Nói đơn giản bản <Quyết khí thiên> này là dạy
người tu tập không nhất định phải nằm, trong lúc thả lỏng, dùng ý niệm tản ra
làn da quanh thân, từng bước làm nhỏ lỗ chân lông, dựa theo đó mà mở. Như sương
mù tưới đất, những lời này là nói quá trình thở bằng phổi làm da mượt mà. Mà
làn da cũng có thể thở thay phổi. Khi phổi và da hợp chung làm một, miệng mũi
dần ngừng hô hấp, lỗ chân lông mở hết, mạch yếu đến không thể thăm dò, giống
như đã chết. Tức là tiến nhập một loại cảnh giới "thai thở", vì thế
có thể an toàn tự tại giống như thai nhi trong nước ối vậy.
Tuy rằng không biết đây có phải
võ công giấu trong Lang Gia trượng hay không. Nhưng nếu sau khi tu luyện thật
sự có thể dùng da hô hấp, không thể nghi ngờ ứng hai chữ "bơi nước".
Chỉ là thay vì nói đây là một loại võ công dạy người như thế nào lặn nước,
không bằng nói đây là một loại phương pháp thổ nạp, chỗ tốt của nó không chỉ
đơn giản là giúp người tu tập nín thở trong nước.
Trong lòng Mạc Hi biết nếu lúc
này nàng lập tức nói cho Đường Hoan thu hoạch của mình, chắc chắn hắn sẽ không
cho mình tiếp tục tìm. Khó tránh bỏ sót, cho nên nàng đem cuốn sách này đặt bên
cạnh, tiếp tục cẩn thận tìm.
Như thế lại trôi qua nửa canh
giờ, hai người dựa vào giữa những hàng giá sách hội hợp, nhìn nhau cười.
Mạc Hi quơ quơ quyển sách trong
tay nói: "Huynh xem xem có phải cái này không."
Đường Hoan tiếp nhận, vội vàng
lật xem một lần, hưng phấn nói: "Mặc kệ có phải hay không, phương pháp này
quả thật quá tuyệt." Ngừng một chút, hắn chăm chú nhìn Mạc Hi khẽ cười,
dịu dàng nói: "Nàng đúng là phúc tinh của ta."
Mạc Hi nói: "Phúc tinh đói
rồi." Trong lòng nói thầm: đứa nhỏ này thật chân thật a, không nhớ rõ mình
vốn là tai họa của hắn, cũng không nhớ rõ mình không công lừa đi bảo bối của
hắn. Lại chỉ nhớ chút chỗ tốt bé nhỏ không đáng kể ấy.
Đường Hoan cười nói: "Đi
thôi. Ta đưa nàng đi dùng cơm."
―――――
Vân Hà Đài.
Âu Dương Cẩn vô cùng buồn chán
đùa nghịch trà cụ trên bàn. Thấy tiểu nha đầu cầm bình men hồng văn cắm mai
trắng tiến vào, hai mắt sáng ngời, nói: "Là Đường ca ca bảo ngươi mang đến
tặng ta sao?"
Tiểu nha đầu kia sửng sốt, nói:
"Chưởng môn muốn chúng tôi chăm sóc cô nương. Hoa mai này là vừa hái từ
trong rừng."
Âu Dương Cẩn nghe xong nhất
thời vẻ mặt thất vọng ngồi xuống, lẩm bẩm: "Vốn tưởng rằng cầu phụ thân đi
ra, đến Đường Môn có thể gặp huynh ấy nhiều hơn, ai ngờ lại cả ngày không thấy
bóng người." Nói xong, tức giận cầm chung trà trong tay ném đi.
"Oán khí thật lớn. Ai lại
chọc muội tức giận vậy." Là Âu Dương Huệ đến.
"Huệ tỷ tỷ, hôm qua muội
làm theo chủ ý của tỷ, đi nơi chế tạo Phích Lịch đạn đại náo một hồi, Đường ca
ca thật sự có đến. Nhưng hôm nay muội đi tìm huynh ấy, đám hạ nhân lại nói
huynh ấy đi vắng. Cũng không biết cả ngày bận việc gì, ngay cả phụ thân chúng
ta cũng không bận như huynh ấy. Nhưng cho dù muội tùy hứng như thế nào, cũng
không thể cả ngày náo loạn a." Ngừng một chút, nàng nhíu mày nói:
"Huệ tỷ tỷ, tỷ nói xem có phải huynh ấy cố ý trốn muội không."
Âu Dương Huệ từ từ nói:
"Muội hỏi người bên cạnh hắn xem, hắn rốt cuộc đang làm gì, chẳng phải sẽ
biết. Muội muội ngốc."
Âu Dương Cẩn bĩu môi nói:
"Đám người hầu hạ huynh ấy chả có ai đáng tin. Như nha đầu tên Lục Vân
kia, muội đã bỏ ra một cây trâm phương, một đôi vòng tay mã não cho cô ta, chất
lượng đều là tốt nhất, kiểu dáng cũng là mới nhất, cô ta cũng không cần. Dáng
vẻ hỏi gì cũng không biết."
Âu Dương Huệ cười nói:
"Cẩn nhi tốt của ta, nơi này là Đường Môn, muội tìm lại là người đắc lực
nhất bên cạnh hắn, sao lại dễ dàng bị một chút đồ vật của muội thu mua
chứ."
Âu Dương Cẩn thất vọng nói:
"Vậy làm sao bây giờ, Huệ tỷ tỷ, tỷ dạy muội đi. Cầu tỷ mà." Nàng vừa
nói vừa lắc lắc cánh tay Âu Dương Huệ.
"Muội muội tốt, đừng lay,
xương cốt đều bị muội lay rớt ra rồi." Ngừng một chút, Âu Dương Huệ cầm
tay Âu Dương Cẩn, dịu dàng nói: "Hai chúng ta tuy là tỷ muội cùng cha khác
mẹ, nhưng từ nhỏ đã hợp ý. Mẹ ruột ta đi sớm, lưu lại một mình ta ở Âu Dương
gia, trong nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy cũng chỉ có muội tốt nhất. Muội có
việc nhờ, ta xưa nay không có gì là không đồng ý. Tâm tư của muội, ta làm tỷ tỷ
sao lại không biết. Chỉ là muội có nghĩ tới không, đại thị nữ như Lục Vân, từ
nhỏ đi theo chủ tử, sao lại tùy tùy tiện tiện liền đi hầu hạ một khách ở
nhờ." Nàng nói đến chỗ này liền không nói thêm gì nữa, chỉ còn chờ Âu
Dương Cẩn tự mình suy nghĩ cẩn thận.
Âu Dương Cẩn nhíu chặt mày
liễu, nghi hoặc nói: "Huệ tỷ tỷ, tỷ là nói Đường ca ca thích Mộc cô nương
kia, cho nên mới kêu Lục Vân đi hầu hạ cô ta? Không thể nào, cô ta cả người
trên dưới đều nhìn không ra nửa điểm đặc biệt, ăn mặc ngay cả nha hoàn bậc hai
của nhà chúng ta cũng không bằng, khẳng định không phải thế gia tiểu thư."
Âu Dương Huệ sâu sắc nói:
"Muội cũng nói cô ta không giống thế gia tiểu thư. Đường chưởng môn lại
đặc biệt chiếu cố cô ta, sắp xếp ở Sùng Diêu Đài không nói, còn cho Lục Vân nha
đầu bên người đến chăm sóc. Muội ngẫm lại xem, Sùng Diêu Đài không phải nơi ở
của khách bình thường, cho dù muội giáp mặt cầu Đường chưởng môn, hắn cũng
không cho chúng ta ở đó."
Âu Dương Cẩn nghe vậy, cắn môi
mình đến hiện ra một dấu răng không cạn, mới lắc đầu nói: "Muội vẫn không
tin. Tướng mạo như cô ta, Đường ca ca là nhân vật thần tiên như thế, sao có thể
thích."
Âu Dương Huệ bị nàng chọc nở nụ
cười, nói: "Phải, Đường ca ca giống như thần tiên của muội sao lại thích
một nữ tử bình thường như vậy. Muội muội của ta đẹp tựa thiên tiên, mới xứng
cùng hắn. Sao muội không hỏi Đường ca ca của muội xem, khi nào hắn cầu hôn với
phụ thân chúng ta, mới là đúng đắn."
Âu Dương Cẩn mặt nóng lên nói:
"Huệ tỷ tỷ, tỷ lại trêu ghẹo muội, muội là một cô nương gia, làm sao hỏi
được."
Âu Dương Huệ vẻ mặt nghiêm
chỉnh nói: "Đường chưởng môn muội không thể hỏi. Nhưng vị Mộc cô nương
kia, muội có thể hỏi mà."
Âu Dương Cẩn không ngờ tỷ tỷ
lại nói như vậy, nàng mặc dù không tin Đường Hoan sẽ thích nữ tử tư sắc bình
thường như Mạc Hi, nhưng chung quy cũng là cô gái ôm ấp tình cảm, lại bị Âu
Dương Huệ nhắc mãi, khó tránh khỏi nghi ngờ. Thầm nghĩ: ta nhất định phải hỏi
xem. Ngoài miệng lại nói: "Nhất định sẽ không, chắc chắn là cô ta không
biết xấu hổ, quấn quít lấy Đường ca ca. Nếu quả thực như thế, muội ắt phải dạy
dỗ cô ta một chút."
Âu Dương Huệ nói: "Tuy nói
nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng chúng ta cùng con nhà bình
thường không giống nhau, chuyện tranh chấp tình nhân này nếu vỡ lở ra đối với
thanh danh sẽ có tổn hại. Muội hãy lén đi tìm vị Mộc cô nương kia hỏi rõ ràng,
tốt nhất đừng để người ta nhìn thấy."
Âu Dương Cẩn lại do dự, nói:
"Nếu cô ta dám chống chế, không nói thật thì làm sao đây?"
Âu Dương Huệ phì cười nói:
"Chẳng lẽ muội học võ công nhiều năm như vậy là uổng công hay sao, kiếm
pháp luyện chơi à?"
Âu Dương Cẩn nghe xong như có
điều suy nghĩ, không nói gì.
Âu Dương Huệ thấy muội muội
giữa ban ngày mà bắt đầu tương tư đơn phương, chỉ lo một mình ngẩn người, trong
lòng cười thầm, liền lặng lẽ lui ra ngoài.
―――――
Đường Hoan trong Thanh Huy Các
lại đang thay Mạc Hi chia thức ăn. Hắn mỉm cười, nói: "Món tam ti xào này
nguyên liệu mặc dù đơn giản, nhưng cũng là món ăn có tiếng của đất Thục, khẩu
vị thanh mà nhẹ, nàng hẳn sẽ thích. Cải tím này bổ máu, ăn nhiều chút, mới có
lợi cho thương thế của nàng."
Mạc Hi nếm thử một miếng tam ti
xào, nguyên liệu cũng chỉ là thịt sợi, măng sợi, nấm hương sợi, lại ngon miệng
thanh nhẹ ít thấy, quả thật không tệ.
Nàng hạ đũa, nói: "Kế tiếp
chúng ta làm gì bây giờ? Võ công tìm được rồi, lại không biết có phải thứ trong
Lang Gia trượng hay không. Hơn nữa manh mối tìm Lang Gia trượng có thể nói đã
đứt." Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nàng lại hỏi: "Huynh có biết vì sao
tàng thư lâu lại xây ở nơi bốn bề là nước không? Nhìn chung các lầu gác khác
của Đường Môn, đều rất chú ý bố cục, chỉ riêng lựa chọn vị trí của tàng thư lâu
lại có chút ngoài dự liệu. Lúc trước lên kế hoạch xây dựng tàng thư lâu không
có khả năng không suy nghĩ đến việc hơi nước quá nhiều gây hại cho việc giữ
sách."
Đường Hoan nói: "Phá Quyển
Lâu đã sừng sững trăm năm, lúc trước vì sao chọn xây ở trên diêu hà ta cũng
không rõ lắm. Có lẽ bởi vì cả tòa tàng thư lâu đều dùng nước ấm, như thế ngược
lại rất khô ráo."
Mạc Hi thầm nghĩ: giải thích
thế này không thông a. Thiết bị làm ấm nước ở đây tuyệt đối thuộc loại công
trình yêu cầu kĩ thuật cao, không tiện lợi và thông dụng như xây ống nước ngầm
thời hiện đại. Chẳng lẽ tổ tiên Đường Môn thật là vì phong cảnh đẹp mới chọn
diêu hà sao.
Mạc Hi lẩm bẩm: "Nước...
lội nước..."
Bỗng nhiên mắt hai người cùng
sáng lên, liếc nhau, trăm miệng một lời nói: "Huynh/ nàng nói vùng nước
dưới tàng thư lâu này có gì kì lạ hay không?"
Đường Hoan lập tức nhớ tới một
câu - tâm hữu linh tê.
Mạc Hi nói: "Ân lão từng
nói Đường Tâm tiền bối thích nhất là ở trong tàng thư lâu luyện tập khinh công,
đặc biệt là lúc hoàng hôn. Hôm nay trước lúc hoàng hôn chúng ta liền chờ ở chỗ
tố phong đăng, xem rốt cuộc có gì cổ quái."
Đường Hoan suy tư nói: "
Chọn giờ này, chẳng lẽ có liên quan đến ánh sáng mặt trời?"
Mạc Hi gật gật đầu, nói:
"Vô cùng có khả năng."
Vì thế hai người liền vòng trở
lại Phá Quyển Lâu, trước khi mặt trời lặn sớm canh giữ ở rào chắn bên cạnh
"Thất Trọng Thiên".
Ánh mặt trời dần ngã về tây,
hai người đều nín thở chờ đợi. Khi tia sáng vàng kim cuối cùng chiếu vào tố
phong đăng, tầng trong phút chốc đã xảy ra biến hóa, mơ hồ như có một nét vẽ
màu xám nổi lên, nhưng vì khoảng cách xa, nhìn không rõ ràng. Hai người lập tức
phi thân lên, nhìn kĩ xung quanh. Khi hai tầng trong ngoài nhẹ nhàng chuyển
động đến một điểm phù hợp, những dãy núi được vẽ tỉ mỉ ở tầng ngoài lại kết hợp
hoàn mỹ cùng đường cong màu xám như vệt nước nổi lên dưới ánh sáng của tầng
trong, tạo thành một hình ảnh giống như mê cung đồ, đáng tiếc kỳ cảnh này lướt
qua rồi mất ngay, chỉ duy trì ngắn ngủi vài giây. Hai người liếc nhau, nhảy trở
lại rào chắn.
Mạc Hi nói: "Trách không
được Đường Tâm thường đến xem, cả bức hình quá mức phức tạp, liếc mắt một cái
căn bản không nhớ được." Lúc này nàng thật hâm mộ Sở Hoài Khanh, đầu người
này cũng giống như con chip máy tính, nhìn một cái đã đưa những chi tiết vào
hết, thật tiện lợi. Mạc Hi vô cùng hoài niệm xã hội hiện đại, không có trí nhớ
kiểu chụp ảnh, có máy ảnh kĩ thuật số cũng tốt a, trong vài giây kia cũng đủ
chụp lại.
Đường Hoan gật đầu nói:
"Xem ra chúng ta cũng phải noi theo Đường Tâm tiền bối, ngày ngày chờ ở
chỗ này, cho đến khi hiểu rõ bí ẩn trong đó."
Mạc Hi thở dài: "Ừm, cũng
chỉ đành như thế." Suy nghĩ một lát, nàng lại nói: "Hình ảnh vừa rồi
thoạt nhìn giống như là mê cung nhìn từ trên cao xuống. Huynh nói xem vị trí
của mỹ nhân cung trang vừa rồi, có khả năng là cửa vào mê cung hay không?"
Đường Hoan gật gật đầu nói:
"Ta cũng nghĩ như vậy. Chỉ là Hoan có một chuyện không thể hiểu nổi. Nếu
Đường Tâm tiền bối đã rõ ràng bí ẩn trong đó, hơn nữa tìm được mê cung, vì sao
trên dưới Đường Môn không ai biết, ngay cả một tiếng gió cũng không có. Nếu là
một mình bà ấy phát hiện huyền bí trong đó, không muốn người khác biết, có thể
phá hủy tố phong đăng mà. Nhưng bà ấy không làm vậy."
Mạc Hi trầm ngâm một lát nói:
"Ta đoán Đường Tâm có đem việc này báo cho một người cực kỳ đức cao vọng
trọng của Đường Môn biết. Đường Tâm rời Đường Môn nhiều năm, sau khi mất bài vị
vẫn có thể vào từ đường được người đời sau cung phụng, có lẽ không phải bởi vì
độc thuật xuất thần nhập hóa của bà, mà là vì bà phát hiện mê cung. Có thể cho
phép bài vị chuyển vào từ đường chắc chắn phải là nhân vật cực có quyền lực của
Đường Môn."
Đường Hoan đồng ý nói:
"Đường Môn xác thực có vài vị trưởng lão bán ẩn (ẩn một nửa), nếu không phải việc liên quan đến sinh tử tồn vong
của Đường Môn sẽ không hiện thân, ngay cả người chưởng môn như ta cũng chỉ nghe
nói có những người này tồn tại, nhưng chưa bao giờ được biết là người phương
nào."
Mạc Hi thầm nghĩ: mấy trưởng
lão bán ẩn kia có bao nhiêu bí ẩn a. Lúc trước, Việt Kiếm Môn dốc toàn lực
lượng đến đập phá Đường Môn, bọn họ vẫn có thể bình thản, tiếp tục lặn xuống
nước.
Đường Hoan lại nói tiếp:
"Từ hôm nay chúng ta bắt đầu tu tập cách thổ nạp đi. Cũng không biết công
phu này cần luyện bao lâu. Cho dù không vì giải đáp bí ẩn của tố phong đăng, tu
luyện công phu như vậy cũng rất có ích."
Mạc Hi điểm điểm, cười nói:
"Ta đúng là được lây dính ánh sáng của huynh."
Đường Hoan lắc đầu nghiêm túc
nói: "Nếu không có nàng, một mình ta chưa chắc có thể tìm được cuốn sách
kia."
Từ đó hai người liền bắt đầu
khổ luyện kiếp sống nằm vùng. Liên tục bảy ngày, hai người ban ngày đều cùng
nghiên cứu luyện tập công pháp, trước hoàng hôn lại đi Thất Trọng Thiên ngắm
đèn. Mỗi lần xem xong hai người liền thừa dịp ký ức còn mới chia nhau vẽ lại,
rồi sau đó đối chiếu. Mặc dù tiến triển không nhanh, nhưng mỗi ngày đều có thu
hoạch. Như thế liên tục mấy ngày, cũng đã chấp vá được phần lớn bản đồ.
Hôm nay hai người theo thường
lệ vẽ bản đồ, sau khi dùng cơm ở Thanh Huy Các, Đường Hoan đưa Mạc Hi về phòng
ngủ mới rời đi.
Mạc Hi vừa vào phòng, liền có
một thanh kiếm từ phía sau đánh tới cổ nàng. Kỳ thật nàng sớm cảm giác được
trong phòng có người, vả lại võ công hơi yếu hơn Lục Vân, chỉ cho là tiểu nha
đầu nào đó.
Phán đoán theo tiếng gió, người
tới xuất kiếm vô luận độ nhanh hay độ mạnh đều chỉ là một nhân vật loại ba. Mạc
Hi chân trái nhẹ nhàng nhón ra sau xoay tròn, thân thể nghiêng về trước, đồng
thời tay trái đánh về phía cổ tay phải đối phương.
Keng một tiếng, trường kiếm rơi
xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng khẽ kêu:
"Ngươi dám tước kiếm của ta!"
Âu Dương Cẩn váy dài màu hạnh
đứng trước mặt Mạc Hi, sắc mặt bởi vì nhất thời gấp giận mà hơi có chút phiếm
hồng, một đôi mắt hạnh trợn lên, khí thế bức người nói: "Ta hỏi tiểu nha
đầu phụ trách quét tước nơi này. Gần đây ngươi đều quấn quít lấy Đường ca ca,
hai người mỗi ngày đều đi sớm về trễ, không biết làm cái gì."
Mạc Hi lạnh nhạt nói: "Âu
Dương tiểu thư, đêm đã khuya, mời trở về đi."
Âu Dương Cẩn nghe thấy Mạc Hi
căn bản không tiếp lời mình, vừa mở miệng liền đuổi mình đi, càng tức giận, lớn
tiếng nói: "Thật quá đáng! Ta không đi! Ngươi nói đi, ngươi cùng Đường ca
ca rốt cuộc là quan hệ gì?"
Mạc Hi không đáp, chỉ khách khí
làm tư thế tiễn khách.
Mẫu thân Âu Dương Cẩn trong
phần đông thê thiếp vốn là người phụ thân Âu Dương Khánh của nàng vừa ý nhất,
hơn nữa sức khỏe yếu, sau khi liều mạng sinh Âu Dương Cẩn liền sớm mất. Âu
Dương Khánh vốn không phải người chung tình, nhưng nàng này vừa đi, liền có
chút thương cảm hoài niệm như "thập niên sinh tử lưỡng mang mang" (Mười năm sống chết hai nơi – câu đầu trong
bài Giang thành tử, Ất Mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng của Tô Thức),
không khỏi đem tâm tư này đều chuyển qua trên người Âu Dương Cẩn. Âu Dương Cẩn
từ nhỏ ở Phích Lịch Đường có thể nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhận
hết sủng ái, ngẫu nhiên bướng bỉnh vụng trộm ra ngoài xông xáo giang hồ cũng có
người âm thầm đi theo, thay nàng thu thập tàn cục. Người trong giang hồ nể mặt
Phích Lịch Đường cũng sẽ không so đo. Lâu dần, liền dưỡng thành tính tình điêu
ngoa bá đạo như ngày hôm nay.
Âu Dương Cẩn chưa từng bị đối
đãi như thế, liền nói: "Nơi này là Đường Môn, ngươi có tư cách gì đuổi ta
đi. Đường ca ca cũng chưa từng đuổi ta đi! Ngươi căn bản không xứng với Đường
ca ca. Luận gia thế, luận dung mạo, ngươi sao bằng được ta, Đường ca ca lại bởi
vì ngươi cả ngày đối với ta lãnh đạm..." Càng nói càng cảm thấy mình bị ủy
khuất thật lớn, không ngờ ẩn ẩn mang theo tiếng khóc.
Mạc Hi thấy thế nhất thời đau
đầu. Kiếp trước cũng từng có người quỳ gối trước mặt nàng khóc cầu nàng thả nam
nhân kia. Tuy rằng đối phương đã dập đầu có thành ý như vậy, Mạc Hi lại cảm
thấy oan có đầu nợ có chủ, dựa trên nguyên tắc công bằng phòng ngừa hiểu lầm,
liền trực tiếp không nhìn kẻ thứ ba, chỉ muốn tìm chính chủ để hỏi cho rõ. Ai
ngờ hắn lại nhiều lần trốn tránh không gặp, vả lại đối với nàng chặn hết các
cách liên lạc bằng thiết bị công nghệ cao, Mạc Hi lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra
hắn không muốn đối mặt, liền để người mới tìm tới người cũ, tự động tiến hành
thủ tục thừa kế tài sản. Vì thế nàng dứt khoát không chút ràng buộc đem nam nhân
kia chuyển giao ra, chỉ cầu đối phương cho nàng yên tĩnh. Ai ngờ nàng cắt đứt
sòng phẳng như thế, nam nhân kia lại không muốn ngừng, chạy tới cửa huyết lệ
lên án nàng lãnh huyết tuyệt tình. Đang không biết làm sao, nữ nhân kia lại tìm
tới cửa, lên án nàng không giữ lời, quấn quít lấy nam nhân kia. Thật sự là chỉ
có một chữ loạn.
Từ kinh nghiệm kiếp trước, hơn
nữa tình huống lần này lại có chỗ khác biệt, nàng đối với bạn nhỏ Đường Hoan
vốn không tồn tại quyền sở hữu trên ý nghĩa giữa người yêu, bởi vậy Mạc Hi chỉ
đành trò cũ làm lại, bỏ chạy.
Ai ngờ nàng vừa mới xoay người
chuẩn bị theo cửa sổ chuồn mất, phía sau liền truyền đến tiếng xoẹt xoẹt rất
nhỏ, đó là tiếng ngòi nổ bị đốt. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, không cần quay
đầu, Mạc Hi đã biết phía sau là cái gì, sát chiêu lợi hại nhất của Phích Lịch
Đường, Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn! Thầm nghĩ: Đường Hoan a Đường Hoan, hoa đào của
huynh như thế nào người người đều lợi hại như thế, tuy rằng một ẩn nhẫn một hỏa
bạo, phong cách dị thường khác xa, nhưng lực sát thương đều mạnh mẽ như nhau.
Hải điêu a hải điêu, chủ tử ngươi hiện tại cũng hưởng thụ đãi ngộ như ngươi
đây, được Phích Lịch Đạn hầu hạ. Mới vừa nghĩ như vậy, thân hình nhanh chóng
lướt về phía trước. Ai ngờ thanh âm kia lại không đuổi theo nàng, phía sau cũng
không có tiếng ném bom. Mạc Hi không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bàn tay
trắng nõn thon nhỏ của Âu Dương Cẩn giơ cao một quả Phích Lịch Lôi Hỏa Đạn,
cánh tay trái lộ ra một đoạn như ngó sen, bày ra dáng vẻ như Đổng Tồn Thụy, vẻ
mặt lã chã chực khóc, bi thanh nói: "Ngươi đáp ứng ta từ nay về sau không
quấn lấy Đường ca ca, nếu không ta sẽ chết trước mặt ngươi!"
Mạc Hi nhất thời thân hình cứng
đờ, trong lòng lạnh lẽo: cô nương này đầu óc chập mạch hay sao, lấy mình ra uy
hiếp cũng phải nhìn xem trong mắt người khác mạng mình có đáng giá hay không,
trấn áp được hay không chứ.
Tuy rằng trước kia chưa bao giờ
có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, nhưng y theo phong cách trước giờ của Mạc
Hi, đối mặt loại chuyện này nàng chỉ có một loại phản ứng: mặc kệ cô ta đi tìm
chết. Chỉ là lần này nàng lại không thể. Đường Hoan đối với Âu Dương tỷ muội rõ
ràng có điều kiêng kị, nếu Âu Dương Cẩn ở Đường Môn có sơ xuất gì, chắc chắn sẽ
ảnh hưởng sự hợp tác giữa Đường Môn và Phích Lịch Đường, nàng không thể ăn
không trả tiền còn hủy đi bàn ăn của y sư chẩn trị cho mình.
Mắt thấy ngòi nổ của Lôi Hỏa
Đạn càng đốt càng ngắn, trong phút chốc sẽ bị dẫn nổ, trong lòng Mạc Hi vừa
than thở vừa hối hả nhảy về, đùi phải đá nghiêng, muốn đá bay Lôi Hỏa Đạn.
Không ngờ, trong giây lát Mạc
Hi đến gần, tay phải giấu trong tay áo của Âu Dương Cẩn đột nhiên vung lên,
hung hăng đâm tới nàng.
Mạc Hi cũng không thối lui, mà
vươn tay trái nhanh chóng đón lấy đoản kiếm, đùi phải vẫn bảo trì tư thế đá
ngang.
Ai ngờ trong nháy mắt lại sinh
biến hóa, lưỡi đoản kiếm kia vươn ra bên ngoài, so với ban đầu dài hơn nửa tấc.
Lưỡi dao khó khăn xẹt qua hổ khẩu tay trái của Mạc Hi, vài giọt máu lập tức bắn
ra.
Mạc Hi thầm nghĩ mình khinh
địch. Nếu nàng đoán không sai, động tác của đối phương liền mạch lưu loát, chắc
chắn diễn luyện không dưới vài lần. Mà ngay từ đầu một kiếm Âu Dương Cẩn từ sau
lưng đâm tới kia là cố ý thả chậm tốc độ, lại giấu đi vài phần kình lực chân
thật, khiến nàng lần thứ hai dưới tình thế cấp bách phán đoán sai lầm.
Nói như thế, Lôi Hỏa Đạn chỉ sợ
cũng không phải thật.
Quả nhiên, Phích Lịch Lôi Hỏa
Đạn kia bị đá ra xa, rơi xuống trên đất, lại không có nổ, là đạn điếc!
Âu Dương Cẩn bỗng nhiên thu lệ,
vẻ mặt ý cười nhìn nàng.