Đây là lần đầu tiên Mạc Hi đến
tổng bộ. Trước giờ đều gián tiếp qua các phân đường.
Núi Thanh Thành cách thôn trấn
của Mặc thành một khoảng, chung quanh người ở rất thưa thớt, cho nên Mạc Hi
dùng khinh công lướt nhanh. Đi tới chân núi, chợt dừng lại. Phóng mắt nhìn lại
chính là mấy trăm bậc thang, độ rộng cũng đủ bốn chiếc xe ngựa song song. Không
khỏi hít sâu một hơi. Nơi này có chỗ nào giống bang phái giang hồ chứ. Quả thật
là giống lăng tẩm trong núi. Không nghĩ tới, núi Thanh Thành thật sự là hoàng
lăng của tiền triều. Sau khi thiết kỵ của triều đại này tiến vào, hoàng lăng bị
hủy, mộ phần của đế hậu các triều đại đều bị quật xác, từ đó về sau nơi đây
hoang phế hơn trăm năm.
Không có đền thờ nào để nhận
dạng, cũng không có người cản lại hỏi. Từng bậc đi lên, hai bên cổ thụ um tùm,
chim hót hoa thơm, văng vẳng có tiếng suối chảy.
Một đường thông suốt, thẳng đến
đỉnh núi.
Đi ra nghênh đón nàng là một
nam tử trung niên, lời nói cùng trang phục không khác gì quản gia các nhà bậc
trung, công phu cũng không kém. Sau khi kiểm tra lệnh triệu tập, được mang đến
sương phòng ở sau núi nghỉ tạm. Lệnh triệu tập là dùng giấy dày đặc biệt được
ngâm nước thuốc chế thành, vào nước không nát, nét mực lập tức biến mất, cả tờ
giấy trắng tinh như mới.
Vốn là cách Mặc thành rất gần,
lại nhờ công tử, Mạc Hi thành nhóm đầu tiên đến. Tất cả mọi người muốn đến đông
đủ nhanh nhất cũng phải ba ngày, vì thế đã nhiều ngày nay nàng toàn đi dạo trên
núi Thanh Thành.
Lạc Hà Các nổi tiếng tọa lạc ở
vách núi bên đỉnh Thanh Thành, lầu cao ước chừng mười lăm thước, tọa bắc triều
nam (ở hướng bắc quay mặt về hướng nam), cấu tạo từ hai tầng gỗ, bốn phía mở,
có thể ngắm cảnh chiều tà. Nhưng đó đã là chuyện quá khứ. Từ khi hai vị kia
chiếu cố qua liền sụp hết nửa bên. Nay tất cả đồ vật bên trong đều dời đi, chỉ
chờ triệu tập thợ xây dựng lại. Mạc Hi đi vòng quanh đoạn tường sụp đổ hai
vòng, ngồi vuốt qua đám bụi trên mặt đất, như có điều suy nghĩ.
Ba ngày sau, Phong đàn, phòng
nghị sự.
Mạc Hi vẫn mặc y phục nam tử,
im lặng đánh giá người cùng nghề. Những người này nhãn lực rất tốt, ở trước mặt
bọn họ nữ giả nam trang hơn phân nửa là giấu đầu hở đuôi. Nhưng vì nam trang
hành động tiện hơn thôi. Chỉ có sáu người có thể nhìn ra là đã dịch dung, xác
nhận hoàn toàn thay đổi. Kỳ thật lúc chân chính làm nhiệm vụ mà mang mặt nạ da
người sẽ có sơ hở chồng chất, rất giả. Nhưng cũng không sao, che giấu mặt thật
là đủ rồi. Chính nàng cũng dùng thuật hóa trang làm cho ngũ quan vốn không quá
đặc sắc càng bình thường mờ nhạt hơn. Nhưng phải nhớ kĩ điểm đặc biệt của một
người, ngũ quan chính là điều đầu tiên, đối với thích khách mà nói, khung
xương, tần suất hô hấp, bước đi, dấu chân, giọng nói đều là yếu tố phân biệt,
lại càng không cần nói đến những thói quen nhỏ. Lúc võ công Mạc Hi chưa cao,
trước khi động thủ bởi vì khẩn trương, theo bản năng thường sờ vũ khí, ước
chừng nửa năm mới khắc phục được.
Nghề nghiệp của họ rất cần dày
công rèn luyện hàng ngày, trước khi không có người chủ trì đại cục, tất cả đều
ngồi im. Những nhân vật giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp áo quần lộn xộn quái
dị, Mạc Hi chưa từng thấy. Chỉ có một đứa nhỏ hình như mười mấy tuổi ngồi ở góc
phòng. Còn lại phần lớn đều hai mươi đến bốn mươi tuổi, nàng coi như trẻ tuổi,
mười sáu tuổi. Mọi người đều rất ít nói, tính luôn nàng vừa đúng ba mươi lăm
người. Bởi vì không cần tìm hiểu nhau, cho nên ngay cả hỏi han cũng giảm đi
(đều cùng nghề, tên cũng không thể cho ai biết, còn trò chuyện cái quỷ gì, trao
đổi tên giả à? Không cần đâu), nhất thời ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Đợi chừng hai nén hương, người
giống quản gia hôm qua tiếp đãi nàng cung kính nghênh tiếp một người đến, xinh
đẹp, cử chỉ nho nhã, chỉ là nhìn kĩ, ánh mắt hơi hồng, sắc mặt so với mấy ngày
trước càng nhợt nhạt hơn. Mạc Hi khẽ cong môi mỏng, quả nhiên là hắn.
Thân phận chính thức của công
tử là chấp sự của phân đường ở kinh thành, phụ trách quản lý hồ sơ. Kỳ thật
phân đường các nơi đối với nhiệm vụ của từng viên chức đều có ghi lại, nhưng mà
chu kỳ bảo tồn văn kiện là một năm, qua một năm toàn bộ đều chuyển tới tổng bộ
sao lưu cách khác, phần chính ở phân đường đều tiêu hủy.
Điều động hắn đến là vì người
này xem qua là nhớ. Nói cách khác, hai vị uyên ương bỏ trốn kia hủy đi phần
chết, nhưng lại xui xẻo không diệt tai họa trước mắt này. Ngay cả Mạc Hi cũng
tiếc hận thay bọn họ.
Kế tiếp truyền tay nhau đọc một
phần tài liệu. Người đời đều nói kẻ học võ thô lỗ, quả thật sai lầm, ít nhất
nơi này mọi người đều biết chữ. Xem ra tố chất tổng hợp của cao thủ đứng đầu
nghề đều rất cao.
Mạc Hi là người cuối cùng nhận
lấy đọc. Đây là công tử bằng trí nhớ viết ra, chữ viết như người, tuấn tú phiêu
dật. Đọc lướt xuống dưới, càng xem càng kinh hãi. Người đứng đầu bảng tên Lâm
Sâm, người đứng thứ hai tên Ngô Hạo, hẳn là đều dùng tên giả. Hai người này làm
việc ở kinh thành hơn mười năm, chưa từng thất bại. Các vụ tiếp nhận không
người nào không phải là nhân vật lớn trong kinh, ngay cả tể phụ, tướng quân cũng
có trong đó.
Hai người thường dùng trường
kiếm. Lâm Sâm từng bế khí dưới sông đào bảo vệ thành ba ngày mới ra, đánh chết
mười tên cao thủ nhất lưu ở vùng ngoại ô kinh thành. Ngô Hạo từng rời kinh trà
trộn vào đại doanh đóng quân Tây Sơn gần nhất hơn ba tháng, sau khi lấy đầu Phủ
Viễn đại tướng quân trong mười vạn đại quân đã thoát ra không chút thương tích.
Lần này, hai người liên thủ, tổng đàn đã tổn hại ba trăm mười sáu hảo thủ, có
thể nói nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Sau khi nàng xem xong trái tim
bé nhỏ đã thật lạnh thật lạnh. Người gì vậy a.
Kiên trì tiến lên.
Lúc trước bao vây tiễu trừ, đều
là truyền miệng cùng các phân đường phụ cận phát lệnh lùng bắt, nói là vây bắt,
thực chất là các vị hành gia tự mình hành động xuất kì mưu, chưa bao giờ có
hành động liên hợp quy mô lớn như vậy.
Lần này tổng đàn triệu hồi ba
mươi lăm người bọn họ, là lần đầu tác chiến tập đoàn. Tổng chỉ huy đương nhiên
là công tử.
Quả nhiên.
Bọn họ được chia làm năm người
một tổ, tổng cộng bảy tổ, phân ra chạy tới Mật Vân, Sán Đầu, Vân Giản, Khê Hi,
Ngưng Hà, Hoài Dương, Mục Ninh. Những nơi này đều là trấn nhỏ, dọc theo sa mạc
Tây Sơn Mạch, nối liền một đường, ước chừng khoảng cách giữa các nơi là một
ngày đường.
Phân tổ hoàn toàn dựa theo thứ
hạng, nói cách khác năng lực tương đương phân cùng một chỗ. Tổ thứ nhất trực
tiếp chạy tới địa điểm cuối cùng theo tuyến báo nhìn thấy hai người đó lui tới
là Mật Vân, mong một kích lập tức trúng. Các tổ còn lại lần lượt suy rộng ra.
Cũng tùy thời sẽ dùng bồ câu đưa tin điều chỉnh lộ tuyến mai phục của các tổ,
tĩnh thì ôm cây đợi thỏ dĩ dật đãi lao (chờ đợi địch mệt rồi mới tấn công),
động thì linh hoạt cơ động, dần dần thu hẹp vòng vây, bao thành tóm gọn.
Này so với một loạt tiến lên
cao minh hơn nhiều. Thứ nhất nhiều người tất nhiên thế đông, nhưng dễ đả thảo
kinh xà (đánh cỏ động rắn); thứ hai nếu như đồng loạt tiến lên, một khi hai
người mở đường máu sẽ đuổi không kịp, vả lại dựa vào chiến tích rực rỡ lúc
trước của hai người, toàn quân bị diệt cũng chưa biết chừng. Phân tổ hành động
diệu dụng ở chỗ khiến hai người bị vây rơi vào trạng thái chim sợ cành cong,
mệt mỏi. Hơn nữa các tổ phân tán dễ dàng xác định đối tượng theo dõi, bổ sung
cho nhau. Kế tất giết rất hay!
Phân công nhiệm vụ xong, nhận
trang bị, đạn báo hiệu năm cái, bình nước một cái, hỏa tập, độc dược thuốc hóa
trang một bao, bạc đủ dùng. Mạc Hi trở về phòng xem kĩ bản đồ, sa mạc Tây Sơn
Mạch tung hoành nam bắc, phía tây là sa mạc lớn, người tiến vào cửu tử nhất
sinh (chín chết một sống, khả năng sống sót rất thấp), từ nam mà lên là dãy núi
Đại Tần, theo sát là khe sâu Mạc Bắc.
Xuất phát, đi gấp trong đêm.
Năm người trong quá trình đi
đường đều rất trầm mặc, hai người dẫn trước ngươi truy ta đuổi, có ý so đấu
khinh công. Mạc Hi chỉ dùng sáu thành công lực cùng những người còn lại bảo trì
đội hình. Hạ quyết tâm, chuyện không liên quan đến mình sẽ không mở miệng, có
được hỏi sẽ lắc đầu không biết, giả ngốc.
Sáng ngày kế, tới Mục Ninh.
Người dáng vẻ giống trẻ con thì
ra là một người lùn, nhưng mà hắn chỉ là thân hình nhỏ một chút, tỉ lệ cơ thể
lại vô cùng bình thường. Có điều khuôn mặt hơn ba mươi tuổi so với thân thể trẻ
con có chút không phù hợp.
Hắn đề nghị vì tiện xưng hô,
mọi người tự giới thiệu, dẫn đầu giới thiệu mình là Lao Tư.
Người thanh niên hơn hai mươi
tuổi sắc mặt vàng như nến tên Cố Dĩ, người đen béo là Nghê Cam, soái ca có khí
chất u buồn bộ dạng rất giống Lương Triều Vĩ trong vô gian đạo tên Thủy Đạo Tư.
Mạc Hi lại giả vờ một phen, mượn tên lão bà Kiều Hạnh của Giả Vũ Thôn (Kiều
Hạnh và Giả Vũ Thôn là tên nhân vật trong Hồng Lâu Mộng). Ngủ thẳng chết: ngươi
dám cố ý đánh thức lão tử? (Nguyên văn câu này là “Thụy đáo tử, nhĩ cảm cố ý
khiếu tỉnh lão tử” cả câu này đều dùng từ đồng âm với tên giả của những sát thủ
này là Thủy Đạo Tư, Nghê Cam, Cố Dĩ, Kiều Hạnh, Lao Tư) Mạc Hi còn thiếu chút
nữa đã đập bàn ca ngợi, tốt, nghe thấy tên này liền ăn ý mười phần.
Năm người ở tại chỗ nghĩ ngơi
hồi phục đợi mệnh.
Lão Tử (ý chỉ Lao Tư, do Lao Tư
mặt già người nhỏ, cũng giống như Lão Tử lúc mới ra đời mặt đã rất già mới có
cái tên này, hơn nữa cách đọc Lao Tư cũng giống giống Lão Tử) bắt đầu định ra
phương án tác chiến. Hắn sẽ dịch dung thành một đứa bé, Mạc Hi là bà mẹ chanh
chua ngược đãi hắn, hai người một đuổi một chạy, tiến đến bên cạnh nhân vật mục
tiêu. Một người thay thế điếm tiểu nhị hạ chút dược liệu của bọn họ, hai người
còn lại giả vờ là thực khách trong quán cơm. Mạc Hi đối với sự bố trí bắt chước
tiểu thuyết võ hiệp kinh điển này từ chối cho ý kiến. Soái ca u buồn Thụy Đáo
Tử hơi rũ mắt xuống, khóe miệng giật giật, nhưng không nói gì. Hai người còn
lại không phản đối. Vì thế toàn phiếu thông qua. Toàn bộ trấn nhỏ chỉ có một
khách điếm nhỏ, cũng không cần phí tâm tư đi đoán.
Sau khi mọi người dùng cơm
xong, căn cứ nhân vật sắm vai mua thêm trang phục và đạo cụ.
Mạc Hi có cảm giác, mấy người
này công lực đều sàn sàn như nhau, tiền đồ đáng lo.
Không đợi bọn họ bày ra tạo
hình cosplay, đã thu được bồ câu đưa tin, hai người kia cũng hay thật, cước
trình nhanh chóng, một đường hoàn toàn không tìm khách điếm ngủ trọ, chỉ ẩn
thân nơi rừng rậm hoang vu.
Trước mắt tổ một hai ba tổng
cộng mười lăm người theo sát bọn họ đã tổn thất bảy người, gần một nửa.
Mệnh lệnh bảy tổ án binh bất
động, các tổ còn lại đang ép bọn họ về hướng Mục Ninh, nhằm bao vây bọc đánh.
Mạc Hi biết lần này hoa chiêu gì đó đều không dùng được, theo dõi, phản theo
dõi, hạ độc, các loại cạm bẫy trước mặt hai người bọn họ đều là múa búa rìu qua
mắt thợ. Chỉ có thể chân thật so chiêu.
Chương 7. Đêm khuya phục kích
Ngày kế, sáng sớm.
Bồ câu đưa tin: Ngô Hạo bị
thương nặng, hai người đã vào Mục Ninh.
Tin tức này làm cho tất cả mọi
người phấn chấn một chút, hiện tại Ngô Hạo còn sống chỉ có thể liên lụy Lâm
Sâm. Nếu nói hai người song kiếm hợp bích sức chiến đấu là 200%, nay chỉ còn
lại có 50%. Vì thế năm người quyết định dốc hết toàn lực, lùng tìm từng khu
rừng trong Mục Ninh.
Cả một ngày không thu hoạch
được gì, năm người đều bụng đói kêu vang. Lão Tử đề nghị săn thú, lấp đầy bụng
trước.
Mạc Hi bắt được một con thỏ
hoang, liền gặp khó khăn. Thấy ảnh đế u buồn ở bên dòng suối bắt một con vịt
hoang, nhổ lông, làm sạch, nhóm lửa, động tác liền mạch lưu loát, không khỏi
khâm phục vạn phần. Nàng chính là đối với động vật sống không thể nào xuống
tay. Chỉ nửa nén hương liền bay ra mùi vịt nướng, thịt vịt chảy mỡ ra, rơi tí
tách. Mạc Hi nhìn thấy thèm nhỏ dãi, đang do dự không biết mở miệng như thế
nào, ảnh đế u buồn bẻ một cái chân vịt tùy tay quăng cho nàng, lại một tay lấy
con thỏ hoang trên mặt đất, thuần thục xử lý xong liền để lên lửa, nướng. Mạc
Hi bên cạnh xem thấy thế, cảm động đến rơi nước mắt.
Đêm lạnh như nước.
Rừng rậm đi đường khó khăn, hơn
nữa ban đêm lại không nhìn rõ, mọi người dần dần có khoảng cách. Hai người đầu
ngày tỉ thí khinh công, Cố Dĩ, Nghê Cam quen đi trước bất tri bất giác đã bỏ xa
ba người còn lại năm trượng.
Mạc Hi bỗng nhiên nghe được
liên tục hai tiếng bùm. Thầm nghĩ không ổn. Hai người còn lại cũng lập tức cảnh
giác, nhanh chóng tụ lại.
Ngay sau đó, một bóng người
chợt lóe qua. Thủy Đạo Tư vội vàng quăng bách trượng tác ra, nhưng vẫn chậm nửa
nhịp. Binh khí này quá lợi hại, cắm thật sâu vào thân cây ba tấc có thừa, hắn
thấy một kích không trúng, nhanh chóng kéo dây thừng, nhẹ thu hồi.
Mạc Hi cảm thấy một sức mạnh uy
áp tới gần, cổ chợt lạnh, nhất thời trong lòng rùng mình, đây là cao thủ đứng
đầu mới có kiếm khí dày đặc như thế. Trong chớp mắt nàng dùng một góc độ không
thể tưởng tượng được phục thấp người xuống, hai tay đồng thời chém ra. Lại oành
oành hai tiếng. Lão Tử cùng Thụy Đáo Tử song song ngã xuống.
Người tới tựa hồ cũng đối với
việc nàng đánh lén đồng bọn cảm thấy khiếp sợ khó hiểu, nhưng cơ hồ không chút
chần chờ biến kiếm vũ thành lưới dày đặc, càng thu càng chặt. Mới vừa rồi ngay
lúc Thủy Đạo Tư ra tay, Mạc Hi đã rút nhuyễn kiếm bên hông ra, nàng trầm cổ tay
xuống, đem nội lực trút vào thân kiếm, trong nháy mắt nhuyễn kiếm run lên lập
tức phát ra tiếng vang như rồng ngâm, trở nên cứng cáp. Mạc Hi không chút hoang
mang, gặp chiêu đối chiêu, bỗng nhiên hợp lại đem hết toàn lực xông tới, nắm
chắc khoảng cách đối phương bảo vệ tim, quát khẽ ra tiếng.
Người nọ nghe xong quả nhiên
kiếm thế chậm lại. Mạc Hi nhân cơ hội này, lui nhanh hai bước, lại lạnh lùng
nói một câu, sau đó đeo kiếm lại bên hông, là tư thế thúc thủ chịu trói.
Người nọ chần chờ một chút,
chung quy y lời nàng nói, điểm sáu đại huyệt quanh thân Mạc Hi, lấy bách trượng
tác của Thủy Đạo Tư, quấn lấy eo nhỏ của nàng, khẽ nhún chân, vào sâu trong
rừng rậm.
――――――――
Sáng sớm hôm sau, bảy tổ chỉ
còn Mạc Hi cùng Thủy Đạo Tư người đầy máu đen xuất hiện, cùng đại bộ tụ hợp.
Hai mươi lăm người cực nhọc cả
ngày đêm liên tục đuổi giết mười một ngày đêm, đem Lâm Sâm bức tới khe sâu Mạc
Bắc, chính mắt thấy hắn nhảy xuống vực sâu trăm trượng mây mù lượn lờ, xương
cốt không còn.
Ngô Hạo trên đường lẩn trốn đã
bị thương nặng mà chết. Mọi người không khỏi một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, mèo
khóc chuột chết, mai táng hắn ngay tại chỗ. Có hai người hơi cảm tính còn chảy
nước mắt cá sấu.
Lần đầu tiên liên hợp bao vây
tiễu trừ cuối cùng cũng viên mãn đặt dấu chấm hết.
Mạc Hi theo đại bộ trở lại núi
Thanh Thành, nấn ná mấy ngày, thuận tiện dưỡng thương. Từ khi làm nghề này kiếm
sống tới nay đây là khoản thù lao lớn nhất, nàng thụ sủng nhược kinh lại nhận
được lời mời đồng hành của công tử, lên đường trở về.
Có lẽ đã biểu lộ thân phận, lại
bởi vì mọi việc đều kết thúc viên mãn, trên đường về công tử rõ ràng đã nhiều
lời hơn lúc trước một chút. Mà Mạc Hi cũng sửa thái độ xa cách, một bộ cố gắng
a dua nịnh bợ cấp trên.
Trên đường khách chủ cùng vui.
Mạc Hi nhẫn nại mấy ngày, cuối
cùng khi đã sắp tới nơi mới ra vẻ tò mò hỏi: "Công tử làm cách nào luyện
được vừa xem qua là nhớ thế? Tiểu nữ yêu thích và ngưỡng mộ không thôi."
Vuốt mông ngựa, giả vờ thử viết bằng hai tay.
"Tại hạ từ nhỏ đã như thế,
không phải tập luyện. Người khác đọc sách đều phải xem từng câu từng chữ nhiều
lần, tại hạ lại giống như xem mây nước chim hoa, phút chốc liền có thể nhập
tâm." Công tử tay cầm chén mã não, rót một ly trà cho Mạc Hi, kiên nhẫn
giải thích.
"Vậy tôi không thể học
được rồi." Mạc Hi liền thở dài, cúi đầu nói.
Tử Thù không còn cách nào, chỉ
đành chấp thuận. Mạc Hi thích thú quay lưng về phía hai người, lén lút mân mê
ước chừng nửa nén hương, mới giống như hiến vật quý đặt tờ giấy trước mặt công
tử, khiêu khích nói: "Huynh viết lại nguyên trạng đi."
Tử Thù chỉ liếc mắt một cái,
liền bĩu môi khinh thường rụt đầu về, vẽ bùa quỷ gì vậy.
Công tử tập trung nhìn thoáng
qua, liền ra hiệu cho Mạc Hi thu lại.
Nâng tay lên vung viết:
"Bie yi wei wo hao hu nong! Gu niang wo jiu si yi sheng, jiu gei na me yi
dian shang qian!"
Mạc Hi vội đoạt lấy, hưng phấn
đối chiếu, không sai một chữ. Lúc này liền thấy rõ khả năng của công tử.
Trí nhớ kiểu chụp ảnh của hắn
quả nhiên là thật. Vì phòng ngừa đều là người xuyên qua, Mạc Hi cố ý vẽ một dãy
chữ lộn xộn. Hắn lại có thể viết đúng toàn bộ. Như vậy đã chứng minh được suy
đoán của Mạc Hi.
Mạc Hi nét mặt vui vẻ, trong
lòng cười lạnh. Nhớ lại đêm ngàn cân treo sợi tóc kinh tâm động phách kia.