Mạc Hi vẻ mặt đau buồn nhớ lại
bát quái lúc sáng đi trên đường lớn ở Kim Lăng nghe được. Hai gã sức mạnh đứng
đầu bảng xếp hạng trong nội bộ liên hợp, đam mĩ nha. Hai người này yêu đương
thì yêu đương đi, còn ngại không đủ kinh thế hãi tục à, làm gì phải quậy đến
long trời lở đất. Hai người song kiếm hợp bích, khiêu khích tổng bộ, một chiêu
rút củi đáy nồi, lấy đi túi hồ sơ của bọn họ.
Thích khách bỏ nghề để yêu,
thuần túy là luẩn quẩn trong lòng. Hơn nữa, ngươi muốn quy ẩn thì cứ quy ẩn,
nghề này không tiến tức lui, năm mươi hạng đầu không có tiền lương cố định,
toàn dựa vào công trạng tính phần trăm. Cho dù phần trăm cao, chỉ cần nhàn tản
vài năm, trốn trong rừng sâu núi thẳm, bất luận thế nào cũng không đi làm nhiệm
vụ, đợi cho thứ hạng rớt khỏi top năm mươi, sẽ không có ai quan tâm đến ngươi.
Cho dù là bao vây tiễu trừ, kẻ đến cũng chỉ là tôm nhỏ cá bé, còn không đủ chơi
đùa. Có tất yếu biến thành kinh thiên động địa như vậy không?
Tổ chức khống chế nhân viên
không giống với tưởng tượng của người ngoài là dùng độc dược (cái thứ tam thi
não thần hoàn Đông Phương Bất Bại dùng, là vũ khí sinh hóa cấp cao, phí tổn nghiên
cứu chế tạo rất cao), mà mỗi người có một phần hồ sơ ghi chép lại những việc đã
làm, mỗi lần tiếp một vụ thành hoặc bại, đều có ghi lại trong hồ sơ, lưu trữ.
Cuối năm khảo hạch liền căn cứ theo đây để xếp hạng. Những thứ hạng đầu khi
chọn án sẽ được hưởng quyền ưu tiên. Có thể nói công bằng công chính. Một khi
phản bội, toàn lực bao vây tiễu trừ không nói, khi cần thiết còn đem hồ sơ này
miễn phí đưa cho bạn bè người thân của người bị hại, nếu người thân hận đến
thuê sát thủ giết, vậy cũng có chút tài năng, mặc dù trong thân thích bằng hữu
luôn hiếm gặp nhân vật ngoan độc. Về phần tổ chức, không sợ những người này trả
thù, thứ nhất là thế lực đủ lớn, thứ hai là mọi người đều nói quy củ giang hồ,
đây chỉ là việc làm ăn, về ID khách hàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ, hơn nữa
rất nhiều tình huống, ID khách hàng ngay cả tổ chức cũng không biết. Thứ ba
chính là người nọ đã bị trục xuất, một khi giải trừ quan hệ, tổ chức đối với
hành vi của cá nhân không cần chịu trách nhiệm.
Mạc Hi xưa nay coi thứ hạng như
phù vân, tuân theo trung dung chi đạo (trung hòa trong mọi vật, mọi việc). Hai
người này bỏ mạng thiên nhai, thứ hạng của nàng tự động lên hai cấp. Tự dưng có
miếng ngon từ trên trời rơi xuống thật là việc không tốt, xem này, nàng còn
chưa kịp vui sướng khi người gặp họa đầy hai canh giờ, xế chiều liền nhận được
lệnh triệu tập khẩn cấp, ba mươi lăm người đầu bảng đều có phần, nàng lại bị ép
vào chỗ chết rồi, cũng không biết người đứng thứ ba mươi lăm là ai, so với nàng
còn oan ức hơn. Tư tưởng giác ngộ của đôi uyên ương bỏ trốn này thật đúng là
không cao, nếu mượn gió bẻ măng cho nàng phần hồ sơ đó, nói không chừng nàng
còn hữu nghị tài trợ chút phí trốn chạy, hoặc là dứt khoát một mồi lửa đốt
sạch, tạo phúc cho biết bao đồng nghiệp a, tất có hậu báo. Rõ ràng kẻ rơi vào
tình yêu đều ít nhiều làm chuyện ngu xuẩn.
Vốn nghĩ sẽ có được thời gian
nghỉ ngơi, giờ thì thảm rồi, đánh nhau cùng hai người kia, không phải giống đội
cảm tử sao.
Mạc Hi gặp thách thức lớn nhất
từ khi vào nghề tới nay.
Không còn cách nào khác, ngoan
ngoãn thu thập hành lý, đi tổng bộ họp thôi.
Quy tắc thứ sáu của thích
khách, trang bị gọn nhẹ ra trận.
Thích khách không thể có quá
nhiều gia sản. Nhà thích khách là một điểm dừng chân có tần suất và thời gian
dừng lại tương đối cao. Tùy thời chuẩn bị đi làm, tùy thời chuẩn bị bỏ trốn.
Trước không cho phép trồng cây, nuôi thú. Sau không cho phép lưu lại bất kì vật
gì có dấu ấn của mình.
Mang theo hai bộ quần áo sạch,
bạc, thuốc trị thương, đồ hóa trang, một quyển bản đồ cả nước do Mộ Yến Trai
làm ra, liền đi ra cửa.
----------------------------
Mạc Hi cưỡi một con khoái mã,
chạy vội trên quan đạo, bốc lên từng đám bụi mờ.
Bỗng nhiên nghe được phía sau
có tiếng vó ngựa hỗn độn, cẩn thận nghe lại, hẳn là bốn con. Vừa quay đầu, quả
nhiên thấy bốn con bảo mã kéo một chiếc xe ngựa bốn bánh bằng gỗ sơn đen bóng,
đang băng băng đến. Quan đạo nói rộng không rộng, Mạc Hi không muốn tự nhiên
đâm ngang, liền thả chậm tốc độ né qua một bên.
Không ngờ chiếc xe ngựa xa hoa
kia đi tới bên cạnh nàng cũng chậm lại, cửa xe mở, một cái đầu ló ra, là một
tiểu đồng tóc kiểu bánh bao, hì hì cười nói: "Công tử nhà tôi cho mời, vị
cô nương này cũng đi Mặc thành, sao không vào xe đồng hành?"
Mạc Hi sang sảng cười, nói
"Đa tạ. Đợi đến trạm dịch đằng trước, giao ngựa, tự nhiên không thể không
quấy rầy."
Tiểu đồng kia hơi sửng sốt,
giống như không đoán được Mạc Hi đáp ứng sảng khoái như thế. Mắt hắn liền
chuyển, cười hì hì lại nói: "Cô nương không cần khách khí. Xin đợi ở trạm
dịch phía trước." Lui đầu, đóng cửa, xe ngựa kia liền càng lúc càng xa.
Mạc Hi mặc dù ăn mặc kiểu nam
trang, nhưng đối phương vừa gặp liền nhận ra nàng là nữ tử cũng không có gì kỳ
quái, dù sao mình cũng có thể nhìn ra mà. Nhưng biết nàng đi Mặc thành lại rất
đáng nghiền ngẫm. Theo đường này, tới Tiểu Dương huyện ở Vân Châu, thay đổi
tuyến đường thủy, dọc theo Đại Vận Hà đến Mặc thành là đường nhanh nhất. Vân
Châu vô cùng giàu có và đông đúc, đi đường này mười người hết tám là đến đó.
Biết nàng muốn đi Mặc thành, chỉ có một cách giải thích, đối phương công lực cao
hơn nàng thật nhiều, biết rõ về nàng. Có lẽ là đồng sự.
Mạc Hi không cự tuyệt cố nhiên
là muốn dò xét đối phương, hơn nữa nếu đối phương đã mạnh hơn nàng, phòng bị
thế nào cũng vô dụng, còn không bằng phối hợp trước. Huống chi nàng cũng không
thích ăn sạn.
Đến trạm dịch quả nhiên nhìn
thấy chiếc xe ngựa kia ngừng ở một bên, cũng không thấy ngựa, chắc là mang đi
uống nước.
Tiểu đồng thấy nàng mặt đầy
phong trần, cử chỉ vẫn điềm đạm tùy ý, lòng bất mãn vì công tử nhà mình mời
người xa lạ đi cùng xe không khỏi giảm đi vài phần. Hắn động tác linh hoạt mở
cửa xe, buông chân đạp, lại hì hì cười, nói: "Cô nương mời." Mạc Hi
nói cảm tạ, nhấc chân trèo lên xe. Tiểu đồng kia lại ngẩn ngơ, thầm nghĩ:
"Vị cô nương này so với quý nữ kinh thành còn biết lễ hơn."
Xe ngựa cũng coi là rộng lớn,
nhưng đứng vẫn phải cúi đầu. Mạc Hi cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống.
Bên trong trang hoàng thật sự
đẹp đẽ, chỗ tựa lưng lót nhung tơ nhuyễn, mui xe dùng bốn miếng lưu ly trong
suốt mài bóng loáng hợp lại mà thành, ánh nắng chiếu vào, bên trong xe vô cùng
sáng sủa. Trên bàn đặt một khay trà, một bộ trà cụ, không có vật gì khác.
Không kiêng nể gì đánh giá một
phen, Mạc Hi mới đem ánh mắt chuyển sang nam tử ngồi đối diện. Ước chừng mười
bảy mười tám tuổi, một thân y bào xanh đậm, bên hông đeo một khối bạch ngọc
hình đồng tiền thời Xuân Thu. Diện mạo chỉ có thể dùng xinh đẹp để hình dung,
nhưng không hiện nữ khí. Chỉ là hô hấp so với người bình thường càng dồn dập
hơn, Mạc Hi không khỏi hoài nghi phán đoán lúc trước.
"Cô nương không cần hoài
nghi, tại hạ quả thật trói gà không chặt." Xinh đẹp vừa mở miệng, tiếng
như chuông khánh, Mạc Hi không khỏi cảm thán, vưu vật a.
Bị nhìn thấu tâm tư, Mạc Hi
không có nửa điểm không được tự nhiên, ngược lại lộ ra vẻ mặt xin giải thích
nghi hoặc.
"Gia bộc lược thông võ
nghệ." Công tử kia mỉm cười, thật sự là trăng phá mây ra. Cầm bình châm
trà cho Mạc Hi, phất tay áo rót nước, động tác tao nhã đến cực điểm. Thật khó
tưởng tượng đang ở trong vùng núi, nhất thời trong xe mùi thơm tràn ngập bốn
phía.
Mạc Hi uống một ngụm liền khen:
"Sắc thanh vị thuần. Trà ngon!" Bốn chữ này nghe rất có văn hóa, Mạc
Hi hình dung trà dùng bốn chữ này bình phẩm, chỉ là nói bừa. Không pha bằng
nước đục, đương nhiên sắc thanh, về phần vị thuần, một loại lá trà đương nhiên
chỉ có một loại hương vị.
Tiểu đồng thấy nàng không do dự
liền uống trà của người xa lạ, lại ngẩn ngơ. Hắn nào đâu biết logic của Mạc Hi,
võ công của đối phương mạnh hơn nàng, làm gì phải bỏ thuốc phí sức, về phần
cướp tiền, đối phương có tiền hơn nàng, cướp sắc, đối phương lại đẹp hơn nàng,
nếu quả thực như thế, mình còn có lời.
"Tại hạ xưa nay tì vị yếu,
không thể uống trà xanh." Mạc Hi đương nhiên đã nhìn ra, vị công tử này so
với người bình thường yếu hơn.
"Sao công tử biết ta muốn
đi Mặc thành?" Mạc Hi không vòng vo lạnh nhạt nói.
Nàng vẫn chưa tự xưng danh, lại
hỏi trực tiếp như vậy, vị công tử kia vẫn cười ấm áp nói: "Gia bộc nói cô
nương thân mang tuyệt thế võ học, cùng đường với tại hạ."
Mạc Hi cũng không đập bể nồi
đất nhìn đáy (ý bảo vạch trần mọi việc), chỉ chậm rãi "ồ" một tiếng,
lập tức lười biếng cởi giày mình, ngồi xếp bằng.
Công tử vẫn bất động thanh sắc.
Tiểu đồng bên người đã hoàn toàn hóa đá.
Người cổ đại chú ý hình thức,
người như Mạc Hi ở bên ngoài hành tung vô định thật sự hiếm thấy, huống chi
nàng còn là cô nương. Tuy nói nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng
trước mặt nam tử xa lạ cởi giày, không thể không nói quá trái với lệ thường.
Vừa lên xe nàng liền biểu hiện
hết sức quá đáng, giống như không để ý gì đến đối phương, từ đầu đến cuối đều
nhìn ngắm phong cảnh.
Nghe được bên ngoài một hồi vó
ngựa, chỉ chốc lát sau, xe liền chuyển động. Xe này hiệu quả cách âm thật tốt,
tiếng vó ngựa giống như truyền đến từ nơi xa. Xe ngựa đi nhanh rất vững vàng,
đủ thấy xa phu công lực bất phàm. Mới vừa rồi hắn tới, ngay cả Mạc Hi cũng cảm
thấy một chút uy áp, hiển nhiên đối phương cũng kiêng kị khoảng cách quá gần
giữa nàng cùng chủ tử mình, nên có ý cảnh cáo.
Quy tắc thứ bảy của thích
khách, luôn luôn giữ vững trạng thái cao nhất.
Đánh giáp lá cà, thắng bại chỉ
trong chớp mắt. Luyện công không phải một sớm một chiều sẽ thành, chỉ có thể
tuần tự mà tiến. Nhưng trong quá trình chém giết có thể phát huy bao nhiêu thực
lực lại hoàn toàn quyết định bởi trạng thái lúc đó. Tinh thần lực, ý chí lực,
thể lực, thiếu một thứ cũng không được. Vì giữ vững trạng thái cao nhất, Mạc Hi
dưỡng thành thói quen ở bất kì phương tiện giao thông gì, trong hoàn cảnh gì
cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng đây cũng không phải một loại thả lỏng hoàn toàn,
vẫn cần duy trì sự cảnh giác cần thiết. Coi loại cảnh giác cao độ này như một
phản ứng bản năng để huấn luyện là phương pháp tốt nhất. Một người từ trạng
thái thả lỏng thoáng cái tiến vào hình thức chiến đấu, phản ứng trong nháy mắt
kia có thể nói là phản xạ có điều kiện. Mà loại phản xạ này cần huấn luyện lâu
ngày, dùng tốc độ nhanh nhất ra phán đoán tinh chuẩn nhất.
Trong xe vô cùng im lặng. Mạc
Hi dựa vào thân xe chợp mắt. Công tử cầm một cuốn sách gì đó đọc. Tiểu đồng có
chút chán nản, đôi mắt chỉ nhìn đăm đăm dáng vẻ Mạc Hi ngủ, trăm tư không thể
giải, sao vị cô nương này đối với tuấn nhan của công tử nhà mình lại làm như
không thấy thế. Nếu không phải gia nói nàng là cô nương, hắn thật đúng là không
tin.
Xe đi trăm dặm, đã là hoàng
hôn.
Xe vừa giảm tốc độ, Mạc Hi liền
mở mắt. Tiểu đồng lại thấy kì lạ, suốt một buổi chiều, vị cô nương này đều nhắm
mắt lại, nói muốn chợp mắt, kiên trì lâu như vậy thật không dễ. Nhưng khi nàng
mở mắt ánh mắt đã trong trẻo, thần thái xán lán.
Mạc Hi thấy hắn đánh giá, nhoẻn
miệng cười, nói: "Đã đói bụng rồi à?"
Tiểu đồng nhất thời lại ngẩn
ngơ, những quý nữ kinh thành không một người nào đối với hắn có vẻ mặt ôn hoà,
càng không cần phải nói hỏi han ân cần. Lập tức đáp: "Phiền cô nương hỏi
han, Tử Thù chưa thấy đói." Muốn nói tiếp gì đó, chần chờ một chút lại
ngậm miệng.
Xe đã tiến vào địa giới Vân
Châu, nơi này không tiện giống trên quan đạo chạy như bay, đành phải đi chậm
một chút.
"Cô nương ngủ ngon giấc
không?"
Mạc Hi không đáp hỏi lại:
"Công tử đọc sách gì thế?"
Công tử không ngờ Mạc Hi lại
chủ động đáp lời, nhưng vẫn hào phóng dựng thẳng sách trong tay lên, thì ra là
‘Dược thiện kí’.
"Sách này ta từng đọc qua,
chương mở đầu nói về món bo bo hầm chim cút, ích khí kiện tì, hành thủy khư
thấp (bổ khí huyết, trừ ẩm ướt), thích hợp với công tử. Chim cút mười con, bo
bo một lượng, hoàng kì, nước tương mỗi thứ hai chỉ, bột hồ tiêu, mỡ heo số
lượng vừa phải, thêm canh thịt, không biết nhớ đúng hay không?"
Vị công tử kia cười ấm áp, vừa
nói: "Không sai chút nào." vừa đưa qua một cái đĩa thủy tinh hình bát
giác, mặt trên bày bốn cái sủi cảo tôm thủy tinh trong suốt lóng lánh, vẫn còn
ấm. Một đôi tay thon dài thật là xinh đẹp, nhìn vết chai trên tay xem ra quả
thật chưa từng cầm binh khí, lại thường cầm bút. Người này lại còn có thể viết
bằng hai tay.
Mạc Hi tiếp nhận đũa bạc, cười
nhận lấy. So với món ăn của Tô Kí còn chính tông hơn, tươi sống nhiều nước, so
với thức ăn mới ra lò chỉ kém một chút. Nàng ăn ngay hai cái, mới giương mắt
nhìn công tử, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Công tử biết ý, cười ra tiếng,
nói: "Cô nương xin tùy ý, tại hạ đã dùng qua." Nụ cười này với nụ
cười lễ độ lúc trước có chút khác biệt, khiến người ta cảm thấy sự vui vẻ này
là thật.
Mạc Hi lại biết hắn cả buổi
chiều ngoại trừ nước trà vẫn chưa ăn gì. Thầm nghĩ, thế gia công tử quả nhiên
hành động điệu bộ rất là săn sóc. Không khách khí, trong khoảnh khắc đem hai
cái sủi cảo tôm còn lại nuốt vào bụng. Lại uống một ly trà, nhìn chung cũng
giảm được một phần đói khát.
Tử Thù bên cạnh lại nhịn không
được lên tiếng: "Công tử xưa nay mỗi hai canh giờ lại ăn uống, giờ làm sao
đây, còn một canh giờ mới đổi thuyền đi." Nói xong hung hăng trừng Mạc Hi
một cái, hắn vì công tử, hảo cảm vừa mới sinh ra với Mạc Hi không còn sót lại
chút gì, hắn không biết mình đã mất kiềm chế, thân là nô bộc, xem thường khách,
chỉ vì tâm phòng bị đối với Mạc Hi đã dỡ xuống một tầng.
Quả nghe công tử nói: "Làm
càn. Gia bộc vô tri, xin cô nương thứ lỗi."
Mạc Hi nghe giọng điệu từ thản
nhiên nghiêm khắc chuyển thành tao nhã có lễ, lại không chút chậm trễ, khoát tay
nói: "Vô phương." Nếu quả thật chỉ có một phần đồ ăn, vậy mời đi cùng
xe chỉ là sự ngẫu nhiên.
Tiểu Dương huyện, bỏ xe lên
thuyền.
Chiếc thuyền xa hoa này so với
xe ngựa lại là một cảnh tượng khác. Trang trí hiện rõ sự thanh quý. Khoang chủ
thuyền thiết kế thành nơi đãi khách, treo một bức sơn thủy đồ vẽ tinh tế theo
lối thủy mặc. Mạc Hi được phân đến một khoang thuyền độc lập, rất là vừa lòng.
Bữa tối ăn trên thuyền. Tôm nõn
Long Tĩnh, cá ngân tuyết chưng trứng, nấm hương xào cải, đậu hủ bát bảo. Mạc Hi
nhất thời cảm thấy mình quyết định dựa vào người giàu có là vô cùng sáng suốt.
Tướng ăn của công tử tao nhã mà
không thể soi mói, hoàn toàn không nói gì khi ăn. Dù sao cũng không cạy được từ
miệng công tử một lời thành thật, giảm bớt xã giao cũng tốt. Tử Thù ở một bên
hầu hạ, cũng không thấy người lái xe.
Cơm xong, đều tự về khoang nghỉ
ngơi.
Đại đa số thôn dân của Tiểu
Dương huyện lấy bắt cá mà sống, cảnh trí ngoài cửa sổ cũng có vài phần ngư ca
xướng vãn.
Ngủ sớm, một đêm trời yên biển
lặng.
Mạc Hi tỉnh lại, tốn nửa canh
giờ đem nội tức vận hành hai vòng quanh thân, vừa muốn ra khoang thuyền, Tử Thù
đã đến gõ cửa, đưa nước cho nàng rửa mặt.
Điểm tâm vô cùng tinh xảo, bánh
đậu xanh thủy tinh, sủi cảo sốt gạch cua, tảo biển cuốn gà sợi, cháo trứng muối
thịt nạc.
Ăn xong điểm tâm, đi thuyền
không đến một canh giờ, thuyền đã vào cảng.