“Khà khà……” Siêu Siêu âm hiểm cười, lưng tôi nhất thời thấy lạnh lẽo, tiểu tử này đầy bụng toàn ý nghĩ xấu……Không phải là……
Hắn thần thần bí bí hướng về chúng tôi vẫy vẫy tay, ba cái đầu chụm lại, Siêu Siêu nhỏ giọng nói:
“Chúng ta có thể —– đánh cướp!”
*************************************
Tôi nhắm vào cái đầu của Anh Siêu cho một cái tát!
“Biết ngay là cậu miệng chó không phun ra ngà voi mà! Đánh cướp?! Mệt cho cậu nghĩ ra được! Tên tiểu tử đần độn nhà cậu ra sao mà tiếp thu
trình độ tư tưởng chính trị, giáo dục mẫu giáo, giáo dục tố chất và
dưỡng thai vậy hả?”
“Ta cảm thấy….Biện pháp này, có thể dễ làm.”
Quá nhi tựa vào tường thành chậm rãi nói, cái tay đang trách mắng Anh Siêu của tôi cứng ngắc ở không trung……
Anh Siêu lập tức vứt bỏ cái kẻ “Thông thái rởm” đang chỉ dạy các loại giáo dục là tôi ra, cùng Quá nhi tụ lại thành một cục bắt đầu thảo luận kế hoạch hành động cụ thể để đánh cướp……
Gió rền vang thổi qua, dưới tường thành, tôi còn đang duỗi dài tay làm tư thế tiêu chuẩn của Conan [1], biểu tình trên mặt cực kỳ cứng ngắc đứng thẳng bất động trong gió…..
Đàn ông, quả nhiên là loại sinh vật trong máu tràn ngập ước số phạm tội……..
Đài tây thành nam, quan đạo, rừng Hắc Phong, là chỗ cường đạo thường xuyên lui tới.
Một đoàn xe hùng dũng đi về phía trước, người đánh xe và hành khách đều là có vẻ mặt căng thẳng đề phòng cao độ.
Bảng hiệu treo trước xe là của Vạn thị – thương nhân giàu có phía
nam, Vạn thị vốn là thương nhân buôn đồ ngọc, vật thì nhỏ mà giá trị thì cao, đương nhiên chưa từng áp tải một đoàn xe hùng dũng như vậy. Lần
này sở dĩ chở nhiều đến thế, còn không phải bởi vì gian thương bản tính
gây chuyện sao, muốn mượn thiên tai kiếm chút tiền bất chính!
Không cần đoán cũng biết, trong xe tất cả đều là lương thực, muối ăn, mấy thứ vật tư để phòng thiên tai! Rồi chắc chắn sẽ lấy cái giá gấp năm mươi lần một trăm lần để bán cho dân chạy nạn đáng thương liều mạng
muốn sống này.
Kỳ thật người nhà trong đoàn xe cũng căng thẳng không thôi, đối phó
với một đám dân chạy nạn bỏ mạng tranh mua lương thực không có trật tự,
nếu gặp phải tập đoàn cường đạo thực lực lớn mạnh, vậy thì mệt rồi
đây….Đi vào trong đoạn rừng cây tối tăm này, tim mọi người đều như bị
treo lên cuống họng…….
Bỗng nhiên trên đường có một tảng đá lớn nhô ra, một người nam tử cao lớn che mặt xuất hiện! Mọi người theo bản năng mà cả kinh!
Lười biếng nửa ngồi trên tảng đá, nam tử tóc vàng mắt xanh mũi cao
mắt sâu kia có thanh âm phát ra cực kì khàn khàn êm tai, nhưng nội dung
câu nói lại làm cho tất cả mọi người bị hù ngay tại chỗ!
“Hi ~~ ăn cướp đây ~~”
……………=_=###
Gió thổi qua……Mọi người yên lặng……
Bỗng nhiên một dáng người nhỏ bé linh hoạt từ sau tảng đá vùng vẫy bò lên, nhắm vào đầu tên nam tử đánh cướp kia cho một quả đấm! Tiếp đó là
một thanh âm chói tai có vẻ giận dữ hét lớn:
“Ngu ngốc! Không cho phép! Nghiêm túc chút đi! Chúng ta là đang đánh cướp đó!!”
Mỹ nam tử bị gọi là ngu ngốc vô tội xoa xoa đầu, “Ta nói là đánh cướp mà, đi thẳng vào vấn đề, chỉ rõ mục đích chính đó!”
…………………………..=_=######
Gió thổi qua………………Mọi người càng im lặng…………
Đang lúc mọi người không ai biết nên phản ứng thế nào, một tiếng thở
dài bất đắc dĩ truyền đến, một bóng đen với tốc độ kinh người từ trước
mặt mấy người đánh xe xẹt qua như tia chớp!
Leng keng một tiếng! Tất cả bội đao của mấy tên đánh xe đều bị hắc y nam tử kia ném xuống đất!
Hắc y nam tử che mặt ngọc thụ lâm phong đứng trước mặt mọi người,
lạnh lùng trầm giọng nói: “Để mấy thứ này lại, ta sẽ không tổn hại đến
tính mạng các ngươi. Nếu không….” Một cỗ sát khí kinh người nhanh chóng
phát ra!
Mọi người kinh hãi, đều lui hết về phía sau……
Hai kẻ dở hơi che mặt đứng trên tảng đá không biết sống chết mà mãnh liệt vỗ tay!
“Được lắm! Người anh em có quyết đoạn đấy! Ông đây phục cậu!”
“Hay lắm! Quá nhi đẹp trai ghê!”
“Mau nói lời kịch đi! Chính là cái câu cây này núi này á!”
“Quá nhi làm tốt lắm! Rất lưu manh nha! Rất cường đạo nha! Rất thất
lễ vói mấy người này nha! Quá nhi thật sự là làm gì tốt nấy nha!!”
Ồn ào, hi hi ha ha……..
Quá nhi dường như rất thông thạo với việc này, chỉ chốc lát sau, nên
đánh thì cũng đã đánh, nên phân phát thì cũng đã phân phát, mấy thứ đồ
mê người đầy ắp xe ngựa đều ngoan ngoãn nằm trước mặt chúng tôi ~ tôi
cùng Siêu Siêu cứ như mấy con khỉ gào khóc kêu hét quơ móng vuốt nhào
tới, mở cái gói này cào cái thùng kia, tiếng kinh hô liên tiếp…….
“Oa oa! Thật nhiều lương thực!”
“A a! Thật nhiều ngọc bội đẹp!”
“Ô ô! Ngay cả đồ trang điểm cũng có…….”
Tay hai người cầm đầy tang vật, mắt rưng rưng cùng ngửa đầu lên trời thét dài:
“Đánh cướp ta yêu ngươi ——–!!”
Bỗng nhiên miệng của đôi ta đồng thời bị bịt kín, Quá nhi tập trung
yên lặng nhìn về phía chỗ sâu trong rừng cây, tôi hoảng sợ tới mức mở to mắt nhìn chằm chằm chỗ sâu trong rừng cây đó, nhưng cũng không phát
hiện thấy cái gì.
“Có người, cưỡi ngựa tới, hình như là có cỡ mười người.”
Tôi cố gắng trợn to mắt lên một chút, nhưng vẫn không phát hiện gì
hết. Ngẩng đầu nhìn Quá nhi, chẳng lẽ…..Đây chính là nghe tiếng mà biết
phân biệt vị trí của ruồi bọ……Trong truyền thuyết sao? (Lấy từ 《 toàn
phong tiểu tử 》, hình như là Lâm Chí Dĩnh diễn ~~)
“Mau!” Quá nhi ném hai chúng tôi vào trong xe, “Chúng ta mau đi!”
Được rồi, thứ nhất, chúng tôi cơ bản là không chịu được việc đi xe
ngựa. Thứ hai, cái xe này quá dài, hành động không tiện. Thứ ba, đối
phương cũng quá mạnh đi đi đi đi?!!!
Mới vừa đi ra ngoài không xa, trong rừng cây liền có một trận bụi mù
cuồn cuộn làm kinh động chim thú! Chỉ thấy một đội mã tặc mặc trường bào từ trong rừng cây nhảy ra! Mỗi người đều mặc đồ xanh đen, trên đầu trùm cái khăn giống như người Ba Tư, mặt che kín, chỉ chừa hai ánh mắt lộ ra hung quang! Bên hông đeo loan đao Mông Cổ, thét to ngôn ngữ của dị tộc! Thuật cưỡi ngựa của mỗi người đều rất cao, di chuyển trong rừng cây nơi nơi đều là chướng ngại mà cứ như đi trên đất bằng, hành động như gió!
Trong nháy mắt đã cản lại đường đi của chúng tôi, bao vây quanh chúng
tôi một cách tất có tổ chức!
Người cầm đầu trong đám thì khác với mấy kẻ khác, mặc đồ đen, không
chỉ mang khăn trùm đầu, còn đeo cả mặt nạ, ghìm cương ngựa tiến lên, vẻ
trêu tức hướng chúng tôi nâng nâng cằm nói:
“Để lại mấy thứ này, ta sẽ không tổn hại đến tính mạng các ngươi.”
Hay ghê! Đạo lời kịch của Quá nhi nhà ta hả!
Tôi còn chưa nói gì, Anh Siêu đã khó chịu. Cậu ta cũng hướng về cái
tên đeo mặt nạ kia nâng nâng cằm lên, không biết sống chết hô: “Không
đưa! Đây là sao chứ! Mấy cái này là do chúng ta khổ sơ mới đánh cướp
được đó! (Vì cái gì mà việc này có thể nói ra đúng lý hợp tình như vậy?) Nếu muốn sao các ngươi không đi đánh cướp của người khác đi?!”
“Hừ hừ……” Cái tên đeo mặt nạ kia âm trầm cười lạnh, tôi nghe mà lông
tơ đều dựng cả lên, “Hôm nay người chúng ta muốn ăn cướp chính là các
ngươi!”
Được lắm! Đen ăn đen! Còn có vương pháp hay không?! (Vương pháp…….)
Tôi quay đầu hô to: “Siêu Siêu! Đừng nói vô nghĩa với bọn họ! Dám
cướp của chúng ta? Hôm nay ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đi! Đóng cửa!
Thả người!!”
=_=…………………
Quá nhi vẻ mặt hắc tuyến bịt lại cái miệng đang la hét của tôi, một
đường kéo tôi ném lên xe ngựa ở phía sau! Ngay sau đó cũng ném Siêu Siêu lên.
Quá nhi sắc mặt không tốt nói, “Mỗi người bọn họ đều có hơi thở trầm ổn, đều là cao thủ, các ngươi đừng có khiến ta thêm phiền.”
Tôi không phục từ cái bao tải ngồi thẳng lên, “Chúng ta mà sợ bọn họ sao?”
“Bọn họ người đông thế mạnh.”
“Chân lý thường thường nghiêng về bên ít người mà!”
“Ý cô là gì?”
“Tà không thể áp chính! Chính nghĩa tất thắng!” Tôi quơ hai tay lớn
tiếng hét lên! “Chúng ta là vì nạn dân mà cướp của người giàu chia cho
người nghèo thay trời hành đạo! Bọn họ là vì! Bọn họ là vì…..Ớ, vì……”
Ngón tay tôi chỉ về mấy tên mã tặc kia, quay đầu sang tên đem mặt nạ,
không ngại học hỏi kẻ dưới: “Này! Các ngươi đáng cướp để làm gì?”
=_=……………………
Tay tôi còn đang cứng ngắc ở không trung, ngón trỏ còn đang chỉ thẳng vào mũi cái tên đeo mặt nạ kia ~~~ chết chắc rồi ~~~~~~~~
Tên đeo mặt nạ kia nhìn tôi trong chốc lát, rồi phát ra tiếng cười
trầm thấp khiến lông tơ tôi nhảy lên, hắn xoay người sang người bên trái cười hỏi: “Lão Tam, ngươi nói xem chúng ta đánh cướp để làm gì?”
Lão Tam kia chắc hắn là một anh chàng lỗ mãng, gãi gãi cái đầu, dùng tiếng phổ thông cực không tiêu chuẩn than thở nói:
“Ai biết? Cứ giựt tiền thôi!”
Cái tên đeo mặt nạ kia ý cười càng sâu, “Lão Tứ, ngươi thì thấy sao?”
Thói đời gì thế? Có người nhàn rỗi không có việc gì làm nên đi đánh cướp cho vui?!
“Lão Ngũ đâu?”
“Để giết người……” Thanh âm hung tàn hiểm độc.
Lá gan nhỏ bé của ngẫu run lên.
“Lão Lục?”
“Để ràn luyện thân thể!” Tiếng hét hào khí ngất trời.
Ngươi gia nhập liên minh giảm béo tập thể của ta luôn đi……Đừng có làm chuyện thương thiên hại lý nữa biết không?
“Lão Thất?”
“À……Có gì đâu……..Tất cả mọi người đều đi cướp, nên ta cũng đi theo cho vui……”
Có kiểu giúp vui như vậy sao?! (Giận)
“Lão Bát đâu?”
“Để đánh cướp.” Ngắn gọn quyết đoán. Đánh cướp chính là để đánh cướp, thuần túy là vì cướp mà cướp, đại ca ngươi rất có tiềm chất làn triết
học gia đó.
“Lão Cửu đâu?”
……………….
……………………..
Tiếp đó mấy tên mã tắc bên cạnh tên đeo mặt nạ cư như điểm số từ lão Tam đến lão Thập Tam mỗi người cho một cái đáp án quái lạ.
Cuối cùng cái tên đeo mặt nạ kia giục ngựa đến xe ngựa phía sau, tới
gần vài bước, hưng trí dào dạt nhìn xuống tôi nói: “Đại khái có mấy
nguyên nhân đó, tùy ngươi chọn lấy ~”
Quá nhi lạnh mặt che phía trước tôi, trường kiếm rút khỏi vỏ.
Trong nháy mắt sát khí hai bên đều bạo phát! Ngay cả tôi cũng không
kiềm được mà co rúm lại, không tự giác mà liên tục lùi về phía sau……Anh
Siêu đưa tay đỡ tôi, vỗ vỗ lưng tôi trấn an, cầm chặt tay tôi……..
Tên đeo mặt nạ kia khinh miệt hừ lạnh một tiếng, lui về phía sau, mấy con số Ả Rập kia lập tức nhảy lên bao quanh lấy Quá nhi, Quá nhi cũng
không phải kẻ vô dụng, trường kiếm rút ra đấu với bọn chúng! Đao quang
kiếm ảnh ngươi tới ta lui, trong chốc lát không thể phân biệt được
thắng bại!
Anh chàng lỗ mãng được gọi là lão Tam kia lại thẳng thắn khen: “Tiểu
tử này đúng là cao thủ! Không đơn giản!” Tên đeo mặt nạ kia cười nhạt,
“Đáng tiếc dù có lợi hại ra sao cũng chỉ có thể dùng để trang trí cho
yên ngựa của ta!”
Anh Siêu ở bên cạnh thấp giọng nói, “Trên cái yên ngựa chết tiệt kia bốn phía đều dùng sọ người để trang trí! Thật tàn nhẫn!”
Lòng tôi càng thêm như hỏa thiêu, lo lắng vạn phần, lấy một địch
mười, Quá nhi dù lợi hại cũng không chống đỡ được bao lâu, như vậy làm
sao chịu được!