Chúng tôi ai cũng không nghĩ đến, cơn mưa này, lại rơi đến bảy ngày!
*********************************
Lúc trời tạnh, một đám dã nhân bẩn thỉu chúng tôi vội vã từ trong động đi ra.
Vết thương của Anh Siêu đã tốt hơn nhiều rồi, tuy rằng còn hơi khập
khiễng một chút, nhưng đã có thể tự đi rồi. Lúc ở trong động, mọi người
đã thương lượng, nếu Lạc vương bọn họ sinh tử không rõ, mà Lạc vương phủ ở Thu Diệp thành cũng không an toàn, vậy thì không bằng chúng tôi cứ đi tìm Tứ hoàng tử đã rồi quyết định.
Từ đáy cốc đi ra ngoài, trên đường đi chúng tôi phát hiện, cơn mưa to bảy ngày liên miên không ngừng này đối với chúng tôi mà nói chỉ là trở
ngại lộ trình, nhưng đối với nông dân dựa vào làm ruộng để sống thì, là
thiên tai! Hậu Minh có bốn mươi con sông thì có đến ba mươi con bị ngập! Lũ lụt hoành hành, lưu dân (*) khắp nơi! Ba người chúng tôi bẩn thỉu
máu me lẫn lộn xen lẫn trong đám lưu dân quần áo còn tả tơi hơn thì đúng là chẳng thấm vào đâu cả.
(*Lưu dân: dân chạy nạn)
Trước kia xem phim nhiều tập nhìn dân chạy nạn vì lũ lụt thì chỉ thấy đáng thương, bây giờ thật sự xen lẫn vào đó mới phát hiện ra trong đám
lưu dân thường thường còn có cả bọn trộm cướp lẫn vào! Trách không được
mấy thành trì lớn lại không chịu thu nhận lưu dân, hao tốn tiền của thì
không nói, lại còn nhiễu loạn việc trị an! Quá nhi đem mấy thứ đáng giá của chúng tôi giấu kỹ đi, tiền bạc không lộ ra ngoài, Quá nhi anh thật
thích hợp với công việc quản gia nhỉ ~
Lưu dân bị chặn lại ngoài Diên thành, cửa thành của Diên thành đóng
chặt, tất cả quân phòng thủ đều xếp thành hàng ngăn cản lưu dân ngoài
thành, người lặn lội đường xa đến hoặc hoặc người đi nương nhờ thân hữu
hay lưu dân cực khổ đến tị nạn cũng không được vào cửa, nên lập tức xảy
ra xung đột với mấy thủ vệ! Tôi đang lo lắng làm sao để vào thành, Quá
nhi lại kéo chúng tôi lui về hướng ngược lại, ngoằn ngoèo vượt lách đi
hồi lâu, cuối cùng đến một khu thành cổ bị bỏ hoang ở mười dặm ngoài
Diên thành, tìm một nhà nông ở tạm.
Nơi đây là Thiên thành, mọi người đều rất nghèo khổ, Quá nhi lấy ra
mấy lượng bạc vụn đã khiến bọn họ vui đến tận chân mày. Tuy quần áo và
đồ ăn cũng không phải tốt gì, nhưng đã nhiều ngày bẩn thiểu như vậy, nên chỉ cần có nước ấm để tắm là đã đủ khiến cho tôi thư sướng từ đầu đến
chân rồi. Quần áo bằng vải thô mặc vào tuy hơi ngứa, nhưng có còn hơn
không. Lúc trước mục đích của bọn hắc y nhân kia không biết có phải là
đuổi tận giết tuyệt Lạc vương không hay là cái gì khác, nên tôi nhờ ông
chú kia đem cho tôi một bộ đồ của đàn ông. Bình thường đều do Thanh
Thanh Tiểu Đào hầu hạ, nhiều khi tôi lại mặc đồ thể thao của hiện đại,
nên trên cơ bản là không biết miếng vải bố phức tạp này mặc ra sao, buộc buộc bó bó đơn giản lung tung, dùng mảnh vải buộc lại rồi đi tìm Quá
nhi và Siêu Siêu.
“Mẫn Mẫn, mau tới ăn cơm!” Anh Siêu ngồi cạnh bàn vừa quơ chiếc đũa,
vừa đùa giỡn tiểu nhà đầu mới tám tuổi của nhà này, còn không thì đem
mấy miếng xương cho con chó đen lớn đang nằm dưới bàn cọ cổ chân hắn.
Tiếng cười, tiếng sủa, tiếng nhai nuốt, từng tiếng lọt vào tai…..=_=###
cái tên này đúng là quen thuộc quá nhỉ…..
(Ý là mới vào nhà người ta mà đã thân quen thế ấy)
Nhìn lướt qua trên bàn, hai đĩa màu xanh xanh gì đó, một chén canh
đậu hủ lớn, một cái gì đó màu vàng vàng—-tôi cũng không hy vọng gì đó là bột mì, còn ở bên trong chính là một đĩa thịt con gì đó, thịt kho tàu
sao, hẳn đây là thứ tốt nhất của nhà này rồi, nhìn thấy tiểu nha đầu
khuôn mặt lem luốc kia cắn ngón tay chảy nước miếng. Nói thật so với đồ
ăn ở Lạc vương phủ thì chỉ có thể dùng từ “Cực tệ” để hình dung. Nhưng
mà, nhưng mà, however! Đối với một người cả tuần này chỉ ăn nấm, cộng
thêm nửa đời không quen ăn thịt nướng mà không có muối như tôi mà nói,
tôi, tôi ,tôi ánh mắt tôi cũng phát sáng lên rồi!! Tôi vươn móng vuốt
nhào vào! Nhưng nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim—Quá nhi đưa tay ngăn tôi lại.
Lặng lẽ không nói câu nào đã kéo đai lưng tôi ra, cái quần tức khắc
liền hưởng ứng lời kêu gọi của sức hút Trái Đất! Tôi sợ tối mức vội vàng kéo lại!
“Ngươi làm gì vậy? Ngươi làm gì!? Phi lễ nha! A……”
Quá nhi mặc cho tôi hồ ngôn loạn ngữ, kéo lại đai lưng, cúi người kỹ
càng buộc lại lần nữa cho tôi, tôi nhất thời câm miệng….Nhìn thấy ngón
tay xinh đẹp thon dài của hắn giúp tôi chính lại áo, lại nhét vào đai
lưng, cuối cùng thấp giọng nói: “Được rồi, đi ăn đi.” Tôi bỗng nhiên nhớ lại một màn hắn giúp tôi phủi đi bụi bẩn trên quần áo lúc ở võ đài, hắn là đối với tôi điềm đạm như thế, hay chỉ là điềm đạm đối với nhiệm vụ?
Tôi hoang mang….
Ngây người ăn cơm xong, chúng tôi hạ quyết tâm hướng về phía đông nam mà đi. Lũ lụt xảy ra ở phương bắc, rất nhiều lưu dân chạy về phía nam,
chúng tôi có thể xen lẫn trong đó. Lục hoàng tử lại đang tạo phản ở
hướng đông, cho nên Tứ điện hạ lùng bắt phản quân nhất định cần phải tới nơi đó, cho nên đi về hướng đông nam hẳn có thể hội hợp với Đại hồ ly.
Nhưng mà mấy ngày tiếp đó cho dù là đồ ăn như vậy thì cũng chỉ là
giấc mộng đẹp của tôi, chúng tôi xen lẫn trong dân chạy nạn cứ như trải
qua địa ngục nhân gian vậy.
Phạm vi lũ lụt mở rộng, người chạy nạn ngày càng nhiều, lương thực
cứu tế của đất nước còn chưa được chuyển đến, thương nhân buôn bán khắp
nơi tích trữ hàng hóa, giá cả thức ăn không ngừng tăng lên! Ngay cả
lương khô chúng tôi ăn hàng ngày cũng càng ngày càng ít, chỉ miễn cưỡng
no bụng, càng miễn bàn đến dân chạy nạn không xu dính túi! Đội ngũ chậm
rãi đi trên đường càng ngày càng chậm, không ngừng có người ngã xuống,
nếu như cứ vậy thêm vài ngày nữa sẽ rơi vào tình cảnh người chết đói
khắp nơi! Sinh ra ở thế kỷ 21 mưa thuận gió hòa, chúng ta chưa từng trải qua trường hợp chết đói thê thảm như thế, mỗi một thi thể trơ xương bị
ruồi bọ vây đầy bên đường đều là sự chấn động rất lớn đối với chúng tôi!
Đây không phải là chuyện liên quan đến tôi, không phải chuyện liên
quan đến tôi! Tôi nói thế với chính mình. Bây giờ bảo vệ mình đã đủ khó
khăn rồi, không phải là thời điểm tận thế của ngươi đâu! Tôi tự nói với
mình.
Vào lúc ban ngày ban mặt lần thứ ba thấy lưu dân chặn đường đoàn xe
của phú thương xin ăn rồi bị đánh chết, tôi tự nói với mình, đây không
phải là chuyện liên quan tới ngươi, không liên quan tới ngươi! Đây là
chuyện của người khác!
Lúc giữa trưa đứng dưới tường thành gặm nửa miếng bánh gạo, một cô bé khuôn mặt bẩn đến mức không thấy ngũ quan tiến đến túm lấy ống quần
tôi, “……A……” Cổ họng cô bé ngoại trừ tiếng a a thì không phát ra được
tiếng gì nữa. Đôi mắt vẩn đục của cô bé nhìn nhìn chằm chằm vào cái bánh gạo của tôi.
Đây không phải chuyện kiên quan đến ngươi! Tôi tự nói với mình. Đây
là đồ ăn duy nhất hôm nay của ngươi, ngươi không phải là nữ chính thiện
lương trong chuyện cổ tích đâu! Tôi tự nói với mình. Không cần lo cho
nó! Ngươi vốn không có khả năng lo cho nó! Cho dù quản được một người
như nó, nhưng làm sao quản được ngàn người vạn người?
Tôi đưa tay ngăn Qua nhi định đi đến, mặc cho nàng lôi kéo ống quần.
Cầu xin một hồi, thấy tôi không có đọng tĩnh gì, khuôn mặt tuyệt vọng của đứa bé kia dựa vào bên chân tôi bất động.
Ngẩng đầu, nhìn về bốn phía, ngoại trừ người trẻ tuổi còn đi lại, thì người già, người bệnh, trả con trên cơ bản đều đã ngã xuống. Cây ở
ngoại thành đều bị gặm sạch sẽ! Lá cây cũng không thừa lại, ngay cả vỏ
cây cũng bị ăn hết! Lúc gió thổi qua chỉ phát ra tiếng vù vù thê
lương……Tôi bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo!
Mạnh mẽ đứng lên, nâng cô bé dưới chân dậy, để nó dựa vào bên tường
thành, nửa miếng bánh trong tay cũng nhét cho nó, nó đoạt lấy rồi gặm
như điên, bị nghẹn trong cổ họng. Đưa nước qua, tôi vỗ lưng nó giúp nó
thuận khí.
Anh Siêu cùng Quá nhi đều yên lặng nhìn tôi, sau đó đều đem lương khô của mình tới. Tôi lắc lắc đầu, không nhận.
Đây không phải chuyện của tôi! Giọng nói trong lòng không ngừng lặp
lại vang lên, nhiều dân chạy nạn như vậy, tôi cứu không nổi, cứu không
nổi!
“Ta phải ở lại giúp họ…..”
Tôi bất hạnh nghe thấy chính mình tùy hứng nói, có chút khàn khàn căng thẳng, nhưng lại kiên định.
Tôi phải ở lại, giúp đỡ hết sức có thể, quản chi tôi làm không được,
quản chi Quá nhi và Anh Siêu không chịu ở lại, quản chi chỉ có mình tôi!
Ánh mắt kiên định của tôi đảo qua khuôn mặt của Quá nhi và Anh Siêu,
mấy ngày liên bôn ba, cơm ăn không no, tất cả mọi người đều tiều tụy….
“Me too ~~” Anh Siêu tùy tiện ngồi xổm trên đất ngẩng mặt nhìn tôi
cười. Ánh mặt trời chiếu lên hắn sáng long lanh. Lần đầu tiên phát hiện
hắn cười đến cười cho người ta uất ức, lòng tôi ấm áp, khóe miệng cũng
không kìm được cong lên…..Cậu ấy ở lại, cậu ấy nguyện ý vào lúc này đây ở lại giúp tôi, vậy…..Quá nhi thì sao?
Đôi ta đồng thời nhìn về Quá nhi, hắn không nói lời nào, trầm mặc thật lâu rồi nói: “Chúng ta chỉ có ba người.”
“Ta biết.” Tôi nói.
Quá nhi nhàn nhàn dựa vào tường thành, lãnh đạm nói: “Trên người chúng ta không có nhiều ngân lượng.”
“Ta biết.” Tôi căng thẳng nhìn hắn.
Cuối cùng Quá nhi nhìn tôi, trong ánh mắt có ý cười thản nhiên: “Vậy thì nghĩ cách làm sao kiếm tiền đi.”
“Ya——–!!!” Tôi và Anh Siêu đồng thời nhảy dựng lên hoan hô! Khiến người xung quanh phải ghé mắt nhìn.
Hắn ở lại, đúng vậy, hắn sẽ vĩnh viễn lặng lẽ đứng ở sau lưng tôi đi? Cho dù là có bị đuổi giết rơi xuống vực, cho dù là thiên tai nhân họa,
cho đến khi……Cho đến khi nhiệm vụ chấm dứt sao?
Nhưng cho dù thế nào, tôi cũng vẫn rất vui……
Nhưng mà tiếp đó mới đến phần khó khăn, đi đâu kiếm tiền đây? Phải
nhanh chóng! Phải kiếm được một đống tiền! Ba người chúng tôi nghĩ đến
khi mặt trời ngã về tây cũng không nghĩ ra cách……
Làm xiếc? Không sân khấu không trạng phục đạo cụ, không thật tế.
Về Lạc vương phủ lấy tiền? Ít nhất cũng phải mất mấy ngày? Quá chậm!
Đem cái thân phận hồng bài Mẫn Mẫn cô nương ra để vay tiền phú
thương? Chưa nói đến chúng tôi không được vào trong thành, cho dù có vào được trong thành cũng không dám cam đoan bọn họ tin tôi là Mẫn Mẫn, cho dù bọn họ có tin tôi là Mẫn Mẫn, thì có chịu vào lúc này mà cho tôi
mượn tiền không, không thể được.