Đại Gia sao lại tới? Hồng Thiên Khoát híp mắt, thấy nụ cười trên mặt
Đại Gia không có ý tốt, trong lòng có chút khó hiểu, Đại Gia sớm không
xuất hiện muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần khác khi y vung tay
lại xuất hiện, là có ý gì?
Thế nhưng nhớ tới lời chỉ dạy của Hoàng Hán, Hồng Thiên Khoát lại bình tĩnh, cười hắc hắc:
- Cục trưởng Đại, trùng hợp như thế? Anh cũng vượt đèn đỏ phải không?
Trong lòng Đại Gia tức giận, y vốn đã bị Hồng Thiên Khoát làm hại đến
thê thảm, không ngờ Hồng Thiên Khoát không chỉ nói hời hợt, lại có ý
cười nhạo, không khỏi giận dữ:
- Cậu Hồng, cậu còn không biết xấu hổ, tôi vượt đèn đỏ chẳng phải do cậu ban tặng sao? Cậu hại tôi đụng
phải xe, lại bỏ chạy, không ngờ có quả báo, cậu cũng tông xe rồi, hắc
hắc, ông trời cũng có mắt.
Đại Gia sau khi gây tai nạn lại
trốn khỏi hiện trường, lái xe tới xưởng sữa chữa, sau đó xem như không
có chuyện gì lại đổi một chiếc xe đi dự tiệc. Rất ngẫu nhiên, chỗ mà y
ăn cơm cách chỗ mà Hồng Thiên Khoát tông xe rất gần, từ chỗ y ngồi nhìn
ra phía ngoài, có thể thấy rõ chuyện xảy ra tại giao lộ. Ngay từ đầu Đại Gia hoàn toàn không có để ý, cho rằng chỉ là sự cố bình thường, không
ngờ sự tình càng nháo càng lớn, y không thể không nhìn mấy lần, không
nhìn cũng được, vừa nhìn đã vui mừng quá đỗi, hóa ra người gây ra họa
không phải là người khác, chính là Hồng Thiên Khoát.
Dưới sự
ngạc nhiên mừng rỡ của Đại Gia, y đến cơm cũng không thèm ăn, xuống lầu
đi thẳng đến, y phải giáp mặt với Hồng Thiên Khoát để hỏi rõ ràng, đồng
thời cũng muốn xem Hồng Thiên Khoát làm thế nào qua cửa ải trót lọt.
- Tôi sao hại anh tông xe chứ? Cục trưởng Đại, anh nó cho rõ ràng.
Hồng Thiên Khoát giả ngu, nhớ tới lời dặn của Hoàng Hán, trong lòng đắc ý, y vượt đèn đỏ lái xe gây họa vừa lúc bị Đại Gia thấy, Đại Gia muốn
hoài nghi cũng không có lý do gì rồi.
- Tôi hôm nay uống say rồi, vượt mấy đèn đỏ cũng không biết, tôi làm sao hại anh tông xe chứ?
- Cậu thật sự không phải cố ý chặn xe của tôi sao?
Đại Gia không tin lắm lời nói của Hồng Thiên Khoát,
- Số xe của tôi là 00038, cậu không lẽ không nhận ra, ngay tại giao lộ đường Hoa Trung, bị cậu chặn lại, sau đó tông vào xe
- Vậy sao?
Hồng Thiên Khoát càng diễn càng thấy y biết đùa giỡn, trong lòng rất đắc ý.
- Tôi hôm nay vượt qua mấy đèn đỏ đụng phải mấy chiếc xe. Tôi đều không nhớ rõ rồi, ở đâu mà nhớ rõ biển số xe 00038 của anh chứ? Cục trưởng
Đại, anh nhất định hiểu lầm tôi rồi, anh xem hình dạng của tôi hiện tại, có giống cố ý hại anh tông xe không?
Lẽ nào Hồng Thiên Khoát thực sự uống say rồi, không nhớ rõ rồi? Đại Gia trong lòng nghi hoặc,
lại nghĩ, mặc kệ Hồng Thiên Khoát là say thật hay giả say, chuyện mà y
là khắc tinh trong đời đã định trước rồi. Cơ hội tốt như vậy không nhanh chóng lợi dụng, y uổng công lăn lộn ở quan trường. Nghĩ như thế, trong
lòng Đại Gia đột nhiên nảy ra một chủ ý tài tình.
- Cậu thực sự uống say rồi phải không? Say rượu lái xe?
Đại Gia cố ý nhấn mạnh hỏi một câu.
- Cần gì nói, uống nửa cân rượu.
Hồng Thiên Khoát trước mặt mấy tên cảnh sát làm trò, thẳng thắn nói.
- Cho nên Cục trưởng Đại, nếu như tôi thực sự vô ý ngăn xe của anh lại, anh đừng để trong lòng, tôi nhất định là vô ý.
- Được, tôi không để trong lòng.
Đại Gia cười hắc hắc. Nhìn mấy gã cảnh sát giao thông chung quanh, nghĩ thầm Hồng Thiên Khoát trước mặt cảnh sát giao thông thừa nhận say rượu
lái xe, chờ xem, chuyện này nhất định sẽ dậy sóng.
- Say rượu lái xe rất phiền phức, cậu có thể xử lý sạch sẽ không? Có cần tôi hỗ trợ hay không?
- Không cần, ba của tôi đã ra tay rồi. Một hồi mọi chứng cứ sẽ được dọn sạch, yên tâm đi Cục trưởng Đại, không có việc gì.
Hồng Thiên Khoát sợ rằng Đại Gia coi thường khả năng của y, vội vàng nói.
- Không phiền đến Cục trưởng Đại
- Được, tôi đi trước.
Đại Gia đi đến vỗ vai của Hồng Thiên Khoát, tỏ ra thân thiết.
- Sau này có cơ hội ngồi cùng nhau một chút.
- Được, được à.
Hồng Thiên Khoát thấy Đại Gia bị y lừa, trong lòng vui như hoa nở, rất cảm ơn thủ đoạn của Hoàng Hán.
Đại Gia thấy Hồng Thiên Khoát tin lời nói của y là thật, trong lòng
không khỏi thầm khinh bỉ chỉ số thông minh của Hồng Thiên Khoát, y liếc
mắt một cái, ghi nhớ trong lòng hình dáng của mấy gã cảnh sát giao
thông, trong lòng đã có biện pháp.
Đại Gia nói xong, xoay người đi vào trong đám người, nhưng vẫn chưa rời khỏi, mà là trốn sau đám người để chú ý bước tiến triển của sự việc.
Mấy phút sau lại có mấy gã đàn ông thần bí xuất hiện, mặc thường phục,
thế nhưng vẻ mặt nghiêm nghị, rõ ràng là cảnh sát chìm, bọn họ đầu tiên
là khống chế hiện trường, lại khống chế tài xế taxi, còn bao vây mấy gã
cảnh sát tại hiện trường, mặt khác còn có người tiếp cận với quần chúng
xung quanh, và khơi thông với người chứng kiến và làm công tác tư tưởng, yêu cầu người chứng kiến thống nhất cách giải quyết.
Một
mạng lưới lớn kín không khe hỡ dưới quyền uy của Hồng Hi, từ trên xuống
dưới, bắt đầu giải quyết tốt hậu quả. Quyền lực sẽ được chuyển thành
hành động cụ thể, dưới lực khống chế mạnh mẽ được phô bày ra, làm cho
mọi người khiếp sợ.
Đầu tiên sự giám sát và điều khiển giao
thông tại giao lộ bị xóa bỏ hoàn toàn, đồng thời sắp xếp kiểm tra các
thiết bị giám sát vùng lân cận, sau đó Giản Trường Lương và đồng sự của y với lý do nói chuyện, bị giam lỏng tại một căn cứ bí mật của Cục Công
An giao thông thành phố, đồng thời, Cục thành phố hạ mệnh lệnh bí mật,
chuyện Hồng Thiên Khoát vượt đèn đỏ, không cho phép người nói ra bên
ngoài, ai dám tiết lộ, bị xử lý vi phạm kỷ luật.
Dưới quyền
lực mạnh mẽ, tin đồn được giấu chặt, thậm chí án này cũng quan trọng như bất cứ đại án mà đã phát sinh trước kia tại thành phố Yến.
Toàn bộ hệ thống công an giao thông thành phố Yến đều dốc hết tốc lực,
chỉ vì che giấu chân tướng chuyện Hồng Thiên Khoát say rượu lái xe đánh
nhau với cảnh sát giao thông, nói thật, với lực ảnh hưởng của Hồng Hi
trong hệ thống công an giao thông của thành phố Yến, hơn nữa mối quan hệ giữa y và Thôi Quan Ngư, muốn thay Hồng Thiên Khoát che đậy sự thật
cũng không phải là chuyện quá khó khăn, hơn nữa trên cơ bản có thể dự
kiến chính là, tất cả sẽ thuận lợi, cứ cho trong tâm của Giản Trường
Lương không cam lòng, nhưng y cũng chỉ là một gã cảnh sát giao thông nho nhỏ, cố tình phản kháng cũng không thể xoay chuyển trời đất.
Nhưng sự thực hết lần này tới lần khác lại phát triển ngược hướng, bởi vì. . . Bởi vì Đại Gia đã ra tay chặn ngang.
Sự xuất hiện bất ngờ của Đại Gia, không chỉ làm xáo trộn kế hoạch của
Hoàng Hán, cũng làm cho sự phát triển của sự tình trong mong đợi của
Hoàng Hán có bước chuyển hướng lớn. . .
Thế nhưng vậy cũng tốt,
Đại Gia bất ngờ nhúng tay, trái lại thúc đẩy sự tình tiến lên một bước
mạnh mẽ, chẳng khác nào là nói, Hoàng Hán vốn chỉ là muốn đào hố cho cha con họ Hồng, không ngờ Đại Gia ngược lại giúp y một tay, cũng nhảy vào
hố lửa rồi.
Một cái hố hãm hại ba người, Hoàng Hán đương nhiên rất vui.
Đương nhiên, Quan Doãn càng vui hơn, Quan Doãn đang đợi Hoàng Hán phá
cục, đúng lúc thừa dịp mùa khô nhưng gió thu thổi mênh mông cuồn cuộn để thả cánh diều bay cao, kết quả, ngòi lửa mà Hoàng Hán châm đốt còn
nhanh hơn những gì mà hắn dự liệu, hơn nữa còn là tiến hành đồng bộ,
cũng làm cho Quan Doãn vui sướng.
Sự nỗ lực của một người,
luôn luôn không đủ, có Tề Ngang Dương đồng hành cùng hắn, có Hoàng Hán
vì hắn xung phong đi đầu, hơn nữa phía sau có mấy vị lãnh đạo cấp cao âm thầm hỗ trợ, Quan Doãn đã khai cuộc tại thành phố Yến, thuận buồm xuôi
gió hơn ở Hoàng Lương.
Sau một tuần.
Kim Nhất
Giai, Lý Mộng Hàm và Điền Tương Ly rời thành phố Yến, trở về Bắc Kinh,
ba thiên kim tiểu thư vừa đi, Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh đã cùng đến
thành phố Yến, kế hoạch phát triển tiếp theo của công ty cần trưng cầu ý kiến của Quan Doãn.
Đối với bước tiếp theo của công ty là
tiếp tục đầu tư tài chính hay là thực thể, Hồng Nhan Hinh lại không có
nhiều cách suy nghĩ, sự tình mà cô thích nhất chính là tăng vốn để nhanh chóng tăng lợi nhuận lớn nhất, về phần là làm tài chính hay là thực
thể, cô cũng không thèm để ý, chỗ nào có lợi nhuận cao nhất, cô sẽ đầu
tư vào chỗ đó.
Thế nhưng tương đối mà nói, cá nhân cô tương
đối thích đầu tư mạo hiểm, chỉ nắm giữ mấy công ty lớn từ mức độ đầu tư, làm người nắm quyền ẩn hình đằng sau, đương nhiên, điều này cũng có
liên quan đến tính cách của cô. Tô Mặc Ngu lại thích đầu tư thực thể,
muốn đầu tiên tấn công vào thị trường, công thành chiếm đất, với hình
thức chiếm lĩnh để thể hiện công lực và thực lực của mình.
Nếu như xuất phát từ sự suy nghĩ của Quan Doãn, trên thực tế ý nghĩ của Hồng Nhan Hinh càng bí mật càng có sự tự vệ.
- Lãnh đạo, anh thấy thế nào?
Tô Mặc Ngu bới một bát cơm nhỏ, gắp mấy cọng cải bỏ vào bát cơm, cười dịu dàng ngồi trước mặt của Quan Doãn.
- Hai chân bước đi thì tương đối vững chắc.
Quan Doãn bẻ cái bánh, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng nhấm nháp, hắn đầu
tiên nhìn Tô Mặc Ngu, lại nhìn Hồng Nhan Hinh đang ngồi phía dưới, nở nụ cười.
- Em đi đường bình thường của em, Hồng Nhan Hinh đi theo con đường gian nan của cô ấy, từ giờ trở đi, tách ra.
- Tách ra?
Tô Mặc Ngu không ngờ Quan Doãn lại muốn cô và Hồng Nhan Hinh tách ra,
trước đây rõ ràng là hắn mạnh mẽ yêu cầu cô và Hồng Nhan Hinh hợp thành
một đội, hiện tại nói tách là tách, cũng thay đổi thất thường rồi, lại
bất mãn nói.
- Em vừa mới cùng Hồng Nhan Hinh hình thành nền tảng tín nhiệm, đang lúc hợp tác vui vẻ, anh lại bảo tụi em tách ra? Nghĩ
như thế nào mà nói tách là tách?
Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh đến thành phố Yến, Quan Doãn không có gặp mặt các cô ở quán rượu hay là khách sạn, mà là mời các cô đến nhà làm khách.
Vốn Quan Doãn chỉ sống độc thân ở ký túc xá của Tỉnh ủy, sau đó Tề Ngang Dương thực
sự thấy không được, phải mượn một căn hộ cho hắn ở, vừa lúc căn hộ ở ký
túc xá số hai của Tỉnh ủy, gần Tỉnh ủy có thể đi bộ đi làm. Quả thật
cũng muốn để cho Quan Doãn thay y trông giữ căn hộ, bằng không phòng
không có người ở sẽ thiếu sinh khí, ảnh hưởng không tốt, Quan Doãn bất
đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bị ép tiếp nhận một căn hộ hai
phòng của Tề Ngang Dương.
Phòng ở không lớn lắm, tám mươi mét vuông, Quan Doãn một người ở như vậy cũng đủ rồi. Bình thường hắn cũng
rất ít nhóm lửa nấu cơm, hoặc cùng đồng sự thì đi đến căn tin ăn cơm,
nếu đi cùng lãnh đạo thì tham gia bữa tiệc, nói chung, sau khi hắn đến
ở, tuy rằng có đầy đủ mọi cơ sở thiết bị, nhưng ngoại trừ mở cửa tủ lạnh vài lần, ngay cả một lần nhóm lửa cũng chưa nhóm qua, chứ đừng nói là
mua đồ ăn.
Nếu như không phải Tô Mặc Ngu và Hồng Nhan Hinh
đến, nhà bếp của Quan Doãn nói không chừng trước khi hắn dọn đi, cũng sẽ không bao giờ nhóm lửa.
- Trước khác nay khác.
Quan Doãn cười nói.
- Lúc đó người đang ở Hoàng Lương, thế cục như lửa, hiện tại người đang ở thành phố Yến, thế cục như nước.
- Nước lửa là hai thế giới khác nhau, ha hả.
Tô Mặc Ngu cười to.
- Nói như vậy, nước tốt hơn lửa?
- Nhảy vào lửa nhất định chết cháy, mà nhảy vào trong nước, chưa hẳn đã chết chìm.
Quan Doãn tràn ngập lòng tin với tương lai.
- Số của tôi sẽ là Chủ tịch huyện Trực Toàn, sắp đến rồi. Sau khi bổ
nhiệm, tôi nhảy ra thành phố Yến, nếu tới địa phương cầm quyền, thì môi
trường khác biệt hẳn ở thành ủy Hoàng Lương cũng như Tỉnh ủy, môi trường khác biệt, tâm tình khác biệt, như vậy phải thích ứng, rất nhiều sự
tình vì như vậy mà thay đổi, hơn nữa, hiện tại Hồng Nhan Hinh đã trải
qua một thời gian tôi luyện, cũng có thể tự bay.
Ngoài cửa sổ bóng đêm như mực, Quan Doãn và hai vị mỹ nữ cùng ở trong một phòng, vạch ra kế hoạch tốt đẹp hơn cho ngày mai.