Khi Quan Doãn truyền lệnh, Hồng Thiên Khoát đang tiến hành hiệp đấu thứ hai với Đại Gia.
Hồng Thiên Khoát nhẹ dạ tin theo lời của Hoàng Hán, sau khi uống
một cân rượu trắng, lái xe trên đường, muốn vượt đèn đỏ. Kỳ thực y cũng không phải không nghĩ qua lời đề nghị của Hoàng Hán tựa hồ có
điểm không ăn khớp, nhưng cũng không biết sao, y rất tín nhiệm Hoàng
Hán, Hoàng Hán cho dù nói cái gì, y đều cho rằng là muốn tốt cho
y, sau khi uống một cân rượu, y càng mãnh liệt như lửa, đâu còn
suy nghĩ sâu xa tại sao Hoàng Hán lại lo nghĩ cho hạ chân xuống
đạp ga, chiếc xe nổ vang, một mạch phóng như bay, đã đến một chỗ
quan trọng của ngã tư đường.
Lúc này sắc trời đã tối, nhưng cũng không tối lắm, đây là thời gian nguy hiểm nhất trong ngày, thị lực của người vào lúc này không rõ, cũng dễ dàng gặp chuyện
không may.
Hồng Thiên Khoát đi tới giao lộ, cũng là một ngã tư đường có giao thông bộn bề, tuy nói hiện tại xe rhơi nhưng vẫn
chưa có hứng khởi, không bằng giao thông đời sau tắc nghẽn, nhưng
thành phố Yến dù sao cũng là tỉnh lị, lại là giờ cao điểm lúc tan tầm,
hướng đông tây và nam bắc, ngựa xe như nước, nối đuôi nhau thành
hàng dài.
Vượt đèn đỏ cũng không phải muốn vượt là có
thể vượt, phải khi đèn đỏ vừa sáng lên lại vừa lúc đứng hàng
đầu tiên ở giao lộ, bằng không xếp sau mấy chiếc xe, muốn vượt
cũng không vượt được.
Lúc này đây Hồng Thiên Khoát không
may mắn không được xếp hàng đầu tiên, phía trước còn có một
chiếc xe taxi, trong lòng y buồn bực, đợi khi đèn xanh, y cũng chỉ
có thể ngoan ngoãn tuân theo luật giao thông qua đường, làm sao bây
giờ? Lẽ nào phải đợi giao lộ kế tiếp?
Rượu nồng dâng lên, Hồng Thiên Khoát nhớ tới vốn y hẳn đã xếp hàng đầu tiên, chiếc
taxi vội chặn ngang, mới chặn đường đi của y. Chiếc taxi đáng ghét, luôn luôn không tuân thủ thông quy tắc giao thông, chạy loạn xạ, tùy tiện dừng đỗ xe lung tung, hôm nay phải giáo huấn một chút.
Mắt thấy xe của hướng nam bắc dường như đều đi qua, đèn đỏ của
hướng đông tây còn khoảng mười mấy giây, Hồng Thiên Khoát đã khởi
động xe rồi ―― chiếc xe thể thao BMW bỗng nhiên hướng cề phía trước.
Ngay lập tức chĩa vào đuôi của chiếc taxi, xe taxi không có phòng
bị, lập tức văng ra xa mấy mét.
Xe taxi giận dữ, bị tông
vào đuôi xe còn chưa nói, còn hại y vượt đèn đỏ, xe sau lái kiểu
gì vậy chứ? Tài xế taxi là một gã đầu trọc bóng lưỡng ló đầu ra, y nổi giận đùng đùng dừng xe lại, đang định xuống xe tìm gã
lái xe phía sau nói chuyện. Nhưng phát hiện chân ga của xe phía
sau nổ vang, vượt qua đèn đỏ, bỏ chạy.
Gây chuyện mà chạy phải không? Anh ta càng nổi trận lôi đình, cũng không xuống xe, nhấn
ga đánh về phía mục tiêu, thân xe xoay ngang, thẳng tắp chặn đường đi của chiếc xe BMW.
Hồng Thiên Khoát đã hoàn thành hành
động vĩ đại vượt đèn đỏ, khi đang muốn tận dụng triệt để tất cả các cách để rời khỏi, thình lình tài xế taxi đã liều mạng chặn đường đi của đâu ngờ tài xế taxi điên cuồng như vậy. Không kịp hãm phanh, xe của y đã tông mạnh vào bên hông xe taxi.
Ầm một tiếng nổ vang. Đầu chiếc xe thể thao BMW bị hỏng nặng.
Hồng Thiên Khoát bị đụng đến đầu óc choáng váng, giận tím mặt, sau khi xuống xe y hùng hổ đi tới trước xe taxi, đá vào cửa xe taxi mắng:
- Mày không muốn sống nữa hả? Là mạng quan trọng hay tiền quan trọng? Mẹ kiếp, đồ chó.
Công tử dưới sự che chở của cha là Cục trưởng công an, từ nhỏ không
lo cơm áo. Tuy nói mở công ty, nhưng chưa bao giờ làm theo quy cũ thị trường, từ trước đến nay là dùng quyền tiền để giao dịch. Kiếm
tiền rất dễ, Hồng Thiên Khoát nào biết dân chúng gian nan để tìm kế
sinh tồn, huống hồ tài xế taxi đi sớm về khuya, mỗi ngày đều mệt lã,
cả ngày kiếm được bao nhiêu tiền? Đối với tài xế taxi mà nói, xe
taxi là sự sống còn của họ, đụng hư, cứ cho là công ty bảo
hiểm hỗ trợ chi phí sữa chữa, nhưng tốn rất nhiều thời gian.
Cho nên dân chúng tầng lớp thấp nhất đối với việc đấu tranh
vật lộn mà nói, ở trong một ý nghĩa nào đó, tiền thật sự quan trọng hơn cả mạng sống.
Tài xe thấy Hồng Thiên Khoát
đụng phải xe của mình còn hung hăng đe dọa, cơn tức giận trào dâng, một tay mở cửa xe, sau khi xuống xe đã đá vào đầu gối của Hồng
Thiên Khoát. Anh tài xế quanh năm lái taxi, trên xe Satana không có
trợ lực nên đã sớm luyện khí lực phòng bị cho bản thân, một
cú đá vừa hạ, thiếu chút nữa đá Hồng Thiên Khoát đến gãy xương.
Hồng Thiên Khoát ngã xuống đất ùm một tiếng, lúc này ngã ngửa mặt lên trời.
Vốn Hồng Thiên Khoát đã có bảy tám phần men say, hơn nữa y vốn ra
vẻ, bình thường uy phong bát diện, chẳng qua là ỷ thế hiếp người mà
thôi, nếu như nói bình thường cậy thế ba là Cục trưởng diễu võ
dương oai, như vậy ở trong thành phố dựa vào chiếc xe thể thao BMW
tung hành ngang ngược, giá trị của xe thể thao BMW vô hình trung
tăng thêm ưu thế tâm lý cho y.
Hiện tại ba của y không ở
bên cạnh, vừa xuống xe, y đã bị đánh đến nỗi quay về nguyên hình
rồi. Chỉ một mình đối mặt, đã bị anh tài xế taxi đánh cho không kịp trở tay.
Thế nhưng quen thói ức hiếp kẻ yếu, Hồng
Thiên Khoát trong trạng thái có men say vẫn can đảm, vừa bị đánh
lăn quay ra đất đã từ dưới đất bò dậy, cúi đầu đâm vào tài xế
taxi:
- Con mẹ mày, tao đâm chết mày.
Có lẽ là lái
xe đấu đá lung tung lâu rồi, Hồng Thiên Khoát dưới sự kích thích
của men rượu, cho rằng đầu của y và đầu xe thể thao BMW đều cứng
như nhau, có thể trực tiếp đâm thủng tất cả mọi thứ ngăn chặn
trước người.
Thế nhưng nói đi phải nói lại, đầu của y
có cứng hơn bụng không, tài xế taxi quá bất ngờ chưa kịp đề phòng,
cũng không ngờ rằng người tầng lớp cao lái xe thể thao BMW khi đánh nhau cũng giống như kẻ vô lại, y chưa kịp né, đã bị tông sầm
vào bụng, lúc này bị Hồng Thiên Khoát đâm vào ngã té xuống đất.
Hồng Thiên Khoát đã thuận lợi trả đòn, cười ha ha, tiến lên nhấc
chân hung hăng đá mấy đá vào người tài xế taxi, nhưng chân vừa
giơ lên, cảnh sát giao thông đã chạy tới.
Cảnh sát giao
thông chạy đến ôm cổ Hồng Thiên Khoát, cố sức đánh ngã, đánh Hồng
Thiên Khoát hung hăng ngã trên mặt đất, giận dữ nói:
- Anh vừa
đụng người vừa đánh người, tôi thi hành nhiệm vụ nhiều năm như
vậy, đây là lần đầu tiên thấy được anh là người hung hăn càn
quấy như vậy.
Cảnh sát giao thông tên là Giản Trường
Lương, làm cảnh sát giao thông mười mấy năm rồi, thấy nhiều người
vượt đèn đỏ, đùa giỡn và cố làm ra vẻ, nhưng vẫn lần đầu nhìn thấy cái
hạng người ép xe đứng trước vượt đèn đỏ sau đó lại tông xe và
đánh người, liền nhịn không được rồi.
Khi Giản Trường Lương kiểm tra độ hư hại của chiếc xe BMW, phát hiện bản số xe rất quen
thuộc, tỉ mỉ nhớ lại, số xe của chiếc xe BMW rõ ràng là số xe của một vị Phó cục trưởng Cục thành phố, mà xe của Phó cục trưởng là xe Audi, rất
rõ ràng, chiếc xe BMW này là biển số cặp.
Được, Giản Trường Lương dường như thoát khỏi cơn thịnh nộ, biển số cặp,
vượt đèn đỏ, tông xe, đánh người, ai mà kiêu ngạo như thế? Y hôm nay
xem như là mở rộng tầm mắt rồi, không ngờ thành phố Yến còn có nhân
vật kiêu ngạo hơn cả Đại Gia, nhớ năm đó xe của Đại Gia tuy rằng
vượt đèn đỏ, có thể cũng không phải là biển số cặp, càng không có
tông xe đánh người.
Hồng Thiên Khoát từ dưới đất bò dậy, lảo đảo đi tới trước mặt Giản Trường Lương, chỉ một ngón tay nói:
- Mày tên gì hả?
Giản Trường Lương không để ý tới Hồng Thiên Khoát, trực tiếp mở cửa
xe thể thao BMW, tìm kiếm giấy phép lái xe và bằng lái
- Tụi mày đám điêu dân nhốn nháo, tránh xa bố mày ra, ở đây không
có chuyện của tụi mày, bố mày đang thi hành gia pháp.
Sau đó y xoay người lại chỉ vào mũi của Giản Trường Lương.
- Tao là con trai của cục trưởng Hồng Hi, tao sẽ gọi điện thoại
cho chi đội trưởng cuả tụi mày. Mày, mau làm cho sự việc cho
tốt, nếu không, bố mày sẽ cho mày thấy.
Hóa ra là công
tử của Cục trưởng công an, Giản Trường Lương máu mũi giàn giụa, bị
một cước của Hồng Thiên Khoát đánh cho vẻ mặt nở hoa, trong lòng hiện lên một sự lưỡng lự, y chỉ là một cảnh sát giao thông nho nhỏ, không thể trêu đùa với đường đường là con của Cục trưởng công an
Thành phố, nếu không, hãy quên chuyện này đi, không bấm bụng nén
giận có thể làm được gì bây giờ? Cánh tay của y làm sao có thể ôm
qua cái đùi quá lớn.
Quần chúng đứng xem xung quanh
nghe thấy Hồng Thiên Khoát vốn là con trai của Cục trưởng Công an, một nhóm người thấy tình thế không ổn, ngậm miệng không nói, xoay người chuồn đi, cũng có một nhóm người tiếp tục ồn ào.
- Hóa ra là công tử của Cục trưởng, vậy các anh cứ tiếp tục đánh, đây là chó cắn chó.
- Thảo nào nói là thi hành gia pháp, đúng là thi hành gia pháp. Đánh, đánh tiếp, chúng tôi ủng hộ.
- Chơi rất đẹp, cảnh sát giao thông không ai tốt đẹp.
- Công tử Hồng, tôi đại diện cho đông đảo quần chúng, ủng hộ anh vì dân trừ hại.
Hồng Thiên Khoát không hiểu đây là lời bỡn cợt, là nói dỗi, y còn đắc chí, cho là y đã làm điêu dân khiếp sợ, xoay người lại đoạt
lấy giấy phạt trong tay của Giản Trường Lương, xé tan thành từng
mảnh, cười ha ha:
- Không phục có đúng hay không? Không phục
mày cứ ghi giấy phạt. Giấy phạt của mày trong mắt tao cũng không
bằng giấy vụn, nhiều lắm chỉ dùng để chùi đít.
Giản
Trường Lương hoàn toàn bị sự ngông cuồng tự đại của Hồng Thiên
Khoát chọc giận, lúc này một lần nữa mở đơn ghi phạt:
- Tôi không tin, hôm nay tôi không ghi phạt cho anh. Xe kéo cũng lập tức đến, cho
dù anh là ai, anh đều phải trả giá tương xứng cho những hành động vi phạm mà anh gây ra.
- Được, tao đợi.
Hồng Thiên Khoát đắc ý hả hê nói, còn ôm lấy hai tay, dáng vẻ không cho là đúng
Không bao lâu, còi cảnh sát vang lên, xe kéo không thấy chỉ mấy xe
cảnh sát tới. Từ trên xe cảnh sát có mấy gã cảnh sát bước
xuống, vẻ mặt nghiêm túc, không nói hai lời đi tới bên cạnh Giản
Trường Lương, hai người một phải một trái bao vây Giản Trường
Lương đang đứng giữa, trong đó một người nhỏ giọng nói:
- Mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.
- Các anh là ai?
Giản Trường Lương ý thức được sự tình nghiêm trọng rồi.
- Bất luận chúng tôi là ai, theo chúng tôi đi là được.
Hai người không giải thích nhiều, áp giải Giản Trường Lương, rõ ràng có ý uy hiếp Giản Trường Lương.
- Có dũng khí tố tao à, có quả ngọt cho mày ăn rồi đấy.
Hồng Thiên Khoát hung hăng càn quấy không ai bằng.
- Xảy ra chuyện gì?
Bỗng nhiên, có một giọng nói quen thuộc vang lên, một người trong
đám người kia bước ra, thủng thẳng đi đến trước mặt của Hồng
Thiên Khoát.