Oan Gia Tình Nhân
Giản Chính Hạo sờ sờ đầu, cảm giác ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, hôm qua y quên kéo rèm sao?
Mơ màng mở mắt, lập tức thấy nguyên bản một cây chổi cọ bồn cầu đáng lẽ
nên ở trong toilet, không biết như thế nào… như thế nào lại có thể gần
ngay trước mắt, còn kèm theo một dao cạo râu, trông nhãn hiệu đúng là
chính mình thường dùng, hiện sờ sờ ngay trước mí mắt mình đầy hăm dọa,
bộ dáng thảy đều muốn đối chủ nhân lấy oán trả ơn.
Này cả kinh,
mơ màng lập tức biến sạch, y chú ý tới bên người mình, nguyên bản đáng
lẽ nên ngủ Tiểu Tiểu đã muốn không ở, y trong lòng thở dài, bắt đầu biết là ai đem hai thứ quái quỷ này để trước mắt y trêu đùa.
Y nâng ánh mắt lên, Ngưu Tiểu Tiểu bộ dạng y chang hung thần ác quỷ, thâm cừu đại hận như thể bị y giết sạch cả nhà.
Hắn tay trái ôm chổi cọ bồn cầu, tay phải cầm dao cạo râu, vẻ mặt chính là
muốn lấy chổi cọ đập vào mặt y, lấy dao cạo râu cứa đứt cổ y, khí thế
hung ác so với tử tù còn đáng sợ hơn.
“Ngươi, ngươi làm gì? Tiểu Tiểu?”
Y không phải sợ hãi, chính là cảm thấy được mạc danh kỳ diệu, thậm chí
còn có điểm muốn bật cười, sau đêm đầu ngọt ngào, chẳng phải hắn nên nép trong lồng ngực y, vẻ mặt e lệ, còn y sẽ chịu không nổi bộ dạng đáng
yêu của hắn mà lại khuynh thiên đảo địa một hồi sao không?
“Ta tìm không thấy dao nhỏ.”
Lời nói không đầu không đuôi khiến Giản Chính Hạo dở khóc dở cười, may là y từ nhỏ đến lớn đã quen cung cách đó của hắn. “Ngươi muốn dao nhỏ làm
gì?”
“Ngươi này hái hoa sắc lang, còn dám hỏi làm gì? Ngươi đêm
qua nhất định ở trong rượu hạ mê ta. Đúng, thừa lúc ta hỗn loạn mà hạ
dược, trên báo đều viết vậy, bỏ thuốc vào đồ uống, sau đó kéo vào trong
phòng, ngày hôm sau ta dậy đã thấy thất thân , ta không tha cho ngươi
này biến thái!
Ngưu Tiểu Tiểu mắng, lòng đầy căm phẫn, nhìn mắt
y, tựa như một tên vạn ác không tha, chuyên môn nhập khuê phòng hái hoa
đại tặc, hơn nữa Giản Chính Hạo dám giữ vẻ mặt trấn định, quả thực là vô sỉ biến thái.
Xem ra hạ thuốc mê người khác nhất định chuyện
tên biến thái này thường làm, lần trước đọc báo, nước ngoài có kẻ ở quán bar hạ dược nữ nhân, trùng khít với thời gian Giản Chính Hạo lưu học
mà, hẳn là tên biến thái kia làm đi, hắn đợi lát nữa lập tức đi gặp cảnh sát quốc tế báo án, làm cho tên tội phạm kia lập tức gặp quả báo.
Đúng, tên này nhất định là chuốc mê hắn, nếu không phải bị hạ thuốc mê, hắn
như thế nào có thể mơ mơ màng màng, lại còn hồ đồ, hơn nữa không hề
kháng cự mặc y động thân thể hắn, hôn cái miệng của hắn, còn đem cái thứ to muốn chết gì đó của y nhét vào giữa mông hắn, khiến sáng nay đau đến xém chút không đứng dậy nổi, hắn cũng không phải gay, như thế nào có
thể muốn nam nhân dùng cái kia thống hắn đáng yêu tiểu mông.
Không nghĩ không tức, càng nghĩ càng giận, mấy thứ trong tay Ngưu Tiểu Tiểu tựa như vũ khí trí mạng xông tới.
“Biến thái, xem chiêu!”
Hắn rống to, chổi cọ bồn cầu liền vụt lại. Giản Chính Hạo vội vàng lấy tay
giữ, phòng mới mua, chổi cọ cũng mới, có thể chưa dùng qua, cũng có thể nhân viên vệ sinh viên dùng, hắn không muốn để thứ này nện vào chăn
hoặc người mình, rõ ghê tởm a, huống hồ giường này chăn này Tiểu Tiểu
đêm qua mới nằm quá, ở trên giường ngọc thể rên rỉ hừ nhẹ, hắn không
muốn phá hư ấn tượng tốt đẹp đó.
“Tiểu Tiểu, đừng xằng bậy.”
“Ngươi mới xằng bậy, ngươi tối hôm qua xằng bậy sẽ không sợ , hôm nay còn sợ
chết sao không? Nam tử hán đại trượng phu, nhận mệnh đi.”
Nói
xong mấy lời như trong kịch võ hiệp, Ngưu Tiểu Tiểu mở chốt dao cạo râu, cảm tử nghĩ muốn lia lên người y. Giản Chính Hạo tay kia giữ tay hắn
lại, y cũng không muốn cảnh máu chảy thành sông, mà Tiểu Tiểu có vẻ liều mạng nghĩ muốn hướng người y mà làm ra mấy vết thương, hoàn toàn giống mang cừu hận ngập trời với y.
Phương pháp duy nhất, đại khái
cũng là vô sỉ nhất, Giản Chính Hạo đối chính mình xoay người mắt trợn
trắng, loại phương pháp này là đại hạ sách, có điều chẳng còn cách nào
khác, ít nhất với trạng huống hiện tại hẳn là rất hữu hiệu.
Hắn
buông hai tay ra, hướng mông Ngưu Tiểu Tiểu dùng sức vỗ một chút, Ngưu
Tiểu Tiểu thét chói tai giống như gặp ma, xém chút sập trần nhà, nước
mắt cũng lập tức trào ra, hai thứ trong tay đều trong cơn đau đớn bất
ngờ mà rơi xuống đất, còn lại lòng bàn tay trống trơn.
Tên này
lại đi chụp mông hắn, mông hắn sáng nay đứng lên tựa như muốn nứt ra
thành hai nửa, đau đến chịu không nổi, thắt lưng cũng vô lực bủn rủn,
tất cả đều là hậu quả tên biến thái này tối hôm qua chuốc mê hắn.
Ô ô, hắn cả đời trong sạch, một đời anh danh, tất cả đều bị mất trong
tay Giản Chính Hạo này biến thái, hắn nhất định phải làm cho tên biến
thái này biết hắn Ngưu Tiểu Tiểu không phải ngon ăn như vậy.
“Hảo, đau quá, ngươi này tử biến thái đang làm cái gì? Tối hôm qua sờ không
đủ, sáng nay dám còn sờ loạn, ngươi chịu chết đi! Biến thái.”
Hắn xông lên sẽ liều mạng, ít nhất không có cái chổi cọ bồn cầu đáng sợ
kia, Giản Chính Hạo ôm choàng lấy hắn, đặt ở trên giường, tiếng thét
chói tai của Ngưu Tiểu Tiểu còn lớn hơn, hắn mặt ửng đỏ một mảnh.
“Ngươi này biến thái dám không mặc quần áo đè người, ngay cả quần lót cũng
không mặc, ngươi có hiểu lễ nghĩa hay không, có liêm sỉ hay không, đừng
dùng cái cây kia của ngươi đè nặng ta, siêu ác !”
“Ngươi nếu không thôi rống, ta sẽ hôn ngươi .”
Ngưu Tiểu Tiểu hai mắt trừng lớn, tựa như bị tuyệt đại kinh hách, thiếu
chút nữa cà lăm, người nầy biến thái căn bản là là vượt khỏi khả năng
lý giải của hắn, lại còn nghĩ muốn hôn hắn hắn, mặc kệ y nam nhân kia có bao nhiêu anh tuấn, đáng yêu, đẹp đẽ, động lòng người, y chính là có
bệnh lạp.
“Ngươi này biến thái, kéo cái ống nước của ngươi ra, chân ta sắp rụng rồi!” (Ống nước – là gỉ nhỉ? Cười nham hiểm!)
Ngưu Tiểu Tiểu kêu còn to hơn, bởi vì hắn cảm giác được “ống nước” của Giản
Chính Hạo đặt ở giữa hai đùi hắn, làm cho hạ thân hắn tê tê, nhất định
là tối hôm qua thuốc mê y hạ còn chưa hết hẳn.
“Ta dời, chính là ngươi ít nhất im lặng chút đi.”
“Ngươi rời trước rồi nói sau!” Hắn lại gào, căn bản là không hề ngưng miệng.
Bị y đè nặng sẽ làm hắn nhớ tới chuyện đêm qua, không đúng, tối hôm qua
tuyệt đối là bị y hạ thuốc mê, cho nên cảm giác nào cũng là ảo giác, mặc kệ đêm qua cảm giác có bao nhiêu sao tốt đẹp, mộng ảo, tất cả đều là
ảo giác, hắn Ngưu Tiểu Tiểu dù ngốc nhưng tuyệt không thể bị lừa .
“Vậy ngươi ngoan ngoãn đi.”
Giản Chính Hạo thanh âm ôn nhu, trườn qua người hắn, đến tủ đầu giường, lấy
ra một kiện quần lót sạch sẽ, đang mặc thì nghe đằng sau có tiếng vù vù, hắn liền nghiêng người, nguyên lai là Tiểu Tiểu lần thứ hai bám riết
không tha phát động công kích.
Y một tay mặc quần lót, tay kia
ngăn chặn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu ở dưới tay hắn vặn vẹo, mặt vì xuất lực
mà ửng hồng. “Buông ta ra, biến thái, ta hôm nay nhất định muốn mạng của ngươi, cho dù không đem ngươi đánh thành tàn phế, cũng muốn đem ngươi
đánh cho chấn thương sọ não.”
“Ngươi cái kia đang chảy kìa.”
Giản Chính Hạo nói rất nhỏ, tựa như đang thầm thì với hắn một bí mật, Ngưu
Tiểu Tiểu nghe không hiểu nói: “Cái gì chảy ra?” Hắn quên cả đánh y, còn nhìn quanh quất một chút, bởi vì hắn là loại người thực dễ bị phân tán
chú ý.
Giản Chính Hạo sờ mảng ươn ướt sau quần hắn, bởi vì mùa
hè, hắn quần mỏng cho nên một chút dịch khiến mặt sau quần có màu khác.
“Thứ của ta.”
Ngưu Tiểu Tiểu rốt cục cũng hiểu, mặt
trắng bệch, rồi biến xanh, sau lại chuyển thành hồng, cuối cùng là dùng
hết sức giãy dụa, nhưng lại mẫn cảm cảm nhận được thật sự có cái gì từ
chỗ đó của hắn chảy ra.
“Ngươi tên hỗn đản, biến thái, lại còn
không mang bảo hiểm, ngươi nếu hại ta mang thai, ngươi như thế nào bồi
ta?” Nói ra lời thoại y chang nữ nhân trong phim đối với nam nhân sở
khanh, Ngưu Tiểu Tiểu ngốc nghếch quên phắt chính mình là nam, căn bản
làm gì có chuyện mang thai, dù sao hắn chính là mắng loạn mà thôi.
“Ngươi sáng nay không tắm rửa sao? Nghe nói như vậy bụng ngươi sẽ không thoải mái, ta mang ngươi đi tắm.”
“Không cần ngươi mang, đồ biến thái.”
Ngưu Tiểu Tiểu tự mình nhảy xuống giường, chịu đựng đau nhức, vào phòng tắm, vừa đến phòng tắm, hắn lại hâm mộ kèm ghen tị không thôi, vừa rồi lúc
tiến vào lấy chổi cọ bồn cầu còn không có chú ý gian phòng tắm thiết kế
thật tốt, lúc này nhìn tới, hắn hận đến nghiến răng, kẻ kia ở nơi tốt
như vậy để làm chi.
Hắn ở trong gian phòng nhỏ thật tồi tàn, ngay cả nước tắm lạnh nóng đều loạn xạ, y thế nhưng trụ tại nơi rực rỡ tiện
nghi như thế này, hắn trong lòng thì thào nhủ thầm: lãng phí, xa xỉ, rồi sẽ gặp báo ứng.
Hắn cởi quần, có chút thứ dính ở trên đùi, còn
hơi ẩm ướt , hắn cầm vòi sen xả mạnh, Giản Chính Hạo mặc quần lót tiến
vào phòng tắm, để làm chi? Thể trạng tốt thì cứ muốn hiện là hiện sao?
Ngưu Tiểu Tiểu lấy vòi nước phun hắn, “Đi ra ngoài, ta không nên nhìn lõa
nam, dù là dáng người ngươi, ta cũng không muốn xem, nếu nhìn tròng mắt
sẽ rụng xuống.”
Giản Chính Hạo dễ dàng hay dùng ưu thế về chiều
cao đoạt lấy vòi sen, hắn một tay giữ thân thể Ngưu Tiểu Tiểu, thanh âm
thực kiên định nói: “Ngoan, ta giúp ngươi tẩy một chút, nghe nói trực
tiếp bắn ở bên trong ngươi sẽ không thoải mái, ta giúp ngươi tẩy.”
Hôm qua bị y chuốc mê đã muốn thực quá phận, y lại còn muốn tẩy chỗ kia của hắn, chỗ kia hắn chính mình còn chưa từng xem qua, dựa vào cái gì cho y xem, cho dù y đêm qua có xem, cũng không có nghĩa y hôm nay có thể xem
lại.
“Không cần, ngươi này biến thái, buông ra! Buông ra!”
Giản Chính Hạo ngăn thân thể hắn, tia nước ấm rất vừa phải hướng tới bộ vị
của Ngưu Tiểu Tiểu mà phun nhập, Ngưu Tiểu Tiểu xấu hổ và giận dữ đến
thiếu chút nữa tự sát, chờ Giản Chính Hạo tẩy xong, Ngưu Tiểu Tiểu cầm
lấy bất cứ thứ gì có thể, tất cả đều ném vào y, sữa tắm, dầu gội, kem
đánh răng, bàn chải đánh răng, mọi thứ tựa như đạn ở đầu nòng tạo ra một bản hòa âm loạn xạ chói tai.
“Ngươi này biến thái, ta này cả đời không bao giờ … nữa muốn nói chuyện với ngươi!”
Hắn chạy khỏi phòng tắm, mặc vội quần áo rồi lập tức đẩy cửa lao ra ngoài,
Giản Chính Hạo nhìn cửa rung bần bật, khóe miệng câu lên một nét cười. Y nhớ tới năm học trung học, y sờ soạng bộ vị đáng yêu của Ngưu Tiểu
Tiểu, Ngưu Tiểu Tiểu cũng là tức giận nói những lời giống hệt với y.
Bất quá bình thường chỉ cần lại lấy thứ nào đó hắn thích khua khua trước
mặt hắn, hắn sẽ quên những gì chính mình từng nói, một chiêu này lần nào cũng trúng, hồi năm trung học, cách một ngày sau đó y mua kem cho hắn
ăn, hắn liền quên sạch cừu hận hôm trước.
Đau, đau, thật sự rất
đau, Ngưu Tiểu Tiểu sau khi về nhà, nằm ở căn phòng nhỏ một ngày, hôm
sau mới kéo lê thân thể đau đớn đi làm, chính là loại này khổ sở cùng
thống khổ, không phải hai ba lời là có thể nói rõ ràng, đồ biến thái
đáng giận, như thế nào có thể đối hắn làm ra loại sự tình này.
Hơn nữa y còn giả hảo tâm, một hai ngày này, chiều nào tan làm cũng thấy xe của y. Y an vị ở trong xe máy lạnh, nhìn thấy hắn đi ra, hạ cửa kính xe xuống, bộ dáng muốn cùng hắn làm thân, hắn mới không để ý y, xoay người bước đi.
Cuối cùng y càng quá phận, mỗi ngày tan làm đều rỗi rãi chờ ở cửa công ty hắn, hạ cửa kính xe, ở bên trong xem báo, căn bản
ngay cả bộ dáng làm thân cũng chẳng tỏ, qua năm ngày, hắn thật sự lửa
đầy mình, rốt cuộc khó có thể nhẫn nại, liền vọt tới.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hắn đứng cạnh xe, quyết định cãi lý cùng y một phen.
Khóe miệng trên khuôn mặt tuấn suất của y hơi cong lên, trông chính là đùa cợt, “Không có việc gì, ở đây xem báo thôi.”
“Xem báo thì đi chỗ khác xem.” Hắn hung tợn trừng mắt liếc y một cái.
“Có quy định không thể ngồi trên xe mình xem báo sao?”
Y lại nhàn tản chọi hắn một câu, Ngưu Tiểu Tiểu rống giận, này biến thái luôn nghe không hiểu tiếng người. “Ngươi như vậy quấy rầy ta là làm gì? Ta nói rồi không để ý tới ngươi, ngươi nghe có hiểu không?”
“Ta
đang quấy rầy ngươi sao? Là ngươi ở quấy rầy ta đi? Ngươi vọt tới giữ
cửa xe ta, tự nói chuyện với ta, kỳ thật ta căn bản là không muốn nói
chuyện với ngươi.”
Ngưu Tiểu Tiểu nghe xong mấy câu nói đó, miệng thở hồng hộc như kim ngưu (trâu vàng), tức giận đến thiếu chút nữa cấm
khẩu, ngực xém chút giận đến nổ tung, dám nói chính mình quấy rầy y, hắn là Ngưu Tiểu Tiểu a, một kẻ vôn không giá trị như y, hắn như thế nào
lại đi quấy rầy.
“Ngươi, ngươi. . . . . .”
Y lôi từ đâu
trong xe một thùng kem nhỏ, lấy ra một cây kem, là loại kem đắt tiền mua ở trên phố, hắn xé giấy gói, bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: “Thực nóng,
thực nóng a.”
Chó má, ngươi ở trên xe máy lạnh, có cái gì nóng
quá, Ngưu Tiểu Tiểu trong miệng thèm đến muốn chết, cây kem còn có
thoảng hương sô cô la truyền đến, hắn nuốt ực nước miếng, chính là giận
còn chưa tiêu, nhưng nhìn y cắn một ngụm kem, trong miệng hắn liền một
trận ngứa.
Dù sao có cái gì nói sau, đều là tên kia sai, hắn rõ
ràng ghé đầu qua cửa kính xe, cắn cây kem của y một ngụm, hương vị ngọt
ngào vào miệng lập tức tan chảy, giống như muốn cùng cái miệng tan vào
nhau.
Hảo ngọt, ngon, hắn một bên cắn, một bên lúng búng mắng: “Ai kêu ngươi chọc giận ta, cái kem này ta muốn.”
Giản Chính Hạo cũng không cáu giận, không nói hai lời đã đem kem đưa cho
hắn, chính mình lại từ thùng kem lấy ra một cây kem mới, Ngưu Tiểu Tiểu
không đầy ba giây liền ăn xong cây kem cầm trên tay, nhìn thấy kem của
Giản Chính Hạo mới cắn một ngụm, hắn lại bắt đầu chảy nước miếng.
“Lên đây cho mát.”
Hắn mở ra cửa xe, Ngưu Tiểu Tiểu ba bước chỉ mất hai bước đã ngồi chồm
hỗm, cừu hận vừa rồi đã muốn không thấy bóng dáng, bởi vì Giản Chính Hạo đem thùng kem đưa cho hắn, bên trong không chỉ có kem, còn có hoa quả
gọt sẵn, nước dừa, đồ uống lạnh, dù sao cũng khiến hai mắt người ta sáng lên, bên trong tất cả đều là thánh phẩm giải nhiệt mùa hè, hắn như thế
nào có thể tkhách khí mãi.
Hắn tự động lôi ra chén, ai kêu Giản
Chính Hạo này bại hoại luôn trêu chọc hắn, hơn nữa ăn sạch hắn, bụng
mình lại được no mà Giản Chính Hạo tiền lại bớt đi một ít, tội gì mà
không làm, này coi như là một loại trả thù của Ngưu Tiểu Tiểu hắn.
Thừa dịp hắn tập trung mọi lực chú ý ở thùng kem, Giản Chính Hạo giúp hắn
thắt dây an toàn, lái xe đi nơi khác, Ngưu Tiểu Tiểu ít nhất uống hết
hai bình đồ uống, ăn sạch hoa quả bên trong, mắt mới rốt cục ngước nhìn
phong cảnh trước mặt.
“Đến bệnh viện làm gì? Ngươi sinh bệnh à?”
Giản Chính Hạo mỉm cười với hắn, Ngưu Tiểu Tiểu vội vàng liếc đi… Ai, điệu
tươi cười của y luôn quỷ dị săm trá, cho nên hắn mới không thích nhìn
y.
“Ta đến thăm bạn, ngươi muốn cùng đi không?”
Ngưu Tiểu
Tiểu vốn muốn nói không, chính là Giản Chính Hạo đã dừng xe. Ngưu Tiểu
Tiểu đành phải đi theo xuống xe, nhưng trong miệng hắn mắng mỏ không
thôi, hắn đã sớm biết Giản Chính Hạo là biến thái, hơn nữa vẻ mặt y man
trá, chính là không hảo học tập bộ dáng, lần trước còn chuốc mê hắn, y
căn bản là người xấu cộng thêm biến thái.
“Bạn ngươi bệnh gì?
Ngươi không phải là làm con gái nhà người ta to bụng, sau đó lại để
người khác tới nơi này làm cái chuyện phi nhân tính đi. Ta nói cho
ngươi, đời người rất dài, làm chuyện quá thất đức, sẽ có báo ứng, không
thể hại đời nữ nhân, cha ta luôn bảo ta như vậy, cho nên ta cùng nữ hài
tử đều duy trì quan hệ thuần khiết lành mạnh, cha ta nói nam nhân không
thể đối nữ nhân xằng bậy, còn nói đối nữ hài tử không thể động tay động
chân, đánh vợ là lợn chó trâu, thương vợ mới là đại trượng phu, còn nói. . . . . .”
Nói đến ba phần tư danh ngôn, Ngưu Tiểu Tiểu hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, mới qua nửa năm, hắn đã muốn rất nhớ cha , cha trước kia xã giao nhiều, ăn nhiều dầu mỡ, bị cao huyết áp, may mắn sau lại
cưới dì chiếu cố lão, lão hiện tại thân thể đã muốn tốt lắm, nhưng là
hắn vẫn lo lắng, hơn nữa cha thường thường bảo ban hắn rất nhiều đạo lý
làm người.
Hắn xoa loạn mắt, không muốn để Giản Chính Hạo chê cười mình khóc, nhưng mắt hắn vẫn không tự chủ được chảy nước đầm đìa.
Mấy hôm trước, sau khi bị Giản Chính Hạo chuốc mê, chính mình trở lại
phòng, thân thể rất không thoải mái, ở trên giường cũng không ai để ý
đến hắn, hắn mới hiểu được một kẻ cô độc ở tại bên ngoài có bao nhiêu
đáng thương, khi đó hắn liền càng muốn cha, cha nhiều tuổi đối hắn cứng
rắn, nhưng là hắn biết cha thật sự quan tâm hắn .
“Ống tay áo cho ngươi lau đó.”
Giản Chính Hạo vươn cánh tay, để hắn có thể một tay cầm lấy, một tay lau
nước mắt, Ngưu Tiểu Tiểu không cảm ơn huých hắn một cái, “Ta không
khóc, ngươi không thể nói với người khác là ta nhớ cha liền khóc.”
Giản Chính Hạo trong mắt chiếu ra vài tia ôn nhu, thấp giọng nói: “Hảo,
ngươi không khóc, chờ một chút nếu là thật sự muốn khóc, trong ngực ta
sẽ cho ngươi mượn mà khóc.”
“Thần kinh, ai muốn mượn trong ngực
ngươi khóc, hơn nữa ta nam tử hán đại trượng phu, như thế nào có thể ở
ngoài đường mà khóc loạn lên, ngươi bớt cái miệng quạ đen (đen đủi í)
cho ta.” Ngưu Tiểu Tiểu liếc y một cái, hắn như thế nào có thể loạn
khóc, vừa rồi là bởi vì không cẩn thận nhớ tới cha, dì, mới có thể khóc .
Giản Chính Hạo đẩy cửa phòng bệnh, đi vào bên trong, nhẹ giọng nói: “Bá phụ, bá mẫu.”
Không thể tưởng được Ngưu Tiểu Tiểu oa khóc lớn một tiếng, thanh âm đại khái có thể chấn vỡ trần nhà, từ phía sau Giản Chính Hạo, hai chân chạy như
điên, nhằm về phía bóng người đang ngồi trên ghế dựa cạnh giường bệnh,
xém chút xô ngã người đang ngồi trên ghế, hắn nức nở kêu to: “Cha, ta
vừa mới nhớ ngươi, ngươi đã ra hiện , ngươi là ảo ảnh sao không?”
Ngưu Đại Đại bị hắn lao vào khiến choáng váng một chút, lão tức giận đến nắm chặt nắm tay, này Ngưu Tiểu Tiểu ngu ngốc vẫn là không thay đổi, lão
rành rành ở trước mặt hắn, còn bảo lão là ảo ảnh? Thật sự là muốn chọc
giận tử cha hắn, cũng là chính mình.
Nhưng là hắn tiếng khóc rung trời, thiếu chút nữa đem trần nhà sập xuống, cũng khiến ngực lão co rút đau đớn, hắn mặc dù hành vi luôn khiến lão cáu giận, nhưng trong tiếng
khóc là thiệt tình chân ý, bọn họ dù sao vẫn là phụ tử thân tình, khó có thể dứt bỏ.
“Ngươi này đứa con hư, có hay không ngoan ngoãn làm việc?” Thanh âm của lão khàn khàn, nghẹn ngào đi một ít.
“Có, cha, ta hiện tại đều thực ngoan.” Ngưu Tiểu Tiểu khóc chán, vừa ngẩng
mặt, liền nhìn thấy nữ nhân trên giường bệnh, “Dì, ngươi, ngươi như thế
nào nằm viện?”
Trần Lệ Mĩ trên mặt còn có điểm suy yếu, đối hắn
mỉm cười, “Tiểu Tiểu, cha ngươi quá độc ác, ta muốn đi tìm ngươi, hắn
còn không nói cho ta nơi ngươi ở, ngươi hiện tại hảo?”
“Ta, ta
tốt lắm, dì, ngươi đừng chết a, ngươi chết, cha ta chỉ có mình ta chiếu
cố, ta nhất định chiếu cố không được, ngươi không cần đắc quái bệnh mà
chết a!”
Vừa thấy Trần Lệ Mĩ nằm viện, Ngưu Tiểu Tiểu lại hô
thiên thưởng địa quỳ gối bên giường bệnh khóc như mưa, nói ra đều là
những lời không biết sống chế một bộ, đại khái hắn cho rằng chỉ cần nằm
viện, đều là phải bệnh nặng, bởi vậy trong óc liền tự động tưởng tượng
thành Trần Lệ Mĩ mắc quái bệnh, bởi vì trên TV bình thường đều là như
vậy chiếu mà.
Dì lấy ba khi hắn vào học cấp ba, nàng đối hắn thật sự tốt lắm, đem hắn thương như con đẻ, cha muốn đánh hắn, nàng còn phản đối, cho nên hắn cũng là thật sự xem nàng như mẹ.
Ngưu Đại Đại
nắm chặt nắm tay, toàn thân lần thứ hai tức giận đến phát run, cái miệng của hắn kia luôn nói lung tung, lớn đầu như vậy, cũng đã cho dọn ra ở
riêng rồi, như thế nào vẫn là không hiểu cái gì nên, cái gì không nên
nói.
“Dì ngươi không sao, ngươi đừng trù ẻo nàng, nàng là tới nơi này sinh tiểu hài tử, nàng không để ý chính mình mang thai, thầy thuốc
nói nàng tuổi lớn, phải an thai, nàng còn muốn đi tìm ngươi, ta nói cho
nàng không cần, nàng đối với ngươi tốt như vậy, ngươi đừng nói chuyện
không biết nặng nhẹ.”
Ngưu Tiểu Tiểu xoa xoa nước mắt, rốt cục
chú ý tới Trần Lệ Mĩ bụng đã phẳng lại.”Thực xin lỗi, dì, ta nghĩ quá
rồi, đúng rồi, dì, ngươi thuận sản a, đệ đệ của ta đâu?”
Ngưu Đại Đại nói: “Lát nữa y tá sẽ ôm lại đây.”
Không bao lâu, quả nhiên y tá liền ôm tiểu hài nhi lại, Ngưu Tiểu Tiểu ôm tiể đệ đệ kém tuổi hơn mình rất nhiều, hắn cảm động khóc, “Hắn hảo đáng
yêu, dì, may mắn hắn tuyệt không giống ba, bằng không về sau nhất định
rất khó lấy vợ, may mắn hắn giống ngươi. . . . . .”
Ngưu Đại Đại nắm tay lại siết chặt, tức giận đến thiếu chút nữa huyết áp lên cao, có điều Ngưu Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, đối với tiểu hài tử thiệt tình mỉm
cười, vẻ tươi cười đáng yêu của hắn khiến Ngưu Đại Đại trong lòng lại
mềm nhũn, nhịn không được ân cần dạy bảo: “Ngươi đệ kém ngươi nhiều tuổi như vậy, ngươi phải thương hắn nhiều, còn nữa, đừng luôn nói lung tung
nói, chọc ta đây cha ngươi cáu giận.”