Oan Gia Tình Nhân
“Còn muốn ăn korroke phô mai?”
Giản Chính Hạo thanh âm
khàn khàn, y đã sớm tính chu toàn, hắn sẽ vì korroke mà liều mạng với y, chính là không nghĩ tới hắn ngay từ đầu liền liếm ngón tay y, làm cho y trong quần ngạnh quá nhanh, này thật sự là tính sai lớn mà, y cũng
không muốn nghĩ ở nơi công cộng mà “động dục” .
Hắn đem ngón tay y trong miệng kéo ra, lửa giận tích từ lúc trước rốt cục bùng nổ, oán hận bị cướp đồ ăn, đối Ngưu Tiểu Tiểu mà nói, quả thực là so với sát cha
sát nương còn muốn to.
“Đúng vậy, ta còn muốn ăn.” Ngưu Tiểu Tiểu dùng ánh mắt muốn giết người thẳng tắp bắn về phía y, hắn muốn korroke, muốn bê cuốn phômai nướng, “Còn cả bê cuốn phô mai nướng.”
“Trong miệng ta vẫn còn, ngươi có hay không muốn ăn cho bớt nghiền?” Thanh âm y trầm thấp mà khàn khàn, coi như đang khổ sở mà nhẫn nại.
“Cho ta, ta muốn ăn!”
Không thấy quá hắn Ngưu Tiểu Tiểu phát uy, cho nên đem hắn trở thành mèo ốm,
mỗi lần đều khi dễ hắn, hắn Ngưu Tiểu Tiểu không phải dễ dàng như vậy bị khi dễ , thù mới hận cũ, giờ phút này cùng nhau tính đi.
Còn
phải tính thêm vài lần, hắn từ nhỏ đến lớn bị y khi dễ, hắn đã muốn tức
đủ rồi, hiện tại ngay cả đồ ăn của hắn cũng muốn giành, đồ nam nhân biến thái vô sỉ.
Nhà y có tiền, y ngày nào cũng có thể ăn, hắn hiện
tại ở bên ngoài vất vả như vậy, ăn một đĩa korroke này cần bao nhiêu
tiền, muốn vào nhà hàng này, hắn dù cởi cả quần áo mang đến tiệm cầm đồ
cũng không thể ngồi đây ăn như hôm nay, vậy mà y dám phá hư giờ phút
hạnh phúc này của hắn.
Quả thực là tội ác không thể dung, tội
ác tày trời, tội ác ngập trời, Ngưu Tiểu Tiểu dùng hết thành ngữ mình
biết, mắng một hồi, tóm lại, ý tứ của hắn chính là đáng chết.
Hắn dùng sức mà đánh tới, Giản Chính Hạo hai tay ôm lấy sau lưng hắn, Ngưu
Tiểu Tiểu sống chết mở miệng, đầu lưỡi đưa vào miệng Giản Chính Hạo,
trong miệng y còn lưu lại một chút hương vị của korroke, rõ ràng hai
chân hoàn trụ thắt lưng y, giống một con bạch tuộc bám lấy thân hình
cường tráng của y, miệng hấp cho đã nghiền.
Kỳ quái, nguyên bản là hắn đang hấp, như thế nào sau lại biến thành Giản Chính Hạo tham tiến vào miệng hắn mà hấp.
Hảo, hắn lập tức hiểu rõ ý tưởng đê tiện của y, ngay cả một ít korroke dính ở đầu ngón tay cũng như vậy so đo, lại còn muốn hấp trở về, hắn như thế
nào có thể nhận thua, hắn lại tiến công sang, một khắc cũng không thả
lỏng. (Có pé thụ nào chết vì ăn đến thế này không hả giời?)
Đối với chuyện ăn, hắn tuyệt đối không thể nhận thua.
Hô hấp sớm không nổi, đầu óc như thiếu dưỡng khí mà choáng váng nặng nề,
chân mềm nhũn, lưng giống như không khí lực, tay lại bám càng chặt, ôm
cổ Giản Chính Hạo.
Công thủ rất nhanh liền biến thành nghiêng về
một bên, Giản Chính Hạo xoay người, đem hắn ép vào tường, càn rỡ hôn
trong môi hắn, trong nụ hôn mỗi lúc mạnh mẽ hơn tuyệt không che dấu
cuồng vọng.
Ngưu Tiểu Tiểu không chịu nhận thua, hắn phải tiếp
tục hấp, hắn đương nhiên cũng phụng bồi, rốt cuộc chính là mình tay chân vô lực, thở hổn hển ngày càng gấp gáp, tim càng đập nhanh, sao lại thế
này a.
Hơn nữa Giản Chính Hạo không hấp cái miệng hắn nữa, bắt
đầu hướng cổ hắn mà cắn, hơi thở ấm áp của y phun tới cổ hắn, khiến chân hắn không tự chủ được siết chặt, thân thể cũng nóng như bốc cháy.
Càng quái chính là cây gậy của hắn, có chút cảm giác bị bụng của Giản Chính
Hạo ép lấy, bị y dùng quần áo chà xát, lại cảm thấy được thật. . . . . . thật thoải mái.
Đáng lẽ phải cảm thấy ghê tởm đi, nhưng lại
chính là thoải mái, hơn nữa hắn còn mơ hồ thấy mong mỏi, giống như lúc
này mới chính là khai vị ngon ngọt, phía sau còn có thứ tốt hơn, đẹp đẽ
hơn chờ hắn.
Hắn ngửa đầu phát ra tiếng thở dốc, rốt cục nhìn sau lưng Giản Chính Hạo, ba người nữ xinh đẹp muốn đi toilet cùng một bé
gái đáng yêu đang trừng mắt nhìn hai bọn họ.
“Oa, đồng tính kìa!” Nàng A nói.
“Quá đúng đi.” Nàng B líu lưỡi.
“Muốn phiền toái cũng nhìn địa phương chứ, đừng đứng chắn ở toilet nữ được không?”
Cuối cùng, nàng C chỉ vào bảng hiệu toilet nữ, các nàng đã muốn đợi vài phút , này hai kẻ căn bản là hôn đến chết đi sống lại, hoàn toàn không nhìn
đến người khác.
Cuối cùng, bé gái D nói: “Mẹ kế, đồng tính là gì?”
Đồng tính? Hắn Ngưu Tiểu Tiểu đã vậy còn chưa đủ thảm, cư nhiên lại bị người ta đem nói thành đồng tính.
Ngưu Tiểu Tiểu sắc mặt sớm thành màu đỏ, Giản Chính Hạo sửa sang quần áo một chút, lễ phép nhường đường, hoàn toàn không có vẻ gì là xấu hổ, “Xin
lỗi.”
Y đương nhiên sẽ không xấu hổ, bởi vì y vốn chính là kẻ
biến thái, Ngưu Tiểu Tiểu trên mặt hồng đến sắp nổ tung, một cái tát
tung ra, năm ngón tay khắc dấu ở trên mặt Giản Chính Hạo, mắng: “Ngươi
này tên biến thái đáng chết, luôn hại ta, ta này cả đời không bao giờ…
nữa muốn nói chuyện với ngươi.”
Hắn xấu hổ đến khóc ầm lên, Giản
Chính Hạo vội vàng đem hắn mang đi toilet nam, xuất ra khăn tay cho hắn
lau mặt, nào có nam nhân nào giống hắn mở miệng khóc là tựa như vòi
nước.
Toilet nữ truyền đến thanh âm của nàng A: “Thụ rất xứng đáng.”
Nàng B vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ nói: “Chính là công thật anh tuấn, thật ôn nhu.”
Nàng C khóe miệng run lên một chút, lãnh khốc nói ra giải thích, nàng ở
trong đám là xem nhiều yaoi nhất. “Ta thấy bọn họ là đến toilet nam là
tiếp tục đi, trong truyện tranh thường là vậy.”
Bé gái D lại ngọt ngào hỏi: “Mẹ kế? Bọn họ muốn tiếp tục cái gì nha?”
Ngưu Tiểu Tiểu ở toilet nam đã nghe rõ lời các nàng, đồng tính? Hắn bị người ta hiểu lầm là đồng tính đã muốn vô cùng nhục nhã, nhưng lại nghĩ đến
đối tượng là Giản Chính Hạo, đây quả thực là sỉ nhục lớn nhất đời hắn.
“Ngoan, đừng khóc .”
“Ngươi đừng quản ta, hỗn đản, đều là ngươi, đều là ngươi làm hại! Hại ta không ăn được korroke, nấm hương, ớt ngọt, ngô non, thịt bò, thịt lợn, thịt
dê, ôn tuyền đản, còn có bê cuốn phô mai nướng.”
“Phải, phải, đều là lỗi của ta.” Giản Chính Hạo trấn an vuốt tóc hắn, hiện tại hắn đang khóc, còn tranh cãi với hắn, sẽ chỉ làm hắn khóc kinh hơn.
“Hại
ta bị cha ta đuổi khỏi nhà, cũng không chịu gặp ta, ta một người trụ bên ngoài, hiện tại có bao nhiêu thảm, ngươi có biết hay không? Ngươi còn
đối ta như vậy phá hư?”
Ngưu Tiểu Tiểu đem một đống sự dồn cả vào đầu y, dù sao tất cả đều là y làm hại là được rồi, hắn giơ nắm tay đấm
loạn xạ, Giản Chính Hạo đem hắn ôm vào trong ngực.
“Chưa hết, tự dưng bị người ta nói là đồng tính, ta mới không phải.”
Hắn khóc thút thít , Giản Chính Hạo lau nước mắt cho hắn, giống đang giúp
trẻ nhỏ lau nước mắt. Ngưu Tiểu Tiểu khóc xong, hạ hỏa, tâm tình rốt cục vững vàng hơn, hắn quệt mắt, há mồm hỏi về một từ rất kì quái lúc nãy
nghe thấy, “Các nàng vừa rồi nói công thụ, là có ý tứ gì a?”
Giản Chính Hạo nghẹn họng, Ngưu Tiểu Tiểu khóc đến hai mắt hồng hồng, miệng
đỏ tươi một mảnh, thoạt nhìn đáng yêu đến mức ham muốn của y đại phát,
Giản Chính Hạo tính chừng đã sắp hết nhẫn nại rồi, hắn còn hỏi loại vấn
đề khiêu khích này, hắn rốt cuộc hiểu hay không, y khao khát bao nhiêu
giống như mấy nữ nhân kia bên ngoài bàn tán, rằng ở trong toilet này
tiếp tục chưa xong chuyện tình.
Ai, bất đắc dĩ mà vô thanh hỏi lão thiên gia.
Yêu phải Ngưu Tiểu Tiểu chẳng lẽ là kiếp nạn của y, lão thiên gia chính là
không nghĩ để y sống khoái trá, cho nên chuyên môn phái Ngưu Tiểu Tiểu
đến áp lực lên y.
Đưa hắn mang về bàn ăn, chỗ sưng đỏ trên mặt
Giản Chính Hạo lấy khăn tay dấm nước áp lên liền tiêu, may mắn Ngưu Tiểu Tiểu khi đó mới vừa bị hôn xong, tay chân còn mềm nhũn, khí lực xuất ra cũng không lớn, vết đỏ rất nhanh biến mất.
Y gọi thêm bê cuốn
phô mai nướng cùng korroke phô mai, tất cả đều đặt trước mặt Ngưu Tiểu
Tiểu. Ngưu Tiểu Tiểu vốn thực giận y, xem y coi như biết điều, đem hai
mâm thức ăn này bồi tội, hắn liền nguôi giận.
Hắn lại mắt cười
miệng cười chén đồ ăn ngon ngon, bộ mặt khóc lóc vừa rồi sớm ném đến lên chín từng mây. Sau khi Giản Chính Hạo trả tiền, bởi vì hôm nay có kết
thúc là hoàn mỹ bê cuốn phô mai nướng cùng korroke, hắn lại cho Giản
Chính Hạo một nụ cười to ngọt ngào, khiến Giản Chính Hạo thiếu chút nữa
đông cứng.
“Ta lái xe đưa ngươi về, Tiểu Tiểu.”
Ngưu Tiểu
Tiểu cũng hoàn toàn không cự tuyệt lên xe y, đồng nghiệp cảm thấy quái
dị, nhưng lão bản cười ha hả, lão là hai nhà bằng hữu, đương nhiên cũng biết chuyện của hai nhà.” Ai, trách không được Giản Ngưu hai nhà, luôn
nói hai đứa trẻ này hữu duyên, thoạt nhìn cảm tình thật tốt.”
Đêm nay lại ăn thật no, hắn phô cái bụng trắng trẻo tròn vo, nằm ở trong
phòng, trong bụng còn phát ra âm thanh, thứ gì hôm nay ăn cũng ngon ngon nha.
Hắn nghĩ về món bê cuốn phô mai nướng ngon lành, lại nhớ vị ngọt ngào của korroke, rồi hắn nghĩ đến Giản Chính Hạo thế nhưng còn
muốn hút lấy vị korroke trong miệng hắn, nam nhân kia quả keo kiệt cực
kỳ.
Nhưng cảm giác bị đầu lưỡi y đụng chạm khiến thắt lưng Ngưu
Tiểu Tiểu có điểm tê dại, hắn liếm chính mình ngón tay, hoàn toàn không
có cảm giác, nhưng lúc nãy liếm ngón tay Giản Chính Hạo, hắn như thế nào có thể cảm thấy là lạ .
Ngô, hắn suy nghĩ nửa ngày, rốt cục đi
đến kết luận duy nhất, đó là trên ngón tay của Giản Chính Hạo có dư vị
của korroke, cho nên ngón tay y mới ngon như vậy, hắn hiện tại trên tay
lại không dư vị của korroke, như thế nào có thể thấy ngon.
Hắn
xoay người, vui vẻ chìm vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ, sao đầy trời chiếu
rọi khuôn mặt khi ngủ khờ dại của hắn, lại cũng chiếu một kẻ khác đêm
nay khó ngủ, nam nhân hỏa dục đốt người, uống rượu cười khổ nghĩ: Tiểu
Tiểu thật sự là khắc tinh của y.
Giao dịch lần này cùng Giản
Chính Hạo đã xong tốt đẹp, Giản Chính Hạo còn muốn đề nghị thêm một số
hợp tác trong tương lai, mái tóc bạc của lão bản vì gật đầu không ngừng
mà hất dựng lên, lão chỉ liên tục bảo “Ngươi nói đúng” .
“A Hạo, cha ngươi nhất định thực kiêu ngạo vì ngươi.”
“Bá phụ, ngài khích lệ , ta chỉ là làm chuyện ta phải làm thôi.”
Lão bản gật đầu, “Ngươi tuổi còn trẻ, như vậy khiêm tốn, về sau nhất định sẽ có tiền đồ .”
Giản Chính Hạo cười không đáp, lão bản vỗ vai hắn nói: “Ngươi lần trước mời
ta ăn bít tết, ta thực vừa lòng, lần này ta mời ngươi đi uống rượu, tuổi trẻ làm quen với đời dần cũng tốt, nhân tiện gọi cả Tiểu Tiểu, ta xem
Ngưu Đại thương hắn muốn chết, lúc đem hắn đưa tới chỗ ta nơi này, còn
ngàn ân vạn tạ, mang vài bình rượu tới nhà ta cảm ơn.”
“Tiểu Tiểu chịu hun đúc của ngài, chứng tỏ Ngưu bá phụ tin tưởng ngài nhất định có thể dạy hảo hảo Tiểu Tiểu.”
Lão bản khóe miệng lộ ra một mạt cười, “A Hạo, chúng ta đều biết Ngưu gia,
cũng biết tình trạng của Ngưu gia. Tiểu Tiểu là không thể làm thương
nghiệp, hắn a, cá tính đơn giản, dễ dàng bị lừa, hắn là thích hợp để
người phủng ở lòng bàn tay mà sủng, hàm trong miệng mà yêu.”
Giản Chính Hạo nhớ tới cá tính đơn thuần của Ngưu Tiểu Tiểu mà bật cười.
Lão bản nghiêng đầu ghé vào tai Giản Chính Hạo, “Bất quá hắn tuy rằng đầu
óc đơn giản, dễ lừa, nhưng là tiểu gia hỏa này một khi thương tâm, nhất
định không dễ xử, ngươi nhìn cặp mắt hắn thì biết, hắn là cái loại yêu
liền yêu, không thương sẽ không thương, lúc yêu đến sâu, cả tim cũng
nguyện lấy ra cho ngươi.”
Giản Chính Hạo nhướn mày, lão bản dùng
một công ty có sáu người, hàng năm doanh thu cao đến dọa người, không có bổn sự, sao có thể hàng năm đều kiếm nhiều như vậy, lão này con cáo già muốn nói cái gì, y lại như thế nào không hiểu.
“Để ta mời bá phụ, vãn bối hẳn là trả tiền đi.”
Lão bản mắt hơi híp lại cười ha hả, lúc trước cho Ngưu Tiểu Tiểu ít tiền
sinh hoạt, hiện tại bắt đầu thu lợi, hơn nữa đầu tư thù lao không kém a.
“A Hạo, ngươi thật thông minh, ta sẽ giúp ngươi một phen.”
Đêm nay tầm hoan là chính, căn bản là không phải thứ Ngưu Tiểu Tiểu thích,
hắn nghĩ đến đêm nay muốn uống một chút, nên lão bản nhắc tới, hắn liền
lập tức gật đầu, đi theo lại đây, kia biết là thượng tiệm rượu, mà khách sạn Ronald Reagan vốn không có thứ gì ngon để ăn, chỉ độc có rượu ngon.
Vừa vặn hắn Ngưu Tiểu Tiểu cái gì đều uống, chính là không thích uống rượu rõ thật đắng.
Lão bản liên tiếp gọi mấy nữ phục vụ, trái ôm phải ấp, Giản Chính Hạo cũng
trái phải mỗi bên ngồi một nàng, như thế nào muốn làm, chính là khinh
thường hắn sao? Trong khi ở bên hắn chỉ có một nàng.
Hắn rất
không thích trừng mắt Giản Chính Hạo, lão bản là ông chủ của hắn nên
không tính, Giản Chính Hạo dựa vào cái gì mà nữ nhân ngồi bồi rượu lại
nhiều hơn hắn.
“Giản tiên sinh, ngài uống rượu.”
Nàng kia y phục đỏ rực đến chói mắt, Giản Chính Hạo biến thái quả thực là vui
đến quên cả trời đất, y uống hết một ly, rồi lại hết một ly.
Ngưu Tiểu Tiểu thấy rất không là thoải mái, hắn ngẩng đầu lên, cũng hớp một
ly, nam nhân tuyệt không thể để kém thể diện, hắn dù không quen uống
rượu, cũng không nghĩ muốn bị bại bởi Giản Chính Hạo.
Sau lại còn càng ghê tởm, nàng kia trong miệng còn ngậm một quả nho, cùng Giản
Chính Hạo miệng đối miệng ăn, ghê tởm, ghê tởm, hắn thấy thực cáu giận,
cho nên một mạch liền đem toàn bộ nho trên bàn ăn sạch , xem các nàng
còn có thể biến ra cái gì đa dạng.
Cuối cùng là Giản Chính Hạo
đối nàng kia cười đến mê người, nàng dính chặt lấy người y, hắn răng cắn chặt, dùng sức nghiến răng nghiến lợi, nước mắt giống như sắp từ hốc
mắt chảy ra, trong lòng ê ẩm nhoi nhói, vừa khổ sở vừa buồn thương, này
tử biến thái Giản Chính Hạo dám không nhìn hắn tồn tại, cùng nữ nhân
khác liếc mắt đưa tình, hắn không tha cho y.
Nhưng phải như thế
nào không tha cho y, hắn nhất thời lại không nghĩ ra phương pháp, chỉ
cảm thấy trong lòng giống như muốn nổ tung, thống khổ, khó chịu, bi ai,
mạnh hơn chính là tức giận, toàn bộ trào ra.
“Ta, ta phải đi.”
Hắn đứng lên nói phải đi, hắn mới không cần ở trong này xem Giản Chính Hạo
cùng nữ nhân cùng một chỗ bày trò vui, mắt hắn sẽ rơi ra.
Hắn đi
ra cửa, Giản Chính Hạo đã sớm trả tiền. Lão bản ha hả cười không ngừng.
Nhìn hướng Ngưu Tiểu Tiểu đi, Giản Chính Hạo vội vàng đuổi theo.
“Lên xe, Tiểu Tiểu.”
Hắn lái xe tới bên người Ngưu Tiểu Tiểu, nhẹ giọng mở cửa xe. Ngưu Tiểu
Tiểu đứng thẳng bất động ở ven đường, chính là không chịu tiến vào trong xe, Giản Chính Hạo thanh âm ôn nhu nói: “Lên xe, Tiểu Tiểu, ta đưa
ngươi về nhà.”
“Ngươi uống rượu không thể lái xe, ta cũng không có thể lái xe.” Ngưu Tiểu Tiểu thanh âm quật cường nói.
“Tốt lắm, chúng ta không cần lái xe.”
Y đem xe đỗ ở ven đường, chặn một cái taxi, kéo Ngưu Tiểu Tiểu ngồi vào,
hai người ngồi bên nhau, ngửi thấy hương vị quen thuộc tỏa ra từ người
y, Ngưu Tiểu Tiểu nước mắt không nghe theo ý hắn vẫn chảy ra, chính là
nam nhân không thể khóc loạn, hơn nữa hắn lại không biết chính mình vì
cái gì muốn khóc.
Sau hắn lại thuyết phục chính mình, nam nhân
nhất định có những lúc không biết vì cái gì chính mình muốn khóc, cho
nên cho dù khóc, cũng không. . . . . . không sao mới đúng.
Hắn
nắm chặt tay, nước mắt rớt, đậu trên nắm tay, Giản Chính Hạo đưa bàn tay lại, cầm nắm tay dính đầy nước mắt của hắn, nguyên bản hắn nên tức
giận giật tay lại, nhưng là vì cái gì y nắm chặt như vậy, nước mắt hắn
không nghe ý hắn chảy càng nhiều, giống như nước suối phun ra, tay không dám rời ra cỗ kia ấm áp, giống như tham luyến hơi ấm ôn nhu của nam
nhân bên người.
Taxi yên lặng dừng trước tòa nhà lớn, Giản Chính Hạo trả tiền xe, kéo hắn xuống xe, đẩy vào thang máy. Giản Chính Hạo mở khóa cửa, lôi hắn vào, bên trong phòng thật lớn, thiết kế thật đẹp.
Giản Chính Hạo lại kéo hắn ngồi ở trên giường.
Hắn nước mắt còn
đang chảy, Giản Chính Hạo buông lỏng tay hắn, hắn cảm xúc lập tức trương lên, bổ nhào vào người y, tức giận mắng không ngớt, một bên mắng, một
bên khóc.
“Hỗn đản, ngươi này biến thái, biến thái, mọi người không biết ngươi là biến thái, ta biết rõ nhất.”
Hắn giống đứa trẻ sơ sinh oa oa khóc lớn, Giản Chính Hạo đem hắn ôm vào
trong lòng, nhiều năm qua tương tư, tất cả đều ở hôm nay chiếm được,
Ngưu Tiểu Tiểu ghen tị y cùng nữ nhân khác, hắn đối y cũng là có cảm
giác, y thanh âm thô dát nói: “Ngươi để ý ta, đúng hay không? Tiểu Tiểu? Ngươi không thích xem người khác theo ta thân thiết, đúng hay không?”
“Ngươi cứ việc cùng người khác thân thiết đến chết, ta mới sẽ không để ý ngươi.”
Hắn một bên khóc, một bên lại mắng nhưng lời bất đồng, hắn sống chết dán
chặt vào ngực Giản Chính Hạo, tham lam hít thở hơi ấm của y, quần áo y, trên người còn có nồng đậm vị nước hoa, tất cả đều là nữ phục vụ ở
khách sạn, Ngưu Tiểu Tiểu tức giận huých mấy cái, mắng càng nhiều, đáng
giận, hắn như thế nào có thể cùng nữ nhân kia giống nhau.
“Ngươi này bại hoại, biến thái, ghê tởm muốn chết!”
Giản Chính Hạo xoay người, đưa hắn đặt dưới thân, y hôn lên đôi môi đỏ mọng
đang không ngừng mắng của Tiểu Tiểu. Ngưu Tiểu Tiểu ôm lấy cổ y, mở ra
môi, làm cho y tận tình ở khoang miệng hắn mà thăm dò, âu yếm.
“Tiểu Tiểu, ngươi không biết ngươi có bao nhiêu đáng yêu. . . . . .”
Đáng yêu còn muốn ngươi bảo, ta tự mình biết ta chính mình có bao nhiêu đáng yêu, anh tuấn! Toàn bộ thế giới rốt cuộc tìm không thấy giống ta như
vậy đại nhân, là ngươi không nhìn được thôi.
Ngưu Tiểu Tiểu tức
giận nức nở nghĩ muốn đáp lời, chính là miệng Giản Chính Hạo lại chụp
xuống đến nơi, mềm mại bao lấy lời lẽ hắn định nói ra, đầu lưỡi y tựa
như con rắn nhỏ linh động rà trên môi hắn, lại hôn đến cổ hắn.
“Tiểu Tiểu, da thịt của ngươi mịn lắm, đẹp quá.”
Hỗn đản, làn da của ta có bao nhiêu hảo, ta từ nhỏ chỉ biết, từ lúc học nhà trẻ, sẽ không có bất luận kẻ nào so với được với làn da của ta, hôm nay xem như cho ngươi kiến thức tới đi.
Hắn muốn mắng ra, chính là
Giản Chính Hạo lại hôn lên môi hắn, sau đó là đi xuống, cởi bỏ áo sơmi
của hắn, cực nóng môi hướng điểm đỏ nhỏ xinh của hắn, y hé môi dùng lực
cắn nhẹ, Ngưu Tiểu Tiểu hô hấp không xong, lập tức thở dốc.
Cở ra thắt lưng của hắn, Giản Chính Hạo bàn tay đã muốn thâm nhập, bộ vị Ngưu Tiểu Tiểu một cây đứng thẳng, ở trong tay hắn giống đóa hoa nhỏ run
rẩy, so với cánh hoa càng thêm trắng mịn nuột nà.