Quân đốt một điếu thuốc, qua làn khói thuốc, hình ảnh một năm trước hiện về.
Khi ấy, Quân, Phong, anh em nhà họ Nguyễn Vũ cùng Lê Tuấn mới vào lớp
10. Năm người họ thân nhau từ nhỏ, vì vậy, từ Tiểu học cho tới Trung học đều cùng trường. Ở họ có đủ bốn yếu tố khiến mọi người phải đỏ mắt ghen tị : Đẹp trai, giỏi, nhà giàu và đánh nhau cực đỉnh.
Tuy mới là học sinh lớp 10 nhưng không một bar hay club nào mà năm người chưa từng đặt chân qua. Đi đến bất cứ nơi đâu, họ cũng là tâm điểm của
bọn con gái, nhưng bọn hắn phớt lờ tất cả. Với họ, con gái chỉ có thể
chơi bời, còn làm người yêu thì không xứng. Trong năm đứa, Duy là người
trầm ổn và chín chắn nhất, còn Phong, Hàn, Quân, Tuấn thì bốc đồng và
hiếu thắng. Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ đó.
Flashback
Ấy là khi Quân đang ngồi một mình trong Prince Club. Trong lúc đang
chán thì Hà My lọt vào mắt cậu. Một cô nàng khá xinh đẹp với mái tóc
đuổi dài được uốn xoăn hợp thời. Cô ta ngồi một mình và phớt lờ tất cả
những lời mời mọc của những thằng con trai khác. Chính thái độ ấy kích
thích bản năng “thích chinh phục” của cậu. Quân bước đến cạnh cô nàng.
-Anh có thể ngồi cạnh em chứ??
Hà My vẫn cứ lơ đi. Nhưng vốn đã quá quen với cảnh này, Quân tự cho phép mình ngồi xuống bên cạnh cô, búng tay kêu phục vụ lấy 2 ly rượu nhẹ
-Sao em lại ngồi cô đơn một mình nơi đây?
Quân nhìn Hà My say đắm, trên môi cậu nở một nụ cười đẹp như thiên
thần. Gì chứ, khi Quân đã dùng đến nụ cười này thì mức sát thuơng không
chỉ là 100% đâu mà là 200% đấy, không một đứa con gái nào có thể cưỡng
lại sức hấp của nụ cười ấy, và My cũng không ngoại lệ. Mặt cô tự nhiên
đỏ ửng lên, má nóng bừng và Quân biết mình đã thắng. Quân hỏi vu vơ, My
đáp vu vơ và kết thúc bằng việc My theo Quân đi tăng 2
Quân đưa My đến sông Sài Gòn hóng gió. Cậu đứng dựa mình vào chiếc
môtô hút thuốc, bỏ mặc cô bồ vừa mới cưa. Cậu rút điện thoại ra gọi cho
Lê Tuấn
- Tuấn, đang làm gì thế, kêu bọn kia ra sông Sài Gòn hóng gió đi. Tao mới cua được con nhỏ cũng được lắm, đến rồi mình đi tăng 3
-Thằng nhóc này, đợi tao kêu bọn nó rồi đến.
Quân cất điện thoại rồi ngước mắt nhìn trời, chợt có ai đó ôm hắn từ
phía sau. Cậu biết ai nhưng không quay lại, kệ My muốn làm gì thì làm.
Cậu cũng đã biết cô là người như thế nên không mấy ngạc nhiên, nhưng
không ngờ cô nàng này lại dạn dĩ đến thế. Hà My tìm môi Quân nhưng bị
cậu đẩy ra. Cậu không thích bị những đứa con gái tầm thường hôn. Nụ hôn
đầu cậu muốn tặng cho người con gái mình thực sự yêu thương.
- Anh không thích hôn em sao
- Anh xin lỗi, hôm nay anh không có hứng. Em về đi, khi khác mình gặp
Quân nói rồi rút ví ra, đưa cho My một xấp tiền. Mấy đứa con gái theo cậu cũng chỉ vì tiền mà thôi.
-Anh là thằng con trai tồi nhất mà tôi từng gặp.My ngúng nguẩy bỏ đi nhưng không quên cầm theo số tiền mà Quân đưa.
Chỉ còn lại một mình, Quân nằm ra thảm cỏ, thở dài. Chợt cậu nghe thấy tiếng nói
- Mày là thằng nào mà dám đến địa bàn của anh mày?? Khôn hồn thì biến đi chỗ khác
- ….
– Thằng này láo – Tên cầm đầu thây Quân không để ý đến nó, tức giận
hét lên. Bàn chân nó dẫm lên tay Quân. Ngay lập tức, cậu bắt lấy chân
hắn, quật hắn ngã xuống đất bằng một đòn qua vai đẹp mắt.
Cậu đứng dậy, phủi áo, nhìn bọn nó đầy khinh miệt, bờ môi cậu nói một câu mang âm điệu của sự chết chóc
- Tụi mày chán sống rồi nên mới dám động đến thằng này.
Tên cầm đầu có một chút run sợ nhưng nhanh chóng, hắn lấy lại vẻ bình tĩnh.
- Xông lên đánh nó cho tao. Nó chỉ có một mình
- Ai bảo chỉ có một mình – Lê Tuấn vừa tới đã lên tiếng.
Bản tính hiếu thắng của 2 đứa trỗi dậy, không ai bảo ai, cùng xông
vào đánh. Những cú đòn karate chuẩn và đẹp mắt được hai người kia thể
hiện thật thuần thục. Chưa tới 10 phút, ả bọn đã bị đánh tơi tả. Quân
nhếch miệng cười, giơ tay hình chữ V với Tuấn. Chợt Tuấn kêu lên
- Quân, cẩn thận.
Khi Quân kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Tuấn chạy nhanh
về phía này, đẩy cậu sang một bên, cả người lãnh trọn con dao mà tên đầu đàn đâm tới. Quân xông lại đỡ lấy Tuấn, rồi quay sang nhìn thằng kia,
mắt đỏ những tia máu, rồi xông vào, túm lấy tay hắn, vặn một cái, gãy
nát.
Máu bắt đầu chảy ướt áo sơ mi trắng của Tuấn. Quân vội vàng tìm điện
thoại nhưng không thấy. Có lẽ nó đã rơi đâu trong lúc đánh nhau rồi.
Điện thoại của Tuấn cũng không thấy. Nhìn Tuấn dần dần gục trên tay
mình, Quân nức nở khóc
- Tuấn, mình van xin cậu, đừng có ngủ.
- Quân, xảy ra chuyện gì vậy?
Vũ Phong vừa đến, thấy Quân suy sụp gục trên mặt đất. Nhìn sang Tuấn, thấy một màu máu đỏ tươi chói mắt. Cậu hốt hoảng chạy lại, ôm lấy Tuấn
- Gọi cấp cứu đi, Tuấn có chuyện rồi. Quân chỉ nói được câu ấy rồi ngồi thẫn thờ, cho tới khi xe cấp cứu đếnEnd flashback
Quân ôm đầu đau khổ khi nghĩ lại cái quá khứ kinh hoàng đó. Thiên muốn an ủi cậu nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
- Tuấn được đưa vào bệnh viện, nhưng đã mất trước đó vì vết thương quá sâu và mất máu quá nhiều. Tất cả đều do lỗi của mình
Quân hét lên trong đau khổ, nước mắt đã lăn dài trên má cậu. Không phải
lần đầu tiên Thiên thấy con trai khóc nhưng khi thấy những giọt nước mắt của Quân, nó thấy lúng túng vô cùng. Thiên trở lên lóng ngóng, hậu đậu, không biết có nên lau nước mắt giúp Quân hay không nữa.
- Sau đó??
- Mình đi tìm bọn khốn đó, định giết hết chúng nó, trả thù cho Tuấn.
Nhưng mình không làm được. Vũ Duy đã tìm thấy mình và ngăn mình lại
trước khi mình kịp cho chúng nó nhát dao cuối cùng.
Thiên thoáng rùng mình. Nhìn Quân hiền lành như vậy, không ngờ cũng có một mặt bạo lực như vậy.
- Sau cái chết của Tuấn, không ai trong gia đình Tuấn trách mình. Họ còn an ủi mình rất nhiều. Nhưng mình ước gì họ trách mình, mắng mình hay
giết mình, đừng yêu thương mình như vậy.
- Vì cái chết của Tuấn mà cậu mới trở nên như bây giờ??? Mặc dù không
muốn Quân nghĩ đến chuyện đau khổ, nhưng Thiên thực lòng muốn giúp Quân
thoát khỏi bóng ma của quá khứ.
- Không chỉ mình thay đổi, Vũ Phong cũng thay đổi. Có lẽ Phong mới là
người chịu đau khổ nhất bởi cái chết của Tuấn. Cậu ấy trở nên lạnh lùng
và tàn nhẫn như hiện tại. Cậu ấy đã dùng quyền lực của mình ở học viện
này, ra lệnh cho tất cả mọi người đánh mình. Mình hiểu cảm giác của
Phong nên cũng không phản kháng. Dần dần, mọi người trong học viện cũng
quên mình đã từng là một người trong số bọn họ.
- Một năm trôi qua rồi, sao cậu không thử quên đi.
- Đêm nào mình cùng gặp ác mộng. Hình ảnh Tuấn nằm bất động trong vũng máu cứ hiện ra trong óc mình. Cậu nói đi, quên được sao??
- Tuấn không trách cậu đâu. Nếu Tuấn biết cậu sống như thế này, cậu ấy sẽ đau lòng lắm.
- Cậu có thể vui vẻ sống khi có người vì cậu mà chết không???
Thiên im lặng. Nó không phải là Quân nên nó không hiểu được nỗi đau và
sự dằn vặt của cậu. Nó nhớ có người từng nói với nó “ Nỗi đau có thể
diễn tả bằng lời sẽ không phải là nỗi đau thật sự”, có lẽ thật sự đúng.
Thiên ngồi xuống đất, cạnh Quân. Không biết từ bao giờ nó đã ôm lấy
Quân, để Quân khóc trên vai mình. Có lẽ thời gian qua với Quân là ác
mộng. Thiên miên man suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ từ bao giờ. Quân tựa vào tường nhìn Thiên ngủ, cậu đang tự hỏi sao lại dễ dàng kể cho Thiên
nghe chuyện cậu không muốn nhắc lại nhất và tại sao ở bên Thiên cậu lại
có cảm giác bình yên đến thế. “Phải rồi, cậu ấy là một người đặc biệt”,
Quân tự nhủ rồi dựa đầu vào vai Thiên, nhắm mắt ngủ _ một giấc ngủ lần
đầu tiên không gặp ác mộng trong một năm qua.