Thiên dụi mắt
tỉnh giấc khi ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, chiếu vào mắt nó. Ngước
mắt nhìn đồng hồ, 6h15, còn quá sớm để đến trường, nó quay lại nhìn
Quân, cậu vẫn còn đang ngủ. Thiên đi đến bên cửa sổ, phóng tầm nhìn vào
khuôn viên trường. Không gian im lặng quá, im lặng đến mức đáng sợ.
Thiên viết mẩu giấy để lại trên bàn rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng Quân.
Nó bước những bước vô định trên dãy hành lang dài vắng lặng. Chỉ tiếng
bước chân thôi cũng đủ tạo nên một âm thanh rất lạ. Trở về phòng, không
thấy Vũ Hàn đâu, Thiên đi đến tủ, lấy bộ đồng phục khác đi vào nhà tắm.
Dòng nước mát lạnh không đủ làm cho tâm trạng nó khá hơn trước. Một câu hỏi vẫn ám ảnh trong đầu Thiên. Tuy quen Quân mới chỉ hai ngày nhưng
khi nhìn những giọt nước mắt rơi trên má Quân, nó thật sự muốn sẻ chia
cùng cậu. Đang miên man theo dòng suy nghĩ chợt Thiên thấy cánh cửa ra
vào đóng sầm lại. Nó mặc vội quần áo rồi bước ra, Vũ Hàn nằm dài trên
chiếc giường, người đầy mồ hôi, “có lẽ cậu ta vừa chạy thể dục về” Thiên nghĩ rồi cất bước ra khỏi phòng.
Căn phòng học yên lặng. Bên ngoài, trời chợt đổ cơn mưa, những hạt mưa
nhỏ và dày đan trong không gian vắng. Mới có lác đác vài đứa đến lớp,
nhưng Thiên không bắt chuyện với ai, nói đúng hơn là không ai nói chuyện với nó. Mới có một ngày nhưng nó cũng quen với thái độ của tụi này, vì
vậy, Thiên mặc kệ. Với nó, có lẽ như vậy tốt hơn. Đồng hồ trên tường
nhích dần đến con số 7. Chuông vang một hồi dài báo hiệu vào tiết học.
Thầy giáo bước vào và bắt đầu điểm danh. Lớp đủ, chỉ thiếu mỗi mình Vũ
Hàn.
-Lớp mở giấy làm bài kiểm tra
Giọng ông thầy vang lên làm bọn con trai lớp này xanh mặt. Gì chứ môn
văn là môn bọn nó sợ nhất, và thầy dạy nổi tiếng là người khó tính nhất
trường. Trên bảng đen chỉ viết duy nhất một từ “Tôi”. Khi ông thầy dứt
nét cuối cùng thì cũng là lúc Vũ Hàn xuất hiện nơi cửa lớp. Ông thầy
nhìn cậu một lúc lâu, không nói gì, ra hiệu cho cậu vào lớp. Vũ Hàn đi
lướt qua Thiên, cố tình đá chân mạnh vào bàn của nó, nhưng Thiên không
có phản ứng gì, nó còn đang dán mắt vào tấm bảng đen với chữ “Tôi” duy
nhất.
Đề văn khiến Thiên ngỡ ngàng. Không phải nó không nghĩ ra điều gì để
viết, mà vì nó không biết bắt đầu viết từ đâu. Tôi? Tôi? Tôi nhỏ bé? Cát bụi? Một cái gì đó vĩ đại? Không, tại sao cái không bao giờ muốn tồn
tại trên cõi đời này lại luôn tồn tại? Tại sao? Tôi đến từ đâu và sẽ đi
về đâu? Phải viết thế nào đây, viết thế nào để mọi người hiểu. Từ lúc đi học, Thiên đã sợ những cái gì liên quan đến tôi, gia đình tôi, cha mẹ
tôi. Vậy mà giờ đây, chữ “Tôi” trên bảng như trêu ngươi nó.
Thiên cúi đầu, ánh mắt nhìn vào trang giấy còn trắng tinh. Những người
xung quanh đang cắm cúi viết. Tại sao họ làm được mà nó lại không?
Thiên thở dài. “Tôi” là một đứa kỳ cục, một đứa cô đơn, buồn tủi. “Tôi”
chỉ là một đám mây, một ánh sao, một cơn gió, một làn khói, một chiếc lá đã lìa cành, một cọng cỏ. Nhưng tôi cũng không là gì hết. Tôi là người, một người con gái 17 tuổi. Mười bảy năm trước, tình cờ tôi được sinh
ra. Có lẽ là như vậy.
Thiên lại lắc đầu thở dài. Nó không biết Vũ Hàn bàn bên cạnh đã quan sát nó nãy giờ. Chợt cậu thấy Thiên cầm bút lên và bắt đầu viết. Mưa vẫn
rơi đều, cảnh vật mờ nhạt. Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên, học
sinh mang bài lên nộp, phòng học không còn sự yên tĩnh của giờ kiểm tra
nữa. Thiên cầm bài viết của mình, phân vân xem có nộp hay không,. Cuối
cùng, nó vo viên tờ giấy lại, vứt vào thùng rác nơi cuối lớp rồi bỏ ra
ngoài. Vũ Hàn nhìn theo bóng Thiên cho đến khi nó khuất dạng sau cánh
cửa lớp. Cậu đi đến thùng rác, lượm lấy tờ giấy Thiên vừa vứt vào. Những dòng chữ nhỏ nhắn trên trang giấy nhàu nát
“Tôi”
Trước khi đủ trí khôn để phản đối sự hiện diện của mình trên cõi đời
này, thì tôi đã có mặt. Có lẽ đó là sự bi đát nhất của đời tôi, cũng có
lẽ là sự may mắn của cuộc sống. Vì thực ra sự hiện diện của một người là hài kịch hay bi kịch, câu hỏi cũ kỹ ấy giờ vẫn chưa ai tìm được lời
giải. Riêng tôi, tương lai sẽ ra sao? Chỉ có định mệnh quyết định.
Tương lai! Với tôi đó là một dấu hỏi lớn. Còn quá khứ! Với tôi đó là
một dấu chấm than dài. Vậy tôi có thể xác định vận mệnh của mình bằng
gì? Có lẽ nên dành cho định mệnh.
Tôi có trách nhiệm phải làm vui lòng cha mẹ. Do đó, tôi phải là đứa
suy nghĩ nhiều và sâu xa hơn những đứa cùng tuổi khác. Dấu hỏi lớn lúc
nào cũng hiện diện trong tôi. Rousseau nói đúng “Ta tư duy, ta hiện
diện”. Chỉ có những lúc bận rộn với việc học và bên bạn bè, tôi mới thấy sự có mặt của mình trên cõi đời này. Có điều, sự hiện diện kia liệu có ý nghĩa? Đó lại là chuyện khác.
Vũ Hàn gấp nhanh tờ giấy lại. Đọc những dòng ấy, cậu tự hỏi, rốt cuộc
thì Hàn Như Thiên là một người thế nào?? Ở Thiên, Hàn thấy được rất
nhiều mặt. Khi thì trầm mặc giống như người đã nhìn thấu cuộc đời ấm
lạnh. Lúc đấu khẩu với bọn họ thì cố chấp, ngang bướng. Ở bên cạnh Quân
thì có chút dịu dàng. Đâu mới thật sự là con người của cậu?? “ Hàn Như
Thiên, Như Thiên”Vũ Hàn vô tình lặp đi lặp lại tên của nó trong đầu .