Nhận lệnh điều động khẩn cấp của Thành Đạt, Hoàng không dám
chần chừ nữa mà dốc hết toàn quân tiến thẳng về tổng đàn của Thánh Hàn Tông trước
đây căn cứ chủ của đội quân Lê Cổ hiện nay.
Trong lúc đó, Lê Cổ đã nhận được đợt chi viện mới của Lê
Khánh và tuyển được một lượng lớn tu giả chiến đấu địa phương, binh lực tăng mạnh
lên đến gần tám ngàn quân. Với binh lực hùng mạnh trong tay, gã muốn đem quân tấn
công các vùng xung quanh, mở rộng thế lực. Ngay lúc này, được tin Hoàng đem ba
đội quân, ba ngàn tu giả đánh bại hàng binh quân Tố tại căn cứ Thánh Hạc và cấp
tốc mang binh đến tấn công thẳng vào thủ phủ. Lê Cổ vội tập hợp lực lượng tham
mưu họp bàn đối sách. Một mưu sĩ hiến kế
“Quân ta tuy đã chiếm được Thánh Hàn Tông nhưng lòng dân
không phục, người bất mãn còn nhiều. Hơn nữa, quân ta vừa mở rộng chiêu mộ binh
chúng, còn chưa kịp sắp xếp tổng thể, rất hỗn loạn. Còn quân Hoàng lại vừa thắng
lớn, sĩ khí đang hăng. Theo tôi thấy không nên trực tiếp đối kháng với địch. Thủ
chắc chờ cơ hội là hơn.”
Lê Cổ nghe vậy đập bàn mắng
“Tên súc sinh ngươi sao dám nói lời hoang đường làm hỗn loạn
lòng quân. Mau lôi gã ra ngoài!”
Binh lính lập tức tiến vào lôi vị mưu sĩ đáng thương đó ra.
Những người khác thấy vậy thì khiếp hãi, không dám nói câu nào. Lê Cổ liền nêu
ý kiến của mình
“Quân ta đông gấp ba lần quân nó, binh tinh tướng mạnh hơn
quân địch cả ngàn lần. Ta muốn dốc toàn quân, đón đánh bọn chúng, các vị thấy
sao?”
Một vị mưu sĩ cả kinh vội vàng khuyên
“Xin tướng quân chớ làm như vậy. Quân địch ít như vậy, chúng
ta chỉ cần phái bốn năm ngàn quân ra đối địch với địch là đủ rồi. Việc gì phải
dốc toàn quân?”
Lê Cổ nghe vậy có chút ngần ngừ chưa quyết thì một mưu sĩ
khác đã cất lời
“Đánh bại địch thì đúng là chỉ cần bốn, năm ngàn quân là đủ.
Nhưng nếu địch chỉ bị bại thì chúng chỉ việc thu nhặt tàn quân, rút về căn cứ của
chúng tại vùng Nghịch Hà, lại tuyển thêm binh lính, tăng cường cố thủ, cầu viện
Thuận Lưu hay liên minh với đám Trung Nghĩa Môn kia thì tướng quân muốn thu phục
vùng này sẽ vô cùng khó khăn. Chi bằng nhân lúc nay, kẻ địch đang tiến vào địa
phận của ta, dốc toàn lực, tiêu diệt chúng tại trận. Như vậy, tướng quân muốn
thu phục vùng Nghịch Hà sẽ dễ dàng như trở bàn tay.”
Lê Cổ khen hay đáo để rồi lập tức ra lệnh xúc động toàn
quân, tiến ra nghênh đánh quân của Hoàng. Quân đội hai bên nhanh chóng hội binh
cách trại chủ Thánh Hàn Tông của quân Lê Cổ không xa.
Lê Cổ đứng trong trận, cao giọng chửi mắng Hoàng bất nghĩa,
ăn cháo đá bát, giọng điệu khinh thường, coi Hoàng chỉ là một tên nô bộc của
nhà gã. Hoàng tức giận liền cao giọng chửi trả Lê Cổ là phường bất nghĩa, lừa gạt
lòng hiếu khách của Lam Cực để đoạt lấy lãnh địa của lão, còn tàn nhẫn giết chết
một kẻ tù binh, hung ác giống như Tàu Bựa. Lê Cổ tức lắm liền đánh trống, phất
cờ giục quân đánh Hoàng. Hoàng cũng mạnh mẽ điều quân đánh lại. Hai bên ác chiến
quyết liệt một hồi, chưa phân thắng bại. Đúng lúc này, trong quân Lê Cổ bỗng rối
loạn rồi truyền lên tiếng gào sợ hãi của binh lính
“Có kẻ địch tập kích, phóng hỏa đốt trại!”
Lê Cổ cả kinh, vội quay đầu nhìn lại thì thấy khắp trại chủ,
tổng đàn Thánh Hàn Tông, lửa cháy ngùn ngụt, nhả khói đen kịt, che kín cả bầu
trời, tất cả cấm chế, trận pháp phòng thủ đều bị phá hủy tan hoang hết cả. Lê Cổ
cả kinh vội đem quân về cứu. Gần đến nơi thì thấy một đạo quân bay ra đón đầu.
Cổ nhìn lại hóa ra hai tướng Ba Giai, Tú Xuất dưới trướng gã, vội hỏi
“Chuyện gì vậy? Là kẻ nào tập kích chúng ta? Phải Trung
Nghĩa Môn không?”
Ba Giai chỉ kiếm vào mặt Cổ mắng lớn
“Tên súc sinh đê tiện, dám sát hại Tông chủ của tao. Mau đem
đầu ra đây cho tao.”
Nói rồi hai tướng thúc quân lao vào đánh Cổ. Cổ biết là hai
tướng làm phản, giận lắm, liền thúc quân đánh ngay. Nhưng lúc này, Hoàng đã vượt
qua được đám hậu quân cản đường của Cổ, ào ào kéo quân đến. Cổ bị vây đánh cả
trước lẫn sau thì lúng túng. Hàng binh bản địa trong quân Cổ vốn đi theo Cổ chỉ
vì bị cưỡng bách, không muốn liều mạng vì Cổ nên nhanh chóng rối loạn, tan vỡ.
Hoàng, Ba Giai, Tú Xuất hai tướng điều thúc quân đánh mạnh vào đám quân này, rồi
đánh lan ra toàn quân Cổ. Quân Cổ tan vỡ, Cổ thua to, phải phá vây chạy về trại
Thiên Ký.
Hoàng đại thắng, tiến quân vào tổng đàn Thánh Hàn Tông, dập
lửa khôi phục lại trận pháp cấm chế phòng ngự rồi mở tiệc khao quân. Trong tiệc,
Hoàng cảm tạ hai tướng Ba Giai Tú Xuất đã giúp đỡ, thì hai tướng cả cười mà rằng
“Chúng tôi từ lâu đã muốn đi theo Thành Đạt đại nhân, vốn đã
âm thầm bí mật liên lạc với Ngài. Đại nhân sai chúng tôi nằm vùng tại tổng đàn
Thánh Hàn Tông, chờ đợi thời cơ. Nay chẳng qua là vứt bỏ mặt nạ để chính thức đầu
về với Ngài mà thôi.”
Hoàng nghe vậy thì cả kinh. Đến lúc này, gã mới hiểu được
Thành Đạt lệnh cho gã đem quân nam tiến không phải vì chút xúc động và thời cơ
nhất thời mà là cả một quá trình chuẩn bị công phu từ trước. Thực chất đám Lê Cổ
bại dưới tay Thành Đạt chứ không phải dưới tay gã. Không rời tổng đàn vẫn có thể
đánh bại đại địch phương xa, tính liền mấy nước không chút sơ suất! Tài ấy, trí
tuệ ấy, thực đáng để ta thán! Lê Cổ bại cũng không oan chút nào! Hoàng càng
thêm bội phục tài trí của vị chủ nhân này.
Sau đó, Ba Giai, Tú Xuất liền đi khắp vùng Thánh Hàn Tông du
thuyết các thủ lãnh, chưởng môn, tộc trưởng các thế lực địa phương, khuyên bọn
họ hàng về với Thuận Lưu. Các thủ lĩnh này thực lực thì không phải là đối thủ của
Hoàng, lại được Thành Đạt đảm bảo giữ nguyên lợi ích nên nhanh chóng quy phục.
Cả vùng Thánh Hàn, ngoài trại Thiên Ký do Lê Cổ đóng, đều về theo với Thành Đạt.
Thế lực Thành Đạt tăng vọt, hoàn toàn đủ sức so bì với đệ nhất môn phái của
Tĩnh Thiên Quốc là Trung Nghĩa Môn. Ba thế lực lớn còn lại trong nước là gia tộc
họ Lê tại Hải Ấp, hoàng tộc họ Lý tại kinh thành, Hoàng Phong Tông tại Thượng
Khối giờ đây đều không thể so sánh với gã được nữa.
Thành Đạt một mặt lệnh cho Hoàng đem quân uy hiếp trại Thiên
Ký của Lê Cổ, khiến gã không dám nhúc nhích mảy may, nhưng không đánh hạ trại,
dứt điểm đám bại tướng, tàn bình này, một mặt phong cho Ba Giai làm Thánh Hàn lệnh,
giao cho gã quản lý cả vùng Thánh Hàn, biến vùng Thánh Hàn và vùng Nghịch Hà
thành hai hậu phương lớn của gã, chuyên cung cấp quân lương, tiền bạc, vật tư…
cho Thuận Lưu. Có nguồn cung ổn định và to lớn này, Thuận Lưu nhanh chóng phát
triển mạnh mẽ về kinh tế, thu hút không biết bao nhiêu thương nhân đến đầu tư,
kinh doanh, đem lại cho vùng Thuận Lưu những món lợi lớn kinh người. Đời sống của
người dân vùng này cũng chuyển biến mạnh mẽ. Địa vị chính trị của Thành Đạt
cũng tăng tiến vượt bậc.
Chẳng bao lâu sau, hoàng đế Lý Huệ Tông tùy tiện kiếm một
cái cớ, phong cho Thành Đạt thành Thuận Lưu Hầu, mời gã về triều giúp hoàng đế,
quản lý thiên hạ và lệnh cho bá quan phải nghe lệnh gã.
***
Cấm địa tối cao của Thiên Linh Phái, một căn mật thất được
xây dựng ngầm trong lòng đất và được bảo vệ cẩn mật tại Thuận Lưu. Thành Đạt im
lặng đứng chắp tay sau lưng, chăm chú quan sát một bức phù điều kỳ dị, một thứ
gì đó rất giống như một thân cây khẳng khiu, đầy những cành trơ trọi, không một
chút lá, nhưng lại nặng trĩu những trái cây tròn trịa, xinh xắn như một trái
cam, bóng lóng như giọt sương và… đỏ tươi như máu. Bên trong mỗi quả cầu đó tồn
tại một luồng khí tăm tối, kỳ lạ liên tục di chuyển không ngừng như một dòng nước
nhỏ.
“Chúc mừng chàng!” Từ sau lưng Thành Đạt, nàng vampire lai
Moka hiện ra từ trong bóng tối, nơi mà trong khoảnh khắc trước đó hoàn toàn
không hề có một bóng người. Nàng tiến đến, ôm lấy cánh tay của Thành Đạt, ép bộ
ngực mịn màng, tràn đầy sức sống của nàng vào nó và tiếp tục vừa cười ngọt ngào
vừa nói “Hoàng đế phong chức tước, trao quyền hành cho chàng; cây Tà Huyết cũng
đã trưởng thành, có thể thu hoạch bất kỳ lúc nào! Hôm nay đúng là một ngày kỳ
diệu! Ai có thể ngờ được hai niềm vui to lớn lại cùng nhau đến với chàng, trong
một ngày như thế này chứ!”
“Hừ! Thế lực hiện tại của ta chỉ còn thua kém Trung Nghĩa
Tông một chút. Lãnh địa của ta lại sát ngay gần kinh thành. Huệ Tông muốn dựa
vào ta thì có gì là lạ!” Thành Đạt khẽ khịt mũi nói với giọng khinh miệt “Tên
khốn đấy cũng khá khôn khéo khi phong cho ta làm Thuận Lưu Hầu và cả cái chức
quan thái sư đầy quyền lực kia, lại còn ra vẻ ra lệnh cho đám quan lại trong
triều phải nghe lệnh ta nữa chứ! Hắc hắc hắc… Thằng ngu đó chắc chắn đang hi vọng
ta sẽ bắt chước đám gian thần ngu ngốc của mấy tiểu thuyết ba xu của Tàu Bựa, tự
biến mình thành công địch của cả thiên hạ! Hừ! Đúng là đồ trẻ con!”
“Nhưng chắc chắn ngài có ý định bỏ qua cơ hội hiếm có này để
mở rộng lực lượng phải không ạ?” Moka nhỏ nhẹ nói
“Đương nhiên!” Thành Đạt cười gằn “Tô Trung Từ và cả Đoàn
Thượng, thất bại thê thảm là do chúng bắt chước mấy thằng cha nhân vật trong tiểu
thuyết ba xu của lũ Tàu Bựa, mong muốn một bước lên trời, muốn đóng vai gian
hùng, bắt cóc thiên tử, ra lệnh cho chư hầu nên mới nếm trái đắng. Hừ! Một lũ
ngu ngốc! Chúng quên mất rằng tiểu thuyết thì vĩnh viễn chỉ có thể là tiểu thuyết,
chỉ là một mớ lời văn câu chữ của một đám gà mờ chưa bao giờ ra trận, chưa bao
giờ làm chính trị, thậm chí, có khi còn không có khả năng quản lý cả… vợ chúng,
mơ mộng tưởng tượng ra. Những thứ đó, làm sao có thể áp dụng vào thực tế được
cơ chứ?”
“Nga…” Moka kêu lên yêu kiều rồi ‘thả mồi’ cho Thành Đạt có
cơ hội khoa trương “Ngài có thể nói cho em biết đôi chút về kế hoạch vĩ đại của
ngài được không?”
“Hắc hắc hắc… Có gì là không được!” Thành Đạt kiêu ngạo cười
vang “Kinh thành hiện tại, tuy tiếng thuộc về hoàng tộc họ Lý, do Huệ Tông đứng
đầu nhưng thực chất đã bị khống chế bởi rất nhiều thế lực, do đại thần quyền
cao chức trọng thống trị. Bọn người này mới là những ông chủ thực sự của kinh
thành! Nếu ta chỉ dựa vào một cái mệnh lệnh của tên Huệ Tông rồi đòi nhảy lên đầu
bọn chúng, bọn chúng đương nhiên không thể chấp nhận được, sẽ giở mọi thủ đoạn
bỉ ổi để chống phá ta. Mà đám rác rưởi này, làm gì thì không biết chứ… phá hoại
ngầm sau lưng người khác thì tuyệt không kém ai trên đời này đâu.”
“Nga… Phải chăng ngài định…” Moka ra vẻ kinh ngạc, cố ý dừng
lời nửa chừng để nhường Thành Đạt nói tiếp
Thành Đạt quả nhiên hưng phấn cười vang như sấm rền, ra chiều
vô cùng mãn ý
“Ha ha ha… Chính xác! Chính xác! Nếu ta muốn ‘khống chế
thiên tử, ra lệnh cho chư hầu’ thì không thể không giữ lại đám quan lại chó má
đó. Nhưng nếu ta không có ý định này thì chẳng cần phải quan tâm đến bọn chúng
làm gì cho mất thời gian. Cứ thẳng tay mà diệt trừ chúng thôi!”
Moka mỉm cười nhè nhẹ nhưng không nói gì cả. Nàng hiểu những
gì mà Thành Đạt muốn nói và định làm. Nàng cũng không thể không bội phục nhãn
quan chính trị tinh tế mà ác độc của Thành Đạt và cảm thán cho Lý Huệ Tông và
đám mưu thân. Đám người đó thực sự rất thông minh, nhưng chỉ là thông minh vặt,
thông minh kiểu trẻ con, kiểu chợ búa, kiểu đám du côn đầu đường xó chợ! Chút
thông minh đó dùng để tranh danh đoạt lợi, đấu đá nhau trong triều thì có dư mà
để bình thiên hạ, giải trừ quốc nạn thì… đúng là nằm mộng. Có một chút thông
minh đó mà cũng dám đối đầu với một người như Thành Đạt; đám quan lại tai to mặt
lớn trong triều thảm rồi!
Thành Đạt khẽ liếc mắt nhìn Moka, khẽ mỉm cười rồi tiếp
“Nhưng ta không thể phủ nhận việc cây Tà Huyết trưởng thành
và kết trái lúc này đúng là một niềm vui bất ngờ. Có nó, ta có thể nâng cao Huyết
Trì của mình thêm một bậc nữa. Nếu như may mắn, thậm chí ta có thể nhanh luyện
thành Huyết Luyện Ma Quân trong truyền thuyết mà không cần phải giết sạch thế
giới để lấy máu huyết, tà khí nuôi Huyết Trì!”
Cây Tà Huyết là một pháp thuật vô cùng kỳ bí mà Moka đã đem
dâng lên cho Thành Đạt ngay từ khi nàng đem thân trao gửi cho gã. Về bản chất,
cây Tà Huyết khá giống với Huyết Trì của Thành Đạt, đều có khả năng hấp thu huyết
khí, tà khí, oán khí… trong thiên hạ để biến thành sức mạnh, hỗ trợ chủ nhân.
Nhưng không giống với Huyết Trì chỉ có thể hấp thụ trực tiếp huyết khí, tà khí
trong thiên hạ, cây Tà Huyết có thể cắm sâu vào lòng đất, hút lấy những thứ sức
mạnh khủng khiếp của mặt đất, biến chúng thành linh lực, huyết khí, tà khí… đúc
kết chúng lại thành những quả Tà Huyết, những bảo vật vô giá, không chỉ có tác
dụng hỗ trợ chủ nhân thực hiện những pháp thuật tà ác mà còn có thể làm cho Huyết
Trì nhanh chóng thăng tiến cấp bậc. Ngoài ra, những trái Tà Huyết này còn có thể…
giúp những bán yêu Vampire như Moka tăng tiến lên thành một yêu quái thực thụ,
thậm chí có thể trở thành một vampire thuần chủng, một trong những sinh vật
hùng mạnh nhất thế gian, có thể làm cho cả ‘tiên thật’ cũng phải vãi đái ra quần
chứ đừng nói là ‘tiên giả’!
Dù trong đầu liên tục hiện ra viễn cảnh tương lai tươi sáng
vô bì đó, Moka vẫn nhẻo miệng, nở một nụ cười ngây thơ, thuần khiết như một cô
bé con, kết hợp với gương mặt tuyệt mỹ, không chút tỳ vết của nàng, tỏa ra một
sức quyến rũ phi thường! Thành Đạt đứng bên cạnh không nhịn được, liền đưa tay,
xiết chặt thân thể nàng vào người gã thêm một chút.