Thánh chỉ của hoàng đế phong cho Thành Đạt làm thái sư, lại
lệnh cho gã hồi triều, giúp vua quản lý triều chính! Thành Đạt đương nhiên
‘không dám không nghe’ lệnh vua. Một tháng sau khi Huệ Tông bố cáo toàn thiên hạ
chiếu chỉ này, lại đem kim ấn, thánh lệnh, thiên tài dị bảo đến ‘úy lạo’ Thuận
Lưu, Thành Đạt liền tách đội Nam Quân dưới trướng ra, lập lên ‘bộ khung xương’
của ba đội tân quân là Nam Quân, Đông Nam Quân và Tây Nam Quân, lại lệnh cho
các thế lực dưới trướng, chiêu mộ hai ngàn binh mã, xây dựng lên da thịt của ba
đội quân này. Tiếp đó, gã cho cả ba đội quân tiến hành huấn luyện cơ bản rồi ba
tháng sau, đích thân gã dẫn đầu ba đội quân này, cờ mão chỉnh tề, lọng xanh, nhạc
đỏ, uy mãnh kéo quân về kinh thành. Chưa đến một ngày sau, đội quân mới thành lập
này của Thành Đạt đã tiến tới được mục tiêu của bọn họ. Chỉ có điều đó không phải
là kinh thành của Tĩnh Thiên Quốc mà là ải Đại Thông, một trong những cứ điểm
phòng ngự từ xa rất quan trọng và rất mạnh của hoàng tộc họ Lý!
Lý Thành Long, nhàn nhã nằm ngâm mình trong hồ nước tắm, mắt
ngắm nhìn một đám mỹ nữ khỏa thân đang nô giỡn trước mặt, tai lắng nghe tiếng
đàn sáo, hòa lẫn trong tiếng cười nắc nẻ của bọn gái đẹp, hai tay ôm ghì, sờ nắn
hai ả khác bên thân, miệng nhâm nhi thưởng thức chén rượu quý, mà chúng dâng
lên tới tận miệng gã. Lý Thành Long là tướng quân, trấn thủ căn cứ địa ải Đại
Thông, một căn cứ điểm cực kỳ quan trọng với năm trăm tu giả chiến binh được vũ
trang đến tận răng, trấn thủ và cách đó không xa một thị trấn nhỏ với hơn một
trăm ngàn tu giả bình thường đang sinh sống, Lý Thành Long có vô số sự vụ cần
phải xử lý hàng ngày. Nhưng, một tên ăn chơi trác táng, được leo lên vị trí
ngày nay nhờ ‘phọt ra’ từ bụng một ‘bà công chúa’, cô ruột hoàng thượng Lý Huệ
Tông và địa vị, danh vọng cùng ‘núi’ linh thạch khổng lồ của lão ba, Lý Thành
Long chẳng có lý do gì để quan tâm đến những công việc ‘nhỏ nhặt’ đó cả. Quân
đói, mặc! Dân khát! Mặc! Nhân thế hỗn loạn! Mặc! Đời sống nhân dân trong thị trấn
dưới quyền gã khốn đốn vì giặc cướp, cường hào ác bá! Mặc! Lý Thành Long chỉ cần
hàng ngày có đủ rượu ngon, gái đẹp, ấy là gã vui thích!
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập phá tan khung cảnh
thần tiên của Lý Thành Long. Gã nghe thấy tiếng đám thủ hạ thân tín hô to như
muốn xé rách yết hầu.
“Đại nhân! Đại nhân! Không xong rồi!”
Giọng điệu đám thủ hạ, lộ ra sự hốt hoảng, sợ hãi tột độ.
Nhưng Lý Thành Long không thèm để ý đến điều đó. Gã chỉ cảm thấy tức giận và phẫn
nộ tột cùng vì cuộc vui bị phá bĩnh, tiếng la hét làm gã mất đi khả năng ‘chào
cờ’ vất vả lắm mới có được.
“Lũ khốn kiếp! Dám làm mất ‘nhã hứng’ của ta! Lập tức lôi ra
ngoài, đánh cho mỗi thằng một trăm trượng!”
Đám thủ hạ của Lý Thành Long lập tức khự lại, thất kinh. Tu
giả tuy có thể lực mạnh mẽ gấp mấy lần so với phàm nhân nhưng… ăn liền một lúc
một trăm trượng, vẫn là một đại sự không dễ tiêu!
“Nhưng… đại nhân…”
Đám thủ hạ thừ người ra nhưng không chút nhúc nhích. Đám mỹ
nữ đang vẫy vùng trong hồ nước vùng đứng dậy, nhanh nhẹn lao đến, quậy ngã đám đàn
ông này xuống đất, khóa cứng họ lại và lôi tuột đám đàn ông to lớn đó ra ngoài
như lôi một lũ trẻ con.
“Di! Thật mạnh mẽ! Không ngờ một tên tiểu tướng thấp bé như
ngươi có thể tập trung được một đám nữ tu giả xinh đẹp, tu luyện pháp thuật chiến
đấu lợi hại đến như vậy! Nhà ngươi là ai hả?”
Đúng lúc ấy, một giọng nói đầy quyền uy vang lên, bên tai Lý
Thành Long, làm tên đó giật mình khiếp hãi ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Trên
đó, một đám tu giả đông đến gần năm mươi người, có quá nửa là tu giả Kết Đan kỳ
hùng mạnh, uy phong vời vợi chăm chú nhìn thẳng vào gã. Lý Thành Long không tự
chủ được rùng mình ghê sợ. Ánh mắt của những người này, quá dữ tợn, quá tàn khốc,
khiến cho gã có cảm giác giống như bị lột trần truồng giữa trời giá lạnh, à mà
thực ra thì gã ta đang trần truồng thật mà!
Sắc mặt Thành Long trắng bệch! Ánh mắt thất thần, hồ loạn, hồn
phách bay khỏi cơ thể quá nửa. Cơ thể gã nhũn ra, nếu không phải có hai ả mỹ nữ
đỡ hai bên thì đã chìm hẳn vào trong hồ nước, hai ả mỹ nữ này tuy cũng chỉ là
tu giả Ngưng Dịch kỳ và dường như chỉ là hai chiếc bình hoa, ‘bàn nhún’, đồ
chơi mua vui của Thành Long nhưng rõ ràng tố chất, lẫn ý chí mạnh mẽ hơn tên ‘đại
nhân vật’ này nhiều. Bọn họ đứng trước uy áp kinh người của hơn hai chục cao thủ
Kết Đan kỳ uy vũ nhưng vẫn giữ được chút thanh tĩnh, kèm chặt hai bên Lý Thành
Long, sẵn sàng liều mạng bảo vệ gã.
Võ Tinh, tướng đái lĩnh đội quân này của Thành Đạt, lạnh
lùng quét mắt nhìn đám đàn bà con gái trần như nhộng, phơi hết cả mông với ngực
ra dưới kia mà khẽ rùng mình. Hai mười bốn ả đàn bà này đều là tu giả Ngưng Dịch
kỳ. Trong đó ngoài tám người tu luyện pháp thuật song tu, là công cụ tình dục tầm
thường hay một loại đan dược tu luyện đầy dâm dục thì những người còn lại đều
là những hảo thủ tu luyện những pháp thuật chiến đấu kỳ dị, bất kể là tách
riêng hay kết hợp thành tổ đội thì đều vô cùng lợi hại và khó đối phó. Đây chắc
chắn không phải là một đội quân mà một thế lực mới nổi có thể đào luyện ra được.
Nói cách khác, tên tướng quân rác rưởi dưới kia chắc chắn là một kẻ có xuất
thân hết sức cao quý, với thế lực vô cùng hùng hậu chống lưng.
‘Xem ra chủ nhân phái ta đến đây trước một bước, không phải
chỉ để chơi đùa!’ Võ Tinh vốn là một người thông minh, lâu nay lại được Thành Đạt
bồi dưỡng cho rất nhiều nên nhanh chóng nhận ra được những thâm ý ngầm mà Thành
Đạt không nói rõ ràng.
Đầu óc Võ Tinh chuyển nhanh, gã không đợi cho bọn Lý Thành
Long phía dưới kịp hồi tỉnh lại, lạnh lùng ném một lệnh bài và một chỉ lệnh xuống
dưới. Hai ả mỹ nữ khỏa thân vội chụp lấy hai món đồ đó. Chúng khẽ liếc mắt nhìn
qua hai đồ vật này, cùng khẽ biến sắc, sợ hãi rồi cung kính dâng lên cho Lý
Thành Long vừa mới được hai ả khác giúp tỉnh táo trở lại. Lý Thành Long cầm lấy
lệnh bài mà xem và tái mặt, kinh hãi kêu lên
“Thái sư lệnh bài! Các người… các vị… các ngài là người của
thái sư đại nhân.”
“Trong năm phút nữa, đoàn diễu hành của thái sư sẽ đến đây.
Lập tức ra đón tiếp ngay!” Võ Tinh lạnh lùng ra lệnh
“Vâng vâng… Hạ quan lập tức tổ chức đội nghi trượng đón tiếp
quan thái sư ngay ạ! Mời các vị vào trong nghỉ ngơi đôi chút…” Lý Thành Long vội
đáp
“Không cần” Võ Tinh ngắt lời “Bọn ta cần phải kiểm tra và quản
lý đám lính canh phòng của căn cứ này. Ngươi lập tức trao lệnh phù điều binh
cho bọn ta.”
“Trao lệnh phù điều binh cho các vị!” Lý Thành Long cứng người
lại. Gã hiểu rõ yêu cầu này của Võ Tinh có ý nghĩa gì
“Sao?” Võ Tinh khịt mũi “Nhà ngươi dám lần khân!”
“Không dám! Hạ quan đương nhiên không dám! Việc trị an trong
doanh trại này khi quan thái sư đại nhân đến là việc hết sức to lớn và hệ trọng.
Nếu được đại nhân ngài đích thân quản lý, hạ quan đương nhiên vô cùng hạnh
phúc.” Lý Thành Long cả kinh, vội luôn miệng tuôn ra những lời xiểm nịnh vừa
hai tay dâng lên lệnh phù điều binh của khu căn cứ cho Võ Tinh, rồi vội vã quay
sang chỉ huy đám thủ hạ chuẩn bị đón tiếp Thành Đạt và đoàn diễu hành của vị đại
nhân này. Vốn xuất thân dòng dõi quan lại, lại ra làm quan lâu năm nên Lý Thành
Long hiểu rõ phép làm quan, biết rõ lẽ tiến thối. Gã ta thừa hiểu nếu như bây
giờ gã chần chừ chỉ một giây thôi thì đám người kia sẽ chẳng ngần ngại mà quy
gã vào tội ‘phạm thượng,’ ‘kháng lệnh’… và lập tức xử quyết gã ngay tại chỗ. Nếu
chuyện đó xảy ra, bất kể gã ‘bảo mạng’ được hay không, tương lai của gã sẽ vô
cùng thê thảm. Sau lưng đám người này là quan thái sư quyền cao chức trọng a!
Lý Thành Long nhanh chóng chuẩn bị xong buổi lễ đón tiếp, thậm
chí còn chuẩn bị cả một món lễ vật vô giá cho Thành Đạt, đồng thời cũng lạnh
người khi nghe đám nữ vệ sĩ thân tín của gã thông báo việc đám người Võ Tinh đã
khống chế toàn bộ tất cả các vị trí phòng ngự hiểm yếu trong doanh trại, biến
gã thành một con chuột bị mất hang. Nếu lúc trước gã còn phân vân, võ đoán mục
đích của đám người Võ Tinh thì bây giờ gã có thể khẳng định bão tố sắp đổ xuống
đầu gã đến nơi rồi!
Đúng lúc, Lý Thành Long không biết phải làm sao cho tốt thì
trên trời cao, đội diễu hành hoành tráng của Thành Đạt ùn ùn kéo đến, che kín cả
một khoảng trời. Lý Thành Long thấy đội quân đông đảo và uy nghi này thì hoàn
toàn tắt tâm tư đối kháng với đám người Võ Tinh. Gã không có đủ dũng khí để làm
chuyện đó. Việc duy nhất gã cầu mong bây giờ là Thành Đạt sẽ không lập tức trở
mặt, đại khai sát giới, đem gã giết ngay tức khắc. Đây là một mong ước nhỏ nhoi
nhưng Lý Thành Long cũng không dám tin rằng có thể trở thành hiện thực. Quang cảnh
đám người Thành Đạt đánh nhau trong hoàng thành, tàn sát vô số quan lại chức sắc
cao cấp trong chớp mắt hiện ra trong đầu gã, làm cho thần hồn của gã nhẹ nhàng
bay lên chín tầng mây.
Thành Đạt cùng ba ngàn quân của gã nhanh chóng hạ xuống ải Đại
Thông. Võ Tinh và đám thủ hạ dưới trướng không rời vị trí lấy một bước còn Lý
Thành Long phải khổ sở, vác xác ra đón tiếp gã, mời gã vào nhà chính nghỉ ngơi,
dự tiệc tẩy trần.
“Ngươi là Lý Thành Long, tướng quân trấn nhiệm cửa ải này?”
Thành Đạt ngồi trên ghế cao thản nhiên hỏi Lý Thành Long ngồi dưới
“Dạ! Thưa thái sư đại nhân! Vâng ạ!” Lý Thành Long run run
trả lời
“Nhà ngươi đã biết, hoàng thượng đã ban cho ta quyền ‘tiền
trảm hậu tấu’ có quyền ra lệnh và xử lý tất cả các quan lại trong cả nước phải
không?” Thành Đạt tiếp tục nhẹ nhàng nói
‘Đến rồi!’ Lý Thành Long run lên, thầm rên trong lòng, ngoài
miệng vẫn nói “thưa ngài, vâng ạ. Ty chức đã nghe thông báo về chiếu chỉ của đấng
vạn tuế.”
“Thế thì tốt! Bớt cho ta được rất nhiều điều phiền phức
không đáng có!” Thành Đạt mỉm cười rồi vỗ tay ra hiệu. Một ả thị nữ liền bưng một
chiếc khay chuẩn bị sẵn ra dâng lên cho gã. Thành Đạt mỉm cười, mở chiếc khan
che ra, để lộ ra bên trong một lệnh bài, một sắc lệnh đỏ chói, vẫy tay ra hiệu
cho ả thị nữ mang sang cho Lý Thành Long. Lý Thành Long vội đón lấy hai món đồ,
ngơ ngác nhìn Thành Đạt, không biết phải nói sao
“Mở ra, xem qua đi!” Thành Đạt cười khẽ mà nói
“Thưa vâng!” Lý Thành Long vội đáp rồi run run cầm lấy sắc lệnh,
mở ra, đọc. Chỉ trong thoáng chốc, sắc mặt gã ta biến đổi liên tục đến mấy lần
“ha ha ha…” thành Đạt cười rộ vừa nói “Bản quan thấy ngài đối
xử với bản quan lễ độ hiếm có nên đặc cách thăng ngài lên liền hai cấp và giao
cho ngài chức vụ trấn thủ cửa Đại Thanh nơi hoàng thành. Sao hả? Ngài có gì
không vừa ý sao?”
Thành Đạt khẽ quắc mắt nhìn Lý Thành Long. Lý Thành Long cả
kinh vội vàng ‘không dám’ với cả ‘tạ ân’ luôn mồm. Thành Đạt cười nhẹ không
thèm nói gì
Cũng trong ngày hôm đó, bằng thủ đoạn tương tự, Thành Đạt dễ
dàng chiếm lấy một loạt những căn cứ địa phòng vệ vòng ngoài của kinh thành. Điều
đó cũng đồng nghĩa với việc, gã không mất lấy một binh một tốt, dễ dàng chiếm lấy
một vùng lãnh địa rộng lớn, dân chúng đông đúc, giàu có, vốn thuộc về kinh
thành của hoàng tộc họ Lý và đám quan đại thần của triều đình. Khi đám ngu lâu
dốt dai này hiểu được sự tình thì mọi chuyện đều đã quá muộn
Rầm!
Lý Huệ Tông căm phẫn đấm nát chiếc bàn gỗ quý. Sắc mặt tái xạm
như một cái xác chết.
“Bệ hạ! Xin bớt giận. Xin hãy giữ gìn long thể ngàn vàng!”
Đám đại thần tham mưu của gã hoảng sợ quỳ sụp xuống, luôn kêu van không ngớt.
“Tên khốn kiếp.” Lý Huệ Tông rít lên căm phẫn. “Lập tức triệu
tập binh mã, quyết một trận tử chiến với chúng.”
“Bệ hạ! Xin hãy cân nhắc kỹ lưỡng. Xin hãy suy nghĩ lại! Thực
lực của phản nghịch bây giờ rất mạnh. Quân triều đình không thể trực diện đối đầu
được đâu ạ!” Văn Soái cả kinh vội lên tiếng khuyên can
“Câm!” Huệ Tông gầm lên điên loạn “Lập tức lôi tên khốn này
ra đánh hai trăm trượng.”
Đám võ sĩ lập tức xộc vào, lôi xốc vị Văn Soái tội nghiệp ra
ngoài, mặc cho ông liên tục khuyên lơn Huệ Tông. Những quan đại thần khác cũng
chỉ ta nhìn người, ngươi nhìn ai… không ai dám nói nấy một lời.