Công Sơn bị mấy câu nói của Thanh Tùng đả kích dữ dội. Gã vốn
là kẻ thông minh, có tài, giàu tham vọng, lòng hoài chí lớn nhưng đúng như
Thanh Tung nói: con ngựa hay mà không gặp tay lài giỏi thì cũng chỉ là ngựa
hoang, chẳng thể ngửng mày ngửng mặt với đời được. Sơn Đông Phái tuy lớn nhưng
không phải là nơi có thể dung được người. Sơn Đông Lãnh Lão tuy là cao thủ hiếm
có, ánh mắt thâm sâu, sắc xảo, nhìn thấu huyền cơ nhưng đám thủ hạ vây quanh
lão ta như núi lớn che mắt, ngăn cản lão nhìn thấy những kẻ như Công Sơn. Đúng
như Thành Đạt từng nói: trong cái thời đại này, người không có danh tiếng, dù
có tài năng xuất chúng cũng khó làm được việc gì ra hồn, càng khó lọt được vào
mắt xanh những đại nhân vật, vốn luôn cao cao tại thượng tại cung vàng điện ngọc,
cách biệt khỏi nhân thế ô trọc bên dưới. Công Sơn từ lâu vốn muốn dời bỏ Sơn Đông
Phái mà đi tìm chân trời mới cho mình nhưng hiềm nỗi không có cơ hội. Nay cơ hội
đến tận cửa, lại thêm bạn tốt đưa đẩy đúng ‘chỗ ngứa’ thì sao có thể tiếp tục
cam chịu làm một tên quản lý quèn tại một khách sạn nhỏ nhoi như thế này nữa chứ.
Vấn đề bây giờ là ‘quà ra mắt’ mà Thành Đạt mang đến cho gã tuyệt đối không phải
là thứ mà gã có thể cứ thế nuốt trôi. Đôi mắt Công Sơn lấp lánh ánh hào quang.
Gã đứng phắt dậy, gọi một tên thủ hạ thân tín vào phòng, thì thầm to nhỏ, bàn bạc
việc gì đó rồi hai chủ tớ lập tức dời khỏi phòng, mỗi người đi một ngả, chẳng
ai biết đi đâu.
Đại điện Sơn Đông Phái tại thị trấn Sơn Đông. Quỳnh Minh ngồi
giữa một đám tham mưu cau mày khó hiểu nghị luận
“Tên Thành Đạt đột nhiên làm như vậy là có ý gì?”
Bọn mưu sĩ của gã nghe vậy cũng khó hiểu. Mỗi người góp một
ý phân tích khá sắc xảo nhưng tựu chung lại đều rất khinh thường hành động bất
trí của Thành Đạt và Công Sơn. Bọn họ cho rằng, Thành Đạt trống dong cờ mở đem
tài vật, mỹ nữ đến cho Công Sơn như vậy chẳng qua chỉ là một kế ‘ly gián’ khá
thô tục, hòng làm cho bọn họ nghĩ rằng trong Sơn Đông Phái có kẻ hai lòng, từ
đó mà nội bộ nghi kỵ lẫn nhau, rối loạn đoàn kết mà thôi. Quỳnh Minh cũng tán đồng
với ý kiến này của bọn họ. Sơn Đông Phái nắm đại quyền lâu năm, môn phái hưng thịnh,
môn hạ, đệ tử đông đảo, các loại tranh đấu nội bộ ngày càng gay gắt, khốc liệt.
Một kẻ giỏi dùng tâm kế như Thành Đạt sao có thể bỏ qua được điều này. Gã ta
cũng chẳng cần phải lao công nhọc sức gì mà chỉ cần ném vào cái thùng dầu ấy một
đốm lửa nhỏ là cũng quá đủ để thiêu rụi cả ‘pháo đài’ vững chắc như Sơn Đông
Phái. Hiểu được điều này, Quỳnh Minh và mấy người chủ sự tại Sơn Đông phái
đương nhiên không thể để cho gã dễ dàng đắc ý. Đối với họ, Công Sơn chỉ là một
con cá nhỏ, có vứt bỏ cũng không ảnh hưởng gì cho đại cục. Nhưng do tính chất đặc
thù của vụ việc nên nếu xử lý không khéo thì sẽ tạo ra cơ hội cho ‘tàn lửa bay
vào thùng dầu’. Các thế lực trong môn phái mà muốn nhân vụ này để tiêu diệt,
làm suy giảm thực lực của đối phương thì... hoàn toàn có thể tạo ra một vụ hỏa
hoạn khủng khiếp, không ai có thể lường trước được hậu quả.
“Mặc kệ chúng! Đừng to chuyện mà hỏng việc lớn” Quỳnh Minh hững
hờ ra lệnh “Âm thầm phái người theo dõi tên Công Sơn đó là được.”
Tiếp đó, Quỳnh Minh và đám tham mưu, cố vấn gác lại chuyện
này sang một bên, tiến tục bàn bạc việc quan trọng hơn là giải quyết những rắc
rối phát sinh do việc tổ chức Sơn Đông Tỷ Võ Hội. Đây mới là việc thực sự quan
trọng, đáng để bọn họ dốc tâm dốc sức, lo nghĩ. Chỉ cần đại hội tỷ võ này được tổ
chức thành công thì thế mạnh lớn nhất của Thiên Linh Phái là danh tiếng sẽ bị
Sơn Đông Phái qua mặt. Thiên Linh Phái khi đó sẽ bị Sơn Đông Phái chèn ép tuyệt
đối, không còn cơ hội ngóc đầu dậy nữa. Khi đó, mấy trò ‘vặt vãnh’ này của
Thành Đạt dù có thâm hiểm hơn nữa cũng là vô dụng. ‘Mọi mưu mô xảo quyệt khi đứng
trước sức mạnh tuyệt đối đều vô dụng’ Đây là tín điều vững chắc, không thể thay
đổi của những kẻ tôn sùng sức mạnh này. Vụ việc cũng vì thế mà được cho ‘chìm
xuồng’, không thông báo lên trên, đúng như phán đoán ban đầu của Thanh Tùng và
Công Sơn!
Tại Thanh Tâm Nguyệt Hồ, tổng đàn của gia tộc họ Trần, một
trong sáu gia tộc đã đầu về với Thiên Linh phái theo mệnh lệnh của Thiên Phượng
Cung, Thanh Tùng cung kính báo cáo mọi việc xảy ra tại Thiên Linh Phái cũng như
những việc gã làm cho môn phái này cho một vị nữ tu giả xinh đẹp. Nàng này có vẻ
ngoài chỉ khoảng mười tám, đôi mươi, mặt tròn, bầu bĩnh, trắng trong như bạch
ngọc, đôi mắt lấp lánh tinh quang như sao trời. Nàng đứng bên mặt hồ, giống như
một pho tượng ngọc cùng tỏa sáng với khung cảnh tuyệt đẹp của thiên nhiên.
“Khởi bẩm tộc trưởng. Đó là tất cả những gì mà tiểu nhân thu
thập được trong thời gian vừa qua.” Thanh Tùng cung kính kết thúc bản báo cáo của
gã, vừa dùng ánh mắt ngưỡng mộ và tin phục, có phần giống với ánh mắt mà Quỳnh
Minh nhìn Sơn Đông Lãnh Lão, nhìn vị nữ tu.
Đừng thấy nữ tu trẻ đẹp mà coi thường. Trong thế giới tu giả,
hầu hết nữ tu sĩ đều tu luyện những pháp thuật có tác dụng trụ nhan, hồi xuân,
làm đẹp... vô cùng kỳ diệu. Một nữ tu có bề ngoài như thiếu nữ mười bảy, mười
tám tuổi thực chất là một lão quái vật thọ đến mấy trăm năm tuổi là điều rất
bình thường ở thế giới này. Vị tộc trưởng này của nhà họ Trần cũng không phải
ngoại lệ đó. Bà ta năm nay đã trên 200 tuổi, là tu giả Kết Đan kỳ duy nhất của
nhà họ Trần ở Thanh Tâm Nguyệt Hồ này, bất kể là tu vi hay pháp quyết chiến đấu
đều cao thâm khôn lường, trong tay lại có nhiều bảo vật, thủ đoạn vô cùng quái
dị mà hiệu quả, có thể lấy đầu đối thủ trong chớp mắt. Tâm tư nàng ta lại rất
sâu sắc, trí tuệ linh tuệ tuyệt luân. Một tay nàng đã xây dựng gia tộc họ Trần
từ một tiểu gia tộc nhỏ bé, còn yếu kém hơn cả những đám thổ phỉ trong vùng
thành một gia tộc hùng mạnh, tuy còn lâu mới sánh được các danh môn đại phái
nhưng cũng có thể nói là dư sức tự bảo vệ bản thân trước những tên kẻ cướp vô
lương. Con cháu nhà họ Trần tôn kính nàng như thần minh.
“Ừm! Làm tốt lắm! Ngươi có thể lui xuống được rồi!”
“Tạ ơn tộc trưởng quá khen. Thuộc hạ xin lui trước.” Thanh
Tùng thi lễ cúi chào vị nữ tu xinh đẹp rồi lập tức phi thân bay vọt đi nơi khác.
Vị nữ tu xinh đẹp tiếp tục im lặng đứng đó trầm ngâm như nước.
Rất lâu sau, nàng bỗng khẽ thở dài một hơi rồi nhỏ giọng gọi
“Linh Thủy!”
Mặt nước hồ tĩnh lặng bỗng nhiên nổi sóng cuồn cuộn không ngừng.
Nước hồ bốc cao lên ngang với chiều cao của một người bình thường rồi lập tức tứ
tán khắp nơi chỉ để lại một khối nước có hình dạng của một ngọc nữ. Giai nhân
này không chỉ có khuôn mặt mà cả thân hình cũng đều thuộc hàng nhất phẩm. Vô luận
là đôi chân căng tròn, thon dài hay bộ ngực vút cao, tràn trề sức sống đều có sức
dụ hoặc phi thường đối với mọi nam nhân trên đời này. Đôi mắt pho tượng khẽ mở.
Một đôi mắt trong vắt như ánh trăng thu soi trên mặt hồ, đẹp đến não lòng, hiện
ra chớp chớp nhìn vị nữ tu giả kia.
“Linh Thủy kính chào tộc trưởng.” Pho tượng cất giọng ngọt
ngào, trong trẻo như một dòng suốt mát chào vị nữ tu xinh đẹp.
Tộc trưởng của gia tộc họ Trần gật đầu rồi ra lệnh
“Con hãy đến Thanh Mộc Cốc, tiếp cận Thành Đạt. Nếu có thể,
hãy mê hoặc gã, làm gã tiêu giảm bớt bá khí đi. Nếu không thể thì cố gắng đừng
để gã có ý định bất lợi với nhà họ Trần chúng ta.”
“Tuân lệnh tộc trưởng. Linh Thủy xin cáo lui!” Pho tượng cất
tiếng hồi đáp rồi nhẹ nhàng sụp xuống, tan biến vào nước hồ. Mặt nước hồ yên
tĩnh như thường, dường như trước giờ không hề có chuyện kỳ quái gì xảy ra cả.
Nhìn mặt nước hồ trong vắt, nữ tu xinh đẹp thở ra một hơi thật
dài rồi lại chìm vào trong suy tư. Thiên Linh Phái và Sơn Đông Phái sớm muộn gì
cũng sẽ khai chiến. Khi điều đó xảy ra những thế lực nhỏ bé như gia tộc họ Trần
của nàng sẽ bị buộc phải lựa chọn phải đứng về phía một trong hai bên và sẽ bị
đẩy lên tiền tuyến, làm vật hi sinh đầu tiên cho cuộc chiến tàn khốc này. Đây
chính là điều mà những người như nàng không muốn nhìn thấy nhất. Nhưng nếu như
đã là việc không thể tránh khỏi thì nàng cũng không muốn né tránh mà hi vọng có
thể dùng toàn bộ khả năng để giảm xuống thấp nhất thiệt hại mà gia tộc có thể
phải gánh chịu, càng không muốn vì một lựa chọn sai lầm của mình mà đưa cả gia
tộc gặp phải họa diệt tộc. Thời buổi hỗn loạn này, muốn sống sót thật khó khăn.
Tại Thiên Mộc Lĩnh, tổng đàn của Thiên Mộc Lâm, một môn phái
rất có thế lực trong vùng Sơn Đông, Nguyễn Thiên Thu, chưởng môn Thiên Mộc Lâm
im lặng đứng nhìn trời, thì thào một mình
“Một chiêu nối tiếp một chiêu. Hai tên ngốc các ngươi thi
nhau thể hiện bản lĩnh, công thủ liên hoàn thực là đẹp mắt. Nhưng... hắc hắc hắc...
đừng tưởng vùng Sơn Đông này chỉ có hai người các ngươi là anh hùng!”
Trong một căn nhà nhỏ bé nhưng kín đáo và được bảo vệ vô
cùng cẩn mật một nhóm người tụ họp với nhau thì thào bàn tán chuyện gì đó
“Chưởng môn sư huynh nói vậy thực chứ?” Một người hỏi mà giọng
không dấu được sự hưng phấn
“Đúng là như vậy!” Một người khác lập tức đáp lời với vẻ vui
sướng không thể kìm nén “Lần này hai phe Thiên Linh Phái và Sơn Đông Phái dứt
khoát sẽ đánh lớn một trận. Thời gian chỉ quanh quẩn thời điểm Sơn Đông Phái tổ
chức Sơn Đông Tỷ Võ Hội mà thôi! Chúng ta sẽ nhân cơ hội này mà mở rộng thế lực,
nếu có thể thì nuốt luôn cả vùng Sơn Đông này. Hừ hư hừ... Bọn Sơn Đông chết tiệt,
lợi dụng việc chúng chiếm địa lợi mà dám ăn chặn của chúng ta không biết bao
nhiêu là tiền thuế. Hừ hừ hừ... Phen này chúng ta sẽ thu về cả vốn lẫn lời.”
Cả đám người đồng thời tỏa ra sát khí cực mạnh cho thấy hận
khí của bọn họ đối với việc Sơn Đông Phái thu thuế vận chuyển quá cao vô cùng
to lớn. Sơn Đông Phái ngồi trên ghế cao bao nhiêu năm như vậy, thù hận chuốc
vào người tuyệt đối là không ít. Trên cao gió lạnh! Các cụ ta đã dạy là đố có
sai!
Lúc này, bộ tham mưu, bộ não chỉ huy của cả Sơn Đông Phái và
các môn phái, thế lực lớn nhỏ trong vùng đều âm trầm nhìn ngắm tấm bản đồ địa
hình và bản đồ thế lực tại khu vực cũng những cả Tĩnh Thiên Quốc, chăm chú kỹ
lưỡng còn hơn cả ngắm mỹ nữ khỏa thân. Sắc mặt những kẻ được xưng tụng là mưu
trí xuất chúng, kiến thức hơn người này đều vô cùng căng thẳng, mày cau trán
nhăn không ngừng. Bọn họ đang cùng nhau tính toán cân nhắc tất cả những khả
năng có thể xảy ra và đưa ra đối sách hợp lý cho mọi khả năng đó. Xung quanh
Thanh Mộc Cốc các tổ trinh sát giăng lên những tấm ‘lưới trời’ không bỏ sót một
động thái nào của Thành Đạt. Thậm chí, ngay trong nội bộ Thiên Linh Phái, vô số
những gián điệp cũng đã nhân cơ hội, Thành Đạt mộ binh khi xưa mà âm thầm tiến
nhập, nghe ngóng bốn phương. Trong năm đội quân của Thành Đạt có lẽ chỉ có hai
đội tinh binh Huyết Luyện và Huyết Ma do nô lệ tạo thành và tu luyện công pháp
đặc biệt là không có gián điệp của đối phương mà thôi. Biết được điều này nên
Thành Đạt cũng đã tách riêng hai đội quân này ra một nơi, tiến hành huấn luyện
đặc biệt cho bọn họ, không cho bất kỳ ai có cơ hội tiếp xúc với vũ khí chủ chốt
này của gã.
Thời gian cứ thế nhè nhẹ trôi qua! Thoáng cái đã hơn ba năm
nhẹ nhàng trôi qua. Cuối cùng thì ngày đại hội Sơn Đông Tỷ Võ cuối cùng cũng đã
gần kề. Từ khắp nơi trong cả nước tu giả các cấp ù ù đổ về thị trấn Sơn Đông.
Tĩnh Thiên Quốc là một nước nhỏ. Các thế lực trong nước đều có dạng con buôn, địa
chủ, ngày đêm ra sức làm giàu hơn là thi thố biểu diễn võ vẽ, nên chưa bao giờ
có chuyện tổ chức một ‘nháo hội’ lớn như Sơn Đông Tỷ Võ Hội này. Đã vậy, lần
này Sơn Đông Phái dường như muốn tăng thêm hấp lực đối với cao thủ khắp nơi nên
xuất ra phần thường vô cùng trân quý và đông đảo. Một trăm người đứng đầu đều sẽ
có thưởng. Mười người đầu tiên có quyền tự chọn phần thưởng ưng ý cho riêng
mình. Phần thưởng thì có đến bốn thanh pháp bảo cấp bốn, hai mươi thanh pháp bảo
cấp ba tinh phẩm. Ngoài ra, linh đan, công pháp, tài liệu cao cấp, quý hiếm, đặc
thù... cũng tuyệt đối không ít. Đánh nhau, xem đánh nhau, cá cược sự thắng bại
của các ứng viên đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán trên võ đài... đều là những trò
chơi ‘khoái khẩu’ của nhân thế. Được đứng trên đài cao, hấp dẫn trăm ngàn ánh mắt
thán phục, những tiếng hô hào ca ngợi, cổ vũ, tán dương của chúng sinh là thứ
‘ma dược’ có mị lực vô cùng lớn với bất kỳ một sinh vật có trí tuệ nào. Đã thế
phần thưởng lại trọng hậu đến mức có thể khiến cho cả những tu giả hạch tâm trọng
điểm bồi dưỡng của các đại môn phái, đại gia tộc phải nóng mắt.
Danh tiếng! Bảo vật! Thiên hạ không ít anh tài sẵn sàng liều
mạng vì một trong hai thứ này!
Cùng lúc này, trước sự những ánh mắt như cú vọ rình mồi của
các thế lực xung quanh, toàn bộ năm đội quân của Thiên Linh Phái đồng loạt xuất
cốc. Hai đội tinh binh Huyết Luyện Huyết Ma được bao bọc trong một đám huyết
vân tanh tưởi cuồn cuộn bay trước dẫn đầu. Tiếp đó, ba đội quân Cao Thủ, Nam
Quân và Bắc Quân, bày đội hình hành quân ùn ùn nối gót. Khí thế hung hãn không
thể tả. Các thế lực trong vùng cũng tắc khắc điều động quân lực và thủ hạ. Binh
lực, chiến lực tổ chức quân đội của họ đều vô cùng hùng mạnh, so với Thiên Linh
Phái chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Hầu hết bọn họ đều nhanh chóng tuyên bố ủng
hộ Sơn Đông Phái trong cuộc chiến này và nhanh chóng cử binh lực đến thị trấn
Sơn Đông chi viện cho môn phái này. Toàn bộ tu giả khu vực Sơn Đông và những tu
giả đến Sơn Đông tham dự hội tỷ võ hay vui chơi đều nhanh chóng thể hiện thái độ
bất mãn với Thiên Linh Phái. Nhiều người còn đồng ý xuất lực cho Sơn Đông Phái.
Trong chớp mắt, quân số của Sơn Đông Phái đã lên đến hàng bốn, năm vạn người.
Trong đó có rất nhiều cao thủ danh tiếng lẫy lừng và những đội mộ binh tinh nhuệ
thiện chiến, luyện tập lâu năm, trang bị đến tận răng bởi những pháp bảo quý
giá và được chỉ huy bởi những chiến tướng được đào tạo bài bản, không ít người
trong số đó đều đã có kinh nghiệm chiến đấu đoàn chiến trong những cuộc chiến với
đám yêu thú của Thiên Đường Đế Quốc dưới ngọn cờ của liên minh Lục Đại. Thực lực
hùng mạnh không thể đo lường.