Huyết Luyện Ma Quân

Chương 32


trướctiếp

Sơn Đông Lãnh Lão là người ngoài còn biết được Thành Đạt đã đạt đến một cảnh giới mới trong tu luyện pháp thuật thì người trong cuộc là Thành Đạt sao lại không rõ, nhất là khi nhờ đạt được cảnh giới này, gã có thể làm được cái việc kinh thiên động địa mà bình thường gã chắc chắn không thể làm được. Sau khi ban bố một loạt những mệnh lệnh chỉ huy, điều khiển đám thủ hạ dưới trướng thu dọn tàn cuộc của việc Kết đan vừa qua và thưởng cho Hoàng một đống linh dược, pháp bảo cao cấp để giúp gã cũng cố cảnh giới và gia tăng thực lực, Thành Đạt lập tức chạy vào trong thư viện, lục tìm sách vở để tìm hiểu về cảnh giới mà gã vừa đạt được.

Hóa Hình! Một cảnh giới mà thông thường chỉ những tu giả đã đạt đến cảnh giới Kết Đan kỳ hay tu luyện một loại công pháp vô cùng đặc biệt mới có tu luyện thành công. Trước đây, chính Thành Đạt cũng đã gặp qua rất nhiều ví dụ cho cảnh giới này. Chẳng qua lúc đó, gã không biết được tên gọi của cảnh giới này mà thôi! Ví dụ tiêu biểu nhất chính là huyết khí, sát khí, tà khí... của Huyết Luyện Ma Pháp mà hai đội quân tinh binh dưới trướng gã và Huyết Trì thường xuyên vận dụng. Tất cả những thứ đó thực chất không phải là huyết khí, tà khí nguyên bản mà là hình dạng bên ngoài (hóa hình) của pháp lực của những tu giả, bảo vật này.

Tương ứng với cách thức mà một tu giả có thể đạt được đến cảnh giới Hóa Hình. Cảnh giới này cũng được chia làm hai phần là Hóa Hình Pháp Thuật và Hóa hình Pháp Lực. Hóa Hình Pháp Thuật là một khái niệm dùng để chỉ việc các tu giả đạt đến cảnh giới Hóa Hình nhờ tu luyện một loại công pháp đặc biệt nào đó. Hóa Hình Pháp Lực là để chỉ hiện tượng tu giả có một sự lý giải sâu sắc về các đặc trưng của pháp lực và pháp thuật đến mức có thể tự mình cụ thể hóa pháp lực của bản thân thành một dạng đặc biệt có các đặc trưng tương thích với mong muốn và khả năng của tu giả đó. Đây cũng là điểm khởi đầu cho việc tu giả đó tự sáng tạo ra một loại công pháp, pháp quyết tu luyện, pháp thuật cho riêng mình.

Thực ra mọi pháp thuật, pháp lực trên thế gian này đều có ba yếu tố cơ bản là chất, lượng, hình. Chất là âm dương, bát quái, ngũ hành (năm thuộc tính)... cũng là độ tinh thuần của pháp lực của tu giả. Lượng chính là số lượng pháp lực, mà mỗi tu giả vận dụng cho pháp thuật đó. Và cuối cùng là Hình, dáng vẻ bề ngoài của pháp thuật ví dụ như quả cầu lửa của phép hỏa cầu thuật thì có hình tròn và nóng bỏng; hàn diễm tuy cũng là lửa nhưng lại tỏa ra khí lạnh chết người; kiếm khí của tu giả tu kiếm thì sắc bén; vân vân và vân vân. Sức mạnh của một pháp thuật được quyết định bởi ‘chất’ và ‘lượng’. Nhưng giá trị sử dụng và hiệu năng của một pháp thuật lại được quyết định bởi ‘Hình’ ( giá trị sử dụng của một thanh kiếm là ở dáng vẻ, kiểu cách thiết kế, chế tạo, độ bền và độ sắc bén của nó chứ không nằm ở nguyên liệu chế tạo thanh kiếm đó.)

Nói theo cách thức đơn giản thì tu giả tu luyện cảnh giới Hóa Hình của pháp thuật chính là tu luyện về giá trị sử dụng của pháp thuật, các tính chất đặc trưng, khả năng, hiệu dụng của từng loại pháp thuật, từng loại thuộc tính của pháp lực cũng chính là thành quả thực tế của việc tu luyện pháp thuật. Vì vậy, một tu giả tu luyện Hóa Hình thì việc lựa chọn những đặc trưng thích hợp với mình là rất quan trọng. Dạng đặc trưng của pháp thuật phù hợp với tu giả thường có liên hệ trực tiếp với tính cách, đặc điểm công việc, nhưng lại cũng là kết quả của những tháng trui rèn gian khổ hay là kết quả thức ngộ của những thiên tài bẩm sinh. Ví dụ như Huyết Luyện Quân của Thành Đạt, bọn họ là những kẻ khốn cùng, bị cuộc đời đày đọa và chà đạp mà luyện thành tính cách đơn giản, vô cầu, không ngại gian khổ, đau đớn cũng như tinh thần sẵn sàng làm tất cả để thực hiện mọi mệnh lệnh của chủ nhân mà không có chút đòi hỏi báo đáp nào. Vì thế họ dễ dàng luyện thành được Huyết Luyện Ma Pháp tà ác, hại người, hại mình và có nhiều đòi hỏi vô cùng khắc nghiệt này. Hay như Thành Đạt, một kẻ có thể khả năng phát hiện và nắm bắt thời cơ một cách vô cùng tinh tế và luôn căm ghét thiên hạ thế gian thì dễ dàng thức ngộ được phép Oanh Thiên Pháo, một phép thuật cho tu giả khả năng ‘phóng’ pháp lực ra ngoài với tốc độ cực cao và gây ra một vụ nổ mạnh pháp lực có sức công phá rất ghê gớm. Ngoài ra, tuy theo từng biến thể của mình mà Oanh Thiên Pháo còn có một số khả năng đầy thú vị khác. Như với biến thể thứ 21, tu giả còn có thể khiến cho pháp thuật phóng ra của bản thân có thể khuấy đảo, điều khiển pháp lực và thần thức của đối phương, làm pháp lực của đối phương rối loạn và... phát nổ! Uy lực kinh khủng không cần phải nhiều lời!

Sau khi hiểu thêm được về cảnh giới Hóa Hình này, Thành Đạt cũng bình tĩnh trở lại, kết thúc nỗi hưng phấn, sung sướng quá độ vì nhầm tưởng bản thân sáng tạo ra thứ gì đó vĩ đại và to tát lắm. Nhưng gã cũng nhanh chóng nhận ra đòn tấn công vừa rồi của gã không phải là biến thể thứ 21 của Oanh Thiên Pháo. Biến thể thứ 21 của Oanh Thiên Pháo tác dụng đặc biệt chỉ dừng lại ở khấy đảo, quấy nhiễu thần thức và pháp lực của đối phương, nhân khi đối phương rối loạn thì phát nổ, kích nổ pháp lực của đối phương. Trong khi đó, đòn tấn công của Thành Đạt bắn ra một quả cầu năng lực có khả năng hấp thu pháp lực của đối phương, đồng thời có thể cô đọng, co rút pháp lực của nó đến mật độ cao nhất rồi mới phát nổ, kích nổ pháp lực của đối phương. Điều này cũng không có gì quá bất ngờ. Thành Đạt ngộ ra được pháp thuật này dù có công rất lớn là nhờ những kiến thức về pháp thuật của chiến tướng nói chung và phép Oanh Thiên Pháo nói riêng nhưng mấu chốt giúp gã làm được điều kỳ diệu kia lại là nhờ những manh mối, chỉ điểm của chút dư lực còn sót lại của thiên lôi trong đợt thiên kiếp kia. Vì thế, Oanh Thiên Pháo của Thành Đạt có đôi chút hơi hướng theo tác dụng đặc trưng của thiên kiếp cũng là chuyện bình thường. Nói cách khác, phép Oanh Thiên Pháo mà Thành Đạt sử dụng vừa thuộc cảnh giới Hóa Hình Pháp Thuật lại vừa có thể coi là đã đặt một bước chân đầu tiên vào cảnh giới Hóa Hình Pháp Lực. Oanh Thiên Pháo tuy vẫn còn rất thô thiển và kém cỏi nhưng cũng đủ để gợi ý cho Thành Đạt rất nhiều điều quý giá.

Xem xét xong những điều cần biết về Hóa Hình và tìm hiểu kỹ càng những kiến thức về phép thuật Oanh Thiên Pháo và những biến thể của nó, Thành Đạt liền đứng dậy, bước ra khỏi mật thất, trở lại với công việc xử lý hậu quả của việc kết đan và độ kiếp của Hoàng vừa rồi. Dù hầu hết những việc xử lý ‘nhỏ nhặt’ đã có lũ thuộc hạ xử lý trơn tru nhưng cũng có rất nhiều việc cần đến quyền quyết định của Thành Đạt. Ngoài ra, đây cũng là cơ hội tốt để gã thu phục nhân tâm. Thành Đạt tuyệt đối không thể bỏ qua!

Thời gian cứ thế chầm chậm đi qua. Thành Đạt một mặt nghiên cứu tìm hiểu thêm các kiến thức về cảnh giới Hóa Hình của pháp lực, luyện tập Oanh Thiên Pháo và các biến thể của nó, một mặt xử lý chính sự, giải quyết hậu quả của đợt độ kiếp. Thiệt hại của Thiên Linh Phái là vô cùng cùng to lớn. Ngoài gần một trăm tu giả Luyện khí kỳ đời sống bị uổng tử tại chỗ. Hầu hết các tu giả Trúc Cơ kỳ đều bị tổn thưởng trầm trọng. Tu giả Ngưng Dịch kỳ thì bị nhẹ hơn, nhưng cũng mất khả năng chiến đấu một khoảng thời gian ngắn. Ngoài những vết thương bên ngoài đó ra thì những chấn động về tâm lý mà đợt thiên kiếp tác động lên lũ thuộc hạ mới là điều làm Thành Đạt lo ngại nhất. Hầu hết bọn họ đều rơi vào trạng thái hoảng sợ, mất tập trung một cách vô cớ, hành động cũng trì trệ hơn hẳn so với bình thường, hễ nghe nói đến thiên kiếp và cao thủ Kết Đan kỳ thì không ai bảo ai, họ để lộ ra thần sắc khiếp sợ, kinh hãi. Tình trạng thực bết bát không sao chịu được. Trước tình cảnh đó, Thành Đạt một lần nữa lại áp dụng lại phương pháp huấn luyện sợ hãi, tà ác trước đây gã từng dùng để lập uy với đám thổ phỉ của tên Hoàng. Sự khốc liệt, hung tàn kinh thế của Thành Đạt được thể hiện qua cuộc huấn luyện này thực khiến cho lũ thuộc hạ kinh hồn khiếp đảm, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Tuy trong suốt cuộc huấn luyện, không có ai chết hay bị thương trầm trọng nhưng sự đau khổ cả về thể xác và tinh thần mà họ phải gánh chịu trong khoảng thời gian này kinh khủng đến mức biến Thành Đạt thành một con ác quỷ thực sự trong mắt lũ thuộc hạ. Đấy là vì bọn họ còn may mắn do Thành Đạt không hạ cấm chế lên người họ lên không dám có hành động quá đà. Nếu không... Hắc hắc hắc... Khổ luyện khắc nghiệt, khiến cho con người ta không còn thời gian để suy nghĩ linh tinh về những điều đâu đâu nữa. Nỗi ám ảnh của cuộc độ kiếp trong lòng lũ thuộc hạ này cũng không cánh mà bay tự bao giờ. Trật tự trong môn phái nhanh chóng được vãn hồi trở lại như cũ, làm Thành Đạt cũng yên tâm hơn không ít.

‘Bọn ngu này!’ Nhìn đám thủ hạ nhìn mình đầy sợ hãi, nhưng cũng tràn đầy tin tưởng và chờ mong, Thành Đạt bực bội chửi thầm một câu trong miệng. Thật không dám tin lũ người chọc trời khuấy nước lại có thể thuần phục gã đến như vậy! Đây là do gã dám to gan đấu với thiên kiếp, cứu mạng thuộc hạ hay do gã đem lại những lợi ích to lớn cho họ! Có lẽ cũng chỉ là xu hướng tâm lý đám đông và hình tượng anh hùng mà đám học giả tâm lý học thường nhắc đến! Thành Đạt không thể hiểu cũng không phân biệt được những điều này. Nhưng gã biết gã đã có trong tay một thứ vũ khí vô cùng lợi hại, mà chỉ vài ngày trước có nằm mơ gã cũng không thể tưởng tượng được rằng ‘thứ này’ thực sự tồn tại trên thế gian.

“Thứ này đối với ‘người đó’ có lẽ cũng có chút tác dụng! Nếu vậy...”

Thành Đạt khẽ cau mày tính toán. ‘Thứ vũ khí’ mới này của gã có tác dụng vô cùng to lớn và đặc thù. Có nó, thực lực của Thành Đạt đã mạnh hơn rất nhiều so với trước và khiến cho cán cân lực lượng giữa gã và Sơn Đông Phái thay đổi hẳn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc gã phải thay đổi kế hoạch của mình một chút để thích hợp với tình hình mới. Thành Đạt lập tức quyết đoán ra lệnh

“Gọi Thanh Tùng!”

***

Mười ngày sau, một cỗ xe bay lớn như một tòa nhà nhẹ nhàng bay vào thị trấn Sơn Đông. Cỗ xe dễ dàng xuyên qua cấm không đại trận của thị trấn Sơn Đông rồi nhe nhàng hạ cánh trước cửa khách sạn Thanh Ngưu, khách sạn lớn nhất trong thị trấn do Sơn Đông Phái chưởng quản. Đám đồ tử đồ tôn của Sơn Đông Phái làm việc tại đây nhìn thấy cỗ xe được sơn son giáp vàng, linh khí cuồn cuộn vờn quanh kia thì đồng loạt cau mày tỏ vẻ khó chịu. Kim Linh Phi Xa này là một trong những món đồ chơi rất nổi tiếng của Bách Linh Ky. Môn phái này hiện nay đã đầu nhập dưới trướng Thiên Linh Phái. Thiên Linh Phái và Sơn Đông Phái hiện nay thế như nước với lửa. Bách Linh Phái lần này ngang nhiên dương oai tại thị trấn Sơn Đông, đến thằng ngốc cũng hiểu trong việc này dứt khoát có vấn đề.

Trước ánh mắt nghi kỵ của đám đệ tử Sơn Đông Phái, một làn kim quang rực rỡ từ trong xe bắn ra ngoài, mang theo một đội ngũ tu giả đông đảo, một nam, mười nữ hiện ra trước cửa khách sạn. Nam là một trung niên mỹ mạo, anh tuấn vô bì, mỗi cái nhấc chân động tay đều tỏa ra khí chất tiêu sái không để đâu cho hết. Mười người con gái đứng phía sau ông ta đều là những giai nhân tuyệt sắc, mặt hoa da phấn, mắt phượng mày ngài, xinh đẹp vô bì. Mỗi người bọn họ đều mặc trên người những bộ trang phục xa hoa, tuyệt đẹp mà lại vô cùng khêu gợi, làm tôn lên những nét đẹp vốn có của họ, quyến rũ vô cùng, lại thêm trên tay mỗi người đều cầm một chiếc hộp lễ vật phủ gấm đỏ, tỏa ra linh khí dạt dào.

Tu giả trung niên không thèm để ý đến thái độ khó chịu của đám nhân viên khách sạn, thản nhiên nói

“Các ngươi vào nói với Công Sơn tiên sinh. Có bạn cũ đến thăm!”

Đám nhân viên khách sạn thấy khách đòi gặp quản lý của mình thì càng tỏ vẻ khó chịu. Họ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một lúc rồi mới có người chạy vào trong thông báo. Chẳng mấy chốc, một tu giả to béo, thân mặc áo gấm từ trong khách sạn bước ra cười nói

“Tưởng ai xa lạ, té ra là anh Thanh Tùng. Mười năm không gặp không ngờ anh đã tiến đến tầng thứ ba của Ngưng Dịch kỳ rồi. Đáng mừng! Đáng mừng! Di... Đoàn hộ tống này... Ha ha... Có gì vào nhà hãy nói!”

Tu giả trung niên này chính là Thanh Tùng, một trong những tu giả hạch tâm của gia tộc họ Nguyễn, một trong sáu gia tộc đã đầu về với Thiên Linh Phái. Thanh Tùng là một người hiểu việc, lắm mưu mẹo, giỏi giao thiệp, quen biết rộng, từ trước vốn có giao tình với vị tu giả Công Sơn kia nên khi Thành Đạt muốn nhắm vào vị tu giả này liền sai Thanh Tùng tự thân xuất mã, làm việc. Thanh Tùng biết tính của Công Sơn nên mới đề nghị Thành Đạt mượn của Bách Linh Ky món pháp bảo Kim Linh Phi Xa trứ danh, lại tuyển mười mỹ nữ tu vi không tệ cùng với một lượng lớn tài vật giá trị trống rong cờ mở đến tìm Công Sơn. Công Sơn cũng không phải người bình thường, dù thấy được mưu mô và mục đích của đối phương nhưng cũng làm ra vẻ ngu ngốc mời đối phương vào phòng khách lại đuổi hết tả hữu hai bên ra, một mình đón tiếp Thanh Tùng. Hai người chia ngôi chủ khách mà ngồi. Chào hỏi xong, Thanh Tùng liền cười nói

“Chủ tôi là Thành Đạt muốn nhờ tôi đem chút mỹ nữ và tài vật đến nhờ anh Công Sơn kính tặng cho Sơn Đông Lãnh Lão để tạ ơn đã không giết khi chúng tôi bị thiên kiếp làm cho lâm vào cảnh khốn cùng.”

Công Sơn nghe vậy thì cười thân mật đáp

“Kẻ không có lòng trắc ẩn, không phải người! Chủ tôi làm người quang minh lỗi lạc, sao có thể làm việc nhân lúc cháy nhà hôi của.”

Thanh Tùng bĩu môi khinh miệt nói

“Có cơ hội tốt mà không biết đón bắt, sao đủ tư cách làm chủ tướng!”

Công Sơn nghe nói khẽ biến sắc. Ông ta lập tức hiểu ý Thanh Tùng muốn nói gì. Bản thân ông cũng không thể phủ nhận được điều đó. Nhưng ông vẫn đáp trả

“Sư tử bắt sói, không cần phải làm trò vớ vẩn!”

Thanh Tùng nghe câu ấy lập tức biết việc thành rồi, nói nhiều hơn nữa có khi lại phản tác dụng nên lập tức ngửa bài

“Chủ tôi nói: Quyền lực trong thiên hạ đều bắt đầu từ cái miệng. Biết nói sao cho người ta nghe, người ta phục ấy chính là biệt tài của người trên. Anh Công Sơn chỉ dựa vào tài miệng lưỡi mà chỉ mất năm năm đã có thể leo lên vị trí hiện nay chứng tỏ có tài nắm bắt ý muốn của kẻ trên. Biết nắm bắt tâm lý kẻ trên ắt có thể nắm bắt tâm lý người dưới, từ đó có thể điều khiển người khác làm việc cho mình mà vẫn khiến cho họ sung sướng vui vẻ. Đó chính là nhân tài hiếm có. Nhưng ngặt nỗi: ‘Con ngựa hay lại thiếu mất một tay lài giỏi’ nên khó có thể phát triển hơn được nữa. Không hiểu anh Sơn có muốn nắm bắt cơ hội có một không hai này không?”

“Số mỹ nữ và tài vật anh mang đến kia là để mua chuộc tôi?” Công Sơn cười lạnh hỏi lại

Thanh Tùng cười khà khà lắc đầu nói

“Anh Sơn khéo đùa rồi. Những thứ đó là ‘vốn’ chủ tôi trao cho anh để làm việc. Ai da! Thời buổi chết tiệt này không có vốn lớn thì làm gì cũng khó!”

Công Sơn nghe vậy thì khẽ biến sắc. Gã hiểu được thâm ý của Thanh Tùng và Thành Đạt qua những lời nói và hành động này. Khẽ cau mày suy nghĩ một chút Công Sơn không nói gì mà lập tức hạ lệnh tiễn khách. Thanh Tùng hiểu ý, biết được việc đã thành liền sung sướng để lại mỹ nữ và tài vật cho Công Sơn rồi lên Kim Linh Phi Xa ngông nghênh bay về. Đám đệ tử Sơn Đông Phái đưa mắt bực bội nhìn theo. Nếu không phải Sơn Đông Phái có quy tắc cho phép tất cả các tu giả, trừ những tu giả thuộc các môn phái đang trong tình trạng chiến tranh chính thức với Sơn Đông Phái, đều được phép tự do tới lui trong phạm vi toàn thị trấn Sơn Đông thì bọn họ sao có thể để cho một kẻ như Thanh Tùng tùy ý làm oai làm tướng trên địa bàn của họ như thế.


trướctiếp