Một loạt những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Đợt
thiên kiếp thứ hai giáng xuống mang theo sức mạnh khủng khiếp đến mức chỉ dư lực
của nó quét qua xung quanh thôi cũng đủ làm cho tất cả tu giả Ngưng Dịch Kỳ trở
xuống trong phạm vi mười trượng xung quanh Thiên Cư Phúc Địa Phủ đồng loạt rơi
vào tê dại. Pháp lực, sức lực toàn thân thất tán, vô phương vận dụng cả một đầu
ngón tay. Bọn họ tất cả đều lăn đùng, nằm chềnh ềnh một đống trên đất, như một
đám lá khô rơi rụng khi gió về. Những tu giả đứng ngoài xa tuy không bị thê thảm
đến mức độ đó nhưng cũng đều bị dư uy làm cho liểng xiểng như một đám bại binh,
bại tướng. Toàn trường vô cùng hỗn loạn!
Thành Đạt lúc này vẫn đang đắm chìm trong cơn phẫn nộ điên
loạn. Toàn thân gã căng cứng như một cây cung đã lên dây, chút lý trí mỏng
manh, yếu ớt còn sót lại chỉ còn đủ để gã kìm hãm bản thân, quan sát xung
quanh, tìm kiếm cơ hội, chứ không còn tâm chí đâu để tâm đến chính bản thân, cơ
thể gã. Nếu gã còn lý trí như vậy, nhất định sẽ thất kinh khi nhìn thấy cơ thể
gã bị một lớp hào quang ba màu kim, ngân, huyết dụ bao bọc kín mít. Điều này là
do Thành Đạt đứng quá gần vị trí mà Hoàng độ kiếp nên bị dư lực của thiên lôi
tác động lên cơ thể, thêm vào đó do gã rơi vào trạng thái phẫn nộ cùng cực mà mất
đi lý trí để khống chế cơ thể nên Huyết Luyện Ma Pháp và pháp bảo Huyết Trì
trong cơ thể gã tự động vận hành hộ chủ. Thế là trong khi Thành Đạt mất đi lý
trí, cơ thể gã trở thành chiến trường cho dư lực của thiên kiếp và huyết khí của
Huyết Trì tương đấu. Thiên lôi tuy rất mạnh, vượt xa sức đối kháng của con người
nhưng dư lực của nó thì lại khá bình thường và yếu ớt, không phải là đối thủ của
một tà khí cực ác như Huyết Trì. Sau một thời gian ngắn xung đột, huyết khí mạnh
mẽ đánh bại lôi quang và thậm chí còn nuốt chửng một bộ phận năng lượng của
thiên lôi. Tiêu diệt xong dư lực của thiên lôi, huyết khí liền quay trở lại cơ
thể Thành Đạt và Huyết Trì.
Đúng lúc này, pháp lực, máu huyết, sát khí,... của Thành Đạt
lại đang điên cuồng vận động một cách hỗn loạn trong cơ thể hòng tìm kiếm một
phương thức nào đó để mạnh mẽ hơn, một cách hoàn toàn vô thức. Ngay khi cơ thể
Thành Đạt đang lâm vào bế tắc thì làn huyết khí có hòa lẫn một chút năng lượng
thiên lôi của thiên kiếp mong manh trở lại cơ thể gã. Luồng năng lượng sấm sét
vô cùng đặc biệt này quá yếu ớt để làm bất kỳ điều gì những lại mang theo những
sức mạnh đặc thù kỳ lạ, có tác dụng giống như một gợi ý, một manh mối, một ngọn
đèn lay lắt chỉ lối trong đêm tối cho một kẻ khát khao đến được ‘đích’ nhưng lại
hoàn toàn mù mờ phương hướng để cất bước như cơ thể Thành Đạt lúc này. Thành Đạt,
một người nổi lên từ tầng đáy của xã hội không phải bởi tài trí hay sức mạnh và
sự nỗ lực mà nhờ khả năng phát hiện và nắm bắt cơ hội một cách vô cùng tinh tế
và tài tình, sao có thể bỏ qua ‘tia sáng nhỏ nhoi giữa đêm đen’ đó. Toàn bộ cơ
thể Thành Đạt lập tức phản ứng lại và nhanh chóng vận động với tất cả những gì
gã có để nắm lấy cơ hội này. Pháp lực, sát ý, sinh lực, kinh mạch, máu huyết,
cơ thể Thành Đạt nhanh chóng tổ hợp lại theo những quy tắc kỳ quái mà nếu tỉnh
táo gã chắc chắn không thể làm được. May mắn cho Thành Đạt là gã đã đốt cháy
giai đoạn trúc cơ, khiến cho cơ thể vẫn chưa tiến vào trạng thái ổn định, vững
chắc nên lúc này cơ thể gã dễ dàng chuyển đổi để thích nghi với hoàn cảnh, điều
kiện mới và còn nhờ Huyết Trì trong cơ thể gã liên tục cung cấp đại lượng máu
huyết, pháp lực cuồn cuộn không ngừng.
Trong cơ thể Thành Đạt, pháp lực, sinh lực, sát khí... của
gã dần dần ngưng tụ, chuyển hóa thành một dạng sức mạnh vô cùng đặc biệt, có
vài phần hơi hướng tương tự như đạo thiên lôi kia nhưng tất nhiên là chỉ hơi
hơi giống thôi. Thiên uy của đất trời, đâu phải muốn sao chép là sao chép được
ngay đâu! Chỉ cần giống được 1- 2% thôi đã có thể nói là quá mức tuyệt diệu, nằm
ngoài mọi mong đợi của bất kỳ ai rồi!
Từ trong Thiên Cư Phúc Địa Phủ, một bóng người bắn vọt ra, đứng
lên trên nóc nhà. Đầu tóc rối bù như ổ quạ. Máu ứa ra từ thất khiếu ướt đẫm cả
gương mặt phong sương. Toàn thân trên dưới tơi tả như một gã ăn mày. Thanh pháp
bảo phi kiếm trên tay chỉ còn tỏa ra một chút ánh sáng lập lèo của một màn linh
quang yếu ớt như có như không. Hoàng tuyệt vọng nhìn lên bầu trời. Uể oải, vô lực
đối mặt với đám mây khủng bố đầy sức mạnh trên kia. ‘Hết thật rồi!’. Một ý nghĩ
tăm tối hiện ra trong đầu Hoàng, nhanh chóng nhấn chìm chút đấu chí còn lại bên
trong gã. Cả cuộc đời chìm nổi, long đong đầy máu và nước mắt trong phút chốc
hiện ra trong đầu gã, như một bộ phim quay chậm. Biết bao kỷ niệm hạnh phúc,
đau khổ, ngọt bùi, đắng cay hiện ra trong đầu gã. Ngày gã bái sư, nhập môn tu
luyện với ước mơ thành chính quả. Ngày sư phụ gã chết, sư môn gã bị hủy diệt,
gã phải chạy trốn chui nhủi như một con chó hoang nơi bụi rậm. Lần đầu tiên gã
giết người. Ngày gã gia nhập vào băng cướp. Những ngày tháng kiêu ngạo, tự do tự
tại tung hoành ngang dọc, chọc trời khuấy nước, cướp đoạt chém giết, tàn sát,
hãm hiếp... Những thất bại đắng cay và những cái chết thảm thiết của đồng bọn.
Ngày gã chiến bại dưới tay ông chủ và bị hạ cấm chế, thành một nô lệ tự do, phải
ngoan ngoãn nghe lệnh sắp đặt của người khác nếu không muốn chết một cách vô
cùng thê thảm. Nỗi sung sướng khi được phát thưởng Diệt Trần Đan, rồi kết đan
thành công... Vậy mà... Hết thực rồi! Một cảm giác mệt mỏi chàn ngập tâm hồn
Hoàng. Gã đột nhiên cảm thấy muốn toàn thân mất sạch hơi sức, chỉ muốn nhắm mắt
lại mà ngủ một giấc thật thoải mái! Tất cả đau thương, ước vọng, mơ ước, lý tưởng...
thoáng chốc đã biến mất như một làn sương khói mỏng manh , che phủ mặt sông buổi
sớm mai. Cuộc đời gã ta cũng vậy.
Trên bầu trời, mây đen dần hạ thấp xuống. Linh lực cuồng
chuyển ào ào như gió lốc. Đất trời đang xúc lực chuẩn bị cho một đòn tấn công
hung mãnh cuối cùng. Một đòn tấn công có sức công phá khủng khiếp hơn gấp hàng
trăm lần so với một đòn tấn công toàn lực của một tu giả Kết Đan kỳ nào. Đối mặt
với nó, Hoàng buông xuôi tay, ơ hờ, nhắm mắt chịu chết. Cảm nhận được điều này,
tất cả các tu giả đang quan sát gã độ kiếp xung quanh đó đều thở dài, lắc đầu cảm
thán. Tất cả đều hiện ra vẻ không đành lòng. Đối với một tu giả Ngưng Dịch kỳ,
ngưng kết nội đan là một giấc mơ đầy hư ảo mà họ sẵn sàng hi sinh tất cả để có
thể tiếp cận được dù chỉ một chút. Còn gì đau đớn và đáng xót xa hơn khi một tu
giả vừa đạt được giấc mơ tuyệt đẹp đó lại lập tức phải kết thúc ‘con đường’ của
mình!
Tất cả mọi người đều hoặc nhìn Hoàng đang đứng trơ trọi, cô
độc trên nóc Thiên Cư Phúc Địa hoặc nhìn chằm chằm đám mây đen kia. Không một
ai để ý đến Thành Đạt đang đứng lạnh lùng trên đám huyết vân cách đó không xa.
Gã cũng đang xúc lực, chuẩn bị sẵn sàng. Đôi mắt đen đã chuyển thành vằn đỏ đầy
máu huyết và sự điên cuồng, giống như đôi mắt thợ săn, nhìn chằm chằm đám mây
như nhìn một con hổ dữ. Tất cả mọi cảm giác của gã đều căng ra, thu nhận tất cả
những thông tin mà gã có thể tiếp thu được từ đám mây trên đầu. Bộ não của gã
hoạt động với một tần suất cực kỳ khủng khiếp, nhanh chóng phân tích những
thông tin mà các giác quan thu nhận được và nhanh chóng đưa ra những kết luận
chính xác nhất có thể. Khi những thông tin thu được không đủ để đưa ra kết luận,
trực giác tinh tế của Thành Đạt nhanh chóng bù đắp cho những thông tin còn thiếu
sót bằng những phán đoán đầy cảm tính nhưng cũng chính xác không kém.
‘Cơ hội!’
Bộ não hung hãn của Thành Đạt đưa ra phán đoán và cơ thể gã
lập tức hành động. Chút ý chí cuối cùng kìm hãm Thành Đạt biến mất như không hề
tồn tại. Pháp lực và sự điên loạn của gã lập tức bùng nổ như một ngọn núi lửa.
Từ mồm gã, một thứ gì đó, không thể xác định, bắn vọt ra, nhằm thẳng vào đám
mây đen chứa đầy năng lượng sấm sét sắp bùng nổ trên kia mà lao đến với một tốc
độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Trong chớp mắt, đòn tấn công của
Thành Đạt chìm hẳn vào trong đám mây đen kia như đá tảng bị ném xuống đại
dương. Ngoài chút xíu dao động ban đầu, không còn có bất kỳ một dấu hiệu nhỏ bé
nào khác chứng tỏ một việc như vậy đã diễn ra.
Một khoảnh khắc yên lặng kinh khủng bao trùm khắp khu vực. Tất
cả mọi người đều không dám tin vào mắt mình khi thấy Thành Đạt ra tay hỗ trợ
cho thuộc hạ độ kiếp. Điều đó đồng nghĩa với việc, gã, Thành Đạt, một tu giả
Ngưng Dịch kỳ, sẽ phải đón đỡ một đòn tấn công toàn lực của một đợt thiên kiếp
vốn dành cho tu giả Kết Đan kỳ! Hành động đó, thực chất không khác tự sát là
bao nhiêu. Hơn nữa, cho dù Thành Đạt có sống sót sau đòn đánh này thì do gã can
thiệp vào việc độ kiếp của một tu giả khác nên chính bản thân gã cũng bị coi là
đã phạm vào thiên uy, bị thiên địa coi như ác ma đại ác, phải trừng phạt thẳng
tay. Một trăm năm sau, Thành Đạt bất kể có kết đan hay không kết đan cũng phải
đối mặt với thiên kiếp của chính bản thân mình. Đợt thiên kiếp này sẽ có uy lực
tương đương với đợt thiên kiếp thứ nhì của tu giả Kết Đan kỳ. Thực là một hành
động mua nguy hiểm vào thân. Nếu như tu giả độ kiếp là chủ nhân của Thành Đạt
hay là tình nhân trong mộng thì còn có người hiểu được phần nào, nhưng những kẻ
ở đây đều biết tu giả độ kiếp chỉ là một tên thủ hạ bình thường dưới trướng
Thành Đạt mà thôi! Trong thiên hạ chỉ có tướng sĩ liều mạng vì chủ soái, sao lại
có chuyện chủ soái liều mạng vì thuộc hạ? Con người này... Thành Đạt không hề
ngờ rằng, hành động điên cuồng, ngu xuẩn ngày hôm nay của gã lại có thể khiến
cho người người cảm động, mua chuộc được không ít nhân tâm!
Con bà nó! Có những người suốt ngày chỉ làm việc thiện, cả đời
cứu nhân độ thế nhưng vẫn bị thiên hạ chửi rủa là ác ma uống máu người không
tanh. Còn kẻ hung tàn ác sát; giết người như ngéo, khinh người như rác thì lại
được ca tụng là ‘thương dân như con’, là ‘bức tường có mái che cho anh hùng
trong thiên hạ’!
Nếu số đông luôn đúng thì trái đất đã ngừng quay! Con bà nó!
Lòng người thiên hạ! Công luận thế gian! Miệng lưỡi thiên hạ! Rác rưởi!
Ầm!
Một tiếng nổ làm rung chuyển cả Thanh Mộc Cốc bùng phát giữa
trời cao. Người người có mặt nơi đây đồng thời bị một luồng áp lực cực mạnh quật
thẳng vào người. Tu giả tu vi thấp thì bị thổi bay như một chiếc lá khô rơi bên
thềm. Thất khiếu phun máu! Trọng thương thảm trọng. Có những người còn lập tức
táng mạng đương trường, trong mơ hồ chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra đã phải
về nơi cực lạc. Ngay cả những đại tu giả Kết Đan kỳ pháp lực cao thâm đang quan
sát phía xa xa cũng bị làm cho khốn đốn vạn phần. Đám mây đen thiên kiếp trên
trời cũng cứ thế theo đó mà tán. Bầu trời nhanh chóng yên tĩnh trở lại, như
chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thiên kiếp cứ thế mà chấm dứt!
“Đó là thứ mày xứng đáng phải nhận vì tội xấc láo!”
Thành Đạt từ trên đám huyết vân nhảy xuống đất, vừa lẩm bẩm
ra miệng. Câu nói thật cao ngạo và đầy hào khí! Nhưng từ nội tâm đến bề ngoài của
gã lại chẳng có chút vui vẻ nào cả. Một kẻ kiêu ngạo như Thành Đạt làm sao có
thể vui mừng khi mà đòn tấn công vừa rồi của gã chắc chắn đã lấy mạng gã nếu
như gã không phải đang đứng trong vòng bảo hộ của cấm chế hộ trận của Thiên Cư
Phúc Địa Phủ! Cái cảm giác thấp bé, yếu ớt hơn người này càng ngày càng khắc
sâu trong lòng gã, làm cho Thành Đạt có cảm giác giống như bị một cái dằm đâm
thẳng vào gan bàn chân. Bước một bước, nhói đau một bước! Thật đáng chết!
Nhưng vẻ mặt cau có như người bị trộm của Thành Đạt lại vô
hình chung rất hợp với hoàn cảnh thực tại của Thiên Linh Phái. Cái vẻ mặt đau
thương không chút vui mừng hay hưng phấn vì có thêm được một đại tu giả hay vừa
thể hiện cho thiên hạ thấy sức mạnh kinh khiếp của bản thân, thực sự rất hợp với
cảnh tan hoang, đổ nát, người bị thương chồng chất lên xác người tử nạn chải rộng
khắp sơn cốc. Cái số của Thành Đạt thực sự tốt đến không thể tốt hơn được nữa
và gã cũng là kẻ biết kiềm nén cảm xúc của bản thân, biết xoay theo chiều gió để
diễn kịch cho tốt
“Đưa người bị thương vào Thiên Cư Phúc Địa Phủ. Yêu cầu các
gia tộc và ba môn phái Bách Linh Ky, Cổ Kiếm Môn, Linh Anh Phái cử bác sĩ đến hỗ
trợ. Yêu cầu Giao Phong, tạm ứng trước cho chúng ta một lượng linh đan, linh dược
trị thương lớn, khẩn cấp! Giá tiền không thành vấn đề! Lệnh chủ bộ, tuẫn táng
những người đã tử nạn. Hậu táng và hậu thưởng thân nhân bọn họ theo quy định!”
Tiếng ra lệnh của Thành Đạt vang lên càng làm cho trái tim
những kẻ đang bị thương thêm ấm áp. Vô hình chung, lòng trung thành của những
con người này dành cho Thành Đạt lại nâng cao lên thêm mấy phần.
Dùng binh phải lừa dối! Làm chính trị càng phải lừa dối hơn
nữa! Nhiều khi dối trá lại chính là sự tinh tế và kỳ diệu của cuộc sống. Đời!
Thị Trấn Sơn Đông. Sơn Đông đại điện.
Quỳnh Minh ngồi trên ghế, mà thần trí vẫn còn ở Thanh Mộc Cốc.
Đôi mắt gã thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ kinh sợ, thất thố, đầy hoảng loạn. Rõ
ràng tâm chí gã ta đã bị tràng thiên kiếp và màn tấn công thiến kiếp của Thành
Đạt đả kích quá mức mạnh mẽ. Nhìn tên đệ tử ‘cưng’ bị nỗi ám ảnh làm cho đứng
ngồi không yên, Sơn Đông Lãnh Lão cười nhẹ một tiếng rồi nói như đang lẩm bẩm một
mình, cố ý cho Quỳnh Minh nghe thấy
“Thằng nhóc đó khá thật! Không ngờ gã có thể tự mình ngăn chặn
được thiên kiếp của một Kết Đan kỳ tu giả. Xem ra chúng ta đã quá xem thường sức
mạnh cá nhân của gã rồi.”
Câu nói làm Quỳnh Minh tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng nãy giờ. Gã
ngơ ngác hỏi như một đứa bé con
“Sư phụ! Người nói rằng đòn tấn công kinh khủng như vậy mà
chỉ khá thôi sao? Con chưa từng thấy bất kỳ một chuyện gì kinh khủng hơn thế. Dẫu
có là chiến tranh thánh khí cũng không thể có sức công phá mạnh mẽ đến như vậy!”
Sơn Đông Lãnh Lão thấy Quỳnh Minh vẫn còn sợ hãi và để cho nỗi
sợ hãi làm cho thất thố đến như vậy thì liền ngửa mặt lên trời mà cười ha hả, rồi
giải thích cho tên đệ tử
“Sức mạnh của đòn tấn công đó khủng khiếp như vậy là do nó
làm cho lôi vân của thiên kiếp bị kích nổ trước khi kịp phóng xuất đợt thiên kiếp
cuối cùng mà thôi. Còn làm sao thằng nhóc đó có thể làm được như vậy à? Hắc hắc
hắc... Đó chẳng qua chỉ biến thể thứ 21 của Oanh Thiên Pháo, một trong những
pháp thuật đặc trưng của chiến tướng thôi mà!”
Câu nói nhẹ nhàng của Sơn Đông Lãnh Lão như một liều thuốc
an thần cực mạnh và hữu hiệu, lập tức làm Quỳnh Minh bình tĩnh trở lại. Bao giờ
cũng vậy, con người chỉ khiếp sợ những gì mà họ không hiểu và những thứ đang
bày ra trước mặt họ. Nếu như không có ít nhất một trong hai điều này, con người
rất nhanh sẽ vượt qua nỗi sợ hãi, bình tĩnh trở lại.
Nhìn tên đệ tử tâm đắc vượt qua được sự sợ hãi, Sơn Đông
Lãnh Lão hài lòng gật đầu nhưng đôi mắt lão vẫn ẩn hiện sự lo ngại hiếm có.
‘Không ngờ thằng nhãi đó chỉ mới Ngưng Dịch kỳ mà đã đạt được
cảnh giới ‘Hóa Hình’! Ngộ tính của tên này thực sự quá mức đáng sợ!’