Không khí học
tập và nỗ lực rèn luyện chiến thuật, đội hình đội ngũ và các thủ đoạn phối hợp
trong quần chiến của đám thủ hạ trong đội quân Cao Thủ của Thành Đạt thay đổi hẳn
sau khi bọn họ trở về từ cuộc chiến với Thanh Ngưu Quân. Trước đây, chúng học tập
chỉ là đối phó với mệnh lệnh của Thành Đạt nhưng sau bài học đẫm máu với Thanh
Ngưu Quân, bọn họ đều biết rằng những thứ này có ý nghĩa quyết định đối với vấn
đề sống chết của họ trên chiến trường nên lập tức liều mạng học tập và rèn luyện.
Đúng như Thành Đạt tính toán lúc trước, đám người thành tinh này một khi đã tự
thân nỗ lực thì hiệu suất làm việc của họ lập tức tăng lên gấp nhiều lần so với
khi học theo kiểu đối phó. Không chỉ vậy, bọn họ còn đưa ra rất nhiều sáng kiến,
ý tưởng cải tiến phương pháp huấn luyện cũng như cách thức phối hợp chiến đấu
sao cho có hiệu quả trên chiến trường. Dưới sự nỗ lực cực kỳ to lớn của các
thành viên và sự hỗ trợ của những kẻ có thể coi là đại hành gia về phối hợp chiến
đấu tổ đội, Tuần Giáo và đám tù binh của Thanh Ngưu Quân, đội quân này của
Thành Đạt cuối cùng cũng đã mang dáng dấp của một đội quân ‘mộ binh’ tinh nhuệ
thực sự.
Thành Đạt
sau khi sắp xếp, tổ chức lại bộ máy quản lý của Thiên Linh Phái và đội quân Cao
Thủ thì gần như không cần phải để mắt canh chừng đám người này nữa. Việc huấn
luyện chiến đấu tổ đội cho các thành viên, huấn luyến lý thuyết chiến thuạt cho
đám chỉ huy cấp thấp được Tuần Giáo quản lý vượt quá cả sự tưởng tượng của gã.
Vệ Phòng, một trong những tu giả Ngưng Dịch kỳ có đẳng cấp cao nhất trong bọn
và có hệ thống tiên thuật, pháp thuật chiến đấu khá hoàn thiện thì được giao
nhiệm vụ chỉ điểm cho đám tu giả cấp dưới tu luyện công pháp, giúp họ tránh được
rất nhiều con đường quanh co, hay lao đầu vào ngõ cụt. Nguyệt Dao quản lý kho
tài khố và mấy cửa hàng buôn bán không chê vào đâu được, Thành Đạt dù có thò
mũi vào cũng không thể tìm ra được chút dấu vết nào trong đống ‘rừng rậm’ rắc rối
này nên chẳng ngu mà lộ cái dại ra cho đám thủ hạ biết, dù gì Nguyệt Dao cũng
đã bị gã hạ cấm chế, cho kẹo cũng không dám lừa dối gã. Ngoài những công việc
chính đó ra, hầu hết các công việc khác trong Thiên Linh Phái đều đã có người
chuyên môn quản lý, cai quản rõ ràng, ngăn nắp. Bộ máy quản lý và đào tạo của
Thiên Linh Phái bắt đầu đi vào hoạt động trơn tru và nhuần nhuyễn. Công việc của
Thành Đạt nhờ vậy cũng giảm hẳn. Giờ đây, gã có không cần để mắt đến những người
này cho đến khi bọn họ ‘nướng sạch’ đống chiến lợi phẩm mà cuộc ‘đi săn’ vừa rồi
thu hoạch được. Việc đó có lẽ sẽ diễn ra trong hai, ba tháng tới. Nhưng như vậy
không có nghĩa là Thành Đạt được rảnh rỗi trong khoảng thời gian này. Gã có ba
công việc chính phải làm là huấn luyến đội tinh binh Huyết Luyện của gã thao
luyện các loại trận pháp đặc biệt của bọn họ; tu luyện công pháp của bản thân
và trau dồi kiến thức về chiến trận cũng như nghiên cứu về các ‘con mồi săn’ tiếp
theo. Cùng làm việc này với gã là Hoàng, Tả Khuynh và Cao Sơn, tu giả chuyên
trách bộ phận tình báo và do thám của Thanh Ngưu Quân mới về hàng Thành Đạt.
Đây đều là ba người có tài mà Thành Đạt quyết định bồi dưỡng làm trợ thủ cho
mình. Ngoài ra còn có mười tu giả Ngưng Dịch Kỳ khác không phải làm gì chuyên
tâm tu luyện công pháp, tiên thuật để gia tăng thực lực đơn độc tác chiến cá
nhân của họ. Quân đội tại thế giới tu giả này dù tinh nhuệ đến đâu mà không có
cao thủ tọa trấn thì dễ bị ăn đòn. Tuy Thành Đạt có trong tay khá nhiều quân
bài còn chưa lật, cơ bản không cần đám người đó bảo vệ nhưng cao thủ thì chẳng
ai trên đời này chê nhiều cả.
Thời gian cứ
thế trôi nhanh. Một tháng sau, Thành Đạt lại đem theo đội quân Cao Thủ của gã
xuất kích. Lần này mục tiêu của gã là một đội thổ phỉ hơn một trăm người, hầu hết
là tu sĩ Trúc Cơ kỳ và năm tu sĩ Ngưng Dịch kỳ. Nếu nói về chiến lực thì đám thổ
phỉ này không sánh được một góc nhỏ của Thanh Ngưu Quân nhưng nếu nói về sự
tinh minh của tên thủ lãnh thì Tuần Giáo tuyệt không sánh được với tên này.
Ngay khi đánh hơi được việc đội quân của mình bị một đám đệ tử môn nhắm tới,
tên thủ lĩnh của đám thổ phỉ lập tức đem theo đám thủ hạ dưới trướng, ngàn dặm
bỏ trốn, lẩn nhanh hơn cả chạch, gian ngoan còn hơn cả cáo. Thành Đạt cũng
không vì vậy mà khó chịu, ngược lại còn cảm thấy vui mừng. Đây chính là lý do cốt
yếu khiến gã quyết định nhắm đến lũ thổ phỉ này. Gã muốn lợi dụng đám thổ phỉ
này để rèn luyện bản thân đồng thời học thêm về chiến tranh du kích và chống du
kích. Đây là một bài học rất quan trọng đối với một đội quân còn non trẻ như của
gã trong cái thế giới đầy dã man và bạo lực như thế giới tu giả này. Loại bài học
này gã đã học lý thuyết từ đám thủ hạ Hoàng (thổ phỉ) và Tuần Giáo (lính đánh
thuê), nhưng kinh nghiệm thực tế thì gần như không có gì nên tiến bộ không nhiều.
Sau gần một
tháng đuổi bắt, đánh lén, bày binh bố trận vô cùng thú vị, Thành Đạt rốt cuộc
cũng đánh bại được đám thổ phỉ này với thiệt hại gần như bằng không. Nhưng thu
hoạch của chuyến đi này cũng chẳng đáng kể. Thổ phỉ xưa nay vốn đã sống rất
kham khổ, thiếu thốn, đâu có nhiều của cải để cướp đoạt. Vì thế, Thành Đạt sau
khi thu lấy mấy tên tù binh Ngưng Dịch kỳ rồi thì lập tức chuyển qua những con
mồi khác, ngon ăn hơn.
Xích Tu
Quân, Thiên Minh Trại, Tu La Đường... đều là những đội lính đánh thuê có tên có
tuổi trong thế giới tu giả khu vực Sơn Đông. Mỗi đội đều có quân số lên đến
hàng trăm người, số lượng tu giả Ngưng Dịch kỳ ít thì mười người, nhiều thì mười
năm, mười sáu người. Các thành viên trong đội đều đã thân kinh bách chiến, tinh
thông phối hợp đoàn đội tác chiến. Thủ lĩnh đều là những cao thủ danh tiếng lẫy
lừng, quan hệ rỗng rãi. Vậy mà trong vòng chưa đầy một tháng lần lượt bị Thiên
Linh Phái đem quân đến tận cửa, thẳng tay tru diệt, nuốt chửng không để lại
chút xương nào. Việc này lập tức khiến cho các môn phái lớn nhỏ trong khu vực
Sơn Đông đều giật mình kinh hãi. Đám lính đánh thuê đó đều là ‘lợn tết’, là đám
tốt thí mạng trên chiến trường của họ, là lũ lính bảo an giúp cho các đoàn
thương nhân vừa vừa được bình an trước những đôi mắt như cú vọ của đám thổ phỉ,
là tay sai giúp cho các đại môn phái không phải nhức đầu vì những vấn đề ‘nhỏ
như cát’ mà cũng ‘nhiều như cát’. Trong một thời gian ngắn, toàn bộ đám người
này bị diệt sạch. Không cần nói cũng rõ đám đại môn phái này tức giận với Thiên
Linh Phái đến mức độ nào. Nếu như bình thường, bọn họ dứt khoát sẽ xắn ống quần
tay áo, để ‘dạy dỗ’ cho cái tiểu môn phái ‘ngỗ nghịch’ này một phen. Nhưng bây
giờ lại không phải là lúc bình thường. Đúng lúc này, một tin tức khiến cho toàn
bộ Tĩnh Thiên Quốc chấn động và khiến cho các đại môn đại phái trong cả quốc
gia này phải co vòi lại, ra sức quản chế thật tốt đệ tử, không dám làm bất kỳ
điều gì quá mức, được truyền ra ngoài. Lục đại môn phái chưởng quản sáu đại quốc
gia đứng đầu một liên minh khu vực mà Tĩnh Thiên Quốc chỉ là một thành viên nhỏ
yếu trong đó, đồng loạt tuyên bố cử đoàn đại diện cấp cao đến Tĩnh Thiên Quốc.
Tại sao các ông lớn này lại đến đây? Tại cái quốc gia nhỏ bé, nghèo nàn như
Tĩnh Thiên Quốc này có thứ gì có thể hấp dẫn được những đại nhân vật này? Đám
‘thổ công’ tại Tĩnh Thiên Quốc không biết! Nhưng bọn họ lại biết rất rõ bọn họ
phải làm gì trong những tình huống như thế này: quản lý môn hạ thật chặt, dù xảy
ra bất kỳ việc gì cũng giả câm giả điếc (có trời mới biết được những việc đó có
phải do mấy ‘ông lớn’ kia lén lút gây ra không.) Một bầu không khí căng thẳng,
quỷ dị vô cùng tràn ngập khắp Tĩnh Thiên Quốc.
Trong bầu
không khí ngột ngạt này chỉ có đám thổ phỉ và lính đánh thuê là khoan khoái hơn
cả. Tất cả bọn chúng đều giống như cá gặp nước, tha hồ tung hoành ngang dọc khắp
nơi mà không phải lo ngại bất kỳ điều gì. Thu hoạch trong khoảng thời gian này
của bọn họ lớn gấp mấy lần so với bình thường. Có người vui ắt có người sầu khổ,
các thương nhân vừa và nhỏ cùng giới tán tu đơn độc khổ không sao kể xiết. Tài
sản, của cải mà họ vất vả cả đời mới kiếm được nay bỗng nhiên trở thành ‘đèn dụ
muỗi’ thu hút không biết bao nhiêu thổ phỉ, giặc cướp tìm đến đòi mạng. Bọn họ
không giống như những thương đoàn lớn, có lực lượng bảo vệ riêng hay có vốn lớn
để thuê cả một đội lính đánh thuê chuyên nghiệp đến bảo hộ. Họ chỉ là lũ tôm
tép nhỏ trong cái thế giới mạnh ăn thịt yếu này, trước nay vẫn dựa vào uy danh,
tính kỷ luật và sự bảo hộ của các đại môn phái. Nay các đại môn phái co vòi, bọn
họ lập tức trở thành một lũ con côi bị đem bỏ giữa chợ, lơ ngơ, lác ngác, không
biết phải làm sao cho tốt.
Trong khi
đó, Thành Đạt đang tại đại điện của Thiên Linh Đường, vui mừng đón tiếp một vị
hồng nhân mà gã mong gặp từ lâu nhưng bây giờ mới có được cơ hội: Giao Phong,
ông chủ của tổ chức xã hội đen mà gã Đầu Đen là một thành viên và cũng là một vị
thương nhân đầy quyền thế trong khu vực Sơn Đông và cả Tĩnh Thiên Quốc.
“Ông chủ
Phong đại giá quang lâm sớm như vậy thực sự làm tôi bất ngờ.” Thành Đạt cười
nói “Tôi không tin rằng thực lực của bản thân hiện tại đủ để lọt vào mắt ông.
Hi vọng ông có thể cho một lý do hợp lý cho cuộc gặp mặt này.” Hai câu sau,
Thành Đạt vẫn nói với giọng nói vui vẻ và gương mặt hỉ hả vô cùng, hoàn toàn
trái ngược với nội dung đầy lạnh nhạt và nghi kỵ của câu nói.
Giao Phong
là một người đàn ông trung niên, béo tốt, mặt đầy phúc khí, ăn mặc hoa lệ, cầu
kỳ, xa xỉ nhưng không hề hào nhoáng, phô trương kệch cỡm như kiểu mấy tên nhà
giàu mới nổi. Từ trên người ông ta, một sức ép nhè nhẹ tỏa ra xung quanh, khiến
cho ngay cả một kẻ đã quen thuộc với chém giết và chiến trận, đồng thời có cả một
món tà vật kinh thế là Huyết Trì trong người như Thành Đạt cũng phải thấy bất
an vô cùng. Đó có thể là do Giao Phong tu luyện một loại công pháp đặc thù, cực
kỳ lợi hại, tà ác nào đó hoặc là do việc gã ta sở hữu trong người một pháp bảo
uy mãnh còn hơn cả Huyết Trì của Thành Đạt đến mấy lần. Dù bất kỳ là nguyên
nhân nào trong hai nguyên nhân trên, thì việc người đàn ông này có trong tay một
lực lượng không thể coi thường là một điều không cần nghi ngờ.
“Anh Đạt dạy
quá lời rồi!” Nghe ra ý tứ nghi kỵ của Thành Đạt trong câu nói, Giao Phong vẫn
cười khà khà nói “Anh Đạt muốn làm gì, đám thủ hạ đã thông báo cho tôi từ lâu.
Tôi khi nhận được tin này thì vui mừng quá đỗi, không ngờ vùng Sơn Đông chúng
ta lại xuất hiện một tuyệt đại bá chủ như anh Đạt, lập tức muốn đến ngay dưới cửa
để xin làm một tay ‘bưng trà, rót rượu’, góp một phần công sức xây dựng lý tưởng
của ngài. Nhưng vì tục vụ quấn thân, không sao có thể phân thân được. Thật là xấu
hổ, xấu hổ!”
Thành Đạt
nhìn cái mặt đang cười hì hì dưới kia vừa im lặng thấm thâm ý câu nói vừa rồi của
Giao Phong. Trước lão này gọi Thành Đạt là anh, khách khí dị thường mà cũng xa
cách di thường, sau gọi là ngài, tuy tôn kính quá mức so với thân phận của hiện
tại gã nhưng nếu gắn với cụm từ ‘tuyệt đại bá chủ’ và từ ‘lý tưởng’ thì lại là
một việc hoàn toàn khác. Rõ ràng lão này ngầm trả lời câu hỏi vừa rồi của Thành
Đạt và nói cho gã biết hiện tại thực lực của Thành Đạt còn chưa đủ để lọt vào mắt
lão ta thực nhưng khát vọng và hoài bão của Thành Đạt đã làm lão ta hứng thú.
Lão đến với Thành Đạt chính là vì cái hoài bão đầy lý tưởng cao xa này. Đối với
Giao Phong, đây là một cuộc đầu tư dài hạn và đầy mạo hiểm mà thôi. Còn cụm từ
bưng trà, rót nước đã nói rõ ý của lão ta là lão ta sẽ chỉ hỗ trợ Thành Đạt việc
quân lương, tiền bạc và muốn chấm dứt việc cung cấp tin tình báo về các thế lực
khác cho gã như vẫn làm từ trước đến nay.
Hiểu được
điều này, Thành Đạt liền cười nói
“Ông chủ
Phong khách khí quá rồi! Ông chịu đến giúp đỡ tôi lúc này thực giống như cơn
mưa rào giữa những ngày nắng hạn. Tôi cảm ơn không hết, sao dám có ý gì khác nữa.”
Ý tứ của
Thành Đạt là gã chỉ cần Giao Phong cung cấp quân lương, những thứ khác sẽ không
tiếp tục làm khó lão ta nữa. Đây là một trong rất ít những lần Thành Đạt nói thực
lòng mình với kẻ khác. Giao Phong dù sao cũng không phải là người của Thành Đạt.
Trước đây, do những thông tin Thành Đạt cần đều là những thông tin nhỏ nhặt,
đơn giản, không gây hại gì cho lão già này nên Thành Đạt còn yên tâm mà mua
thông tin từ lão ta. Nhưng sắp tới đây, Thành Đạt đã quyết định sẽ chấm dứt những
vụ ‘làm ăn’ nhỏ, chuyển sang làm những việc lớn hơn, nhiều động chạm hơn. Gã ta
sao có thể yên tâm mà giao những công việc quan trọng như tình báo cho Giao
Phong được. Vì vậy, ngay khi có cơ hội gã đã lập tức tìm cách xây dựng một lực
lượng tình báo cho riêng mình. Tuy lực lượng còn sơ khai này tuyệt không thể so
sánh được với được với lực lượng tình báo của các tổ chức lớn và có thời gian
hoạt động lâu dài như của Giao Phong nhưng lại đáng tin cậy hơn nhiều. Ít nhất,
Thành Đạt cũng không phải lo sợ vì thu thập tin tình báo mà để lộ cho người
ngoài biết trước ý định của gã. Hai bên về cơ bản không có mâu thuẫn hay xung đột
lợi ích, điều kiện hợp tác lại đơn giản, dễ dàng, mức độ ràng buộc của hợp tác
thấp đến mức gần như không có nên chẳng mấy chốc hai bên đã đạt được thỏa thuận
‘miệng’ về vấn đề này.
Tiếp đó, để
thể hiện thành ý hợp tác của mình, lão Giao Phong liền lấy lễ kẻ dưới dâng lên
cho Thành Đạt một lượng lớn tài vật đầy giá trị, khiến Thành Đạt vui mừng khôn
xiết. Linh thạch, linh đan là những thứ không thể thiếu khi muốn làm bất kỳ việc
gì. Giao Phong ngay lần đầu gặp mặt đã tặng cho Thành Đạt một lượng linh thạch,
linh đan cực lớn, đủ để gã có thể yên tâm nuôi quân thêm vài tháng nữa, thậm
chí còn có thể đủ vốn liếng để chiêu mộ đám tán tu, lính đánh thuê về làm thủ hạ
một cách danh chính ngôn thuận, không cần phải dùng những thủ đoạn bá đạo vốn rất
dễ gây ra chúng nộ như trước nữa. Nhưng thứ làm Thành Đạt kinh hãi nhất là
không ngờ đối phương lại tặng gã một ngàn bộ Huyết Luyện Chiến Giáp cấp ba, một
loại áo giáp chiến tranh đặc biệt được thiết kế và chế tạo riêng cho các đơn vị
tinh binh tu luyện theo công pháp Huyết Luyện Ma Pháp. Đây là những những trang
bị thích hợp nhất cho đội quân tinh binh Huyết Luyện vẫn đang không ngừng luyện
tập của Thành Đạt, có những trang bị này, thực lực của họ không chỉ nâng lên có
một, hai phần không thôi.