Đứng tại vị
trí cao, cả thiên hạ mở ra trước mắt. Khi bay lên đến độ cao cần thiết, cả cuộc
chiến vốn vô cùng hỗn loạn như mở ra trước mắt Hoàng. Tất cả những gì trước đây
còn mơ hồ, khó đoán định, phán xét lập tức hiện ra rõ ràng như lòng bàn tay. Bản
lãnh của một vị thủ lãnh và tài năng cầm quân của một vị chiến tướng sống lại
trong não bộ của Hoàng. Đôi mắt gã sáng lên lấp lánh khi nhận ra được tử huyệt
trong trận thế của quân thù. Hoàng phất tay ra hiệu cho hai tiểu đội sau lưng.
Hai mươi tu giả lập tức bám đuôi gã phóng mình xuống dưới, nhắm thẳng vào vị
trí mà Hoàng đã trọn mà đánh xuống. Thanh Ngưu Quân dù có một chỉ huy là một thằng
ngu, không biết tùy cơ ứng biến, nhưng dù sao vẫn là một đạo tinh binh, các
thành viên đều thân kinh bách chiến, kinh nghiệm chiến đấu nhiều vô số. Vừa thấy
đám người do Hoàng dẫn đầu ùn ùn lao đến thì lập tức có ba đơn vị chiến đấu khoảng
mười tu giả Trúc Cơ kỳ của đối phương tách ra khỏi vòng chiến, lao đến chặn lại.
Hoàng nhìn
thấy điều này thì chỉ cười lạnh, không thèm lý tới bọn họ. Hoàng vốn xuất thân
là thủ lĩnh của một đám thổ phỉ, từng một thời tung hoành ngang dọc khắp vùng
Sơn Đông trong mấy chục năm mà chưa từng bị ăn ‘trái đắng’ lần nào. Chiến lực
cá nhân, khả năng thu phục nhân tâm, hoạch định kế hoạch, quyết đoán khi hành sự
và nhất là khả năng nắm bắt toàn cục của gã chẳng mấy người có thể so sánh được.
Gã thừa hiểu tầm quan trọng của đòn tấn công này của gã với toàn bộ cuộc chiến.
Gã cũng rõ ràng thực lực của ba đơn vị chiến đấu của đối phương kia quá yếu ớt,
không thể gây nguy hại gì cho gã và đồng đội. Nếu như vậy thì hà cớ gì gã phải
phân tâm vì bọn họ chứ.
Pháp lực
toàn thân Hoàng vận đến đỉnh điểm. Tốc độ của gã không thay đổi vẫn vừa đủ để
hai tiểu đội tu giả Trúc Cơ kỳ bám sát ngay sau lưng nhưng khí thế và uy áp
kinh thế của cao thủ cuồn cuộn tỏa ra xung quanh. Hai tiểu đội phía sau Hoàng
cũng nhất tề đề thăng pháp lực bản thân, chuẩn bị tung ra một đòn tấn công mạnh
mẽ. Chín tên tu giả Trúc Cơ kỳ của Thanh Ngưu Quân vừa lại gần bọn họ thì lập tức
bị uy áp của bọn họ làm cho biến sắc. Bọn họ đều là những kẻ nhiều kinh nghiệm
chiến đấu, đều có khả năng nhận ra bản lãnh của đối phương dựa trên linh áp mà
họ tỏa ra và đều có đủ kiến thức để hiểu được đám người này đang xúc lực chuẩn
bị tung ra một sát chiêu mạnh mẽ. Ngưng Dịch kỳ. Đối phương cư nhiên là cao thủ
Ngưng Dịch kỳ đem theo một đội quân lên đến hơn hai mươi tu giả Trúc Cơ kỳ và
đang xúc lực. Một đòn tấn công cỡ này, không phải là những đòn tấn công mà mấy
mạng Trúc Cơ kỳ bọn họ có thể ngăn chặn được. Cảm giác cái chết đang ập đến khiến
cả chín người này đều kinh hoàng, hơi đờ người ra, tốc độ lao đến của họ chậm lại
trong một khoảnh khắc. Chính sự chậm trễ này đã quyết định sự sống chết của họ
và phần nào quyết định đến toàn bộ cục diện cuộc chiến.
“Bách Liễu
Kiếm”
Chín tên
Trúc Cơ kỳ cản đường của Thanh Ngưu Quân chậm bước trong chốc lát đã tạo cơ hội
cho bằng vàng cho Hoàng đem hai tiểu đội dưới trướng gã lao thẳng vào hàng ngũ
của Thanh Ngưu Quân. Hoàng không chút chậm trễ, lập tức tung ra tuyệt chiêu mà
gã vẫn thường dùng trong những trận quần chiến trước đây. Một kiếm quyết vô
cùng âm nhu, hiểm ác. Kiếm mang sắc bén vô cùng, vừa mỏng manh đến mức có thể
nhẹ nhàng như cành liễu rủ đu đưa, nhảy múa trong gió vừa đủ mạnh mẽ để xuyên
thủng bất cứ lớp linh giáp, linh tráo cấp ba nào tiêu hao pháp lực để thi triển
pháp quyết này cũng không quá lớn. Đây là một trong những kiếm quyết dùng trong
tốt nhất của Hoàng. Địch nhân đối diện với chiêu kiếm quyết này đều không thể
chống đỡ mảy may, thoáng chốc đã bị biến thành vong hồn dã quỷ dưới một chiêu
vô cùng nhẹ nhàng đó. Đạt được thành tựu như vậy, là do thực lực của tên Hoàng
này quá sức mạnh mẽ nhưng cũng không thể không tính đến nhãn quan sắc bén phi
thường của gã. Vị trí đội hình của Thanh Ngưu Quân bị Hoàng chọn làm điểm đột
phá chính là một trong những vị trí có thể coi là yếu ớt nhất trong đội hình hiện
tại của đạo quân này. Khắp xung quanh vị trí đó, chỉ toàn các tu giả Trúc Cơ kỳ
cấp thấp, thực lực vô cùng yếu kém. Hơn nữa, do chiến đấu khốc liệt nãy giờ, bọn
họ đều đã mệt mỏi, tinh thần, pháp lực, thể lực... đều ở mức kém cỏi nhất. Tổng
hợp tất cả các lý do trên lại, khiến cho cả một nhóm quân vốn nổi tiếng tinh
nhuệ thiện chiến, bỗng trở nên yếu đuối đến không chịu nổi một kích, tạo ra cơ
hội cho đội quân của Thành Đạt.
Đột phá khẩu
đã mở! Hai tiểu đội hai mươi tu giả dưới sự chỉ huy của Hoàng lập tức lao vào cửa
mở, điên cuồng vung kiếm chém loạn. Kiếm mang đủ mọi màu sắc, tỏa ra hào quang
rực rỡ khắp cả vùng. Khí thế toàn quân hừng hực như lửa đốt đồng, mạnh mẽ không
gì có thể ngăn chặn được. Đám tu giả Thanh Ngưu Quân đối mặt với họ bị khí thế
và sức mạnh pháp lực áp xúc đã lâu, chỉ chờ cơ hội để bộc phát đó làm cho luống
cuống tay chân, thực lực hàng ngày hiện tại không thi triển được một phần,
nhanh chóng bị cả nhóm quân này xuyên thủng, tiến sâu vào trong đội hình. Những
tu giả khác trong quân của Thành Đạt đều là những kẻ lão làng trong chiến trận,
kinh nghiệm chiến đấu và trí tuệ không hề thua kém bất cứ một ai. Chỉ vừa nhìn
thấy tràng diện này lập tức biết phải làm gì. Họ phát lực thật mạnh, đánh lui kẻ
địch đang đối chiến với mình rồi chuyển mình, lao vào đột phá khẩu mới được mở
kia, điên cuồng tàn sát. Trong chớp mắt, đội hình vốn nghiêm ngặt của Thanh
Ngưu Quân lập tức bị làm cho xuất hiện một tử huyệt lớn, rồi nhanh chóng lâm
vào rối loạn, tan vỡ, mạnh ai lo thân người ấy. Chiến cục đã định!
Trên toàn
chiến trường dần mất đi tính chất căng thẳng khốc liệt ban đầu. Quân của Thành
Đạt sau một hồi phát tiết đã bình tĩnh lại và nhanh chóng lộ đuôi cáo ra. Tên
nào tên nấy đều cố tình giảm cường độ chiến đấu, đánh hời hợt không chịu được,
chỉ cố kiềm chế kẻ đang đối địch với họ chứ không còn khí thế hăng hái, dũng cảm
liều chết, quyết tâm một mất một còn với đối phương nữa. Điều này cũng chẳng
trách được họ. Cuộc chiến hiện tại vốn chẳng liên quan gì đến họ, họ tham chiến
là do bị Thành Đạt cưỡng ép, mà thôi, chẳng có lý do gì họ phải liều mạng với đối
phương cả. Hơn nữa, bọn người này đều là lũ thành tinh cả lượt, đều hiểu rõ, đại
cuộc đã định, chiến thắng thuộc về bọn họ là điều đã chắc chắn, không thể thay
đổi được nữa. Cho dù bọn họ có đánh hời hợt đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng
ảnh hưởng gì đến đại cục, mà liều mạng tấn công thì lại nguy hiểm đến mạng nhỏ,
chẳng dại. Trong khi đó, Thanh Ngưu Quân vốn tinh nhuệ giờ đã loạn thành một cục.
Tu giả trong đội quân này như ong vỡ tổ, bay loạn đánh loạn khắp nơi, rồi nhanh
chóng bị tu giả bên Thành Đạt có nhân số áp đảo bao vây, chia cắt và ‘hiếp lẻ’.
Cảnh tượng thê thảm không sao kể xiết. A a a... Tinh nhuệ! Phối hợp đồng đội! Kỷ
luật quân đội!... Cái gì cũng có giới hạn thôi! Khi tính mạng bị uy hiếp, tinh
thần bị khủng bố thì chẳng mấy người trên đời thèm để ý đến cái gọi là kỷ cương
đó. Tất cả đều chỉ nỗ lực hết sức để bảo vệ tính mạng bản thân mà thôi.
Tuần Giáo bất
lực nhìn tràng cảnh trước mặt mà không biết phải làm sao cho tốt. Bên cạnh gã
còn đội ngũ hơn mười cao thủ lợi hại nhất của Thanh Ngưu Quân trong đó có ba tu
giả Ngưng Dịch kỳ; một tu giả Trúc Cơ kỳ tu luyện một loại công pháp tà dị có
thể làm ô uế, vô hiệu hóa pháp bảo, pháp khí của đối phương; một tu giả tu luyện
phù chú, tinh thông các loại phù chú hỗ trợ chiến đấu, trợ thương. Đây chính là
đơn vị chiến đấu lợi hại nhất của Thanh Ngưu Quân, thực lực mỗi cá nhân cường đại,
khả năng phối hợp tác chiến hoàn hảo... Bình thường, đơn vị chiến đấu này có
nhiệm vụ bảo vệ chủ tướng là Tuần Giáo hoặc hỗ trợ, cứu viện đồng đội khi cần
thiết, là những ‘lính cứu hỏa’ có danh có lực trong Thanh Ngưu Quân. Nếu bình
thường, khi Hoàng tung quân đánh vào tử huyệt của Thanh Ngưu Quân, Tuần Giáo dứt
khoát sẽ phái đơn vị chiến đấu này ra ngăn chặn đội ngũ của Hoàng ngay trong trứng
nước, thậm chí có thể giăng bẫy, tiêu diệt toàn bộ đội ngũ này, giúp Thanh Ngưu
Quân nhanh chóng áp chế đối thủ. Nhưng hôm nay, Tuần Giáo không thể làm như vậy
được. Đơn giản vì ngay lúc nhóm của tên tu giả Hoàng tấn công thì trước mặt Tuần
Giáo, một nhóm quân hùng mạnh của đối phương cũng xuất hiện kèm chặt lấy bọn họ.
Đó chính là trung đội vốn ở hậu quân còn đầy đủ sức mạnh và khả năng chiến đấu
của Thành Đạt cùng với tiểu đội bảo vệ gồm bảy tu giả Ngưng Dịch kỳ của gã. Bị
một lực lượng cường đại như vậy bám lấy, Tuần Giáo ngay cả gan phân tâm, chỉ
huy thuộc hạ chiến đấu cũng không có chứ đừng nói đến việc điều lực lượng bảo vệ
mình đi nơi khác cứu viện đồng đội. Hậu quả là thế này đây.
“Đầu hàng!”
Thấy đại cục
đã định, Tuần Giáo lập tức không chút do dự lựa chọn biện pháp đơn giản nhất
này. Một tiếng hô đơn giản vang lên. Cả đội Thanh Ngưu Quân lập tức tiến hành đầu
hàng tập thể. Bọn họ vốn chỉ là lính đánh thuê, có đổi chủ hay đầu nhập vào thế
lực khác, hùng mạnh hơn là việc bình thường, không có gì phải ‘xoắn’ cả. Hơn nữa,
kẻ địch của họ rõ ràng có thực lực mạnh mẽ nhưng đều chỉ là những tay mơ trong
việc tổ chức chiến đấu đội ngũ, rất cần đến những người đầy kinh nghiệm như họ,
lẫn lộn vào đội ngũ như thế này cuộc sống và địa vị của họ sẽ không quá mức tệ
hại, thậm chí còn có thể được chủ tử trọng dụng, được leo lên những nấc thang mới,
cao hơn xa hơn! Là một thủ lãnh lâu năm của một thế lực vừa vừa như Thanh Ngưu
Quân, Tuần Giáo hiểu rõ những thứ gì có thể tác động đến các vị thủ lĩnh và những
thứ gì họ coi như cỏ rác. Tuần Giáo tự tin gã có đủ vốn để được vị thủ lĩnh này
coi trọng.
Đối phương
đã đầu hàng, không còn ý chí chiến đấu thì Thành Đạt cũng mất hứng đánh giết.
Gã hạ lệnh tịch thu toàn bộ pháp bảo, trang bị của đối phương rồi chấp nhận lời
đầu hàng của bọn họ.Với thân phận một kẻ đầu hàng, Tuần Giáo biết sẽ phải bị đối
phương sử dụng những biện pháp đặc biệt để khống chế bọn họ, đề phòng bọn họ phản
biến nhưng khi nghe nói đối phương muốn hạ cấm chế nên họ thì gã vẫn run lên bần
bật vì khiếp sợ. Đáng chết! Không phải chỉ một tu giả Kết Đan kỳ trở lên mới có
thể hạ cấm chế lên các tu giả có trình độ công pháp kém hơn mình thôi sao? Làm
sao một tu giả Trúc Cơ kỳ có thể hạ cấm chế lên một đám tu giả Ngưng Dịch kỳ bọn
họ được. Chẳng lẽ đối phương là một chiến tướng thực thụ? Chỉ có các chiến tướng
với những công pháp đặc thù của riêng bọn họ mới có thể làm cái công việc hạ cấm
chế lên những người có thực lực cao hơn bản thân gấp mấy lần như vậy. Nếu như vậy,
chỉ cần cấm chế này bị hạ xuống cơ thể họ thì sự sống chết của họ sẽ hoàn toàn
phụ thuộc vào một ý niệm của đối phương và bọn họ nếu muốn thoát khỏi các cấm
chế này thì trừ khi tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ trong truyền
thuyết, bằng không, vô phương thoát cấm. Không ai trên thế gian này có thể chấp
nhận việc mạng nhỏ bị đối phương nắm trong tay. Nhưng một đám bại binh bại tướng
như Tuần Giáo có thể từ chối ý muốn của chủ tướng phe chiến thắng sao? Làm thế
khác nào tự sát đâu cơ chứ! Tuần Giáo cười khổ một tiếng rồi gật đầu chấp nhận.
Hành động
tiếp theo của Thành Đạt làm cho tất cả những người có mặt, kể cả tu giả dưới
trướng gã và tu giả Thanh Ngưu Quân mới đầu hàng kia lạnh tim. Gã há rộng mồm,
phun ra một luồng huyết quang đặc quánh, tanh tưởi như máu bầm. Huyết quang này
nhanh chóng biến thành một đám sương mù, bao phủ khắp khu vực chiến trường ác
liệt vừa rồi, điên cuồng phân rã, hấp thu máu huyết, thi thể, sát khí, oán khí,
tử khí... còn sót lại trên chiến trường rồi cuồn cuộn bay trở lại mồm gã. Nhìn
cảnh thi thể những người vốn là đồng đội đồng sinh cộng tử với mình bị rơi vào
cảnh thi cốt vô tồn đó, đám tu giả của cả hai bên đều không thể không nổi lên nỗi
sợ hãi, phẫn nộ và bi thương nhưng cũng chẳng thể làm gì để chống lại gã ta cả.
Một cảm giác bất lực và mệt mỏi lan tràn khắp toàn quân.
Nhìn thấy
biểu hiện này trên người đám thủ hạ, Thành Đạt cảm thấy thực sự hài lòng. Hành
động hấp thu huyết khí, sát khí bổ sung cho Huyết Trì ẩn trong người vừa rồi của
gã chắc chắn đã khiến cho đám thủ hạ của gã thêm căm hận gã không ít, cũng như
đang nguyền rủa số phận hẩm hiu của bản thân vì đã rơi vào ma trảo của gã. Kết
hợp điều đó với thực tế bất lực là bọn họ không thể làm gì để chống lại gã đã
khiến cho nỗi sợ hãi của bọn họ đối với gã càng in sâu hơn vào trong tâm khảm họ,
tạo điều kiện cho cấm chế mà gã gài lên họ và cả lòng trung thành của họ với gã
được bén rễ sâu đậm thêm nữa. Bọn hủ nho thường rao giảng cái luận điểm vớ vẩn
rằng chỉ những người nhân nghĩa mới được nhiều người giúp hay mới có thể tập
trung được lòng trung thành của bộ hạ dành cho bọn họ. Thực chất đó chỉ là những
lời nói quàng xiên của lũ người không bao giờ thực sự trung thành với ai và
cũng không có ai trung thành với họ cả. Muốn có được lòng trung thành của người
khác, đặc biệt là đám người ‘đổi máu lấy cơm’ này tuyệt đối không phải là việc
đơn giản. Ân uy kết hợp thôi cũng không thể đủ được, cần phải có nhiều biện
pháp và thủ đoạn đặc biệt nữa thì mới có thể thành công. Với ai khác thì Thành
Đạt không biết, riêng gã, gã lựa chọn nỗi sợ hãi làm chất xúc tác để thúc đẩy
lòng trung thành của đám thủ hạ với gã. Đây chắc chắn không phải là một ý tồi.
Sử dụng bí
pháp lợi dụng sát khí mà Huyết Trì vừa thu thập được để hạ cấm chế lên đám thủ
hạ xong, Thành Đạt liền quay sang kiểm tra thiệt hại của đám thủ hạ. Gã đem
theo hơn hai trăm tu giả, có mười năm người là tu giả Ngưng Dịch kỳ còn lại là
tu giả Trúc Cơ kỳ, còn sống đến hiện tại còn hơn một trăm hai mươi mốt tu giả
nhưng chỉ thiệt hại một tu giả Ngưng Dịch kỳ còn lại đều là tu giả Trúc Cơ kỳ.
Tù binh có bốn mươi ba người, mười tu giả Ngưng Dịch kỳ, đối phương chỉ chết có
hai mươi tư người so với trên một trăm người tử vong phe Thành Đạt có thể thấy
được thực lực hai bên chênh lệch nhau lớn đến mức độ nào. May mà chỉ huy của đối
phương là một thằng ngu, không dù cho Thành Đạt có vận dụng đến cả Thiên Linh kỳ
pháp bảo trấn phái đi chăng nữa cũng khó có thể thủ thắng được trận này. Nhưng
Thành Đạt chẳng có gì buồn rầu vì việc này cả. Trận chiến này chắc chắn đã đại
khai nhãn giới cho đám thủ hạ của gã. Từ giờ trở đi, không cần gã phải nhắc nhở
đốc thúc, bọn chúng cũng sẽ ra sức luyện tập trận thế, trận pháp và sự liên kết
hỗ trợ lẫn nhau giữa các cá nhân, đơn vị trong quân. Chỉ riêng điều này thôi
cũng đủ làm cho Thành Đạt cảm thấy thắng lớn rồi. Chiến lợi phẩm cuối cùng mà
Thành Đạt thu được là một núi nhỏ các linh thạch, linh đan, pháp bảo, sách vở,
tài liệu... đa phần những món này đều không đáng giá nhưng cũng không thiếu
tinh phẩm mà ngay cả các tu giả Ngưng Dịch kỳ cũng phải thèm khát không thôi.
Đây là tích lũy của mấy đời Thanh Ngưu Quân hòng thực hiện ước mơ tạo căn cơ
cho ước mơ trở thành một môn phái của bọn họ. Lại thêm một đám người nhịn ăn nhịn
mặc, đem vàng bạc châu báu cất kho nữa! Thành Đạt thực không thể hiểu được suy
nghĩ của đám người được gọi là hùng tâm đại lược này. Pháp bảo quý giá, công
pháp hùng mạnh lại đem cất trong kho, không mang ra dùng, mặc kệ thủ hạ sinh hoạt
thiếu thốn! Bọn chúng điên thực rồi! Thành Đạt lắc đầu ngán ngẩm cho nhân thế vừa
hoạch định tương lai cho đống chiến lợi phẩm này. Đồ tốt đương nhiên là để lại
dùng còn đồ kém thì bán sạch đổi lấy linh thạch, linh đan phát cho đám thủ hạ,
giúp bọn họ nhanh chóng tiến bước trên con đường tu luyện và học tập. Có khoản
đầu tư lớn này, đám binh tướng của gã dứt khoát sẽ có thể phát triển tốt trong
một thời gian dài sắp tới. Điều đó đồng nghĩa với thực lực của gã sẽ tăng mạnh.
Thật là những ngày tháng đẹp trời mà.