Thành Đạt
điên rồi! Gã thực sự phát điên rồi! Mà nguyên nhân làm cho gã ta phát điên lại
quá mức vớ vẩn: vì có người giỏi hơn gã, được mọi người trọng vọng hơn gã, vì
gã bị những kẻ có quyền thế o ép, vì một đám sâu hại hơi hơi nguy hại đến phá
đám linh lương của gã. Chỉ vì những thứ đơn giản và vớ vẩn đó, gã hoàn toàn
phát điên!
“Mả mẹ mày!
Một lũ sâu bọ rác rưởi chúng mày cũng dám giỡn mặt ta!”
Chửi đổng
lên một câu, Thành Đạt lập tức vung tay nắm chặt lấy khóm linh lương và vận dụng
Cang Kim Thuật, truyền Cang Kim Khí, theo sự dẫn lối chỉ đường của Thanh Mộc
Khí, xuyên qua thể nội của khóm linh lương, nhằm thẳng vào đám ngạ trùng kia
điên cuồng đánh đến. Lũ ngạ trùng dường như cũng phát hiện ra địch thủ lập tức
phản ứng. Một luồng linh khí yếu ớt nhưng đầy bạo ngược từ đám yêu trùng bắn
ra, cương ngạnh đối đầu với Cang Kim Khí của Thành Đạt. Đám ngạ trùng này chỉ
là một đám yêu trùng cấp thấp đến mức không thể thấp hơn, thực lực hay thân thể
đều vô cùng nhỏ yếu. Đòn phản kích của một con ngạ trùng thì yếu đuối đến mức
không thể lay chuyển được một cọng cỏ. Nhưng một đòn phản kích của cả một ổ ngạ
trùng đông đúc và chỉ nhắm vào luồng Cang Kim Khí còn ở mức sơ khởi của Thành Đạt
thì lại là một việc hoàn toàn khác. Thần thức đang khống chế Cang Kim Khí của
Thành Đạt bị đòn tấn công làm xung động mãnh liệt, đầu gã đau nhói lên, suýt
chút nữa đánh mất cả khả năng khống chế với Cang Kim Khí.
Thành Đạt
thoáng khự người lại. Cơn đau đầu làm gã thoáng tỉnh lại trong giây lát nhưng
ngay lập tức một cơn phẫn nộ điên loạn không thể hình dung lại bùng lên và nhấn
chìm chút thanh tỉnh vừa mới có được của gã xuống tận cùng của địa ngục. Trong
con mắt Thành Đạt bây giờ, đám ngạ trùng cỏn con kia thoáng chốc biến thành một
lũ sư huynh sư đệ tài năng và quyền uy hàng ngày vẫn hà hiếp gã trong môn phái.
Mỗi con ngạ trùng nhẹ nhàng biến thành gương mặt đang nhìn gã mà cười khinh miệt,
khinh miệt sự kém cỏi, yếu đuối của gã, khinh miệt sự nghèo nàn của gã, khinh
miệt tư chất tu luyện của gã, khinh miệt xuất thân hèm kém và đầy tội lỗi của
gã. Nụ cười đó làm cho Thành Đạt thực sự hóa điên. Một luồng sát khí tàn ác,
hung hãn, điên loạn từ sâu trong não bộ của Thành Đạt, hung hãn truyền vào
trong thần thức của gã rồi mạnh mẽ dung hòa vào trong Cang Kim Khí, biến màn
Cang Kim Khí vốn có màu vàng nhạt đặc trưng của kim linh khí lập tức chuyển
thành một màn khí màu đen nhánh của ma khí. Đám Ma Cang Kim Khí kia một lần nữa
ào ào tiến đánh đám ngạ trùng với khí thế hung ác, khủng bố hơn trước hàng vạn
lần. Thật bất ngờ, lần này đám ngạ trùng kia không hề có chút phản ứng nào cả.
Chúng đứng trơ ra đó cho đám Ma Cang Kim Khí ầm ầm xông đến, mặc sức dày xéo,
hành lạc, bóp nát cả ổ ngạ trùng thành một đống phấn bột.
Sự việc
chuyển biến quá bất ngờ làm Thành Đạt ngẩn người ra. Gã lập tức thoát khỏi trạng
thái điên cuồng, hung tà ác sát và trở lại trạng thái bình thường. Sự yếu ớt, dặt
dẹo một cách đột ngột và kỳ quái của đám ngạ trùng làm cho Thành Đạt kinh ngạc.
Hình ảnh run lẩy bẩy như chuột nhỏ thấy mèo của lũ ngạ trùng vốn hung hăn tác động
mạnh mẽ lên Thành Đạt. Trong phút chốc, gã dường như ngộ ra được điều gì đó, rất
mơ hồ, như có như không.
“Lực lượng
và tính chất của Cang Kim Khí không hề thay đổi.” Thành Đạt lẩm nhẩm trong miệng
rồi ngửa tay ra vận dụng Can Kim Thuật. Một làn Cang Kim Khí màu vàng nhạt lại
khẽ hiện ra, bao bọc lấy bàn tay gã như một chiếc găng tay màu nắng ấm. Không
có sát khí hùng hậu, hung tàn của Thành Đạt hòa vào, Cang Kim Khí liền trở lại
thành Cang Kim Khí bình thường như trước kia, không có bất kỳ điều gì khác biệt!
Thành Đạt
nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại mọi chuyện vừa mới xảy ra khi nãy. Gã hiểu được sự
khác biệt giữa hai lần giao chiến giữa Cang Kim Khí của gã và đám ngạ trùng là ở
chỗ trong lần chiến đấu thứ hai, lũ ngạ trùng hoảng sợ đến nỗi không có bất kỳ
hành động phản kháng nào cả. Lý do của sự sợ hãi này hiển nhiên không phải do sức
mạnh hay tính chất của đám Cang Kim Khí của gã mà là do một nguyên nhân khác,
nhiều khả năng là uy thế hùng hậu của đòn tấn công hay sự cường đại của thần thức
của Thành Đạt so với đám ngạ trùng nhưng cũng không thể loại trừ khả năng do
sát khí của Thành Đạt hòa vào trong Cang Kim Khí. Càng nghĩ, Thành Đạt càng
nghiêng về khả năng sau cùng hơn là hai khả năng đầu.
Thành Đạt
còn khá trẻ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng kinh nghiệm sống của gã thì rất
phong phú và đa dạng. Gã đương nhiên có nghe nói về cái gọi là chiến tranh tâm
lý và hiệu quả của dạng chiến tranh này trong các cuộc chiến đấu và tranh chấp.
Tuy những kiến thức của Thành Đạt về thể loại này không có nhiều và rất sơ sài
nhưng cũng đủ để gã hiểu được một vài vấn đề cơ bản của nó. Khi đối mặt với những
gì quá mức kinh khủng hay đơn giản là không thể hiểu hay lý giải được, các sinh
vật có thể bị khiếp sợ đến mức không thể có bất kỳ phản ứng kháng cự nào cùng lắm
chỉ có thể liều mạng bỏ trốn mà thôi. Nghĩ đến đây, đột nhiên Thành Đạt ẩn ẩn cảm
nhận được một điều gì đó. Gã không thể định nghĩa được cảm giác này nhưng gã biết
nếu như gã tìm ra được đáp án thì cũng đồng nghĩa với việc gã đã tìm ra được một
con đường giúp gã có thể đập chết đám người ‘cao quý’, rất ngứa mắt trên kia.
“Sợ! Con bà
nó! Nghĩa là sao nhỉ? Chẳng lẽ chỉ cần làm cho đối phương sợ hãi là được! Con
bà nó! Đời đâu có đơn giản như vậy chứ!” Thành Đạt không nhịn được lầm bầm chửi
đổng luôn miệng. Trong phút chốc, gã trở thành lại là một tên vô lại bẩn thỉu
nơi đầu đường góc phố xưa kia, không còn chút bóng dáng nào của một tu sĩ tu
tiên nơi tiên giới thanh nhã nữa. Sau một hồi suy đi ngẫm lại, thứ duy nhất mà
Thành Đạt thu thập được đó là nếu làm cho đối phương bất ngờ và sợ hãi thì có
thể dễ dàng đánh bại đối phương hơn là đường đường chính chính đối mặt thông
thường. Nhưng còn làm thế nào để làm cho đối phương bất ngờ và sợ hãi thì gã
hoàn toàn mù tịt. Đây là tu tiên giới, một thế giới tanh máu, luôn dùng thực lực
để nói chuyện nha! Những người có thể tồn tại trong thế giới này làm sao có thể
bị một thằng nhóc chưa ráo máu đầu như Thành Đạt làm cho bất ngờ và sợ hãi cơ
chứ. Muốn dùng phương pháp này để đối phó với họ, nằm mơ đi! Thành Đạt lắc lắc
đầu, tức tối. Gã biết được điều gã ngộ ra không hề sai nhưng nó cũng chẳng khác
nào một đứa trẻ phát hiện ra rằng ban ngày có thể nhìn rõ vạn vật là nhờ ánh
sáng của mặt trời vậy. Một thể ngộ hoàn toàn chính xác và vô dụng.
Thực ra
trong tu tiên giới này những kẻ sử dụng nỗi sợ hãi làm vũ khí chiếm đến tám,
chín phần mười. Tất cả những người hơi hơi có thành tựu tại nơi đây đều biết vận
dụng phương pháp này. Họ gọi chung thủ đoạn đó là ‘Ý’ như kiếm ý, đao ý,... hay
nhân gian thường gọi nôm na là sát khí, chiến ý, nộ khí, hung khí... Trong chiến
tranh, các vị tướng quân tìm mọi thủ đoạn phá hoại tinh thần chiến đấu của quân
lính đối phương và tăng cường tinh thần của quân lính bên minh. Trong giao đấu,
một cao thủ chân chính có thể tạo ra một luồng sát khí mạnh mẽ đến mức làm đối
thủ sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống mà dâng đầu lên cho họ mặc sức ‘hành lạc’. Hầu
hết các pháp quyết chiến đấu chân chính đều có yêu cầu cơ bản là người sử dụng
phải có thức ngộ về ‘chiến ý’ (sự uy hiếp lên tinh thần đối thủ, khiến đối thủ
khiếp sợ và đồng thời bảo vệ tinh thần của mìn) của bộ chiến pháp đó. Thức ngộ
được ‘chiến ý’ của một bộ chiến pháp chính là đã nắm được cái căn bản nhất của
bộ chiến pháp đó. Sử dụng nỗi sợ hãi trong chiến đấu có thể coi là một trong những
lý thuyết cơ bản của các chiến binh trung và cao cấp. Thành Đạt không biết gì về
vấn đề này, nguyên nhân chủ yếu chính là do gã bị mấy vị sư huynh sư đệ cao quý
trong môn phái cô lập với thế giới xung quanh. Sau này, khi biết được điều này,
hận ý của Thành Đạt đối với những kẻ ‘ăn trên ngồi trốc’ kia càng sâu, càng nặng.
Hai lần
xung động Cang Kim Khí với đám ngạ trùng chỉ là hai sự va chạm nhỏ chẳng có
chút ảnh hưởng gì đến thể lực và pháp lực của Thành Đạt. Nhưng thức ngộ về cái
gọi là ‘nỗi sợ hãi’ hay chính xác hơn là ‘chiến tranh tâm lý’ đã tác động mạnh
mẽ đến thần kinh của gã, làm gã ta cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Gã ngồi bệt xuống
bờ ruộng, im lặng nhắm mắt lại và nhanh chóng tiến vào cảnh giới vô ngã của nhập
định.
Tỉnh dậy từ
trong nhập định, Thành Đạt thần thanh khí sảng, toàn thân nhẹ nhàng thoải mái
vô cùng. Gã đã hoàn toàn thanh tỉnh trở lại như bình thường và đã vứt bỏ được
những thứ suy tư ngớ ngẩn, lắt nhắt trong đầu nãy giờ để quay trở lại với công
việc thường ngày. Gã đi dọc theo từng rãnh linh lương, đưa tay cầm lấy từng
khóm từng khóm một, rồi vận dụng Thanh Mộc Quyết. Thanh Mộc linh khí mang theo
sắc thái xanh nhạt từ từ thẩm thấu vào trong khóm linh lương và giúp Thành Đạt
kiểm tra tình trạng thực tế trong thể nội của cây. Thần thức của Thành Đạt một
lần nữa dung hợp vào trong Thanh Mộc Linh Khí. Rất nhanh, Thanh Mộc linh khí lại
phát hiện ra một tổ ngạ trùng nữa đang ẩn núp trong thân cây linh lương. Thành
Đạt khẽ nhíu mày lại rồi một lần nữa vận dụng Cang Kim Thuật, đề khởi Cang Kim
Khí tiến vào trong thân cây. Cùng lúc đó, hoàn toàn không có chút chủ ý nào của
Thành Đạt, từ sâu trong não bộ Thành Đạt, một chút sát khí cũng lập tức đề khởi
rồi hòa vào trong làn Cang Kim Khí kia. Sự việc này có thể nói là sự khác biệt
giữa giác ngộ và học tập ghi nhớ. Cho dù không ít người trên đời biết rằng nếu
dung hòa sát ý vào với một loại pháp quyết thì pháp quyết đó sẽ có thêm khả
năng chấn áp tinh thần đối thủ nhưng số người có thể vận dụng được điều này vào
thực tế thì chẳng có bao nhiêu người. Nhưng nếu một người đã ‘ngộ’ ra được điều
này từ trong thực tế thì họ có thể thoải mái vận dụng nó bất kỳ lúc nào, một
cách hoàn toàn vô thức. Điều này cũng giống như học bơi vậy. Chỉ cần có thể bơi
được một lần thì cả đời sẽ không bao giờ quên được cách bơi. Dĩ nhiên là việc mạnh
hay yếu thì còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố!
Sát khí mà
Thành Đạt truyền vào Cang Kim Khí trong lúc vô thức đương nhiên yếu kém hơn rất
nhiều so với luồng sát khí mà một cao thủ chân chính có thể truyền vào trong một
pháp quyết chiến đấu chân chính khi anh ta thức ngộ được ‘chiến ý’ của bộ pháp
quyết đó. Nó yếu kém đến mức có lẽ không gây ra được một cái nhíu mày của một
gã côn đồ bình thường nơi đường phố. Nhưng để đối phó với lũ yêu trùng cấp thấp,
kém cỏi, yếu đuối, mỏng manh mới chỉ có một chút linh trí sơ khai kia thì từng
đó là quá đủ. Vì thế, chẳng có gì ngạc nhiên khi đám ngạ trùng lần này cũng
không dám chống trả lại mà cứ trơ trơ ra đó cho luồng Cang Kim Khí của gã nghiền
nát thành bột phấn một cách nhanh chóng. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một
thoáng chốc, không chút trở ngại nào cả.
Thành Đạt lập
tức nhận ra được vấn đề. Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một lúc, gã liền hiểu được rằng
gã vừa tìm được một thứ vũ khí cực kỳ lợi hại để diệt sâu bọ. Nếu như biết khôn
ngoan vận dụng thứ vũ khí này thì từ nay về sau, gã không còn phải lo ngại gì
đám sâu hại ngạ trùng đáng ghét kia nữa. Nhưng vẫn còn vấn đề đáng lo ngại:
Cang Kim Khí sử dụng khi diệt trừ sâu hại và sát khí của Thành Đạt hòa lẫn
trung đó chắc chắn sẽ gây tác hại không nhỏ đến cây linh lương, thì vẫn còn
nguyên đó. Cho dù Thành Đạt có sử dụng chúng khéo léo đến mức độ nào thì vấn đề
này vẫn là không thể tránh khỏi.
Nhìn đám
linh lương tươi tốt bời bời của các thửa linh điền bên cạnh, Thành Đạt cau mày
khó chịu. Sự thật trước mắt là sau khi được trừ sâu bởi các vị sư huynh tinh
thông pháp thuật thì đám linh lương trong các khu linh điền kia không hề có
chút dấu hiệu tàn úa nào mà ngược lại càng thêm phần tươi tốt, phát triển mạnh
mẽ hơn trước rất nhiều lần. Trong khi lý thuyết lại nói rằng kỹ thuật bắt sâu
hiện nay chắc chắn sẽ gây hại cho cây linh lương. Sự mâu thuẫn giữa hiện thực
và lý thuyết này làm cho Thành Đạt khó nghĩ. Chắc chắn còn một vấn đề gì đó mà
gã chưa nghĩ đến đã thay đổi toàn bộ thực tế, tạo ra kết quả trái ngược với lý
thuyết hiện hành. Thành Đạt cau mày suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên đầu óc gã
léo sáng. Gã vỗ tay hét lên đầy hứng phấn
“Ngũ hành
tương sinh tương khắc. Con bà nó! Sao mình quên đi vấn đề này chứ nhỉ?”
Ngũ hành
tương sinh tương khắc. Kim khắc Mộc nhưng đồng thời Kim lại sinh Thủy và Thủy lại
sinh Mộc. Như vậy, nếu sau khi dùng Cang Kim Thuật trừ sâu xong, tu sĩ lại dùng
tiếp Linh Thủy Thuật để chuyển hóa số Kim linh khí còn rơi rớt đó thành Thủy
linh khí. Do cả hai loại linh khí này đều là pháp lực của tu sĩ thi triển nên
việc chuyển hóa này tuyệt đối không có vấn đề. Không. Sẽ tốt hơn nhiều nếu đồng
thời thi triển cả Linh Thủy Thuật và Cang Kim Thuật một lúc. Linh Thủy Thuật
bao bọc lấy Cang Kim Thuật ngăn ngừa và hấp thu Kim linh khí được tạo ra trong
khi thi triển Cang Kim Thuật. Nhưng nếu làm như vậy thì tu sĩ đó phải đồng thời
thi triển cả ba loại pháp thuật là Thanh Mộc Thuật (dẫn đường), Cang Kim Thuật
(trừ sâu) và Linh Thủy Thuật bảo vệ cây linh lương. Thực lực hiện nay của Thành
Đạt không thể làm được điều đó. Gã chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng hai pháp thuật
cấp thấp một lúc mà thôi.
Thành Đạt
nghĩ nhanh một chút rồi đưa ra quyết định dứt khoát. Gã sẽ không sử dụng Thanh
Mộc Thuật để dẫn đường cho Cang Kim Thuật đi trừ sâu mà chỉ dùng thuật này để
kiểm tra linh lương và phát hiện sâu hại. Sau đó, gã sẽ dùng thần thức khóa cứng
đám sâu hại và dẫn đường cho hai pháp thuật Cang Kim và Linh Thủy. Nếu như lý
thuyết trên chính xác sự đe dọa của Kim linh khí với cây linh lương sẽ không
còn nữa. Thậm chí việc trừ sâu từ giờ sẽ trở thành một hoạt động chăm sóc, bồi
dưỡng cho các cây linh lương.
Thành Đạt lập
tức cúi xuống tìm một khóm linh lương khác đang bị sâu bệnh gây hại rồi lập tức
áp dụng theo đúng quá trình mà gã vừa nghĩ ra. Đầu tiên là dùng Thanh Mộc Thuật
để kiểm tra khóm linh lương. Sau khi phát hiện ra ổ sâu hại thì dùng thần thức
khóa chặt đám sâu rồi xóa bỏ Thanh Mộc Quyết. Tiếp đó, gã dùng Linh Thủy Quyết
để tạo ra một con đường bằng thủy linh khí từ tay gã đến ổ đám sâu hại. Cuối
cùng, Cang Kim Quyết đem Cang Kim Khí hòa cùng một chút sát khí của Thành Đạt
thông qua con đường tạo lên bởi Thủy linh khí ào ào tiến đến ổ sâu hại. Đám ngạ
trùng nhanh chóng bị tiêu diệt và... Thành công rồi! Đám ngạ trùng bị tiêu diệt
toàn bộ và khóm linh lương không có chút dấu hiệu bị tàn phá nào bởi Cang Kim
Khí! Thế là một trong những vấn đề đau đầu nhất của Thành Đạt trong việc trừ
sâu hại linh lương đã bị loại bỏ.
Vấn đề cuối
cùng cần giải quyết là mối đe dọa của sát khí của Thành Đạt đối với cây trồng.
Việc này thì Thành Đạt không thể không giơ cờ trắng lên đầu hàng. Gã ta hoàn
toàn mù tịt về vấn đề sát khí này. Không có kiến thức cơ bản làm cơ sở, muốn
tìm ra được một đầu mối để giải quyết vấn đề cũng khó.
‘Xem ra năm
nay không thể không bớt ăn bớt uống lại, đem linh lương đổi lấy linh thạch rồi
dùng số linh thạch này mua lấy những kiến thức liên quan đến sát khí, phương
pháp ứng dụng và cả phương cách đối phó nữa mới được.’ Thành Đạt thầm tự nhủ với
bản thân.
Muốn giải
quyết một vấn đề nằm trong số những kiến thức thuộc hàng cao siêu như sát khí,
nếu không có một lượng kiến thức cơ sở vững chắc thì không một ai trên thế giới
này có thể làm được. Thành Đạt bị hổng kiến thức trầm trọng liên quan nên đương
nhiên càng không thể. Muốn giải quyết vấn đề này, việc cần làm hiện tại của gã
là bổ xung kiến thức về sát khí, từ cách thức tạo ra đến những phương pháp ứng
dụng nó trong thực tiễn, nếu có thể thìcả vấn đề ‘chiến tranh tâm lý’ nữa. Những
thứ này, gã đừng hòng có thể tìm được từ trong sư môn nhưng hoàn toàn có thể
tìm được từ những con đường ‘ngóc ngách’ khác. Chỉ có điều, linh thạch là thứ
không thể thiếu. Hơn nữa, càng nhiều linh thạch càng tốt. Với khả năng của
Thành Đạt hiện nay, muốn có linh thạch chỉ có một cách đó là nhịn ăn nhịn uống
đem linh lương thu hoạch được đi bán sạch sành sanh thì may ra...