Trái ngược
với đám thổ phỉ chuyên đi cướp bóc thiên hạ, lính đánh thuê là một tổ chức đoàn
thể của các tán tu chuyên trách nhiệm vụ đối kháng lại các tổ chức thổ phỉ, yêu
quái, dã thú, tà ma, quỷ vật... bảo vệ cho những người đủ tài lực bỏ linh thạch
ra thuê họ. Thậm chí, các đội lính đánh thuê lớn còn có đủ sức mạnh để so sánh
thực lực với bất kỳ một môn phái tu tiên nào. Thủ lĩnh của họ đều là các nhân vật
kiệt xuất, được các môn phái chào mời với giá cao và được thiên hạ trọng vọng
không thua bất kỳ một vị trưởng lão của một môn phái nào. Đương nhiên, thực lực
của các tổ chức lính đánh thuê cũng lớn mạnh hơn thực lực của các tổ chức thổ
phỉ nhiều và mục tiêu phát triển cuối cùng của nhiều tổ chức thổ phỉ chính là
trở thành một đội quân lính đánh thuê chuyên nghiệp. Trên thổ phỉ cũng là xuất
thân của hầu hết các tổ chức lính đánh thuê lớn trong giới tu giả hiện nay.
Thanh Ngưu
Quân là một đội lính đánh thuê chuyên nghiệp thuộc hàng có sừng có mỏ trong khu
vực Sơn Đông của Tĩnh Thiên Quốc. Thực lực của đội quân lính đánh thuê này cực
kỳ mạnh mẽ. Họ có tổng cộng sáu mươi bảy tu giả gồm mười tu giả Ngưng Dịch Kỳ
và năm mươi bảy tu giả Trúc Cơ kỳ. Số lượng không nhiều nhưng cực kỳ tinh nhuệ,
đầy kinh nghiệm chiến đấu, giỏi phối hợp tác chiến đội ngũ trong đội hình có
nhiều kỳ nhân dị sĩ sở hữu những công pháp, pháp bảo, pháp khí, linh thú vô
cùng đặc dị và rất lợi hại. Thủ lĩnh của toàn đội, Tuần Giáo là một người có
dáng vẻ thư sinh, yếu đuối nhưng thực chất là một cao thủ hiếm có với một bộ
thân pháp ảo diệu như quỷ mị và kiếm quyết tinh thâm, tính người lại hòa nhã,
giỏi giao tế, biết thu phục nhân tâm. Gã chưởng quản Thanh Ngưu Quân hai mươi
năm, đã vì tổ chức mà dốc lòng dốc sức, xây dựng lên các mối quan hệ thân mật
giữa tổ chức với các môn phái, tổ chức khác, dần dần tạo ra căn cơ, nền móng
phát triển cho Thanh Ngưu Quân. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ trong vòng một
trăm năm nữa, Thanh Ngưu Quân có thể thoát khỏi cái nhãn mác lính đánh thuê, trở
thành một môn phái có danh có lực trong giới tu giả khu Sơn Đông này. Chỉ cần một
trăm năm nữa thôi! Một trăm năm! Một khoảng thời gian có lẽ quá dài đối với một
người bình thường nhưng lại rất bình thường đối với một tu giả. Một khoảng thời
gian không hề quá dài... nhưng cũng không dễ vượt qua đối với bất kỳ một tổ chức
nào trong cái thế giới này. Tuần Giáo luôn tâm niệm trong đầu điều này để nhắc
nhở bản thân phải luôn luôn cẩn trọng. Vậy mà cũng không thể tránh khỏi cái điều
mà gã ta luôn lo sợ bao lâu nay. Ngày hôm ấy, một đội quân của một môn phái
trong vùng cuối cùng đã kéo đến tận căn cứ của bọn họ với mục đích không thể rõ
ràng hơn được nữa.
Thành Đạt
đem theo đội quân hơn hai trăm tu giả của gã đến tận căn cứ của đội lính đánh
thuê Thanh Ngưu mà không gặp phải bất kỳ vấn đề nào dọc đường hết. Khi gã đến
cách khu căn cứ của đối phương khoảng bảy mươi dặm thì bị một đội tuần tra của
đối phương phát hiện và khi còn cách mục tiêu hai mươi dặm thì đội quân của gã
đã phải đối mặt với đại đội lực lượng của đối phương. Khoảng thời gian giữa hai
sự kiện này chỉ chưa đầy mười phút. Điều này cho thấy tốc độ phản ứng cũng như
khả năng sẵn sàng chiến đấu của đối phương là thuộc hàng nhất lưu. Đám binh tướng
thủ hạ của Thành Đạt tuyệt đối không thể có khả năng phản ứng tốt đến như vậy.
Từ đó tính kỷ luật và thực lực của lính đánh thuê và thổ phỉ chênh lệch nhau lớn
đến mức độ nào.
“Vận sức
nói với rằng ta cho chúng cơ hội để đầu hàng.” Thành Đạt khẽ liếc nhìn đội hình
được tổ chức rất tốt của đối phương rồi quay sang tên Hoàng đứng bên cạnh hững
hờ nói. Gã quyết định mở đầu cuộc chiến này bằng một đòn tấn công tâm lý theo
đúng bài bản trong sách giáo khoa.
Hoàng nghe
ông chủ nói vậy thì vội vàng hít một hơi thật sâu rồi vận pháp lực vào ngực mà
rống lên như sấm rền
“Chúng ta
cho các ngươi cơ hội để đầu hàng!”
Âm thanh chứa
theo kình lực kinh nhân của một tu giả Ngưng Dịch kỳ cấp bảy ẩn chứa một sức mạnh
vô hình giống như một cơn lốc mạnh mẽ quét qua khắp khu vực xung quanh. Đám tu
giả của Thanh Ngưu Quân khẽ biến sắc. Thứ làm họ giật mình, kinh hãi không phải
là sức mạnh ghê gớm của đối phương mà là nội dung và ý nghĩa của câu nói đó.
Song phương chưa hề giáp, mà đối phương đã cao giọng bảo họ đầu hàng. Nếu như đối
phương không phải là một lũ người điên thì cũng là một đám công tử môn không hiểu
sự đời hay một đám cao thủ cực kỳ tự tin vào khả năng của mình hoặc là có chỉ
huy là một tay lợi hại, biết sử dụng cả tâm lý chiến. Điều đáng nói là bất kỳ đối
phương thuộc loại người nào trong bốn hạng người trên thì cũng đều là hạng người
mà bọn họ không muốn giao đấu nhất. Tuần Giáo hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho
thủ hạ bày trận. Kẻ địch dù là loại người họ không muốn đụng độ nhưng đã đến nước
này rồi thì không còn cách nào khác ngoài việc phải đối chiến với đối phương,
nói nhiều là hoàn toàn vô ích. Đám tu giả của Thanh Ngưu Quân cũng hiểu rõ điều
này. Bọn họ lập tức gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, dàn trận chuẩn bị đối chiến.
Thành Đạt
nhìn trận thế của đối phương khẽ nhún vai mỉm cười đắc ý. Trận thế mà đối
phương đang bày ra chính là Du Trận, một loại trận thế được sử dụng khi đội
quân đó không có ý muốn quyết chiến mặt đối mặt với kẻ địch mà muốn dùng sự cơ
động để ứng phó, không ngừng quấy nhiễu kẻ địch, tìm kiếm cơ hội, một đòn tất
sát, tiêu diệt chủ lực hoặc chủ tướng của đối phương. Thật thà mà nói, việc
Thanh Ngưu Quân sử dụng trận thế này để đối phó với một đội quân đông hơn gần gấp
đôi không phải là một quyết định sai lầm gì, thậm chí có thể nói là một quyết định
chính xác của một viên chiến tướng đã có nhiều kinh nghiệm trận mạc nhưng chưa
đến mức lão luyện. Trong chiến tranh, cẩn trọng không phải là điều gì quá xấu hổ
cả. Nó thậm chí là một tố chất rất quan trọng của bất kỳ một vị chỉ huy quân đội
nào. Nhưng nhiều khi cẩn trọng sẽ làm mất đi thời cơ chiến đấu và ưu thế của một
đội quân. Thực vậy. Đội quân hơn hai trăm tu giả của Thành Đạt chỉ mới ở giai
đoạn phát triển ban đầu, còn lâu mới đủ tư cách để so sánh với một đội quân
tinh nhuệ thiện chiến như Thanh Ngưu Quân. Bất kể là khả năng ứng biến, độ tinh
thông trận thế, hay cả tinh thần chiến đấu của bọn họ đều kém rất xa đối
phương. Thứ duy nhất mà đội quân Cao Thủ này so sánh được với Thanh Ngưu Quân
có lẽ chỉ là trình độ pháp lực và thực lực chiến đấu của các cá nhân đơn lẻ, những
thứ có ý nghĩa rất thấp trong một cuộc đoàn chiến quy mô như thế này. Vì thế, nếu
Thanh Ngưu Quân ngay từ đầu đã lập tức áp dụng lối đánh lôi đình nhất kích, ào ạt
xông lên, quyết tâm giải quyết trận đánh trong thời gian ngắn nhất thì Thành Đạt
e rằng đám bại binh bại tướng này của gã sẽ lập tức tan vỡ, hỗn loạn như một
đàn chim sẻ. Vì sợ đối phương làm thực hiện điều này nên Thành Đạt mới cố ý
dùng câu nói cao ngạo và cố tình cho thủ hạ bày trận Đại Phương, một loại trận
thế dùng để đối chiến theo kiểu quyết đấu trực diện, đánh nhanh thắng nhanh, để
lèo bịp đối phương. Thấy đối phương trúng kế, quyết định né tránh đối đầu,
Thành Đạt liền cảm thấy nhẹ nhõm giống như vừa trút được một gánh nặng ngàn cân
xuống vậy. Bây giờ thì mọi việc đều dễ dàng hơn nhiều rồi. Những thủ hạ của gã
dù đều là lính mới trong phương diện chiến đấu đoàn đội nhưng lại là những kẻ
hai tay nhuộm đầy máu tanh, kinh nghiệm quyết chiến không phải là ít. Chỉ cần đừng
để bọn họ vừa xung trận đã lập tức bị đối phương dùng quân trận áp đảo mà để
cho họ từ từ quyết chiến thì chẳng bao lâu họ sẽ tự ngộ ra được phương thức chiến
đấu đoàn đội mà thôi. Học tập trực tiếp trên chiến trường, chính là phương thức
học tập thích hợp nhất với mộ binh. Nếu không có khả năng này thì đám tu giả thổ
phỉ này đã chết từ lâu rồi. Vì vây, Thành Đạt không cần lo lắng mấy cái chuyện
vớ vẩn này.
Hai bên
không nói một lời mà lập tức lao vào nhau xáp chiến. Nhưng trận chiến không trở
lên gay cấn, hào hùng như những trận chiến thường được miêu tả trong tiểu thuyết
vì Thanh Ngưu Quân chỉ đánh hời hợp một chút rồi lập tức rút lui, vòng ra xa rồi
nhanh chóng chuyển hướng tấn công vào một vị trí khác của quân Thành Đạt, khiến
cho toàn quân Thành Đạt tuy đông đảo và mạnh mẽ nhưng lại vô cùng luống cuống,
không biết nên đón đỡ ở đâu và tấn công vào đâu cho tốt. Chỉ với hai lần đụng độ,
Thanh Ngưu Quân không bị thiệt hại một mạng nào trong khi quân Thành Đạt đã bị
năm chết, mười hai người bị thương. Trận thế toàn quân bắt đầu có chút rối loạn.
Tuần Giáo tại
vị trí chỉ huy của Thanh Ngưu Quân liên tục quan sát trận hai bên. Sự khẩn
chương căng thẳng ban đầu của gã đã nhanh chóng tiêu tan. Đôi môi gã cong lên
thành một nụ cười khinh miệt khi nhìn thấy đội ngũ đối phương rối loạn, quân
lính chen chúc nhau mà xông tới, mạnh ai nấy đánh, không ra đoàn thể hình thái
gì cả. Trong mắt Tuần Giáo, đám kẻ địch nguy hiểm kia đã nhanh chóng biến thành
một đám thổ phỉ ô hợp, vô dụng, ô hợp hơn cả những tổ chức thổ phỉ kém cỏi nhất
mà gã từng phải đương đầu trong suốt cuộc đời lính đánh thuê của mình. Một đám
quân kém cỏi như vậy, tuyệt đối không thể là của một đại môn phái hay được chỉ
huy lãnh đạo bởi một chiến tướng xuất chúng được. Gạt bỏ được vướng mắc trong
lòng, Tuần Giáo quyết định tổng công kích, dùng một đòn tấn công thật mạnh để
làm tiêu diệt kẻ địch trong thời gian ngắn nhất có thể. Mệnh lệnh của gã được
đưa ra, trận thế của đội hình Thanh Ngưu Quân lập tức biến đổi. Trong chớp mắt,
họ chuyển đổi thành trận thế Truy Trận, một loại trận thế vốn được ví như những
mũi dao sắc nhọn, có thể cắt nát đội hình kẻ địch như cắt một miếng bơ. Sát khí
toàn quân thăng lên cuồn cuộn, chiến ý hung mãnh, hừng hực bốc lên như một ngọn
lửa nóng cháy.
Đối diện với
đội quân hừng hực khí thế đó, Thành Đạt lắc đầu ngán ngẩm. Đạo quân này thực sự
quá mạnh mẽ và tinh nhuệ. Thực lực các thành viên không tệ, kỷ luật sâm nghiêm,
tinh thông chiến thuật, trận thế, đội hình, khả năng chiến đấu dẻo dai, kiên nhẫn...
Đây đúng là hình mẫu phát triển của bất kỳ một đội quân mộ binh nào. Nhưng đáng
tiếc! Kẻ chỉ huy toàn quân lại quá mức tệ hại! Sau mấy lần bị Du Trận của đối
phương làm cho rối loạn, đám thủ hạ của Thành Đạt thực sự đã bị luống cuống tay
chân, xộc xệch đội hình, không còn biết đâu với đâu nữa. Nhưng cũng vì bị đối
phương tấn công kiểu như đùa giỡn đó, hung tính của lũ tu giả vốn là thổ phỉ đó
cuối cùng đã bộc phát. Cả đám tu giả, hai mắt đỏ rực, sát khí dàn dụa, chỉ hận
không thể túm lấy đối phương mà băm bổ cho tan xương nát thịt. Nếu như Thanh
Ngưu Quân vờn họ thêm một lúc nữa, đảm bảo bọn họ sẽ nổi điên thực sự, sẵn sàng
đồ sát cả đồng bọn cản đường để xông lên trước. Khi đó thì... họ sẽ nhanh chóng
bị đội quân thiện chiến kia làm thịt như sư tử săn trâu rừng. Trong tình trạng
quân gã như thế mà tên thủ lĩnh chỉ huy của đối phương lại đi tập hợp đội hình,
quyết định dùng sức mạnh húc thẳng vào trung tâm của quân bên Thành Đạt. Làm
như vậy khác nào dùng dao sắc để cắt đá tảng. Dù cắt thành công thì liệu lưỡi
dao đó có còn nguyên vẹn được không? Thí quân! Đúng là một hành động thí quân
ngu ngốc không thể tả! Thành Đạt thực sự phải đặt ra mối nghi vấn về tư cách
chiến tướng của tên ngu ngốc đang điều khiển đội tinh binh lợi hại này. Gã
không thể hiểu được sao lại có người đi trao một đội quân tinh nhuệ đến như vậy
cho một tên thiểu năng bất trí đến thế này. Có lẽ tên này thuộc dạng người chỉ
biết nói mà không biết làm, nói thì hay mà làm thì tệ hại, cũng có thể tên này
thuộc dạng giáo viên huấn luyện điển hình, luyện quân thì người ta không bằng y
nhưng đánh trận thực tế thì y lại không bằng được người ta.
‘Ai da...
Thực đáng thương! Xem ra câu nói ‘Vạn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm’ thực sự
không phải là một câu nói bâng quơ. Một người có vẻ đầy tài năng lãnh đạo đến
thế này, không ngờ lại vẫn không đủ tư cách làm tướng.’ Thành Đạt không nhịn được
thầm cảm khái trong lòng. Đồng thời, gã liếc mắt nhìn tên Hoàng đứng bên cạnh
thầm cảm thấy thấy nếu bản thân tiếp tục không bồi dưỡng vị nhân tài cầm quân
này thì thực là quá mức lãng phí của trời.
“Hoàng!”
Nghĩ vậy, Thành Đạt quyết định, lập tức cho gã ta cơ hội ngay bây giờ và ngay tại
đây “Ta cho ngươi hai tiểu đội. Khi đối phương tấn công. Hãy dùng chúng để đánh
bại kẻ địch.”
Hoàng nghe
vậy thì giật bắn mình, kinh sợ. Gã ta chưa bao giờ nghĩ rằng ông chủ lại đưa
cho gã mệnh lệnh này. Cho gã hai tiểu đội, để tiêu diệt một đội quân tinh nhuệ
như Thanh Ngưu Quân sao? Nếu như không phải đã biết tính cách của ông chủ,
Hoàng nhất định sẽ cho rằng đây là một câu nói đùa hay ông chủ sẽ điều cho gã một
tiểu đội gồm toàn tu giả Ngưng Dịch kỳ. Bộ não vốn đã bị ông chủ dọa khiếp của
Hoàng vội vàng hoạt động với công suất cao nhất vượt qua cả công suất mà gã vẫn
cho là giới hạn tối đa của gã, hàng loạt tính toán nhanh như chớp hiện ra trong
đầu gã rồi biến mất rất nhanh. Ánh mắt gã như điện quang liên tục quét qua quét
lại chiến trường cố gắng thu thập càng nhiều càng tốt những thông tin cần thiết.
Gã biết gã phải nhanh chóng tìm ra được một kế hoạch, mưu kế nào đó có thể giúp
gã hoàn thành được nhiệm vụ mà ông chủ vừa đề ra, bằng không, hậu quả mà gã phải
đón nhận sẽ vô cùng thê thảm.
Hai bên lao
vào nhau với một sức mạnh và khí thế vô cùng khủng khiếp. Thanh Ngưu Quân giống
như một con mãnh sư kiêu hùng, có sức mạnh do hơn sáu mươi tu giả kết hợp lại bằng
tận thế, đội hình hợp lý, sự phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau của các thành viên và niềm
tin mãnh liệt về thực lực của bản thân và đồng đội, những người đã cùng họ vào
sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, cùng họ tiêu diệt không biết bao nhiêu kẻ
địch hùng mạnh... Đối mặt với họ, đội quân của Thành Đạt giống như một đàn sói
điên loạn, bất chấp tất cả, cứ điên cuồng lao vào đối phương mà quyết chiến.
Thanh Ngưu Quân có ưu thế về đội hình, sự hỗn trợ lẫn nhau giữa các thành viên,
đội quân của Thành Đạt có ưu thế về số lượng. Một trận chiến điên loạn và tàn bạo,
đầy máu và sức mạnh. Thiệt hại của song phương ào ào gia tăng như sự hăng máu
và điên loạn của chính họ. Bây giờ đây bất kể kết cục của cuộc chiến này như thế
nào thì kẻ thua cuộc cũng đã được quyết định: cả hai bên tham chiến cùng thua,
thua thảm hại. Đây chắc chắn là một trận chiến không có người chiến thắng, làm
sao có thể tuyên bố chiến thắng khi thiệt hại về nhân mạng lớn đến như thế này
chứ? Mỗi bên ít nhất cũng đã có một phần ba quân số bị tiêu diệt rồi. Trong một
trận huyết chiến quyết liệt thế này thì những người bị thương không có cơ hội
nào thoát khỏi cái chết thảm khốc dưới hàng chục đòn tấn công của kẻ thù.
Trong khi cả
hai bên đang điên cuồng quyết chiến đó, không ai để ý đến việc Hoàng đang dẫn
theo hai tiểu đội nhẹ nhàng bay lên đầu của Thanh Ngưu Quân và Thành Đạt đã tập
hợp trung đội thứ bảy thuộc hậu quân vẫn còn tràn trề sức mạnh của gã áp sát
ngay vị trí mũi nhọn của Thanh Ngưu Quân và chờ đợi thời cơ.