“Hôm qua đã đi với ai?” Giọng nhạc phụ đại nhân oang oang
vang lên.
Hắc Phong toàn thân co rúm, giọng run rẩy trả lời: “Dạ.. dạ,
con đi vớ..i... với tình nhân.”
“Đi những đâu?” Lệ Báo giọng không thay đổi, đập mạnh cây
roi da không biết lôi từ đâu xuống bàn.
Nhìn cái vật khủng bố trong tay một lão cũng khủng bố không
kém, Hắc Phong nuốt một ngụm nước bọt, thành thật trả lời: “Dạ... con đi khu
vui chơi, khu mua sắm... hàng ăn...”
“Còn đâu nữa.” Lệ lão đầu tức giận đến mắt trợn trừng, nước
miếng văng tứ tung
“Dạ...còn ...còn... khách sạn.” Hai chữ cuối phát ra từ mồm
Hắc Phong lí nhí như tiếng muỗi vo ve.
Lệ Lão gia giật mình đánh thót. Mồ vô thức phun ra hai chữ:
“Vãi lều.”
Tuy đã nghe chuyện của thằng con rể, nhưng mới có 1-2 ngày,
vậy mà đã “tẻm” rồi. Bội phục. Mà phục thì phục chứ sự ghen tỵ là không thể
tránh khỏi, cho nên rất nhanh lão lại quay về với bộ mặt dọa người, gằn giọng:
“Thế con gái ta là cái gì?”
Cây roi vung vẩy trên tay của nhạc phụ đại nhân lại một lần
nữa đập xuống nền đánh chát.
“Dạ... là.. là vợ.” Không ai có thể ngờ, một công tử ăn chơi
có tiếng, coi trời bằng vung, không để ai vào mắt như hắn trước mặt ông già vợ
lại ngoan ngoãn như một con cún.
“Vậy sao mày còn đi với con nhóc nào đến tận bây giờ mới thò
mặt về? Lúc đấy có nghĩ đến vợ mày không?” Lão vung cây roi lên chuẩn bị phạng
thằng con rể.
Mặt Hắc Phong tái mét không còn giọt máu, hắn giãy giụa liên
hồi, cuống cuồng gào tướng lên: “Không... không, đừng đánh con... stop here.
Là... là bố già... à là phụ thân... đúng rồi, là lão thông gia của nhạc phụ đại
nhân đó. Chính xác là do ba con xúi giục con làm vậy.. con thề. Không tin nhạc
phụ cứ đi hỏi lão thì biết.”
Nói xong một hơi thấy nhạc phụ đại nhân đã đình chỉ động tác
vụt xuống, lúc đó Hắc Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Đang định nói tiếp thì giọng
của Hắc lão gia bất ngờ từ góc phòng vang lên: “Mày té nước bẩn cho ai đấy?”
Nghe thấy cái chất giọng “vịt đực gọi bằng cụ” của ông già
lúc này lọt vào tai Hắc Phong không khác gì “thiên nga tập hót”. Thân ảnh tròn
tròn mập mập lọt cũng sáng chói ngời ngợi, giống như là thần tiên cứu thế,
giáng xuống nhân gian, phổ độ chúng sinh.
Gã nở một nụ cười tươi roi rói về phía bố già, nhưng rất
nhanh sau vẻ mặt lại chuyển sang khinh bỉ. Hóa ra lão ta từ nãy đứng đó xem kịch
hay, nhìn thấy thằng con thân yêu của mình bị đày đọa như một con súc vật vậy
mà không chút mảy may động lòng.
Nhưng trách nhiệm của một thằng bị nạn, Hắc Phong buộc phải
nhẹ giọng phân trần. Hắn biết một khi ông già đã lên tiếng thì nhạc phụ đại
nhân không bao giờ dám làm trái: “Đúng thế mà, sáng hôm qua ba đã nói tối đó
không cần về nhà, đi làm tròn nốt số 10 cho ba đó. Con đã hoàn thành nhiệm vụ
được giao, lẽ ra ba nên thưởng mới phải.”
Hắc lão gia vân vê chòm râu được ba sợi phía dưới cằm, lão
trầm ngâm một hồi cuối cùng lên tiếng: “Ờ đúng, hình như tao có nói. Này Lệ
Báo, tha cho nó đi.. Lần này là do ta, hắc hắc, do ta.” Lão mập không một chút
hổ thẹn, nhăn nhở cười trừ.
“Được rồi, lần này coi như không tính. Nhưng sau này mà có tự
ý làm Băng nhi khóc con rể ngoan biết sao rồi đấy.” Cái nụ cười nham hiểm kèm
theo đôi hàng lông mày nhếch nhếch trên bộ mặt của ông già vợ làm toát lên một
vẻ tà khí bức nhân. Đe dọa xong xuôi lão quăng cây roi xuống đất đánh bẹt, rồi
dùng tay giật đứt sợi dây đang trói Hắc Phong, thả cho hắn xuống.
Sau khi kiểm tra lại một lượt thân thể không có chỗ nào sứt
mẻ, Hắc Phong mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn lão mập nhà hắn với vẻ ủy khuất nói:
“Khi nãy thằng gia súc kia nó nói bố già cần tìm con có việc gấp?”
“À tại hôm qua mày bảo có vị giáo sư nào đó rất xinh đẹp nên
tao gọi mày về hỏi cho rõ thôi.” Hắc Lão gia tỉnh bơ đáp.
“Vậy mà là chuyện gấp cần bàn?” Hắc Phong tức muốn nổ phổi,
gã thấy mình hôm nay như cục đất sét trong tay mấy người, thích nặn sao thì nặn,
quăng đâu thì quăng.
Đúng lúc này nhạc phục đại nhân bên cạnh giật mình nhớ ra
cái gì đó, liền tặng cho con rể quý một đạp, gắn giọng nói: “Tí quên, sao mày
đã có vợ rồi lại còn tha ở đâu con nhỏ nữa về nhà? Đúng là tên hoang dâm vô đạo.”
Hắc Phong méo mặt, hoan dâm vô đạo.. là ý gì đây. Để tránh
hiểu lầm không đáng có, hắn vội giải thích: “Không, không phải như nhạc phụ
nghĩ đâu. Đó là bạn của tiểu Băng, và cũng là trợ lý của nàng, nhân viên trong
công ty ta đó.”
“Nhân viên trong công ty à? Sao ta chưa gặp bao giờ nhỉ?” Lệ
lão đầu lấy tay xoa cằm, cố gắng hồi tưởng lại. Nhưng một lúc sau dường như nhớ
ra cái gì đó, liền ghé sát tai Hắc lão gia thì thầm gì đó. Hắc Phong đứng kế
bên nhìn vẻ mặt quái dị của hai lão liền tò mò ghé tai lại nghe
“...còn cặp mông của nàng ta xem ra cũng ổn đó, phải không Hắc
vương tử? Rất tròn mà lại căng.” Giọng của lão dâm thú Lệ Báo
“Chẹp... chẹp.... sụp!” Còn đây là tiếng phát ra từ miệng
lão dâm trùng Hắc Phi.
Hắc Phong không dám tin vào sự thật trước mắt. Hình tượng uy
vũ của ông bố vợ sụp đổ hoàn toàn. Nhưng mà cũng thật không ngờ, không ngờ nha,
ba chúng ta lại là người đồng đạo đó nha.
Như bắt được điểm yếu, Hắc Phong liền tiến lại gần gãi gãi
vào sườn bố vợ, nhếch mép cười đểu: “Nhạc phụ à, có cần đêm nay con tạo điều kiện
cho người làm thịt nàng ta không?”
Bị lộ hàng, mặt Lệ lão gia hơi đỏ lên, nhưng rất nhanh trấn
tĩnh lại. Quay sang phía Hắc Phong gắt lên: “Mày còn nhỏ thì biết cái gì? Cầm lấy
tiền ra ngoài mua kẹo mút ăn đi.”
Hắc Phong tiu nghỉu không nói lên lời. Không ngờ làm việc tốt
mà lại bị mắng là trẻ con không biết gì. Bố vợ nhầm, biết nhiều là đằng khác.
Đang định cãi lại thì bất ngờ Hắc lão gia giơ cái chân ngắn
ngủn tròn trĩnh dán thẳng vào mông Lệ lão gia nói: “Trẻ con cái gì nữa, nó sắp
lấy vợ 2 rồi đấy. Nhìn lại cái thân ngươi xem, mang tiếng theo ta bao nhiêu năm
tháng vậy mà mới có 1 người vợ. Thật là làm mất mặt ta quá. Ít ra cũng phải như
Phong nhi, rất có phong phạm của ta khi xưa.”
“Hắc hăc, bố già cứ nói quá, con không giống lão nhân gia
thì giống ai.” Sau khi cười đểu vài câu, Hắc Phong vội nín bặt, lý do không gì
khác ngoài ánh mắt lạnh lẽo của nhạc phụ đại nhân đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ghen tị, rõ ràng là đang ghen tị mà. Chỉ ngó qua cái cách lão nhìn mình là biết
ngay.
Đúng lúc này Hứa Sinh từ ngoài bước vào. Nó nhăn nhở chào 2
lão già dâm sau đó tiến đến cái bàn gần đó lặng lẽ ngồi xuống. Chính xác là rón
rén ngồi xuống. Họa có điên mới nhăn nhở tiếp. Chỉ cần ngửi thôi cũng đã thấy
trong gian phòng này đang sặc mùi súng đạn rồi.
“Thôi, mọi người đã đông đủ. Không nói linh tinh nữa, chúng
ta bắt đầu bàn việc chính. Phong nhi, ngồi xuống đây.” Hắc lão gia chỉ vào chiếc
ghế bên cạnh.
Khi tất cả đã ngồi xuống, Hắc lão gia lại nói tiếp: “Trước
tiên 4 người chúng ta cần phải hiểu rõ về nhau một chút.”
“Ực.. khục, khục.” Ngụm trà trong miệng Hắc Phong thiếu chút
nữa phun ra ngoài. Hiểu về nhau? Thằng bạn thân, bố già, ông già vợ. Quan hệ thế
này còn chưa đủ hiểu à?
Hắc Phi trực tiếp bỏ qua cái cử chỉ vô lễ của thằng quý tử,
nói với con trai: “Trước tiên là về Hứa Sinh. Mày nghĩ nó là thằng ngu chỉ biết
ăn chơi như mày phải không? Nhầm, thật ra nó là gián điệp tao cài bên cạnh mày
mỗi khi mày đi ăn chơi trác táng bên ngoài. Hứa gia cũng không phải gia tộc tầm
thường, cũng là đồng minh đáng tin cậy của Hắc gia. Năng lực của thằng nhóc họ
Hứa này cũng không phải vừa đâu, mày hiện giờ chắc chắn không ăn được nó.”
“Thằng khốn nạn... thằng hai mang.” Hắc Phong lập tức dùng
ánh mắt sát thủ nhìn chằm chằm Hứa Sinh làm Lợn ta chỉ còn mỗi cách cười trừ.
“Phong nhi, con cởi áo ra, vén tóc lên.” Kệ hai thằng chúng
nó nói chuyện, Hắc lão gia vẫn chú trọng vào việc chính.
Hắc Phong ngoan ngoãn cởi áo, nó còn không quên đế thêm một
câu khiến ông già giận nổ phổi: “Có cần cả quần không ạ?”