Sunworld Dynasty Hotel. Phòng số 245. Cửa vừa đóng, hai người
lập tức ôm chầm lấy nhau. Mắt Ngân Nhi nhắm nghiền, nàng hôn tới tấp lên mặt Hắc
Phong. Ôm người đẹp trong lòng, từ từ đi dần vào trong. Ngã xuống chiếc giường
êm ái, Hắc Phong bắt đầu thực hiện hành vi trút bỏ y phục trên người Ngân Nhi,
đôi môi vẫn không rời khỏi nàng.
Đầu tiên là chiếc áo khoác mỏng, kế tiếp đến chiếc áo thun
cao cổ lần lượt rơi xuống sàn. Dưới ánh đèn điện mờ ảo trong phòng, Hắc Phong
có thể thấy được bờ vai nhỏ nhắn mang theo làn da trắng như tuyết của mỹ nhân lộ
ra trước mắt. Nước miếng hắn túa ra, rồi lại ngược theo cổ họng trôi xuống dạ
dày. Yếu hầu hắn lên xuống liên tục, ngậm ngùi nhìn xuống dưới, đập ngay vào mắt
hắn là thung lũng sâu thăm thẳm đi dần vào trong lớp áo lót màu phấn hồng. Hắc
Phong nhẹ nhàng luồn tay ra sau lưng nàng. Tách! Phòng tuyến cuối cùng của ranh
giới phía trên biến mất. Hai quả đồi vĩ đại không bị kìm kẹp bật tung ra, vươn
cao ngạo nghễ.
Khè khè..Cực phẩm... cực phẩm. Mắt hắn sáng lên như vì sao
giữa đêm hè nóng nực. Thật không thể ngờ rằng hai cái vậy căng tròn trắng mịn
khiến chúng sinh điên đảo này của nàng thật là lớn... lớn a. Tiếng hô hấp gấp
gáp phía trên khiến chúng nhấp nhô làm Hắc Phong một phen hoa mắt chóng mặt. Từ
góc độ này, cự li này, có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ làn da nàng truyền tới. Các
tế bào trong người hắn bắt đầu chạy lộn xộn không theo quy luật của tự nhiên. Từng
mạch máu dù to hay nhỏ hiện giờ cũng căng cứng hết lên, như muốn nổ tung. Để thỏa
mãn cơn thèm khát đang lấn át lấy mình. Hắc Phong liền hít một hơi thật sâu,
vùi đầu ngay vào một trong hai bên, mà hiện giờ hắn cũng chẳng biết nó là bên
trái hay bên phải nữa. Hai tay vẫn không quên làm nhiệm vụ mà hiện giờ nó phải
làm.
Đây là lần đâu tiên Ngân Nhi gần gũi với nam nhân. Dưới sự
kích thích không nhân nhượng của Hắc Phong, đương nhiên sao có thể chịu được.
Toàn thân nàng bủn rủn, hai mắt nhắm nghiền tận hưởng từng đợi khoái cảm truyền
lại. Hai tay nàng ôm chặt lấy đầu Hắc Phong, ép sát nó vào ngực mình, làm cho hắn
thiếu chút nữa chết ngạt trong sung sướng. Từng tiếng rên rỉ từ miệng mỹ nhân
phát ra khiến cả gian phòng như được dựng lên trên thiên đường.
Sau khi đã lột sạch y phục trên người Ngân Nhi, Hắc Phong
truyền ý chỉ đến hai cánh tay, bắt chúng tự hành xử trên y phục của mình.
Hương vị tiêu hồn từ bàn tay ấp ám của Hắc Phong truyền lại
bỗng nhiên biến mất, Ngân Nhi khẽ mở mắt, làn da trắng như tuyết trên người
nàng từng tấc, từng tấc đã chuyển sang màu phấn hồng. Hơi thở đã không đều đều
mà hiện giờ nặng nề, rối loạn.
Nhìn từng lớp y phục trên mình Hắc Phong được trút bỏ, nàng
giật mình hoảng hốt, nhưng không phải vì hắn không mặc gì, mà do trên hai cánh
tay Hắc Phong đầy những hoa văn chằng chịt. Thoáng thấy cái gì đó ánh lên. Ngân
Nhi vội kéo mặt Hắc Phong sát vào mình, vén đám tóc mái hắn lên. Nàng ngây ngốc
nhìn vào đôi mắt hắn, không nói lên lời.
Lúc này Hắc Phong mới giật mình nhớ ra, mắt của mình không
giống bình thường. Hắn vội vàng cúi xuống, tránh không nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Nó làm em sợ à?”
Quả thật khi nhìn vào mắt hắn, nàng có cảm giác hơi sợ.
Nhưng thấy biểu hiện đó của Hắc Phong, sợ làm hắn không vui, trong tích tắc
Ngân Nhi liền giữ lấy đầu Hắc Phong, nhìn thẳng vào đôi mắt đó, vuốt ve khuôn mặt
anh tuấn của hắn.
“Đâu có, nó rất đẹp mà.”
Hắc Phong mỉm cười, khẽ hôn lên đôi môi của Ngân Nhi. Chân
tay lại bắt đầu quơ loạn. Không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt, những tiếng thở
gấp gáp. Trường đại chiến lại bắt đầu tiếp diễn. Ác liệt hơn trước gấp trăm lần,
ngàn lần.
--------------------------------------------
Không khí trong phòng có phần ngột ngạt. Hắc Phong nhìn vu
vơ trên trần. Hắn khẽ nhúc nhích cánh tay bị Ngân Nhi dùng làm gối giờ đã không
còn cảm giác. Ngắm nhìn gương mặt như búp bê đang thở pho pho trong lồng ngực
mình, trong lòng Hắc Phong tràn ngập muôn vàn cảm xúc.
“Em xinh đẹp quá à?” Ngân Nhi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt
tên đối diện đang nhìn mình không chớp mắt.
Hắc Phong bật cười, đáp lại: “Ừ, nhưng anh vừa nhìn thấy một
người còn xinh đẹp hơn em.”
“Anh có tình cảm với người đó?” Mắt Ngân Nhi như có một làn
sương mỏng, nàng nhìn xuống dưới, lảng tránh ánh mắt của Hắc Phong.
Hắc Phong nhận ra biểu hiện không vui của Ngân Nhi, hắn làm
bộ mặt tỉnh bơ, trả lời: “Đúng vậy, đấy là người anh vô cùng yêu thương.”
Nghe thấy chính miệng người mình yêu nói thích người con gái
khác, Ngân Nhi không kìm nén được, nàng không nói gì thêm, khẽ rúc đầu vào ngực
hắn, hai khoé mặt đã tràn ngập nước, lặng lẽ rơi xuống.
“Anh vừa nhìn thấy... là con gái của hai đứa mình, sau này
nó xinh đẹp hơn cả mẹ nó, và anh yêu thương nó vô cùng... heheh” Nói xong Hắc
Phong dùng tay gãi gãi vào tấm lưng trơn mịn của Ngân Nhi cười nhăn nhở một
cách đểu giả. Hắc hắc, anh đây tán thế này thì bảo làm sao mà em yêu không xin
chết được cơ chứ, hớ hớ.
Giật mình tỉnh ra, thì ra từ nãy mình bị hắn lừa, Ngân Nhi tức
giận đẩy mạnh Hắc Phong qua một bên, nào ngờ hắn đang nằm sát bên mép giường, bị
nàng bất ngờ đẩy mạnh, rơi uỵch một phát xuống đất.
“Úi chà!” Hắc Phong cười khổ cũng chẳng thèm trèo lên, nằm tồng
ngồng dưới đất nói với lên: “Thế này tức là bị vợ đạp xuống giường à?”
Thấy tên đốn mạt kia dám chọc nàng tức kia bị rơi xuống đất,
Ngân Nhi bật cười, gương mặt vẫn còn lưu lại chút nước mắt. Bò đến sát mép giường,
thò đầu xuống nói: “Đang đời, ai bảo anh dám trêu em.”
“Anh không có trêu em nha. Đúng là từ đầu anh đang nói đến
con gái mình mà. Không tin sau này em sẽ biết.” Hắc Phong cố cãi lại.
Ngân Nhi bĩu môi nói: “Không được, con gái mình sau này
không được xinh hơn em, mẹ nó xinh đẹp thế này liền rơi vào tay bố nó, khổ lắm.”
“Vậy mình sinh con trai đi, để nó đẹp trai hơn bố nó, tán
gái đỉnh hơn bố nó, rồi 20 năm sau nó tha hồ mà tung hoành. Hắc hắc”
Ngâ n Nhi làm bộ gãi cằm của Hắc Phong, ngẫm nghĩ 1 lúc rồi
nói: “Đẹp trai hơn thì được, nhưng giống bố nó thì không thể được.”
“Mà anh định nằm đó đến bao giờ?” Bất giác nàng nhìn một lượt
tấm thân tồng ngồng của Hắc Phong, vội vàng đưa tay kéo hắn dậy. Tuy rằng qua một
hồi mây mưa cũng không ngại ngùng như lúc đầu, nhưng phơi hết ra thế này thì
cũng có hơi... quá.
Hắc Phong nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn trắng như ngọc của mỹ
nhân, nhưng thay vì trèo lên giường, hắn kéo mạnh một cái. Chỉ sau một vài động
tác đã luyện đến mức lô hoả thuần thanh, Ngân Nhi bé nhỏ của hắn đã nằm gọn
trong lòng, không nói thêm lời nào liền bế thẳng vào phòng tắm.
Lười biếng tì cằm lên thành bồn tắm, tận hưởng hương vị đôi
bàn tay mềm mại của Ngân Nhi đang xoa sau lưng, Hắc Phong hỏi bâng quơ: “Sao
anh thấy em không giống những gì mà mấy thằng ku ở lớp nói nhỉ?”
“Họ nói sao?” Ngân Nhi tò mò hỏi.
“Nói là em xinh đẹp, nhưng lại như một bà già khó tính.
Chúng nó khuyên anh đừng lại gần em ko là bị bem ngay.”
“Vậy anh nghĩ sao về em?” Nàng vẫn chăm chú xoa lưng cho Hắc
Phong, hỏi ngược lại hắn.
Hắc Phong gãi gãi cằm, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Ừm... Phải
nói thế nào nhỉ? Nói chung là khó có thể tả.”
Ngâ n Nhi tức giận vỗ mạnh vào lưng hắn, tức giận nói: “Có nghĩa
anh cũng nghĩ em như thế chứ gì?”
“Đâu có, tại em quá dễ thương, quá đáng yêu, cho nên anh
không biết nên dùng từ nào để diễn tả được hết sự dễ thương và đáng yêu của
em.” Ánh mắt Hắc Phong đảo như bi, giọng nói sặc mùi hoạn quan nịnh thần.
“Nịnh à... Không tin đâu.” Tuy rằng miệng nói vậy, nhưng
trong lòng nàng lại thấy ngọt ngào, khẽ mỉm cười lúc nào không hay.
“Hehhe... Mà này, em dễ thương thế này, mà lại vào cái thời
buổi này, sao đến giờ mới là.... phải nói thế nào nhỉ... cụ thể là... lần đầu
tiên ấy? Trước đây chưa gặp thằng nào cao tay như anh à?” Vừa nói ánh mắt hắn vừa
soi mói khắp người Ngân Nhi, cuối cùng dừng lại tại “khu rừng hắc ám” mờ mờ ảo ảo
trong nước.
Bị hỏi đến vấn đề tế nhị, lại bắt gặp ánh mắt gian tà của
tình lang, mặt Ngân Nhi đỏ bừng dùng hai tay quay ngược đầu hắn về chỗ cũ, vừa
tiếp tục chà lưng vừa nói: “Anh nghĩ đi đâu rồi. Đâu phải em cứ yêu ai là cho
người đó làm thế.”
“Vậy anh có gì đặc biệt?” Thú thật hắn cũng bắt đầu hơi tò
mò, với một người tính tình như Ngân Nhi, giữ thân thanh bạch gần 20 năm, vậy
mà chỉ quen có vài hôm liền lập tức yêu, yêu rồi lập tức xxx... hình như có hơi
quá nhanh. Chẳng lẽ mị lực của mình mạnh đến vậy? Ghê nha, ghê nha....
“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ có 2 điều khiến em quyết định
làm vậy. Đầu tiên là anh là người em yêu. Còn thứ hai, khi yêu anh rồi, cho dù
mình có làm gì, ba em cũng không thể ngăn cản.” Nói càng về sau, giọng nàng bắt
đầu nhỏ lại, có phần giống như than thở.