Không biết là qua bao lâu thời gian. Thấy Ngân Nhi đã có dấu
hiệu bình tĩnh lại. Lúc này Hắc Phong mới nhẹ nhàng tách nàng ra. Lấy tay lau
hai dòng nước mắt trên má nàng. Hắn ân cần hỏi: “Không khóc nữa nào. Nói cho
anh biết, đã có chuyện gì xảy ra?”
Ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Hắc Phong. Giọng nàng nghẹn
ngào: “Anh... sẽ là người yêu của em?”
Hắc Phong cười khổ: “Em cứ luôn nói muốn anh làm bạn trai
em. Còn em, em có thật sự yêu anh không? Nhìn thẳng vào mắt anh rồi trả lời.”
“Em..” Nói tới đây nước mắt nàng rơi càng nhiều. Vội lảng
tránh ánh mắt hút hồn của hắn.
Hắc Phong thở dài. Ôm lấy nàng vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Đừng khóc nữa. Nói cho anh, đã có chuyện gì xảy ra? Anh sẽ giúp. Đừng cố gượng
ép mình nữa.”
Ngân Nhi không nói gì, nàng im lìm trong vòng tay ấm áp của
nam nhân. Hắc công tử không còn cách nào khác, trong lòng không ngừng suy tính
làm cách nào để cạy miệng cô nàng này. Bố khỉ tự nhiên có mỹ nhân lao đến vô điều
kiện thế này cũng... hơi run. Trước tiên cứ phải biết rõ lý do rồi “bem” sau
cũng chưa muộn. Cẩn tắc vô ưu.
Sau khi đặt Ngân Nhi ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh. Hắc
Phong lại hỏi: “Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Không gian lại chìm vào màn đêm tĩnh lặng. Không biết qua
bao lâu thời gian, Hắc Phong đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. Hắn gắt lên: “Nếu
em không nói, vậy chuyện tối nay chấm dứt tại đây. Những điều em nói khi nãy
anh sẽ coi như chưa từng nghe thấy gì.”
“Đừng...” Thấy Hắc Phong có ý định bỏ về. Ngân Nhi vội ngăn
hắn lại, nàng nói tiếp: “Em nói... anh đừng đi.”
“Em nói đi.”
“Là ba bắt em làm vậy.”
“Ba em? Là Ngân Đại Phúc? Tại sao ba em lại bắt em làm vậy?”
Hắc Phong nghi hoặc hỏi. Trong lòng bắt đầu đề phòng Ngân Đại Phúc.
Ngân Nhi kể vắn tắt một lượt những gì mà lúc trước ba nàng
nói với nàng. Sau khi nghe xong Hắc Phong thở dài một hơi. Hắn cũng không hiểu
tại sao Ngân Đại Phúc lại nói dối con gái mình? Bố già ở nhà ghét nhất là làm
những việc đâm dao sau lưng người khác. Cho nên lão không bao giờ xử sự như
Ngân lão đầu nói. Đây tuyệt đối là một âm mưu. Nhưng để vì cái gì mà Ngân Đại
Phúc sẵn sàng đem con gái mình ra làm con tốt thí cho hắn?
Tuy rằng đã có ác cảm với Ngân Đại Phúc, nhưng Hắc Phong lại
thấy Ngân Nhi là một cô gái vô cùng đáng thương. Nàng bị cha mình lợi dùng mà
không hề hay biết. Mối hảo cảm của hắn đối với Ngân Nhi cũng tăng thêm rất nhiều.
Liền quay sang an ủi nàng: “Anh hiểu rồi. Hiện giờ chúng ta vẫn là bạn bè. Em
yên tâm, anh sẽ về nói lại với ba anh. Tin rằng lão nhân gia sẽ không gây khó dễ
cho Ngân gia.”
“Không được, như vậy ba em sẽ không yên tâm, nếu lỡ xảy ra
chuyện gì thì ba lại trách phạt nhị ca.Em...”
“Vậy anh nhận lời làm bạn trai em là được chứ gì?” Không đợi
Ngân Nhi nói hết câu Hắc công tử đã chen vào. Đùa à, gái đẹp thế kia dâng đến mồn,
tuy rằng chưa thể ăn nhưng cũng phải để dành chứ. Khi nãy khẳng định não biến
thành đất rồi, nên mới nói câu ngu như vậy.
Nhưng ngoài mặt hắn lại làm ra vẻ ta đây quân tử nói: “Em
yên tâm, tuy quan hệ giữa chúng ta đã thay đổi. Nhưng nếu em không muốn, anh
tuyệt đối sẽ không làm gì quá đáng với em.”
Thật vậy, nhìn mỹ nữ yếu đuối trước mặt Hắc công tử chỉ muốn
đâm nàng một “thương” cho bõ tức cái lão già độc ác họ Ngân. Nhưng “thiên thần”
trong đầu hắn lại hiện lên nói không thể làm thế được. Sau một hồi suy tính thiệt
hơn, Hắc Phong cũng quyết định buông đồ đao xuất gia làm hòa thượng. Người xưa
có câu “muốn bắt được cọp thì phải vào hàng cọp”. Nhưng không nên vào sâu quá kẻo
đéo đi ra được thì bỏ mẹ. Còn Ngân lão đầu này đã có ý đồ không tốt với mình. Vậy
thì ông đây sẽ theo ván này tới cùng.
Lúc này Ngân Nhi tròn mắt kinh ngạc nhìn Hắc Phong. Nàng
không dám tin người trước mặt đây là Hắc công tử mà nàng được nghe nói đến. Từ
ngày quen nhau quả thật nàng thấy hắn không có chút gì như lời đồn cả. Thậm chí
còn tử tế hơn vô số kẻ mà nàng biết.
Ngân Nhi vô cùng mừng rỡ nói: “Hắc công tử, những điều anh
nói là thật chứ. Anh thật sự giúp em?”
“Ừ. Hiện giờ nàng yên tâm rồi chứ. Nào, cười lên cho “tình
lang” ngắm cái coi.” Thấy tâm trạng cô nàng đã khá hơn, Hắc Phong bắt đầu nhăn
nhở.
Mặt Ngân Nhi thoáng hồng, bẽn lẽn mỉm cười: “Rất cảm ơn anh,
Hắc công tử.”
“Đừng gọi ta là Hắc công tử nữa. Giờ hai chúng ta là quan hệ
gì rồi, nàng cứ gọi là Hắc Phong đi.”
“Vâng. Cảm ơn anh... Hắc Phong.”
“Vậy là mọi chuyện đã xong. Từ giờ không được buồn nữa.” Nói
xong Hắc Phong lon ton chạy lên mặt hồ đã đóng băng, trượt vài vòng rồi vẫy tay
gọi: “Qua đây nào Ngân Nhi.”
Ngân Nhi thấy hắn chạy ra xa, nàng giật mình gọi to: “Quay lại
đi Hắc Phong... Nguy hiểm lắm.”
“Không sao đâu. Nàng xem... Đôi khi phải liều mạng chút mới
thú vị chứ. Haha” Hắc Phong cười lớn, chạy lại kéo Ngân Nhi ra.
Lúc đầu Ngân tiểu thư còn có vẻ hoảng sợ. Nhưng một lát sau
nàng lại vô cùng thích thú. Nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của Hắc Phong, nó mang lại
cho nàng cảm giác an toàn.
Hai người vui vẻ đùa giỡn trên mặt hồ. Trong lúc hai người
đang nô đùa như trẻ nhỏ, Ngân Nhi sơ ý bị trượt chân ngã. “Rắc...” Âm thanh khô
khốc vang lên. Nhất thời toàn bộ không gian như hóa đá.
Trong 0,1s Hắc Phong không suy nghĩ gì, vội vàng bế Ngân Nhi
chạy vào bờ. Ngay sát phía sau hắn, mặt băng đang nứt vỡ, lan nhanh ra bốn
phía.
Uỵch! Lưng Hắc Phong nện mạnh xuống đất, đỡ lấy Ngân Nhi
trong lòng. Chỗ hắn vừa đặt chân đã sụp đổ hoàn toàn. Hắc Phong thở phảo nhẹ
nhõm. Hai người đưa mắt nhìn về phía làn nước lăn tăn với những vụn băng, tim vẫn
đập thình thịch.
Nỗi sợ hãi qua đi. Bất ngờ cả hai cùng phá lên cười.
Bốn mắt nhìn nhau, tiếng cười chợt tắt. Lúc sau, Ngân Nhi khẽ
đưa tay lên áp vào má Hắc Phong. Chăm chú nhìn ngắm gương mặt anh tuấn của hắn.
Giữa màn đêm u tối, tiếng nói trong trẻo xen lẫn buồn thương
của nàng cất lên: “Giá như em gặp anh sớm hơn...Nếu mà...giá như...”
Hắc Phong không nói gì. Lặng lẽ ôm lấy bờ vai mỏng manh của
Ngân Nhi. Hướng tới đôi môi hồng mềm mại. Cắt ngang lời nói của nàng.
-------------------------
Cùng thời gian đó. Một chiếc Mercedes CLS Class đỗ trước cửa
biệt thự Ngân gia. Tài xế nhanh chân chạy tới mở cửa xe.
Bước xuống là nữ nhân độ 20 tuổi. Cử chỉ vô cùng thanh
thoát. Nàng mặc bộ váy có màu trắng xen lẫn hồng. Làn da mịn màng của thiếu nữ ẩn
hiện giữa bộ trang phục lộng lẫy tạo nên sức lôi cuốn kì lạ.
Khẽ nhấc gót ngọc đi lên đại sảnh làm bằng đá hoa cương rộng
rãi, nàng đưa tay bấm chuông cửa.
Mở cửa là một người phụ nữ ngoài 40 tuổi, hình như là gia
nhân của Ngân gia. Khi trông thấy thiến nữ nọ, giống như là đợi từ lâu, bà vội
nói: “Thưa tiểu thư. Ngân lão gia đang đợi cô tại phòng khách.” Sau đó bà ta dẫn
thiếu nữ tới phòng khách.
Thấy bóng dáng thiếu nữ bước tới. Ngân lão gia chủ vội vàng
đứng dậy, thái độ cung kính: “Xin chào Đồng tiểu thư. Hoan nghênh tiểu thư tới
tệ xá. Mời ngồi.”
Vị tiểu thư nọ khẽ đặt mình xuống ghế. Vẻ mặt lạnh băng nói:
“Ta còn có việc phải làm. Chỉ nhân tiện ghé qua đây muốn hỏi xem chuyện đó tiến
hành tới đâu rồi?”
Nếu có Hắc Phong ở đây, chắc hắn sẽ chết ngất vì kinh ngạc.
Người mà có nằm mơ hắn cũng không ngờ tới. Người mà hắn nghĩ rằng 4 năm trước
đã chết. Hiện giờ nàng đang ngồi đó. Là Đồng Ái Liên. Nhưng không giống như
trong kí ức của hắn. Trên trán nàng hiện giờ có thêm một dấu ấn kí hình hoa sen
màu đỏ tươi nằm giữa mi tâm. Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp hiền hòa giờ đây không lộ
ra một chút biểu cảm nào, đi kèm ánh mắt sắc bén khiến cả người nàng toát lên
khí chất vô cùng lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn.
“Đồng tiểu thư yên tâm. Mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi.
Ta xin đảm bảo với tiểu thư. Không lâu nữa, Hắc gia cùng Lệ gia sẽ hóa bạn
thành thù. Tới lúc đó chúng ta ở ngoài làm ngư ông đắc lợi...Hắc hắc.” Ngân Đại
Phúc cười bỉ ổi. chữ “tham lam” in rõ trên mặt.
Thấy biểu hiện đó của Ngân Đại Phúc. Đồng Ái Liên khẽ cau
mày, ánh mắt lộ ra tia khinh thường. Nàng nói: “Nếu vậy thì tốt. Nhưng ta nhắc
nhờ ngươi đừng quá coi thường Hắc gia và Lệ gia. Hai gia tộc đó chỉ trong vòng
mười mấy năm ngắn ngủi từ con số không tạo dựng được cơ nghiệp như hiện tại tất
không thể xem thường.”
Ngân Đại Phúc trầm ngâm, lúc sau nói: “Nhưng ta đang lo ngộ
nhỡ sau này phải giao chiến với một trong hai nhà, liệu chúng ta có thể chống đỡ
nổi không. Chắc Đồng tiểu thư cũng biết thực lực của hai lão già đó.”
“Ngươi nghĩ Đồng gia chúng ta không bằng chúng?” Trên ngón
tay Đồng Ái Liên bất ngờ xuất ra một đạo kiếm khí, xẻ đôi ly rượu trên bàn. Sau
đó nàng nói tiếp: “Chuyện đó đã có Đồng gia chúng ta lo. Ngươi cứ làm tốt việc
của mình đi.”
Nhìn ly rượu bị tách đôi, vết cắt phẳng lỳ. Ngân Đại Phúc
toát mồ hôi lạnh, vội giải thích: “Không, ý ta không phải vậy. Vừa chứng kiến
thực lực của Đồng tiểu thư ta vô cùng yên tâm. Còn về việc kia. Ta đã sắp xếp mọi
việc đâu vào đấy. Hiện tại tất cả đều đang tiến hành thuận lợi. Đồng tiểu thư
chỉ việc ngồi đợi kết quả.”
“Được, kế hoạch của ngươi ta không quan tâm. Nhưng ngươi phải
nhớ sự việc lần này vô cùng trọng yếu. Quyết không được để xảy ra sơ suất gì.”
Nói xong nàng đứng dậy, đi theo gia nhân của Ngân gia ra cửa.
Thấy thái độ bất lịch sự của Đồng Ái Liên, Ngân Đại Phúc
cũng không dám ho he nửa lời. Cung kính đi theo tiễn nàng rời đi.