Không biết qua thời gian bao lâu Hắc Phong dần tỉnh lại, thấy
gương mặt quen thuộc của Lệ Băng ngồi bên cạnh, hắn mới biết là mình không chết.
Vừa làm chuyến xe ghé thăm hoàng tuyền về, hắn thấy nhớ nàng
kinh khủng. Nhìn phu nhân mỹ nữ kia, Hắc Phong chỉ muốn kéo nàng vào lòng, âu yếm
vuốt ve N lần cho thỏa nỗi nhớ nhung.
Ý nghĩ vừa đến, Hắc Phong liền bắt tay vào thực hiện hành vi
vĩ đại kia. Nhưng hiện giờ hắn mới phát giác toàn thân không cử động được, dồn
hết sức lực cũng chỉ nhúc nhích được mấy đầu ngón tay. Bất lực...Hắc Phong buồn
bực không thôi. Bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng. Nặn ra cái giọng
run rẩy, nói với phu nhân: “Tiểu Băng, anh lạnh quá...giúp anh với... Anh không
động đậy được.”
Lệ Băng đang ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, Thấy Hắc Phong tỉnh
lại, nàng vô cùng mừng rỡ. Vội vàng lấy chăn quấn quanh người hắn.
Thấy bà xã vẫn chưa lọt vào bẫy, Hắc Phong hậm hực không
thôi, hắn liền đổ thêm chút dầu: “Vẫn chưa đủ, anh vẫn thấy lạnh lắm... hừ.. hừ....
Em tới ôm anh đi, lạnh quá!”
Lệ Băng ngây thơ nào biết là hắn làm bộ, nàng vội vàng chui
vào trong chăn ôm lấy Hắc Phong.
Nằm gọn trong vòng tay ấm áp của phu nhân. Nhưng Hắc Phong vẫn
chưa thấy thỏa mãn. Hắn lại đưa thêm yêu sách: “Tiểu Băng à, em cởi áo ra rồi
ôm anh, áo em lạnh quá... Nhớ cởi cả áo anh luôn nhé...”
Nghe đến đây, cuối cùng Lệ Băng đã hiểu ra là Hắc Phong giờ
trò, lại nhớ tới chuyện lúc tối gặp hắn bên ngoài. Nàng hừ lạnh, đẩy hắn qua một
bên. “Anh đi mà nhờ “vợ sắp cưới” của anh đấy. Em không làm!”
Hắc Phong giật mình tỉnh ra. Mình ngu rồi, đang lúc nhạy cảm
lại làm nàng nhớ đến chuyện khi nãy.. Hắn vội vàng lấp liếm: “Lão bà, em còn giận
anh chuyện đó à. Chỉ là hiểu lầm thôi mà. Con nhóc đó cố tình chơi anh. Em thấy
đấy, vừa ra ngoài chưa lâu đã gặp nhau rồi, ngay đến thời gian mút hết cái kem
còn không đủ nói gì đến đi khách sạn.”
Suy nghĩ một lúc, Lệ Băng cảm thấy lời nói hắn nói cũng có
lý. nhưng trong lòng nàng vẫn tràn đầy nghi vấn. Quay sang thẩm vấn Hắc Phong:
“Vậy nói anh với cô ta có quan hệ gì, sao nàng ta lại làm vậy trước mặt em.”
“Con nhóc đó cơ bản là bị điên, đấy là lần đầu tiên anh gặp
mặt nó, không có bất cứ quan hệ gì cả..... Thôi không nói đến chuyện này nữa.
Anh xin thề, những chuyện lúc đó toàn do ả giở trò. Nếu không tin em có thể
dùng băng châm đâm anh cho hả giận.” Nói xong hắn làm bộ dạng úy khuất, chớp chớp
mắt nhìn Lệ Băng.
“Được rồi, lần này em tin anh. Nhưng anh phải kể rõ sau đấy
đã xảy ra chuyện gì, ai làm anh ra nông nỗi này?”
Hắc Phong kể vắn tắt cho nàng một lượt. Lệ Băng trầm ngâm
suy nghĩ, sau đó nói với Hắc Phong: “Mình mới đến đây không lâu, đâu có đắc tội
với ai, sao lại xảy ra chuyện này chứ.”
“Có.. Là thằng chó tối hôm qua tranh giành miếng ăn với mình
trong nhà hàng. Ngoài nó ra không còn ai nữa.” Hắc Phong khẳng định, trong lòng
không ngừng cầu nguyện cho thằng ku kia. Phu nhân tao mà ra tay thì đố mày tìm
thấy đường sống.
“Được rồi, chuyện này cứ để em lo. Anh cứ nghỉ ngơi đi, để
em lấy cho anh ly nước.”
---------------------------
Một lúc sau Lệ Băng quay lại, trên tay cầm theo cốc nước lớn.
Nâng đầu hắn dậy, nàng đưa ly nước lên miệng Hắc Phong, giúp hắn uống.
“Khà... Này phu nhân, giờ mới nhớ, sao toàn thân anh không động
đậy được? Em động tay động chân lên người anh à?”
“Không phải, chỉ là một chút tác dụng phụ thôi. Anh không cử
động được một thời gian, nhưng bù lại vết thương đã lành rồi. Đó thấy không?” Vừa
nói nàng vừa cầm tay hắn đặt lên đó.
“Ờ ha, hay nhỉ. Là em làm sao?” Hắc Phong ngạc nhiên thấy chỗ
bị đạn bắn giờ đã lành không một chút dấu vết.
“Không phải, là nó tự lành lại. Em chỉ giúp anh lấy viên đạn
ra thôi.” Nói xong nàng đưa viên đạn đến trước mặt hắn.
Hắc Phong nhìn cái vật nhỏ bé trước mặt. Nghẹn ngào không
nói lên lời. Mẹ nó, cái thứ khỉ gió này thiếu chút nữa lấy mạng lão tử rồi.
Rùng mình một cái, hắn nói với Lệ Băng: “Quăng đi đi, trông thấy nó anh lại thấy
sợ. Qua đây ôm lão công của em chút nào, tự nhiên anh thấy nhớ em quá à....
Đúng rồi, nhớ cởi áo ra nữa, mặc áo mà ôm anh thấy không được tự nhiên. Hắc hắc.”
“Hừ, đồ sắc lang, hiện giờ anh khác nào tàn phế, vậy mà đầu
óc lại toàn nghĩ đến những chuyện đen tối.” Tuy nói vậy nhưng Lệ Băng vẫn ngoan
ngoãn làm theo lời Hắc Phong. Từ trước đến nay, với tất cả những yêu cầu của hắn
nàng đều đáp ứng, cho dù là những chuyện khó khăn thế nào đi nữa, nàng cũng
không từ chối, hay nói đúng hơn nàng không thể từ chối. Ngay từ khi sinh ra, số
mệnh của nàng đã hoàn toàn phụ thuộc vào hắn.
“Đen là đen thế nào. Lão công của em vô cùng trong sáng, anh
muốn được gần gũi em nên mới yêu cầu như vậy mà.... Xích lại tí nữa đi... đúng
rồi, áp sát vào.... ngoan... khi nào anh hoạt động được, đảm bảo sẽ thưởng lớn
cho em. Beehee.” Hắc Phong vô cùng thoải mái tận hưởng hương vị tiêu hồn đang
áp lên người hắn. Ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Lệ Băng phảng phất trên mũi
mình, bất giác cự vật phía dưới bành trướng mạnh mẽ. Hắc Phong cười khổ, toàn
thân không cách nào động đậy được, vậy mà “đệ tử cưng” phía dưới kia không dùng
chút sức lực nào đã ngỏng đầu lên rồi.
Bất chợt, một ý niệm gian tà bắt đầu hiện hình trong đầu hắn.
Nghĩ là phải làm. Hắc Phong thì thầm gì đó vào tai Lệ Băng.
Sau khi nghe hắn nói xong, mặt nàng đỏ bừng, lắc đầu quầy quậy: “Như thế sao được...
Không, em không làm đâu... mặc kệ anh!”
“Ngoan nào cưng, hiện giờ anh thế này rồi, em không thương
anh à.” Hắc Phong ra vẻ ta đây ủy khuất, ngước mắt nhìn Lệ Băng.
Mà gã cũng thật là tội nghiệp, như bình thường thì trực tiếp
kéo nàng vào, đè ra làm thịt. Nhưng hiện giờ “toàn thân bất toại”, “thần thương
vô địch” bên dưới vẫn đang hùng dũng vươn cao truy tìm đối thủ, làm gã ngứa
ngáy không thôi.
“Anh bị như vậy mà vẫn còn lôi ra toàn những chủ ý xấu xa.
Chuyện gì em cũng đáp ứng anh được, nhưng riêng cái này thì không... xấu hổ lắm...”
Mặt Lệ Băng ngày càng đỏ.
“Vậy anh hỏi này bà xã. Khi nãy cửa bên ngoài là do ai
khóa?” Hắc Phong đột nhiên nghiêm mặt, nhưng trong lòng gã lại lặng lẽ nở một nụ
cười dâm tiện. Kế hoạch A phá sản, vậy thì anh đây buộc phải chuyển sang phương
án B.. để xem cưng chịu đựng được bao lâu... hờ hờ !!!
Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Hắc Phong. Nàng cũng quên
luôn chuyện xấu hổ hắn nói khi nãy, vội vàng giải thích: “Là em.... Xin lỗi mà
phu quân, chỉ là do em nóng giận nhất thời. Em hứa lần sau sẽ không như thế nữa.
Đừng giận em nhé...”
“Em có biết chỉ vì thế mà thiếu chút nữa anh được diện kiến
lão tổ tông không? Tưởng một câu xin lỗi là xong à?” Hắc Phong nói càng lúc
càng to, gần như là quát lên. Định bắn thêm vài quả rocket nữa, nhưng khi thấy
gương mặt không còn chút huyết sắc của Lệ Băng... Mắt nàng đỏ hoe lên, có vẻ
như sắp khóc. Hắc Phong đành thôi không trêu chọc nàng nữa, nhẹ giọng nói với Lệ
Băng: “Mà thôi, chuyện cũng đã qua rồi, bỏ đi...” Ngừng một chút, hắn lại nói:
“Chỉ cần em làm như khi nãy anh bảo, đảm bảo phu quân sẽ không giận em một chút
nào hết... Sẽ yêu thương em vô cùng..” Hắc Phong cố gắng làm ra vẻ mặt vô cùng
nhân từ, vị tha. Nhưng nói xong hắn không nhịn được cười... cố nhịn, cố nhịn...thành
ra mặt hắn nhăn nhúm lại, tạo nên bộ dạng vô cùng hung dữ.
Lệ Băng nghe xong có hơi nghi ngờ. Nhưng khi thấy gương mặt
khủng bố dọa người của Hắc Phong, nàng không dám so đo, vội vàng đáp ứng hắn:
“Em làm.. Em làm.. anh đừng tức giận mà... chỉ cần anh không giận em, chuyện gì
em cũng chấp nhận mà...”. Nói xong nàng chui tọt vào trong chăn, từ từ tiến xuống
phía dưới.
Trong lòng Hắc Phong lúc này ngoại trừ đắc ý, chỉ còn lại đắc
ý không thôi. Dùng có một chút chất xám đã hàng phục được phu nhân thông minh
kia. Ta đây thấy phục ta quá mà. Hắc hăc. Chỉ là khi nãy diễn xuất hơi kém, có
lẽ sau này phải tập luyện nhiều hơn.
Lúc này, Lệ Băng đang trong chăn, nàng có chút run rẩy, hướng
xuống thắt lưng Hắc Phong cởi ra. “Tiểu thần long” nọ liền bật tung. Tuy đã qua
nhiều lần quan hệ, nhưng nàng không khỏi giật mình. Nó lớn như vậy.... liệu có
được không đây!
Ú..hú...húú! Hắc Phong sướng run, gầm rú như điên. Cảm giác
“tiểu thần long” đang từ từ tiến vào một cái động ẩm ướt, từng đợt khoái cảm
tiêu hồn lạc phách liên tục truyền đến.
Trước mắt hắn lúc này không còn là cái trần nhà tẻ nhạt nữa
mà là thiên đường.. chính xác là thiên đường với những tiên nữ... khỏa thân
đang bay lượn ở đó.
Phu nhân trước nay luôn lạnh lùng cao ngạo kia hiện giờ đang
dùng miệng bồi tiếp hắn, làm Hắc Phong cảm thấy giá trị nam nhân của mình tăng
lên mạnh mẽ.
Cảm giác sắp không trụ nổi, Hắc Phong vội vàng lên tiếng.
“Hừ.... hừ.ừ. Phu nhân à, thôi... thôi, dừngg... dừng.”
Nghe thấy vậy, Lệ Băng từ từ ngồi dậy, hít thở mạnh. Miệng
nàng mím chặt, khẽ đưa lưng tay lên quẹt môi. Sắc nàng mặt vẫn chưa hết đỏ hồng,
lườm gã một cách kiều mị.
Hắc Phong nhìn đến ngây ngốc, nói một cách vô thức: “Đẹp
quá! Phu nhân à, động tác khi nãy thật đẹp, nàng liền làm lại chục lần cho lão
công ngắm đi!”
Lệ Băng bỏ qua lời xu nịnh của hắn, bộ dạng hờn dỗi nói: “Hừ,
hiện giờ anh đã hài lòng chưa?”
“Vô cùng hài lòng, ta yêu phu nhân ta nhất trên đời này....
Thế cảm giác ra sao?” Hắc Phong dùng ánh mắt gian tà dò xét biểu hiện trên mặt
của nàng
Lệ Băng ngẫm nghĩ một lúc, mặt thoáng đỏ hồng lên liếc nhìn
hắn nói: “Ưhm, cũng được... Không tệ lắm.””
Nghe thấy Lệ Băng nói vậy Hắc Phong mừng như điên, vậy là về
sau sẽ liên tục được hưởng diễm phúc này rồi. Tương lai phía trước của hắn hiện
lên toàn một màu hồng.
Tâm tình gã vô cùng tốt, liền quay sang nói với nàng: “Ờ ha,
thôi nàng đã mệt rồi, hiện giờ đến phiên lão công bồi tiếp nàng... nào, lên
đi.”
Mặt không đổi sắc, vừa nói hắn vừa đưa mắt ra hiệu về phía
cây cột dựng đứng nơi hạ thân.
Lệ Băng sau một hồi hầu hạ, hiện đã ý loạn tình mê. Không
nhanh không chậm, nàng chỉnh đúng góc độ.... nhẹ nhàng ngồi xuống.
Trận chiến kinh thiên địa nghĩa chính thức diễn ra, khắp
gian phòng tràn ngập tiếng rên rỉ dâm mị ......