" Thương pháp thiển cận! Tu luyện đại thành cũng còn
kém bộ thương pháp khác cả nghìn lần!" phải biết rằng Thất Sát Liên Hoàn
thương là thương pháp mà Lê Hoàng tâm đắc nhất, tu luyện suốt mấy chục năm lúc
này mới thấy có thành quả, mà theo lời Thanh Thiện, thì lão còn chưa đạt đến đại
thành, mà dù đại thành cũng quá thiển cận, hỏi sao lão không thất vọng, lão
không phải thấy mất mặt vì người khác chê thương pháp mình thiển cận, lão vẫn
cho rằng thương pháp của mình đạt tới trình độ cực cao, nên giờ có chút hụt hẫng.
Bất quá, Lê Hoàng cũng chỉ thoáng như vậy một chút, bởi lão
nghe thấy sư phụ mới của mình có ý dạy lão loại thương pháp gấp cả nghìn lần
thương pháp Thất Sát Liên Hoàn thương, si mê võ học chính là một ưu điểm của những
người luyện võ, uy lực càng lớn càng càng làm võ giả điên cuồng theo đuổi.
Thanh Thiện chợt nhìn mấy người hôm qua hắn trợ giúp trở
thành Nghịch Thiên Giả, ngay cả Văn Thành cũng vậy, ánh mắt đều tỏ ra khác với
mọi ngày, tựa như việc Lê Hoàng bái hắn làm sư phụ là điều dĩ nhiên vậy.
" He he, chủ nhân, thấy lạ lắm đúng không, bí pháp hôm
trước người dùng, đó là pháp quyết của yêu tộc chúng ta, chỉ cần trợ giúp người
nào, thì sẽ ảnh hưởng đến linh hồn người đó, khi đó ở sâu tận cùng trong linh hồn
đã không thể phản bội người, hơn nữa, chỉ cần người phân phó một tiếng, bọn họ
tuyệt đối không nề hà đi làm thay người." lúc này Thanh Thiện chợt nghe âm
thanh của Ngưu Yêu truyền tới.
" Ngươi sao không nói sớm?" âm thanh truyền có
chút bất mãn của Thanh Thiện, khi xưa nếu Thanh Thiện muốn cùng Ngưu Yêu trao đổi
thì phải lấy ra Tịch Diệt Long Thương, nhưng giờ lại không cần phải thế nữa,
Ngưu Yêu hắn cô độc mấy ngàn năm, giờ có chủ nhân, hắn liền để một phần linh hồn
ở lại trong người Thanh Thiện, vì vậy dạo này hai người thường xuyên trò chuyện,
Thanh Thiện thì muốn biết về thời thượng cổ, còn Ngưu Yêu đơn giản là tìm người
nói chuyện.
" Chủ nhân, yêu tộc vốn vô cùng nhiều, nếu so với nhân
loại còn gấp cả chục lần, số yêu tộc tu luyện so với nhân loại cũng hơn xa, mỗi
thế lực đều bồi dưỡng thuộc hạ cho mình, cho nên công pháp này đều được yêu tộc
chúng ta thừa nhận, nếu không, yêu tộc nhiều vậy, trong lúc mấu chốt chi chiến,
đảm bảo thuộc hạ không thể phản lại được."
Quả đúng như Ngưu Yêu hắn nói, mỗi một thế lực trong yêu tộc
đều có công pháp như vậy, tuy có khác chút ít, nhưng hiệu quả đều tương tự, mỗi
một yêu hoàng, yêu đế đều dùng bí pháp này trên người thuộc hạ thân tín của
mình, như thế mới đảm bảo kẻ bên cạnh không thể phản bội mình, Thanh Thiện lúc
trước hỏi Ngưu Yêu, hắn cũng không biết tới điều này, giờ muốn thay đổi đã muộn,
mà người hắn không muốn làm như vậy nhất chính là Văn Thành, dù sao Văn Thành
cũng là anh trai của Anh Thy, nếu để nàng phát hiện, cho dù hắn không cố ý, chỉ
sợ người ngoài không ai cũng thông cảm cho hắn.
" Sư phụ, sư phụ,... "
" Thanh Thiện, "
Mãi mê suy nghĩ, bên cạnh hơn trăm người đều chờ hắn lên tiếng,
bọn họ được biết vị thanh niên trẻ tuổi này sẽ thay đổi cuộc đời bọn họ, ban đầu
còn nghi ngờ, nhưng giờ bọn họ ánh mắt đều hi vọng nhìn hắn, võ công tăng tiến
bất kỳ võ giả nào đều mong ước, huống chi lần này không phải là một chút mà là
một bước lên trời, từ võ giả trở thành Nghịch Thiên Giả đó là mong ước cả đời của
bất cứ người nào, bởi chỉ một bước ngắn đó thôi, nhưng nó ngăn cản đa số võ giả.
Cũng chỉ có Thanh Thiện mới nghĩ đến việc đề thăng nhiều người như vậy trở
thành Nghịch Thiên Giả, bởi cho dù có dư thừa chân khí, Nghịch Thiên Giả cũng
không trợ giúp thường nhân trở thành ngang hàng bọn họ, mà như thế thiên địa
linh khí sẽ phải chia sẻ càng nhiều.
" Em đang suy nghĩ gì mà thất thần vậy?" Văn Thành
bên cạnh hỏi, nếu hắn biết Thanh Thiện lo lắng việc cái công pháp kia khiến
ngay cả hắn cũng không thể phản lại Thanh Thiện, thì hắn sẽ nghĩ gì, bất quá, mọi
chuyện đã rồi, mà Tam Nhãn Ngưu Yêu lại không có cách hóa giải, Thanh Thiện
cũng đành xem như lỡ tay mà thôi.
"Không, chỉ có chút suy nghĩ về chiêu thức mà
thôi!"
Những người biết về thực lực của Thanh Thiện không khỏi cảm
thán, bọn họ cũng không còn nghi ngờ vì sao một thanh niên còn ít tuổi mà thực
lực đạt được như vậy, ngoài thiên phú không ai giống nhau ra, thì một người
luôn nghĩ về võ học sẽ thành tựu hơn xa người không vậy. Chỉ là nếu mọi người
biết hắn không phải đang suy nghĩ chiêu thức, mà đang lo lắng mọi người biết biết
hắn sử dụng bí pháp khiến bọn họ tuy tăng tiến nhưng không thể phản bội lại hắn.
Sự thật Thanh Thiện chỉ lo lắng về phía Văn Thành, còn những người khác hắn
không để tâm cho lắm, dù sao nếu ở địa vị Văn Thành, hắn cũng lo trong đám thuộc
hạ có tay chân của kẻ khác, lúc khẩn cấp sẽ đâm cho hắn một đao sau lưng, nếu
có bí pháp như của Thanh Thiện, chắc chắn rằng Văn Thành không ngần ngại dùng
trên người thuộc hạ mình.
Trong giới thương nhân hay giới hắc đạo, thứ yêu cầu cao nhất
chính là lòng trung thành, mà thứ này cũng là thứ khó lường nhất, bởi không ai
biết lòng người nông sâu thế nào cả.
" Được rồi, em hôn mê hai ngày, mẹ em cũng qua đây vài
lần, em về để bác yên tâm. Anh đã đặt tiệc để chúc mừng, cũng là để giới thiệu
những thuộc hạ đắc lực của anh."
Thanh Thiện giờ mới biết mình đã hôn mê hai ngày đêm, mấy
người Văn Thành vì không biết hắn bị gì, nên không dám di chuyển, ngay cả mẹ hắn
đến cũng không dám đụng đến hắn, bởi ở cảnh giới như hắn, bệnh tật đã không thể
xâm phạm, vì thế hắn nằm ở phòng Anh Thy như vậy cho đến bây giờ, nếu không phải
Văn Thành khuyên mẹ hắn, thì bà đã luôn túc trực bên cạnh rồi, chỉ là những người
học võ, lúc chưa rõ thương thế, điều tốt nhất là không để ai quấy rầy đến họ.
Ngôi nhà vẫn nồng đậm linh khí, với võ giả chắc chắn không
phát hiện, chỉ có Nghịch Thiên Giả mới cảm ứng tới sự tồn tại này, nếu cuộc sống
yên ổn, không sầu lo, hắn dám chắc cha mẹ mình ít nhất cũng sống tới gần trăm
tuổi, nhưng hắn có thể khiến người khác thành Nghịch Thiên Giả, không lý do gì
không trợ giúp người trong gia đình. Cái Thanh Thiện muốn lúc này là trợ giúp
mà không phải giống đám người Lê Hoàng, thêm nữa, đám người đó dù sao cũng từng
luyện võ, thể trạng, tâm lý dẻo dai, còn cha mẹ hắn lại không được như thế.
" Con còn không vào nhà, thế đã ăn sáng chưa?" mải
suy nghĩ, hắn không biết mỗi sáng mẹ hắn đều tưới cây cho đám hoa trước nhà, thấy
hắn thất thần đứng trước nhà liền hỏi, nếu là lần đầu tiên hắn hôn mê có lẽ ba
mẹ hắn đều lo sốt vó lên, nhưng sau bao lần rời nhà đi rồi bình an trở về, ba mẹ
hắn đã cảm thấy hắn đã lớn, đó không còn là đứa con chưa trải đời cần che chở,
mà có lẽ hắn sẽ làm nên sự nghiệp gì đó, nhưng dĩ nhiên hai người không thể trợ
giúp gì hắn, trừ việc ủng hộ hắn mà thôi.
" Con chưa ăn, anh Văn Thành mời bố mẹ cùng đi ăn tiệc,
nhân tiện con vừa tỉnh lại, cũng như giới thiệu mấy người với con. Ba mẹ, chuẩn
bị rồi đi cùng con."
" Thanh niên bọn con đi ăn, hai người già chúng ta đi
theo làm gì chứ, nhớ đừng gây sự làm phiền đến Văn Thành là được."
Thanh Thiện quan sát thấy ba hắn cũng không có nhà, ba hắn
đã xin nghỉ làm từ mấy tháng trước, từ khi ba mẹ hắn chuyển tới đây, một phần
khó thích ứng với hàng xóm, bởi xung quanh toàn là nhà giàu có, mặc cảm vẫn
ngăn cách. Mà họ hàng nhà hắn một ít đều sống khá xa nơi này, chính vì vậy, ba
hắn hay thường xuyên rời nhà đi chơi. Tuổi già, quan trọng nhất là con cái, sau
đó chính là họ hàng.
Tạm thời hắn vẫn chưa nghĩ ra cách để giúp ba mẹ mình trở
thành Nghịch Thiên Giả, nhưng việc này muốn vội cũng không được, có lẽ chỉ dùng
đan dược giúp kinh mạch hai người cứng cáp rồi mới đưa chân khí vào được, đối với
việc này hắn không thể làm bừa bãi như những thuộc hạ của Văn Thành.
Thanh Thiện về nhà chưa được bao lâu đã có xe tới đón, với
người bình thường, ngay cả những người xung quanh cũng say mê nhìn chiếc xe, với
những người có địa vị nơi đây, bọn họ dễ dàng nhận ra đi đầu là Rolls- Royce
Phantom, xung quanh còn ba chiếc xe Lamborghini, bên trong chiếc Rolls- Royce
Phantom đã mở cửa chờ người, hiển nhiên là đang đợi đại nhân vật. Phải nói thứ
xe này ngay cả một số quan chức chính phủ cũng chưa từng đi a, ngay chiếc xe
Lamborghini đã thuộc cao cấp, nhưng so với chiếc Rolls- Royce Phantom hơn 20 tỷ
thì chưa thấm vào đâu, may mắn Thanh Thiện cùng mẹ hắn không biết giá trị chiếc
xe, Thanh Thiện chỉ thấy chiếc xe có vẻ cổ cổ so với những chiếc mình thấy mà
thôi, thêm nữa với hắn bây giờ, nếu là võ công hay kỳ trân dị thảo còn có chút
động tâm, còn với chiếc xe, nó chỉ là phương tiện di chuyển mà thôi.
Lúc này là sáng sớm, người đi ngang qua cũng không ít, tất cả
đều bị thu hút bởi đoàn xe, nếu bọn họ để ý kỹ, cách đó mấy căn nhà, còn cả
đoàn xe khác nữa, đa số đều là Mercedes. Hơn một trăm năm mươi người, cứ bốn
người một xe, nghĩ ra cũng thấy khủng bố, đoàn xe cũng không khoa trương ầm ĩ,
ngoài hai mươi xe đậu một chỗ, còn gần hai chục chiếc khác đều phân tán.
Thanh Thiện rõ ràng cảm giác được có chút quá khoa trương rồi,
nhưng là người ai không thích khoa trương một chút, miễn sao không quá lố bịch,
nói đi cũng nói lại, hơn trăm người này địa vị tất nhiên không nhỏ, không lẽ để
họ đi xe máy hay bus. Thanh Thiện tự nhiên đi tới chiếc Rolls- Royce Phantom, hắn
cũng chỉ cảm giác chút ít chiếc xe đó là trung tâm của những chiếc còn lại,
quan trọng là Văn Thành đang ngồi trong xe vẫy vẫy với hắn.
Chiếc Rolls- Royce Phantom rời đi trong sự trầm trồ, ngưỡng
mộ cùng ghen tị của đám người, xung quanh đây toàn người có tiền, nhưng ngay cả
thượng lưu cũng phân chia đẳng cấp.
Ăn uống với Thanh Thiện hiện đã không còn cần thiết, có điều
ai không thích ăn ngon, không thích ăn món ăn lạ. Đoàn xe dừng dưới nhà hàng
Hoàng Đế, xe vừa tới nơi đã có mười mấy nhân viên chạy ra, rõ ràng nhà hàng đã
được thông báo trước, ngay cả giám đốc của nhà hàng cũng ra tận xe để đón, đó
là nam nhân trung niên, hắn vừa thấy Văn Thành liền khúm núm chào hỏi, khi
Thanh Thiện rời xe quả làm trung niên nhân bất ngờ, Văn Thành đến nhà hàng này
cũng thường xuyên, chỉ là chưa lần nào nhiều như vậy, nhưng hắn chắc chắn chưa
từng thấy thanh niên nào như vậy đi cùng bao giờ, với lại hắn liếc mắt một cái
liền nhận ra quần áo này đa phần đều hàng nội địa rẻ tiền, ngay cả một số nhãn
hiệu kha khá như conversac, levi's, armani cũng không phải, vậy là thế nào? .
Đại gia giả nghèo?, hắn nhanh chóng đoán ra, dạo này có một
số người quá giàu nên giả làm người nghèo xem thế nào, người giàu thường quái lạ,
hắn nghĩ vậy a. Nhưng xem Thanh Thiện cũng thật kệch cỡm, hắn mặc quần áo một
đường còn ngồi trên con xe Rolls- Royce Phantom, bất quá trông vẻ tự nhiên của
Thanh Thiện, trung niên nhân không dám khinh thường chút nào? Có kẻ nào dám đi
khinh thường kẻ ngồi trên xe Rolls- Royce Phantom hơn hai mươi tỷ chứ, cho dù
là con chó, con mèo thì cũng phải xem nó hơn vua nữa là.
Trung niên còn kinh ngạc hơn nữa, thanh niên trông rất bình
thường này lại sánh vai cùng Văn Thành đi vào, đằng sau đám người mới từ từ đi
vào. Phải biết hắn làm ăn mấy chục năm, mấy người này có một số hắn không biết,
nhưng có một số người hắn nhận biết, có tới sáu bẩy người đều là chủ các công
ty không nhỏ, lại còn có người chức vụ không thấp của thành phố Hà Nội.
Tên thanh niên này rốt cuộc là đại nhân vật nơi nào đến a? Bởi
trong số con cái của các đại gia Hà Nội, hắn biết không ít, làm gì có ai giống
tên này đâu, dĩ nhiên hắn không thể biết, mà cho dù kẻ có sành sỏi hơn nữa cũng
không nhận ra Thanh Thiện, bởi hắn chỉ là một thanh niên bình thường giống bao
nhiêu người, không nói đến con cái của các đại gia, con cái của quan chức trong
chính phủ, muốn nhận ra hắn, họa may chỉ có mấy quán ăn lụp xụp bên đường mà
thôi.
Thanh Thiện lần đầu tiên đi vào quán ăn sang trọng cũng là
đi với Văn Thành, lần đó một món ăn tới mấy triệu, lần này tuy không tới năm
sáu triệu nhưng các món chính đều một hai triệu. Với hắn, hắn muốn xem một trăm
năm mươi kẻ sau này là thuộc hạ của mình thế nào.
...
"Nhâm sư tỷ, tỷ dẫn muội xuống núi, sợ các vị sư phụ sẽ
nổi giận đó."
" Như sư muội, sống trên núi thật buồn chán, hết tu lại
luyện, nếu không muốn phí hoài tuổi xuân, ta khuyên muội nên ít tu luyện, thay
vào đó là đi dạo khắp nơi vui chơi, không phải như thế sẽ thoải mái biết bao
sao."
" Muội chưa có được bản lĩnh như tỷ, đợi khi nào muội đạt
tới bẩy cấp Nghịch Thiên Giả như tỷ, lúc đó sẽ nghĩ đến."
"À, cái tên đầu đất sư huynh muội, tên đó không ngờ
thiên phú còn cao hơn cả tỷ, so với tên Minh Phong chẳng kém chút nào đâu, chỉ
tại tên kia có thần khí, không thì ... mà không hiểu hắn vì sao cả ngày cứ như
điên cuồng mà luyện công vậy?"
Hai nữ nhân này, một người năm đó là đệ tử của Hoàng La,
Liên Như, lần này nàng xuống núi là do vị Linh Nhâm sư tỷ rủ rê, Linh Nhâm đã gần
bốn mươi, tuy nhiên bề ngoài chỉ như thiếu nữ hai mươi, nàng được xem thiên tài
của Phong Hổ môn, lần trước tham dự Nghịch Thiên Đại Hội, nữ nhân này chỉ đứng
sau hai người, khi đó thực lực của nàng đã đỉnh cấp sáu, Lê Minh Phong năm đó sở
dĩ đứng đầu, chính vì thần khí Tàn Thần Đao của hắn.
Kể ra cũng lạ, vị Linh Nhâm này từ xưa đến này chưa từng
thích ai trong môn phái, kể cả kẻ được xưng thiên tài trong mấy trăm năm của
Nghịch Thiên Giả là Lê Minh Phong, vậy mà cái tên Lộc Thiên vừa xuất hiện, nàng
đã thấy động lòng, có lẽ nàng thích vẻ lãnh đạm của hắn, tuy hiện thời thực lực
của Lộc Thiên xa xa không bằng nàng, nhưng chỉ cần chục năm nữa, nàng tin chắc
hắn sẽ vượt qua nàng, lần này kéo theo Liên Như chính là để kéo gần khoảng
cách, bởi nàng biết Liên Như cùng Lộc Thiên giữa hai người chỉ có tình huynh muội,
thực sự từ bé hai người do Hoàng La nuôi dưỡng, Liên Như thực sự xem Lộc Thiên
như anh ruột của mình.
" Thiên tài? Nếu anh ấy so với thiếu niên kia chỉ sợ
còn kém xa." Liên Như không tự chủ lại nghĩ đến tên vừa cứu nàng cùng Lộc
Thiên một mạng, lại vừa giết sư phụ của nàng, bất quá trong đầu nàng lại luôn cảm
giác Lộc Thiên so với thanh niên kia còn kém xa. Một nguyên nhân lần này nàng
xuống Hà Nội, đó là trong lòng nàng hi vọng thấy hắn một lần, nàng tuy hận hắn
vì sao ra tay độc ác, nhưng một mặt lại không tự chủ muốn đứng ở xa xa nhìn hắn.