Không biết qua bao lâu, Thanh Thiện bắt đầu tỉnh lại, hắn thấy
mình đang nằm trong gian phòng sạch sẽ, trắng tinh, và rất rộng, nhìn ngó một hồi,
ai ngờ xung quanh hắn toàn búp bê, tranh ảnh của các ngôi sao, hơn nữa, cái giường
hắn nằm lại màu hồng, gối, chăn, tất cả màu hồng nhạt, đây đúng là kiểu giường
của con gái.
Linh hồn hắn nhanh chóng khuếch đại, vốn đây là căn biệt thự
của gia đình Anh Thy, giờ đã đông nghịt người, ngoài hai lão giả đang đứng canh
cửa bên ngoài phòng hắn ra, tất cả hơn một trăm người đều đang luyện tập, dựa
vào khí tức, Thanh Thiện cảm giác có mấy người hắn từng biết họ, một người là
Tiến Minh, Thanh Thiện nhớ hắn từng luyện Teakwondo, sau này từng nghe Anh Thy
nói, hắn vì thua Đoàn Hải mà gia nhập Lam Sa phái để học được nội công, hiện tại
thực lực so với trước kia đã tiến xa rất nhiều, còn có người nữa, Lê Tuấn, hắn
từng giao đấu với người này, không ngờ trong hơn một trăm thân tín của Văn
Thành cũng có hắn trong đó.
Để triệu tập hơn trăm người này, tối thiểu phải mất một hai
ngày, Thanh Thiện xem ra mình hôn mê cũng khá lâu, lúc này hắn mới quan sát căn
phòng, để ý trên chiếc bàn học tập màu hồng, trên đó có ảnh ba người, Anh Thy,
Văn Thành, cùng cha mình. Giờ hắn mới biết phòng ngủ này là của người nào, ai
ngờ cô nàng chua ngoa Anh Thy lại có căn phòng nữ tính đến như vậy.
Thanh Thiện lại kiểm tra thân thể, ngoài linh hồn mạnh hơn
lúc trước nhiều, còn lại cơ bản là không có gì thay đổi, lần trước quán trú
chân khí vào thân thể mười mấy người kia, vốn hắn phải dùng linh hồn kiểm soát
lượng chân khí truyền vào, cái này cũng cực hao tổn linh hồn, khi dùng linh hồn
khống chế chân khí trong thân thể, đó là cảm giác thân thiết như giữa đầu óc với
chân tay vậy, càng hết sức cẩn trọng khống chế, hắn càng cảm thấy thứ gì đó, cuối
cùng tinh thần cùng thân thể mệt mỏi quá độ, cũng là lúc hắn đột phá. Giờ Thanh
Thiện tin tưởng, hắn có thể nắm chắc tiêu hao rất nhỏ tinh thần để trợ giúp đám
người này tiến vào Nghịch Thiên Giả.
Lúc này Thanh Thiện mới nhớ ra, còn bẩy ngày nữa sẽ có tranh
đấu, hắn không biết mình đã hôn mê bao lâu. Vừa mở cửa rời khỏi căn phòng, hai
lão giả này là một trong ba người đi theo Văn Thành, còn bốn người kia có ba đã
trở về bên Việt Đông, hai người đang theo sau Văn Thành, Thanh Thiện nhớ lão
này tên Lê Hoàng cùng Phạm Đồng, hai người này đều đạt tới Nghịch Thiên Giả cấp
hai trung kỳ.
" Cậu tỉnh rồi, thật tốt quá, thực lực là cậu cho chúng
tôi, sau này có điều gì phân phó cứ nói một tiếng, Lê Hoàng ta quyết không chối
từ."
" Phạm Đồng ta cũng vậy."
Tuy không đến nỗi quỳ xuống để cảm ơn, nhưng hai người đều
khom người xuống, ơn truyền công lực còn nặng yếu hơn cả sư phụ, đối với Thanh
Thiện chút công lực đó không là bao nhiều, còn đối với mấy người bọn họ, số
công lực đó chính là dùng cả đời cũng không tu luyện thành được.
Thanh Thiện nói vài câu "không dám" rồi ba người
đi tới phía sau căn biệt thự, lần đầu tiên Thanh Thiện mới tới phía sau ngôi biệt
thự này, nếu so với nhà Thanh Thiện lúc này thì nó còn lớn gấp mười lần, cho dù
chế tạo cả cái hồ nước nhỏ cũng đủ, hắn không khỏi cảm thán, người giàu có
khác, ngay cả ngôi nhà, sân, tất cả đều to, dù biết là không dùng hết.
" Ê Mạnh Tấn, mày xem thiếu niên kia là ai? Sao hai vị
trưởng lão Lê Hoàng và Phạm Đồng đều đi sau, hơn nữa xem ra rất cung kính khi
nói chuyện với hắn?"
" Ta xem, hắn chắc là con vị có chức nào đó mà thôi,
nhìn tướng tá hắn ẻo lả, da lại trắng như con gái, thứ con cái ăn chơi này,
đúng là chỉ có thứ nhà có tiền bồi dưỡng ra được mà thôi." thanh niên tên
Mạnh Tuấn khinh thường nói.
" Ủa, hình như ta từng thấy hắn, lần trước ta thấy hắn
đi cùng với Anh Thy tiểu thư đó, lúc đó có cả Bùi Tâm Nhiên nữa, mà gia đình
nàng bối phận không nhỏ chút nào đâu!" một tên thấy mọi người bình loạn,
cũng tham gia vào.
Ở đây cũng rất ít người biết Thanh Thiện, mà người biết thực
lực đáng sợ của hắn càng thêm ít, nghe mấy tên bên cạnh bình luận như thế,
không khỏi cười gian, thầm nghĩ " đợi đến lúc các ngươi nói câu đó trước mặt
hắn, hắn giáo huấn lại, lúc đó mới vui đây.".
Với thực lực của Văn Thành cùng mấy người hôm qua vừa tiến
vào Nghịch Thiên Giả, bọn họ càng khinh thường mấy tên đồng bọn của mình. Mấy
tên này, mỗi người đều có bối phận nhất định, có người cương vị không nhỏ, có
giám đốc công ty, có người là chủ cả khách sạn, có người lại chủ cả một bang
phái, số này tuy chỉ khoảng hai chục người, bọn họ đều là tinh anh, trung thành
với gia đình Anh Thy, còn đối với kẻ khác lại lấy ánh mắt khác để đánh giá. Bọn
họ đều có chút địa vị, đánh giá một tiểu tử mới thành niên, may mà chưa nói hắn
trai gái, chơi lắc, đập đá, phá gia chi tử,... đã là may mắn lắm rồi.
" Im mồm, các ngươi, kẻ nào nói đụng đến hắn, đừng
trách ta không nể tình huynh đệ." vị lão giả vẫn đứng sau Văn Thành, khẽ
quát nhỏ, lão cũng như Lê Hoàng cùng Phạm Đồng, xem địa vị Thanh Thiện rất cao,
chưa nói đến hắn rất mạnh, chỉ nói hắn vừa là bạn trai của Anh Thy, lại có ơn
truyền thụ công lực, nếu không phải mấy tên này đều trung thành với Văn Thành
thì lão đã đến đánh cho chúng một trận rồi.
Thanh Thiện tuy nghe rất rõ từng câu chữ, hắn vẫn làm như
không nghe thấy, bình thản đi qua đám người này, nói đến thật kỳ lạ, nếu lúc
trước nghe mấy câu trên có lẽ hắn cũng giận trong lòng, nhưng giờ hắn lại rất
bình tĩnh, lại còn khẽ cười cười, điều này có lẽ do linh hồn hắn đã tăng tiến
thêm một bậc, với cảnh giới của linh hồn, mấy thứ này không thể làm tâm tình hắn
thay đổi. Nếu hắn lúc này mà mặc vào mấy bộ đạo bào, thêm chút râu giả, có thể
trở thành mấy kẻ mà người ta hay nói là" tiên phong đạo cốt."
Nói như vậy, thực ra thay đổi này càng làm Thanh Thiện giống
người thường hơn là người có võ công, như ánh mắt, thần sắc, đều ẩn giấu vào
bên trong, cần cảnh giới không cách quá xa, thì không ai có thể nhận ra hắn là
một Nghịch Thiên Giả cả.
Vừa thấy Thanh Thiện đi tới, Văn Thành cùng hai lão giả đều
tươi cười đi lại, công lực của bọn họ là do Thanh Thiện cho, ơn cũng như sư phụ
đối với đệ tử, nếu để hắn đi tới chỗ mình, không lẽ xem địa vị cùng bối phận hắn
nhỏ hơn bọn họ?, thế giới này cường giả vi tôn, vì thế, dù tuổi tác có lớn hơn,
nhưng mấy người kia đều đi tới chào hỏi.
" Thanh Thiện, em khỏe lại rồi à."
" Uhm, em khỏe rồi, nằm nhiều quá, thân thể không luyện
tập thường xuyên sẽ yếu đi mất." Thanh Thiện đùa nói.
" Tốt, hơn một trăm huynh đệ nơi đây đều là thân tín của
anh, em nếu khỏe, có thể chỉ điểm cho bọn họ, còn có anh cùng mấy vị trưởng lão
nữa." Văn Thành liền nói, hắn không nôn nóng để Thanh Thiện gia tăng thực
lực cho thuộc hạ, Văn Thành vẫn nghĩ, lần trước truyền quá nhiều chân khí cho
mười lăm người, nên mới khiến hắn hao tổn hôn mê, hơn nữa, hai ngày nay, mười
lăm người đều nắm giữ thực lực quá mới mẻ, lại rất cường đại, vì thế tâm thần bọn
họ chưa đủ sức khống chế hoàn toàn, có lẽ cần thời gian để quen thuộc, mà chiêu
thức của bọn họ đều là võ công bình thường, tuy nói tuyệt kỹ của võ thuật,
nhưng so với Nghịch Thiên Giả chỉ là cái vỏ bề ngoài, võ thuật của Nghịch Thiên
Giả, chính là ẩn giấu trong chiêu thức là lĩnh ngộ thiên đạo.
Vì thế, bọn họ như những lực sĩ lại dùng dao thái rau thi
triển võ công, cơ bản là không thể dùng hết toàn lực.
" Chỉ điểm thì không có, nhưng em có thể sửa lại mấy
chiêu thức võ công, sao cho thích hợp nhất với từng người." Dù sao Thanh
Thiện tuy công lực cực cao, chỉ là các chiêu thức võ công học lại rất ít, ngoài
thương pháp, quyền pháp ra hắn không luyện thêm thứ khác nữa, mà mỗi người ở
đây lại có sở trường riêng, không thể bắt bọn họ tất cả luyện thương được cả,
thêm nữa, giờ hắn mới phát hiện ra, không phải ai cũng đủ căn cơ luyện thương,
thương pháp là trọng hình binh khí, độ dài, độ nặng đều cực lớn, nó thường
thích hợp với người cao lớn, ưu thế về sức mạnh. Về cao lớn, Thanh Thiện giờ đã
cao hơn mét tám, xem như gần đạt chuẩn, về sức mạnh thân thể, Cửu Chuyển Kim
Cương Thân đã đền bù về mặt này, nếu không Thanh Thiện dù luyện thương cũng khó
đến chí cực cảnh giới.
Vì thế vũ khí cũng kén chọn người luyện, một người nhỏ, lực
yếu một chút, nên luyện kiếm hơn là thương, còn người thần lực trời sinh, cơ bắp
cuồn cuộn, có thể luyện thương, chùy, .... Cho nên, vì sao chúng ta vẫn thấy nữ
nhân hay dùng kiếm là thứ vũ khí đầu tiên.
Thanh Thiện tuy võ công chỉ chuyên luyện thương và quyền,
nhưng về cảnh giới thiên đạo cũng không kém, chiêu thức chỉ là hình thức bề
ngoài, chính thức thể hiện lĩnh ngộ thiên đạo mới là chủ yếu, cho nên, với linh
hồn thiên phú cực cao như Thanh Thiện, hắn có thể sửa đổi chiêu thức mọi người,
một là phù hợp với sở trường từng người, hai là từ chiêu thức đó để hiểu được
thiên đạo, hắn nói thế cũng không khoa trương chút nào.
Mấy lão giả, Lê Hoàng, Phạm Đồng, nghe thấy Thanh Thiện nói
thế thì hai mắt đều sáng lên, chiêu thức là của sư môn, trong đó có cả các tuyệt
chiêu, nhưng họ đều biết, trước mặt một Nghịch Thiên Giả cường đại thì chiêu thức
đó không là gì cả, giờ nghe hắn có thể sửa đổi cho phù hợp với bản thân, hơn nữa
chắc chắn sẽ mạnh hơn so với chưa sửa đổi, ai không động tâm. Lần trước mấy người
bọn họ đều thấy Thanh Thiện thi triển thương pháp đơn giản mà quỷ dị, bọn họ ai
cũng muốn học, có điều, bọn họ vốn dùng đao, côn là nhiều, giờ chuyển đổi thì
có chút tiếc nuối. Nếu có thể vừa phù hợp bản thân, vừa uy lực cực mạnh, thì
còn gì bằng.
Nhưng, dù biết thực lực Thanh Thiện cực mạnh, bọn họ cũng có
người nghi ngờ điều hắn nói, một người có thể sửa đổi chiêu thức cho phù hợp bản
thân, mà chiêu thức đó lại càng thêm cường đại, cái này có thể so với bậc tông
sư võ học a? Bọn họ vốn nghĩ Thanh Thiện dù học võ sớm cỡ nào cũng chỉ mười mấy
năm, công lực có thể truyền thụ, chứ lĩnh ngộ võ học không thể mười mấy năm có
thể trở thành tông sư được.
Đáng tiếc bọn họ không biết một điều, võ học của bọn họ vốn
là Nghịch Thiên Giả truyền lưu xuống, tuy trong đó chỉ có cực ít lĩnh ngộ từ
thiên đạo, nhưng nó chỉ như cái xác mà thôi, vốn chả có gì cao siêu đối với một
Nghịch Thiên Giả cả, nếu muốn sửa đổi cho thêm cường đại, không chỉ Thanh Thiện,
mà chỉ cần một Nghịch Thiên Giả có chút thực lực, cộng thêm lĩnh ngộ thiên đạo
sâu một chút, bọn họ có thể dùng chiêu thức biểu hiện lĩnh ngộ thiên đạo, thì
uy lực chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều rồi. Huống chi Thanh Thiện về mặt lĩnh
ngộ này rất cao, còn có gì khó khăn nữa chứ?
" Hay lắm, tiểu sư phụ, cậu đã truyền cho Lê Hoàng ta
công lực, giờ lại truyền thụ cả chiêu thức, Lê Hoàng này tuy lớn hơn cậu, nhưng
sau này gặp mặt chỗ nào đều xưng hô một câu như vậy. Lê Hoàng ta một thân từ nhỏ
chỉ chuyên luyện thương, xin tiểu sư phụ sửa lỗi cho." Lê Hoàng từ phía
sau Thanh Thiện liền cười to nói, giọng điệu cũng hoàn toàn nghiêm chỉnh. Lê
Hoàng thân hình cao lớn tới mét tám lăm, thân hình to lớn, đúng là dáng chuẩn để
luyện tập thương, mà lão lại thấy Thanh Thiện thương pháp tựa đơn giản mà ẩn chứa
uy lực đáng sợ, lúc đó lão đã nguyện ý bái Thanh Thiện làm sư phụ, giờ nhân tiện,
lão nói ra ý niệm trong lòng mình.
Thanh Thiện vừa bất ngờ, nhưng chưa kịp từ chối thì Lê Hoàng
lão đã lấy ra cây thương bên cạnh bắt đầu diễn luyện, đối với thương pháp,
Thanh Thiện rất hứng thú, có lẽ đó là giấc mộng thời bé của hắn, hình ảnh một
người với cây thương trên tay, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, tuy thương pháp không
phổ biến như đao, kiếm, nhưng nó đại diện cho đại anh hùng, đại khí phách của
biết bao tướng quân nơi sa trường.
Chỉ có điều, cảnh giới Thanh Thiện đã quá cao, lúc này nhìn
thấy thương pháp của Lê Hoàng, tựa như xem một đứa trẻ đang luyện thương cũng
không quá, thương pháp quá chú trọng chiêu thức, bên trong không hề ẩn chứa
chút nào lĩnh ngộ thiên địa, nếu so với Kim Cương Quyền còn không bằng, bởi Kim
Cương Quyền, bên trong đó ẩn chứa các ý cảnh, cũng là một phần nhỏ về lĩnh ngộ
thiên đạo.
Bất quá về thương pháp căn bản thì Lê Hoàng tương đối vững.
" Lão dùng tất cả chiêu thức đi, ta không dùng công lực
bản thân, chúng ta giao đấu thử xem." Thanh Thiện thấy muốn chỉ dẫn, cách
nhanh nhất chính là tự đấu luyện, vì thế liền tìm một cây thương, sau đó hướng
Lê Hoàng nói.
" Tốt, tiểu sư phụ, hôm nay dù thế nào, Lê Hoàng cũng
quyết bái cậu là sư phụ, tiểu sư phụ tiếp chiêu."
Ai không biết thực lực Thanh Thiện, chứ mấy người bọn họ biết
thanh niên này chính là quái vật tu luyện, vì thế một thương này Lê Hoàng dồn tất
cả công lực của Nghịch Thiên Giả cấp hai vào, ngọn thương ở nơi đây đều được
đúc bằng loại thép tốt, vậy mà dưới công lực của Lê Hoàng, nó đều uốn éo tựa
mãng xà lao tới Thanh Thiện.
" Độc Long Tranh Châu."
" Chậm quá, lực đạo vừa không đủ lại quá đơn giản."
Thanh Thiện đứng đó cười nói, bên tay phải hắn cũng ngọn thương bằng thép, cũng
đâm tới, chỉ là vừa đâm tới nửa chừng, hai ngọn thương vừa tiếp xúc, một cỗ hấp
lực đã kéo một thương của Lê Hoàng trượt đi mục tiêu, mà thương của Thanh Thiện
vẫn như cũ lao tới ngực trái của đối phương, một thương quá nhanh, mà Lê Hoàng
đang đà lao tới, muốn tránh cũng đã không kịp.
" Bồng."
Ngay khi mọi người không đành lòng nhìn, thì ngọn thương của
Thanh Thiện đã quay ngay, dùng thân của đầu thương đập vào ngực lão, tuy không
dùng công lực, nhưng một đập này khiến Lê Hoàng cũng bay đi năm sáu mét mới dừng
lại.
Quá đáng sợ rồi, mấy người mới đến không biết Lê Hoàng thực
lực đã tiến lên Nghịch Thiên Giả cấp hai rồi, chứ mấy người Văn Thành sao không
rõ cường đại một thương đó, cho dù bọn họ muốn đỡ cũng chỉ tránh hoặc dùng cứng
đối cứng mà đỡ, còn Thanh Thiện, một thương kia không hề ẩn chứa trong đó chút
sức mạnh nào, vậy mà khiến Lê Hoàng hoàn toàn bại, chỉ một chiêu đã bại. Lê
Hoàng quần áo có chút bụi bẩn, nhưng lão không để ý đến, bởi người ngoài còn
chưa biết, ngay ngực trái lão đã có một lỗ thủng cỡ ngón cái, lỗ thủng này xuyên
qua hai lớp áo, mà không đụng chút nào tới da thịt, hơn nữa sau cùng còn bị
Thanh Thiện biến chiêu đâm thanh đập, đập bay đi, cảnh giới này là thế nào?
Thêm nữa Thanh Thiện còn chưa dùng tới chân khí.
" Sư phụ, xin nhận của đệ tử Lê Hoàng ba lạy." Lê
Hoàng mặc kệ tất cả mọi người nghĩ gì, lão liền đứng tại đó quỳ xuống, hướng
Thanh Thiện nhanh dập đầu ba cái, có lẽ lão sợ nếu đến gần, với thực lực của
Thanh Thiện, lão muốn quỳ cũng không có cơ hội, nên quỳ ba cái vừa dứt khoát vừa
nhanh, tựa như sợ người ta tranh mất sư phụ vậy.
Thanh Thiện vừa tùy tâm sử dụng cảnh giới thứ hai của Vô Cực
Thủ, ra tay quả nhiên thu phát tùy tâm hơn lúc xưa nhiều, tâm thần còn chưa kịp
vui mừng thì ở đằng xa, Lê Hoàng đã bái sư mất, chưa kịp hoàn hồn thì mọi chuyện
đã xong.
Bái sư xong, Lê Hoàng tươi cười chạy lại, tựa như đắc ý rất
nhiều, lão thi triển toàn bộ thương pháp " Tiểu sư phụ thương pháp của đệ
tử đã thi triển, mong tiểu sư phụ sửa dùm."
Thanh Thiện nhìn lão lại liên tưởng tới nhân vật Chu Bá
Thông của bên Trung Quốc, khẽ lắc đầu nói " Lão dù sao cũng hơn ta rất nhiều
tuổi, chiêu thức có thể sửa một chút, còn chức sư phụ này ta thật không dám nhận."
" Tiểu sư phụ à, đồ đệ này người không nhất định phải
nhận, nhưng sư phụ thì Lê Hoàng nhất quyết nhận." Lê Hoàng cũng lăn lộn
trong chốn giang hồ mấy chục năm, giờ lại không chút tôn nghiêm của trưởng lão,
mà tựa giống như giọng nói của lưu manh vậy, tuy nhiên mấy người xung quanh
không ai dám cười, bởi một thương đó, lại còn ơn truyền thụ công lực nữa, có thứ
nào không xứng đáng.
Thanh Thiện đành mặc lão, đối với vũ khí khác còn chút khó
chứ, thương pháp, với Thanh Thiện quen thuộc như tay với chân, mặc dù là tuyệt
chiêu của môn phái nhưng Thanh Thiện nhanh chóng dựa vào thiên phú cùng lĩnh ngộ
của mình để thi triển lại bộ thương pháp đó.
Bộ thương pháp của Lê Hoàng là Thất Sát Liên Hoàn Thương, giờ
Thanh Thiện tuy vẫn lấy thương pháp đó làm chủ, còn lại chỉ sửa đổi lúc xuất
thương, lúc đâm, đập của thương, thêm nữa theo Thanh Thiện thấy, thương pháp
này tựa như độc xà tấn công, vì thế mỗi chiêu thức đều men theo ý cảnh đó, đáng
tiếc ý cảnh quá nhỏ bé, dù muốn uy lực lớn hơn nữa cũng không được, có thể người
sáng tạo ra thương pháp này do quan sát mãng xà đang săn mồi.
Thanh Thiện thi triển lại thương pháp thêm lần nữa, sau đó vẫn
lắc đầu, hướng Lê Hoàng nói " Ý cảnh thương pháp này rất thiển cận, dù có
hoàn toàn lĩnh ngộ thì uy lực cũng không đột phá quá lớn, ta xem lão hay là tu
luyện Hỗn Độn Thất Huyền Thương đi, bộ thương pháp này tuy chưa phải cao siêu
gì, nhưng uy lực so với Thất Sát Liên Hoàn Thương thì gấp cả nghìn lần."
Lê Hoàng cùng mọi người như chưa nghe hắn nói, bởi hơn một
trăm người nơi đây đang còn bàng hoàng khi hắn một mực thi triển lại Thất Sát
Liên Hoàn Thương, dù chỉ mới nhìn đối phương thi triển có một lần.