Từ trong hôn mê tỉnh lại, cảm nhận đầu tiên là mình bị trói
lại trên ghế sau nhìn thấy con dao đang đưa qua lại, lưỡng lự giữa cổ hắn với hạ
thân làm hắn sợ đến mức thần hồn xuất khiếu.
Chỉ thấy Mạc Kỳ Huyên đang đung đưa chủy thủ tỏa ra hàn
quang lạnh trước mặt hắn, nhìn thấy Tử Nhược vừa tỉnh lại mặt trắng bệnh nhìn
mình, nàng đạo:
“Thế nào? Tỉnh lại rồi hả? Bây giờ muốn một nhát mất trên
hay mất dưới”
Nhìn Kỳ Huyên vẻ mặt âm trâm như chuẩn bị tra tuấn kẻ thù nào
có tý dịu dàng nào như lúc trước khiến hắn lạnh. Nhưng trong lòng hắn cũng thầm
thở phào một hơi, nếu Kỳ Huyên muốn giết hắn hay chặt tiểu huynh đệ của hắn thì
cũng không đợi đến bây giờ. Mặc dù trong lòng an tâm một chút, nhưng ngoài mặt
vẫn ra vẻ đáng thương cầu xin, mã thí tông bốc nói:
“Huyên tỷ! hiểu lầm a! ta không cố ý mà! Ta chỉ định hù tỷ một
chút thôi cũng bị tỷ phát hiện mà! Hiểu lầm a! Hiểu lầm to lớn a…….. Tỷ tha ta
đi! Huyên tỷ tốt nhất thế giới là ánh đời ta! Ta xin hứa đảm bảo với tỷ là lần
sau sẽ không thế nữa! Ta thề! Ta xin hứa…………..”
“Dừng…. Dừng! Ngươi nói còn lần sau nữa sao…..?” – Vừa nói Kỳ
Huyên vừa híp mắt lại, chủy thủ dần dần chĩa xuống chỗ tiểu huynh đệ của hắn
“A,không …. Không! Lần sau nào thế? Lần sau nào vậy nhỉ!” –
Toát hết mồ hôi hột, Tử Nhược vội vàng cướp lời mà nói.
“Được rồi! Im miệng cho ta! Thành thật chả lời câu này”
“Lúc nãy có nhìn thấy hết không?”
Nói xong câu này trên mặt nàng rặng mây hồng cũng lan tới
mang tai. Nghe câu này, Tử Nhược thầm nhủ cuối cùng cũng đến rồi! Sinh tử là
đây a!
Lập tức giả bộ nghệt mặt nhìn Kỳ Huyên, thấy mặt nàng ửng đỏ
đến như vậy còn giả bộ nghiêm túc, hắn không khỏi nghĩ đến tràng cảnh làm người
ta thú huyết sôi trào. U Minh lâm đen a! Vừa đen vừa rậm a! Càng nghĩ mà mặt ta
càng đỏ mặt rồi chết cha, thiện tai! thiện tai!
Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ có đánh chết hắn cũng không dám hé mồm
nói nửa câu trong lòng bây giờ. Nói bây giờ là cảm thấy sống đã đủ, muốn đưa mệnh
a!
Chớp chớp mắt nói:
“Nhìn thấy hết gì hả? Lúc đó ta ngất luôn mà! Tối sầm còn
nhìn thấy gì nữa?”
Nhìn chằm chằm Tử Nhược gần nửa phút, nàng mới hộc ra một
câu:
“Không…… không có gì hết!”
Nhìn nàng xoay người bỏ đi, hắn lén quay đầu sang trái thở một
hơi thì “Véo”. Một tia sáng lạnh lẽo bắn ra hàn quang dầy đặc chuẩn xác cắm
ngay vào mặt ghế giữa hai đùi.
Trong lúc, Tử Nhược trợn mắt nhìn lưỡi chủy thủ cắm vào mặt
ghế chỉ cách bảo bối hắn một cm cũng không để ý vai nàng hơi run run lên một tý
vì cố nén cười bỏ lại một câu:
“Hừ! Tạm tha cho ngươi một hồi, ngày sau tính sổ! Nhưng tội
chết miễn tội sống không thể tha a! Đêm nay ngủ trên ghế đi”.
Đêm đấy hắn mất ngủ nha, ai ngủ được khi bị trói với cái chủy
thủy sáng loáng cắm trước tiểu kêkê một cm như vậy chứ! Đông chí Tử Nhược thật
thê thảm a! Aizz!