Vạn Nẻo Hồng Trần
Trên một
con phố sầm uất ở phía đông của thành Nam Giang, một nhóm ba người già có, trẻ
có, đang thong thả bước đi. Một lão già râu tóc điểm bạc trên môi luôn nở nụ cười
hiền hòa. Một trung niên trạc tuổi tứ tuần, khuôn mặt hiền hậu đang vừa đi vừa
cùng lão già nói chuyện. Một thiếu niên tuổi chừng mười hai mười ba tuổi, mi
thanh mục tú, quần áo gọn gàng, ngoan ngoãn đi bên cạnh hai người. Ba người này
không ai khác chính là Trần Vũ, Dương Vĩ và Tiểu Cẩu. Chỉ có điều hôm nay nhìn
Tiểu Cẩu như hoàn toàn lột xác, bộ dáng ăn mày đã biến mất tự lúc nào.
Bấy giờ là
đầu giờ Thìn, mặt trời chiếu rọi sưởi ấm nhân gian. Hai bên đường, hàng quán đã
tấp nập người qua kẻ lại. Các cửa hiệu lớn đã mở cửa từ sáng sớm, một ngày rộn
rã lại bắt đầu. Mùi thức ăn thơm nức tỏa ra từ những cửa tiệm hai bên đường.
Mùi rượu vừa bật nắp khẽ vờn theo làn gió.
“Chúng ta đến
Phượng Hoàng Lâu.” Trần Vũ khẽ nói.
Ba người
nhanh chóng dạo bước tới một căn lầu hai tầng bằng gỗ ở phía trước một đoạn đường.
Từ xa nhìn lại Phượng Hoàng Lâu rất dễ dàng nhận biết, bởi trên các mái vòm uốn
cong của căn lầu là một loạt điêu khắc hình phượng hoàng sống động. Những người
có chút hiểu biết ở thành Nam Giang đều biết rõ đứng phía sau của Phượng Hoàng
Lâu chính là người của triều đình. Tuy nhiên người đó là ai thì họ không biết
được.
Bước vào Phượng
Hoàng Lâu, đập vào mắt mỗi người là sự nhạc nhiên về sự bày trí của căn lầu
này. Không có điêu khắc tinh xảo, không có sơn son thiếp vàng mà là một hương vị
rất tự nhiên. Những chiếc bàn đều được tạo thành từ những gốc cây lớn, cắt gọn
gàng nhẵn bóng. Một lớp sơn màu óng ánh như mật ong được dát lên mặt bàn càng
làm cho mỗi chiếc bàn thêm phần đặc biệt. Những chiếc ghế hình trụ được xếp
ngay ngắn xunh quanh bàn, mỗi bàn có sáu chiếc ghế như thế vây quanh. Nhìn toàn
bộ gian tiền sảnh thì thấy hơn mười bộ bàn ghế như vậy.
Trần Vũ
cùng Dương Vĩ bước vào Phượng Hoàng Lầu liền có người ra đón.
“Mời ba vị.”
Một tiểu nhị quần áo gọn gàng niềm nở nói.
“Một bàn lầu
hai.” Trần Vũ mỉm cười nói.
Tiểu nhị
nghe thế lập tức làm ra thủ thế dẫn đường, Trần Vũ gật đầu bước theo tiểu nhị
lên lầu hai.
Bước lên lầu
hai thì không gian khác một chút so với lầu một. Bởi lầu hai nhìn không khác
các tửu lầu bình thường bao nhiêu, chỉ là đồ đạc có vẻ quý giá hơn chút. Mấy chục
bộ bàn ghế sắp đặt thẳng hàng theo hai dãy cửa sổ. Có vẻ lầu hai được sắp xếp để
khách vừa ăn uống vừa ngắm cảnh phố phường.
Nhóm người
Trần Vũ được sắp xếp ở một chiếc bàn khá rộng ở cuối dãy, bên cạnh bàn là khung
cửa sổ sắp đặt vài chậu hoa cảnh tinh tế. Nhìn qua khung cửa rộng có thể thấy
khung cảnh tấp nập phía dưới lòng đường.
“Mau ngồi
xuống nào.” Trần Vũ mỉm cười hướng Tiểu Cẩu nói.
Ba người
mau chóng yên vị, lúc này Trần Vũ nói: “Nếu ngươi không ngại thì từ nay hãy gọi
ta là Trần thúc.”
“Dạ, Trần
thúc.” Tiểu Cẩu ngoan ngoãn trả lời.
Trong đầu
Tiểu Cẩu lúc này cũng đang một mảnh lộn xộn bởi sau khi hôn mê mấy ngày nó nhận
ra trong đầu mình đã biết rất nhiều thứ mới mẻ. Tỷ như nó biết rõ những năm trước
đã cùng gia gia đi khắp lục quốc. Tỷ như nó cùng gia gia đã gặp nhiều người rất
quái dị. Tỷ như nó biết mình từng cùng gia gia sống trong một phủ đệ xa hoa như
vương hầu quý tộc. Tỷ như… nhiều nhiều thứ…đến nỗi nó cũng chưa biết thích ứng
thế nào. Mọi thứ như dòng suối thượng nguồn bị ai đó chặn lại sau khi gặp trận
mưa rào dòng nước phá tan mọi thứ cuồn cuộn chảy về xuôi.
“Tiểu quỷ,
từ nay ngươi cứ gọi ta là Dương lão.” Dương Vĩ cũng cười lên tiếng.
“Dạ, Dương
lão.” Tiểu Cẩu đáp tuy nhiên vẻ mặt có vẻ không tập trung lắm.
“Ngươi cảm
thấy không khỏe sao?” Trần Vũ quân tâm hỏi.
“Không phải,
chỉ là lúc thức dậy con nhớ ra rất nhiều chuyện trong đầu.” Tiểu Cẩu thành thật
đáp.
“Ồ…” Trần
Vũ khẽ ngạc nhiên. Từ hôm xảy ra biến cố tại núi Trấn Nam đã được bốn hôm. Hắn
vẫn chưa quên biểu hiện của Tiểu Cẩu ngày hôm đó. Tuy nhiên Tiểu Cẩu hôn mê mấy
ngày mới tỉnh hắn cũng không vội vàng tra hỏi.
“Ngươi nhớ
được những thứ gì?” Dương Vĩ tò mò hỏi.
“Con nhớ mấy
năm qua đã cùng gia gia vân du lục quốc.” Tiểu Cẩu đáp.
“Hả…” Trần
Vũ cùng Dương Vĩ ngạc nhiên nhìn Tiểu Cẩu.
“Đi khắp lục
quốc là khái niệm thế nào? Từ kinh thành Vân Đô của Vân quốc người ngựa muốn đến
được kinh thành của Sở quốc cũng ngót nghét gần một năm. Từ kinh thành Sở quốc
đi đến các quốc gia khác như Việt quốc, Nguyệt quốc, Long quốc, Yến quốc cũng
phải mất từng ấy thời gian. Nếu muốn gọi là đi khắp lục quốc thì phải trên dưới
mười năm hành trình. Đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi mà có thể vân du lục quốc?”
Trong đầu Trần Vũ cùng Dương Vĩ đều chung một ý nghĩ như vậy.
“Gia gia
ngươi mang ngươi đi sao?” Trần Vũ hỏi.
“Dạ, gần
năm năm trước con gặp được gia gia, từ đó luôn theo cạnh gia gia.” Tiểu Cẩu
đáp.
“Gia gia
ngươi giờ ở đâu?” Dương Vĩ hỏi.
“Người chết
rồi.” Tiểu Cẩu khuôn mặt thoáng buồn. Sau đó kể lại chuyện gặp gỡ của mình cùng
gia gia.
“Ai, số
ngươi cũng thật khổ.” Trần Vũ nghe Tiểu Cẩu kể chuyện xưa thì khẽ thốt.
“Ngươi thật
sự đã đi qua lục quốc?” Dương Vĩ vẫn không tin được nên hỏi.
“Dạ, con đã
đến Vân Đô của Vân quốc, Triều Nguyên của Sở quốc, Thiên Thành của Long quốc,
Bách Dạ của Nguyệt quốc, Hàm Long của Việt quốc, Phong Thành của Yến quốc.” Tiểu
Cẩu kể một loạt địa danh khiến Dương Vĩ cùng Trần Vũ không muốn tin cũng không
được.
Tất cả những
địa danh trên đều là kinh đô hoặc là những thành lớn của lục quốc, không phải
ai sinh ra ở Vân quốc cũng biết. Nhất là Thiên Thành và Phong Thành là nơi mà
chỉ các võ giả trong các gia tộc lớn mới hay nhắc đến.
Nhớ lại những
chuyện bí ẩn xunh quanh đứa nhỏ này Trần Vũ cùng Dương Vĩ đều đưa ra cho mình một
câu trả lời: “Phù Vân Tiên Lộ”
Trong lúc mọi
người nói chuyện thức ăn đã được mang lên. Chỉ thấy tiểu nhị mang đến một đĩa
bánh tròn màu trắng số lượng hơn mười chiếc, phía trên rắc đều những hạt nhỏ li
ti màu đỏ trông rất ngon miệng. Sau đó tiểu nhị xếp xung quanh đĩa bánh ba chiếc
chén nhỏ, mỗi chén là một loại hương liệu khác nhau chia làm mật ong đỏ, quế đỏ
và một chén bánh mứt.
“Đây là điểm
tâm Hồng Quế của Nam Giang.” Trần Vũ cười giới thiệu với Tiểu Cẩu.
“Con biết.”
Tiểu Cẩu nhìn món bánh khẽ đáp.
“Ồ…” Trần
Vũ lại thoáng nhạc nhiên.
“Ngươi nói
ta xem” Dương Vĩ hứng thú nhìn Tiểu Cẩu nói.
“Hồng Quế vốn
làm từ bột xay nhuyễn từ lõi cây Bạch Mộc, một loại cây chỉ có ở xunh quanh
thành Nam Giang. Bánh nặn hình tròn, dẻo thơm nhưng không dính răng. Phía trên
rắc đều bột táo đỏ sấy khô, khi ăn thường chấm cùng mật ong đỏ hoặc nước táo quế.
Màu sắc cùng hương vị vốn là cực phẩm của Nam Giang.” Tiểu Cẩu như một người
sành ăn đáp. Lúc này nó cũng giật mình với kiến thức của mình, chả hiểu vì sao
trong đầu nó cứ tuôn ra nhiều thông tin quái gở như thế.
Nghe Tiểu Cẩu
nói Trần Vũ cùng Dương Vĩ nhạc nhiên không thôi.
Tiểu nhị vừa
sắp xếp xong bàn ăn nghe Tiểu Cẩu nói thế thì cười nói: “Thiếu gia kiến thức thật
phi phàm, ngay cả cách làm bánh Hồng Quế cũng có thể nói rõ ràng.”
Trần Vũ
cùng Dương Vĩ nghe tiểu nhị nói thế thì nhìn nhau cười. Mấy ngày trước tiểu quỷ
này rõ ràng còn là ăn mày thế mà lúc này cứ như thiếu gia, công tử nhà giàu
sang nào đó.
“Lộc…cộc.”
âm thanh như thể tiếng gậy gõ nhịp nhàng vào sàn nhà vang lên. Chỉ thấy ở phía
cầu thang một lão già mặc áo màu nâu, râu tóc đã bạc trắng, dáng vẻ tiên phong
đạo cốt chống một chiếc gậy bằng gỗ đang bước lên lầu hai. Đi theo sau là một người
trạc tuổi ngũ tuần khuôn mặt hồng hào béo tốt. Nếu là khách quen của Phượng
Hoàng Lâu sẽ ngay lập tức nhận biết vị trung niên béo tốt này là Vương Trác ông
chủ của Phượng Hoàng Lâu.
“Vân tiền bối,
chúng ta ngồi bên này.” Vừa đặt chân lên lầu hai Vương Trác đã thủ thế mời lão
già kia tới một bàn trà bày biện tinh xảo ở dãy cửa sổ đối diện với bàn trà của
nhóm Trần Vũ.
Trần Vũ
nhìn thấy lão già râu tóc bạc trắng kia thì ánh mắt chợt lóe, dường như hắn nhận
biết lão già này.
“Dương thúc
người có nhận ra không?” Trần Vũ khẽ hỏi.
“Ài, không
phải là trùng hợp như thế chứ. Chuyến đi Nam Giang lần này đúng là có quý nhân
phù trợ.” Dương Vĩ đáp.
Trần Vũ
cùng Dương Vĩ nhanh chóng đứng dậy mang Tiểu Cẩu đi sang phía bàn đối diện. Vương
Trác nhìn ba người đang bước tới thì chưa hiểu vì sao nhưng lão già được gọi là
Vân tiên sinh kia thì mỉm cười ra chiều đã biết.
“Vương tiểu
tử, đi lo chuyện của ngươi đi.” Vân lão tùy tiện nói. Điều ngạc nhiên là tuy
lão gọi Vương Trác là tiểu tử nhưng Vương Trác không lộ chút khó chịu nào mà
còn lễ phép nhanh chóng lui xuống lầu hai. Lúc đi qua mấy người Trần Vũ còn mỉm
cười khẽ gật đầu.
Trần Vũ vừa
định chắp tay, cúi đầu ra mắt thì lão già đã cười nói: “Được rồi, được rồi,
không cần đa lễ, mau ngồi xuống cả đi.”
Ba người
đành phải nhanh chóng ngồi vào bàn.
“Ngươi hẳn
là con của Trần Cảnh.” Vân lão nhìn Trần Vũ nói.
“Vãn bối Trần
Vũ. Ra mắt Vân tiền bối” Trần Vũ đáp.
“Ngươi là
người đi theo tiểu tử Trần Cảnh năm xưa?” Vân lão nhìn Dương Vĩ hỏi.
“Vãn bối
Dương Vĩ. Ra mắt Vân tiền bối.” Dương Vĩ vội đáp.
“Tiểu tử
này là…” Vân lão nhìn sang Tiểu Cẩu
“Vãn bối Nhạc
Vân. Ra mắt Vân tiền bối” Tiểu Cẩu lễ phép đáp.
Trần Vũ
cùng Dương Vĩ nghe Tiểu Cẩu nói thế thì ánh mắt nhạc nhiên nhìn Tiểu Cẩu. Bởi không
biết từ lúc nào đứa nhỏ này đã đổi tên họ khác.
“Làm sao vậy?”
Vân lão nhìn biểu hiện của Trần Vũ cùng Dương Vĩ khẽ hỏi.
“Khiến tiền
bối chê cười, đến hôm nay vãn bối mới biết tên thật của tiểu tử này.” Trần Vũ
có chút xấu hổ đáp. Sau đó kể qua loa vài câu về chuyện gặp gỡ của nhóm người
Trần gia tiêu cục với nhóm Tam Đại Nhất Tiểu.
“Ồ, xem ra
các ngươi gặp nhau cũng là duyên phận.” Vân lão nghe xong câu chuyện thì gật gù
nhận xét.
“Hôm nay ta
cùng một tiểu nha đầu về thăm Vân Đô. Hai chúng ta vừa đến thành Nam Giang lúc
sáng.” Không để Trần Vũ hỏi han, Vân lão đã lên tiếng nói chuyện.
“Ai, các
ngươi cũng đừng hỏi nha đầu kia ở đâu. Vào đến cửa thành nó đã trốn ta chạy đi
chơi rồi.” Vân lão cười cười nói như thể việc đó chả liên quan gì đến mình.
“Ngươi muốn
hỏi tình hình của cha ngươi?” Vân lão lại lên tiếng hướng Trần Vũ hỏi.
Trần Vũ lúc
này trong tâm vừa buồn cười vừa có chút bực bội. Vị tiền bối này hình như cứ đợi
đến lúc hắn chuẩn bị cho lời ra khỏi miệng thì đã trả lời câu hỏi mà hắn sắp
đưa ra rồi.
“Ha hả, cha
ngươi vẫn tốt lắm, ngươi yên tâm.” Vân lão cười nói.
“Cái này gọi
là đọc tâm thuật.” Vân lão vuốt vuốt chòm râu nói.
“Thì ra thế”
Trần Vũ lúc này mới vỡ lẽ, trong lòng khẽ than một câu.
Đúng lúc
này thì ở cách xa vài trượng, nổi lên tiếng rì rầm nói chuyện khá to khiến nhóm
người Trần Vũ phân tâm, dời mắt sang nhóm bàn bên cạnh.
Chỉ nghe một
giọng trung niên ồm ồm nói: “Các ngươi không nghe tin Sở quốc mấy trận chiến gần
đây đều thắng trận sao?”
“Làm sao có
chuyện ấy được, chẳng phải triều đình thông báo sắp kết thúc chiến tranh với Sở
quốc sao?” Một thanh niên chừng hai bảy hai tám tuổi khuôn mặt nho nhã hỏi lại.
“Vị huynh đệ
này chắc không biết, người dân ở biên giới đồn rằng quân Sở quốc có tiên nhân
trợ giúp nên mới thắng được Vân quốc chúng ta.” Vị trung niên kia đáp.
“Lại có
chuyện này sao? Ta nghe nói lục quốc có minh ước tiên nhân không được phép tham
dự vào chuyện phàm trần?” Một người đứng tuổi có vẻ hiểu biết nói.
“Ài, là ta
nghe những người buôn bán từ biên giới trở về nói như vậy. Nhưng các ngươi thử
nghĩ xem nếu không có tiên nhân trợ giúp thì làm sao quân Sở quốc đột nhiên lại
có thể dành thắng lợi liên tiếp như thế được. Phải biết rằng mươi hôm trước triều
đình vừa thông cáo sắp kết thúc chiến tranh cùng Sở quốc.” Vị trung niên kia
phân tích.
Tiếng bàn
luận lại nổi lên.
“Ta nghe
nói nửa tháng trước có tiên nhân xuất hiện dưới đỉnh Phù Vân.” Một người khác
nói.
“Ồ…tin tức
của ngươi có chính xác không?” Mọi người lại nhao nhao bàn tán.
Vân lão
cùng ba người Trần Vũ lắng nghe câu chuyện, mỗi người biểu hiện một thần thái
khác nhau.
“Đỉnh Phù
Vân là ở đâu vậy Trần thúc?” Nhạc Vân bỗng cất tiếng hỏi.
“Ngươi
không biết đỉnh Phù Vân?” Trần Vũ ngạc nhiên. Từ biểu hiện bí ẩn của Nhạc Vân hắn
cứ nghĩ rằng đứa nhỏ này phải là người biết rõ về Phù Vân Tiên Lộ.
Nhạc Vân lắc
đầu, trong trí nhớ của nó không có tin tức gì liên quan đến đỉnh Phù Vân cả.
“Đỉnh Phù
Vân vốn là ngọn núi cao nhất của dãy Phù Vân, từ xưa vốn đã nổi tiếng với cái
tên Phù Vân Tiên Lộ.” Vân lão giọng trầm ấm giảng giải.
“Phù Vân
Tiên Lộ.” Nhạc Vân lẩm bẩm.
“Phù Vân
Tiên Lộ, cái tên này người dân lục quốc ai có chút lịch duyệt đều biết đến. Từ
thưở xưa không biết bao nhiêu người đã tìm đến núi Phù Vân để cầu tiên duyên.
Người ta vẫn nói rằng, lên đỉnh Phù Vân có vạn nẻo đường, tuy nhiên không phải
ai cũng có may mắn cầu được tiên duyên. Khởi tử hồi sinh, phản lão hoàn đồng,
ngàn năm duyên thọ, rất nhiều giai thoại đã được ghi lại từ xưa về đỉnh núi này.”
Vân lão vừa vuốt chòm râu vừa nói. Giọng nói trầm ấm của lão tuy không lớn
nhưng mà mỗi người trên lầu hai đều có thể nghe thấy, như thể lão đang ngồi đối
diện nói chuyện với mình vậy.
Không khí lầu
hai lúc này có chút tĩnh lặng trở lại.
“Vạn nẻo đường
trần
Tiên luyến
Phù Vân”
Thanh niên
nho nhã lúc nãy khe khẽ ngân nga, khuôn mặt lại có chút tiếc nuối. Mấy người
khác nghe thanh niên nọ ngân nga thế cũng khẽ nhấp ngụm trà gật gù.
Trần Vũ
cùng Dương Vĩ nghe Vân lão nói thế thì mỉm cười. Trong lòng hai người biết rõ
cái gì là vạn nẻo đường trần cầu tiên duyên. Cái gì là khởi tử hoàn sinh, khởi
lão hoàn đồng, ngàn năm duyên thọ. Tất cả chỉ là do người phàm dệt nên mà thôi.
Chân chính võ giả trên lục quốc đều biết Phù Vân Tiên Lộ chính là con đường để
bước vào tu đạo.
“Đinh…đinh..đang…đang..”
Bỗng tiếng chuông kêu lên bên cạnh làm bọn người Trần Vũ khẽ giật mình. Thì ra
trên bàn, trước mặt Vân lão từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc chuông nhỏ. Có lẽ
do mải nói chuyện nên mọi người không để ý.
Vừa nghe thấy
tiếng chuông, Vân lão đã lắc lắc đầu cười nói: “Nha đầu này lại gây chuyện ở
đâu rồi. Ta lại phải đi thu dọn thôi.”
Nói rồi Vân
lão đứng dậy, chống chiếc gậy gỗ rồi hướng Trần Vũ nói: “Không cần tiễn, sau
này còn gặp lại các ngươi ở Vân Đô.”
Nói rồi Vân
lão nhanh chóng bước xuống lầu. Lúc lão bước đi nhóm người Trần Vũ cảm giác mắt
mình như hoa lên vậy, chỉ thấy khoảng cách từ bàn trà tới cầu thang phải đến gần
mười trượng vậy mà hình như Vân lão chỉ dùng vài bước chân để đi đến. Lúc mọi
người bừng tỉnh thì bóng dáng Vân lão đã mất hút phía cầu thang tự lúc nào.