Vạn Nẻo Hồng Trần
“Tiểu quỷ,
cái này xem như món quà gặp mặt của ta vậy.” Khuôn mặt Trần Vũ hiện lên nét hiền
hòa nhìn Tiểu Cẩu như một lão già đang nhìn đứa cháu của chính mình.
Đặt Tiểu Cẩu
về lại vị trí cũ, Trần Vũ triệt tiêu không gian mê huyễn, mọi người lại nhìn thấy
quang cảnh xung quanh.
“Tiền bối,
tại sao người không bắt giữ bọn người kia.” Dương Vĩ cất tiếng hỏi. Lúc này hắn
dù là người ngu cũng biết người trước mặt không phải là chân chính Trần Vũ mà
là long hình kia.
Trần Vũ
không đáp mà ánh mắt dừng trên người Dương Vĩ rồi khẽ nói: “Ngũ giai võ giả, với
tư chất của ngươi lại có thể đi đến cuối con đường võ giả cũng thật đáng khen.”
Dương Vĩ
nghe thế thì giật mình, bởi gần sáu chục năm về trước sư phụ của hắn lúc thu hắn
làm đồ đệ cũng đã từng nói một câu tương tự: “Vĩ nhi, tư chất của con không được
như người thường, sau này có thể đạt đến đỉnh cao võ giả cũng phải trải qua vô
vàn khó khăn gian khổ.”
“Gặp được
ta cũng là duyên phận của các ngươi. Chút căn cơ này xem như ta tặng các ngươi
một con đường hướng về tiên lộ. Sau này thì phải xem vào tạo hóa của các
ngươi.” Trần Vũ cất giọng già nua trầm trầm nói.
Sau đó chỉ
thấy một loạt tia sáng tử sắc nhỏ li ti như sợi chỉ bay ra từ mi tâm của Trần
Vũ, sát na sau đó mỗi một tia tử sắc đều hướng về mi tâm của mỗi người trong Trần
gia tiêu cục, ngay cả “Tam Đại” cũng có phần trong đó.
Giây phút tử
quang nhập thể, mọi người dường như cảm thấy bản thân có chút gì đó thay đổi đặc
biệt nhưng không ai biết sự thay đổi đó là gì. Mọi người chỉ cảm thấy tinh thần
khoan khoái, giống như sau một giấc ngủ sâu, lúc tỉnh dậy cả thân thể tràn đầy
sinh lực. Mấy chục bảo tiêu trúng tên, vết thương cũng đã hết đau nhức mà mũi
tên cắm vào thân thể cũng tan biến tự lúc nào.
“Tạ ơn tiền
bối.” Gần trăm người chắp tay đồng thanh hướng Trần Vũ nói.
“Các ngươi
cũng không cần lo lắng, đám người kia cũng giống như các ngươi dù muốn kể ra mọi
chuyện cũng không có cách nào làm được.” Trần Vũ nhìn Dương Vĩ mỉm cười nói.
“Được rồi,
…cũng đến lúc ta phải rời đi.” Trần Vũ đôi tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn
lên bầu trời cao khẽ lẩm bẩm.
Tử quang
trên người Trần Vũ bắt đầu lưu động, sau đó từng tia sáng lốm đốm như đom đóm
trong đêm bắt đầu từ đỉnh đầu của Trần Vũ bay lên. Hàng ngàn đốm sáng hội tụ
thành một viên châu trong suốt, tử sắc quang mang ẩn hiện xoay tròn trên đỉnh đầu
Trần Vũ.
Lúc này
chân chính Trần Vũ mới bắt đầu cảm nhận lại được thân thể mình, các giác quan
cũng bắt đầu có thể khống chế.
“Tiểu tử,
ân toán tình thù của nhân gian ta không muốn quản. Ngươi hãy tự mình lo liệu
đi.” Giọng nói già nua vang lên trong đầu Trần Vũ.
“Tạ ơn tiền
bối cứu giúp, ân tình này Trần Vũ cùng Trần gia muôn kiếp không quên.” Trần Vũ
trong tâm nói.
“Duyên đến,
duyên đi không cần phải giữ ở trong lòng làm gì. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, những
thứ của mình trước sau cũng thuộc về mình. Những thứ không thuộc về mình thì đừng
quá cưỡng cầu.” Giọng nói già nua vang lên trong đầu Trần Vũ vài lần rồi biến mất.
Một dải ánh
sáng màu tử sắc lấy tốc độ mắt thường không nhận thấy được như xé nát hư không
nhanh chóng biến mất ở phía cuối chân trời.
“Bịch”
Không biết tự lúc nào Long Ấn đã rơi trên mặt đất. Trần Vũ cúi người nhặt lên
Long Ấn. Chỉ thấy Long Ấn vẫn là màu tử sắc, hình rồng điêu khắc vẫn tinh xảo
như xưa. Có điều Long Ấn lúc này cho hắn cảm giác chỉ là một khối ngọc bình thường,
cái thần vận ngạo khiếu cửu thiên kia đã hoàn toàn biến mất.
Cất Long Ấn
vào trong tay áo rộng, Trần Vũ ngẩng đầu nhìn đoàn người của Trần gia tiêu cục
sau đó mỉm cười nói lớn: “Là ta.” Giọng nói lúc này đã trở lại với âm điệu vốn
có ban đầu.
“Trần Vũ,
ngươi không sao chứ?” Dương Vĩ hỏi.
“Dương
thúc, đã khiến các ngươi phải giật mình.” Trần Vũ cười đáp.
“Không sao
là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Dương Vĩ cũng cười nói.
“Các ngươi
hôm nay mọi chuyện phải giữ kín, không được nói ra với bất cứ ai.” Trần Vũ cao
giọng nói.
Đáp lại ánh
mắt của Trần Vũ là mấy trăm con mắt kì quái.
“Sao vậy,
ta nói gì sai sao?” Trần Vũ đối diện với mấy trăm ánh mắt ủy khuất như thế thì
chột dạ.
“Trần tổng
tiêu đầu, mấy người chúng ta có muốn mở miệng nói cũng không được.” Một bảo
tiêu tuổi chừng hai lăm hai sáu khuôn mặt chất phác nói.
Gần trăm bảo
tiêu cũng gật đầu như gà mỏ thóc.
“Ha hả,
ngươi yên tâm, ngay cả ta muốn kể ra chuyện này cũng không làm được. Chỉ cần
nghĩ đến chuyện này thì như có bàn tay vô hình chặn lại chúng ta rồi.” Dương Vĩ
cười nói.
Trần Vũ
nghe thế mới ngẩn người nhớ lại mọi chuyện rồi khẽ than: “Ai, tiên thuật của vị
tiền bối kia thật cao thâm.”
Bấy giờ xa
xa một đoạn trên con đường lớn, một mỹ phụ xinh đẹp đang bất động như tượng đá.
Trên mặt lấm tấm mồ hôi vì sợ hãi. Mỹ phụ này tất nhiên là Thủy Nhi.
“Mau thả ta
ra.” Thủy Nhi cất tiếng kêu gào.
Trần Vũ lúc
này ngoảnh đầu lại nhìn Thủy Nhi, ánh mắt phức tạp. Trong đầu hắn lúc này đang
nhớ tới thiếu nữ Tây Mạc vừa kiêu ngạo vừa nhu mì hai mươi mấy năm về trước.
Trần Vũ chậm
rãi bước tới, ngón tay khẽ cách không điểm ra vài chỉ. Vài luồng chân khí nhỏ
như tơ điểm nhẹ lên vài huyệt vị quan trọng trên người Thủy Nhi, lập tức Thủy
Nhi có thể hoạt động được thân thể.
“Ta phải giết
ngươi.” Vừa cử động được thân thể Thủy Nhi đã hướng Trần Vũ lao tới.
“Trần Vũ…Tổng
tiêu đầu cẩn thận…” Một loạt tiếng hô hoán từ đám người Dương Vĩ phía sau vang
lên.
Nhưng lúc
này Thủy Nhi lại thét lên một tiếng thất thanh rồi ngã quỵ xuống mặt đất. Mồ
hôi trên mặt ả chảy ướt cả vạt áo.
“Ngươi
ngoan độc, dám phế hết võ công của ta.” Thủy Nhi gằn từng tiếng một. Âm thanh
lúc này cũng không còn trong trẻo như trước mà trở nên oán hận.
“Ngươi đi
đi, nể tình ngươi là người của Vạn Xà Cốc ta sẽ không giết ngươi.” Trần Vũ nhàn
nhạt nói.
Hắn lúc này
không muốn truy cứu ai là người đứng sau việc này bởi trong lòng hắn đã xác định
một vài đầu mối quan trọng. Minh tranh ám đấu trong giới thương hội xảy ra hàng
ngày, hắn cũng không muốn Trần gia tiêu cục dính sâu vào vũng bùn đó. “Thêm một
chuyện, chi bằng bớt đi một chuyện, dẫu sao Trần gia lúc này không phải ai cũng
dễ đụng vào.” Trần Vũ tự nhủ với lòng như thế.
“Trần Vũ,
ngươi là kẻ bội bạc, phụ tình phụ nghĩa.” Thủy Nhi vừa nói, vừa cố gắng đứng dậy.
Không ai biết trong tay áo ả lúc này một mũi dao sáng lóa đang ẩn hiện.
“Đúng vậy,
Trần Vũ ta đời này đã có lỗi với một người con gái đó là Thủy Nhi chứ không phải
là ngươi.” Trần Vũ giọng âm trầm nói.
“Ngươi….”
Thủy Nhi chợt giật mình.
“Nàng ghét
nhất là cài trâm phượng.” Trần Vũ mỉm cười nhạt giọng.
“Giữa ta và
nàng chỉ có thề non hẹn biển, sông cạn đá mòn chứ không có bất cứ lời hứa nào cả.”
Trần Vũ lại tiếp tục nói.
“Mười bảy
năm về trước, từ ngày nàng rời khỏi kinh thành ta luôn cho người thường xuyên đến
Tây Mạc nắm bắt thông tin về Vạn Xà Cốc. Hơn mười năm trước nàng cùng gia phụ
đã rời khỏi Vạn Xà Cốc ngao du thiên hạ.” Trần Vũ lại ung dung nói.
“Nếu hôm
nay người đến đây thật sự là nàng ta sẽ để mạng sống của mình cho nàng tùy ý định
đoạt.” Trần Vũ giọng có chút xúc động.
“Keng…” tiếng
kim loại va vào đá vang lên. Một con dao kiểu cổ, lưỡi dao sắc bén rơi ra từ
tay áo của mỹ phụ.
“Soạt…” mỹ
phụ bỗng đưa tay lên mặt rồi bỗng kéo ra một tấm mặt nạ tinh xảo mỏng manh như
cánh ve. Ngay lập tức khuôn mặt mỹ phụ nhanh chóng biến đổi. Chỉ thấy lúc này
hiện ra trước mặt Trần Vũ là một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi. Khuôn mặt
trắng như tuyết, đôi mắt to tròn đen nhánh, môi hồng chúm chím, ngũ quan tinh xảo,
quả thật là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Nữ tử lúc
này khẽ nở một nụ cười với Trần Vũ rồi khẽ nói: “Cám ơn, ta đi.”
Trần Vũ thấy
nụ cười này thì tâm thần đại chấn. Đâu đó sâu trong kí ức tâm hồn hắn cũng từng
xuất hiện một nụ cười như vậy. Hắn bỗng lâm vào mênh mang hồi ức, dòng hình ảnh
thời gian mấy chục năm tồn tại như thể là giấc mộng này đến giấc mộng khác hiện
lên trong đầu hắn. Cuối cùng ở một không gian nào đó trong giấc mộng, hắn thấy
một đôi nam nữ ngồi kề vai nhau bên dòng suối. Nam tử mắt lim dim gục đầu vào bờ
vai nữ tử, từng sợi tóc huyền vuốt ve khuôn mặt hắn. Nữ tử nhìn chàng trai với
đôi mắt đầy nhu tình rồi khẽ nở nụ cười.
Là nụ cười
của nàng!
Trần Vũ bừng
tỉnh trở về với thực tại, nữ tử trước mặt hắn đã sắp khuất bóng phía xa con đường.
Từng làn gió thổi qua con đường vắng làm lau cỏ hai bên đường vang lên tiếng rì
rào.
“Ta tên
Bích Nhu.” Đâu đó trong làn gió cuốn bay cát bụi phía cuối con đường, giọng nói
trong trẻo tràn đầy niềm hạnh phúc vang lên khe khẽ.
Bước chân
Trần Vũ bỗng chạy vội về cuối con đường, không ai biết hắn vì sao đột nhiên
kích động như vậy. Đám người Trần gia tiêu cục ngơ ngác nhìn tổng tiêu đầu như
một người xa lạ, chưa bao giờ họ thấy tổng tiêu đầu trong tâm trạng vội vã như
thế.
Trên con đường
lớn dưới chân núi Trấn Nam, một trung niên trạc tuổi tứ tuần khuôn mặt hiền hậu
đang vội vàng đuổi theo ai đó. Giây lát sau chỉ thấy bước chân hắn chậm lại rồi
đứng yên một chỗ nhìn về con đường trống vắng phía trước khẽ lẩm bẩm: “Bích
Nhu…Bích Nhu…”
….
Vân quốc.
Thành Nam
Giang.
Trời đêm vắng
lặng.
Gió cuốn,
mây tàn.
Tinh tú chớp
mắt nhìn xuống nhân gian hoa lệ.
Trong một
biệt viện rộng rãi, một dãy phòng nhỏ đang sáng đèn, tiếng nói chuyện rì rầm
vang lên. Phía trong một căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, ba thiếu niên đang ngồi
quây quần bên bàn trà nói chuyện. Ánh mắt cả ba đang lo lắng nhìn về chiếc giường
bên cạnh. Trên chiếc giường một đứa nhỏ khoảng mười hai mười ba tuổi hai mắt nhắm
nghiền, đang đều nhịp thở.
Nhóm thiếu
niên này không ai khác chính là Tam Đại Nhất Tiểu.
“Ai, Đại ca
à, khi nào tứ đệ mới tỉnh đây. Nó hôn mê ba ngày ba đêm rồi.” Đại Hắc lo lắng hỏi.
“Đại phu đã
bảo không có gì đáng ngại mà. Chắc qua đêm nay tứ đệ sẽ tỉnh.” Đại Cẩu tuy nói
thế nhưng lòng cũng khá lo lắng.
Hôm qua
đoàn người của Trần gia tiêu cục đã an toàn tới thành Nam Giang. Hàng hóa của
chuyến vận tiêu được chuyển giao nhanh chóng. Ngay cả Long Ấn bí ẩn kia cũng được
Trần Vũ giao tận tay người đứng đầu Kim Ngân thương hội ở thành Nam Giang. Nhóm
người Tiểu Cẩu thì được Trần Vũ an bài ở một biệt viện của Trần gia tiêu cục.
Biệt viện
này nằm ở một khu buôn bán sầm uất phía đông thành Nam Giang, được xây theo kiểu
tứ hợp viện, chu vi chừng sáu trăm trượng. Bốn phía bao quanh bởi các dãy nhà
tường trắng ngói xanh trạm trổ hoa văn đẹp mắt.
Chính giữa
không gian của biệt viện là một hồ sen hình tròn khá lớn, bờ hồ được vun đắp bởi
từng phiến đá cuội trơn nhẵn, xếp gọn gàng xen kẽ vào nhau. Một ngôi đình bằng
đá với bốn mái vòm uốn cong như phượng vĩ chia làm hai tầng được dựng giữa mặt
hồ. Bốn chiếc cầu kiều bằng đá hoa cương trắng nối liền từ bờ hồ tới tận nền gạch
nhám của ngôi đình đá. Phương vị của bốn chiếc cầu kiều vừa hợp với bốn phía
đông, tây, nam, bắc của biệt viện.
Bên cạnh bờ
hồ là những hòn giả sơn rêu phong nhuộm màu năm tháng. Vườn bách hoa đủ màu sắc
rực rỡ vây xunh quanh hồ lại càng tô thêm vẻ đẹp trong không gian biệt viện.
Trước mỗi dãy nhà đều là một khoảng sân bằng gạch mỏng, nền gạch đều tăm tắp tạo
thành một hình chữ nhật góc cạnh nối liền bốn phía của biệt viện.
Lúc này từ
trong các dãy nhà nhìn ra cửa sổ bên ngoài chỉ thấy thấp thoáng xa xa, xuyên
qua vườn hoa khoe sắc là một hồ sen tỏa ngát hương thơm. Trong ngôi đình đá giữa
hồ lúc này, ánh đèn hoa đăng lấp lánh soi sáng mặt hồ. Hai người đàn ông đang
ngồi bên chiếc bàn đá hàn huyên đối ẩm.
“Dương
thúc, đã bao lâu rồi chúng ta mới đến Nam Giang?” Trần Vũ vừa cười vừa hỏi.
“Hà...có lẽ
là mười bảy năm rồi.” Dương Vĩ nhấp một ngụm rượu khẽ đáp.
“Mười bảy
năm…mười bảy năm…nữ nhi bây giờ cũng mười tám tuổi rồi.” Trần Vũ ánh mắt mơ
màng nhìn ra ngoài hồ sen lẩm bẩm.
“Cái gì nữ
nhi?” Dương Vĩ nghi hoặc hỏi.
“Không gì,
không gì…” Trần Vũ mỉm cười.
“Ngươi định
sắp xếp cho mấy đứa nhỏ thế nào?” Dương Vĩ dường như nhớ đến điều gì đó quan trọng,
khẽ hỏi.
“Ba đứa lớn
thúc sắp xếp chúng vào võ đường học tập. Còn đứa nhỏ thì có lẽ ta sẽ mang trở về
kinh thành. Tuy nhiên để xem ý kiến của chúng thế nào rồi quyết định. Dẫu sao
chúng ta cũng tạm nghỉ ở đây vài tháng.” Trần Vũ nói.
“Cũng được,
lần này nếu không nhờ tiểu quỷ kia chúng ta có lẽ đã chôn thây dưới núi Trấn
Nam rồi.” Dương Vĩ cười cười nói. Dường như chuyện mấy ngày hôm trước chẳng
liên quan gì đến lão.
“Ngươi nói
xem tiểu quỷ kia rốt cuộc thân phận thế nào?” Dương Vĩ hứng thú hỏi.
“Ta dám chắc
có liên quan đến Phù Vân Tiên Lộ.” Trần Vũ đáp.
“Ài, tiểu
quỷ thật may mắn.” Dương Vĩ nói.
“Chúng ta
không bao lâu cũng lên đỉnh Phù Vân một chuyến.” Trần Vũ ánh mắt xa xăm nói.
“Ngươi bỏ
được sao?” Dương Vĩ nhạc nhiên hỏi.
“Sắp tròn
hai mươi năm rồi, lời hứa với cha ta đã gần hết hạn.” Trần Vũ đáp.
“Ài, già rồi…làm
sao ta lại quyên mất chuyện này chứ.” Dương Vĩ cười cười.
…
Sáng sớm
hôm sau.
Trên chiếc
giường nhỏ trong một căn phòng nằm ở phía đông của biệt viện Trần gia, một thiếu
niên mười hai mười ba tuổi khuôn mặt tràn đầy sinh lực khẽ chuyển mình ngồi dậy.
Có chút ngạc nhiên nhìn khung cảnh xunh quanh nó lắc lắc người, dang rộng hai
tay, ưỡn ngực, hít thở không khí trong lành ban sớm.
Cùng lúc đó
ánh mắt thiếu niên dừng ở bàn trà giữa phòng, chỉ thấy ba thiếu niên lớn tuổi
hơn nó đang gục đầu trên mặt bàn say ngủ. Trong mắt nó lúc này vị trí của mỗi
người trong lòng dường như lớn thêm một chút.
Bước khẽ xuống
giường, thiếu niên thấy trên chiếc kệ nằm cạnh giường một bộ quần áo màu lam nhạt,
chất vải mịn màng đã được chuẩn bị sẵn. Dường như thói quen đã có từ lâu, thiếu
niên nhanh chóng mặc vào quần áo, bàn tay khẽ vuốt lại nếp áo chỉnh chu, thiếu
niên đi đến cửa phòng khẽ đẩy cửa bước ra.
Từng ánh nắng
ban ấm áp khẽ chiếu thằng vào khuôn mặt thiếu niên như chào đón nó đến với một
ngày mới. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh khẽ nói: ”Gia gia,
cám ơn người. Từ nay con gọi là Nhạc Vân.”