Vạn Nẻo Hồng Trần
Càng xuôi về
phương Nam, tiết trời ngày càng ấm áp. Đoàn người cứ thế nối đuôi nhau ngày đi
đêm nghỉ, chẳng mấy chốc mà đã gần nửa tháng. Cảnh sắc phương Nam đã hiện ra
trước mặt mỗi người.
Non xanh nước
biếc, sông hồ uốn lượn, không khí trong lành mang theo chút hơi ấm trong làn
gió thoảng làm lòng người cảm thấy khoan khoái. Phương Nam từ xưa đã được xem
là chốn phồn hoa của Vân quốc. Bởi ở đây đất đai rộng lớn, khí hậu ôn hòa, đặc
sản vùng miền cũng đều được xếp vào hàng trân phẩm. Tuy một số nơi đất đai còn ở
trong tình trạng hoang dã, thú dữ còn chiếm cứ nhiều vùng đồi núi nhưng chẳng hề
khiến lòng người e ngại.
Nhắc đến
phương Nam cũng phải nhắc đến những câu chuyện thần tiên được người xưa truyền
tụng từ đời này sang đời khác. Từ Cửu thiên tiên nữ giáng trần đến Chân tiên vi
hành nhân giới. Từ phàm nhân giác ngộ tiên đạo đến yêu thú biến hóa hình người.
Biết bao câu chuyện li kỳ đã dệt thêm cho phương Nam một tấm màn che đầy màu sắc
huyền ảo.
Lúc này
phía cuối đoàn người xuôi về phương Nam, có bốn thiếu niên quần áo lam lũ đang
vừa đi vừa cười đùa nói chuyện. Tất nhiên ai cũng nhận ra đây là bốn đứa trẻ ăn
mày. Những ngày dài hành trình, đoàn người cũng đã quen với sự xuất hiện của
chúng. Lúc cái bánh còn ăn dở, lúc chút bánh trái, lúc thì chút cơm cháy đáy nồi.
Bốn thiếu niên ăn mày cũng không đến nỗi chết đói giữa đường. Tất nhiên đây là
nhóm “Tam Đại Nhất Tiểu” rồi.
Chỉ thấy Đại
Cẩu bá vai Đại Hắc vừa đi vừa nói: “Tứ đệ, đến thành Nam Giang ba chúng ta sẽ
kiếm việc gì đó để kiếm tiền. Đệ cũng không cần lo lắng về việc ăn uống.”
“Đại ca,
các huynh thật tốt với đệ.” Tiểu Cẩu lúc này đã khỏe mạnh trở lại cất tiếng
nói.
Đại Ngưu vỗ
vai Tiểu Cẩu nói: “Tứ đệ, chúng ta đã xem nhau như huynh đệ thì người làm đại
ca như chúng ta phải chăm lo cho đệ rồi.”
“Đại ca, nhị
ca, tam ca, Tiểu Cẩu sẽ không bao giờ quên ân tình của ba vị đại ca” Tiểu Cẩu đột
nhiên trang trọng nói.
“Ha hả, tứ
đệ nói chuyện thật có học thức.” Đại Hắc nhìn Tiểu Cẩu giọng trêu đùa.
“Đúng vậy,
quãng thời gian này ta thấy tứ đệ không giống ăn mày chút nào.” Đại Cẩu giọng
điệu như vừa phát hiện ra điều gì đó.
“Tứ đệ, ta
hỏi thật, đệ có đúng là ăn mày không vậy?” Đại Ngưu cũng hứng thú hỏi.
“Ách, các
huynh sao nhìn đệ như thế, đệ đúng là ăn mày mà.” Tiểu Cẩu buồn bực nói.
Thật ra
cũng khó trách “Tam Đại” bởi cách nói chuyện của Tiểu Cẩu đúng là không hợp với
kẻ ăn mày chút nào. Vừa lễ phép, vừa có chút văn vẻ, nếu không phải quần áo cũ
nát, khuôn mặt lấm lem thì người ta có lẽ sẽ nhầm tưởng là người có học hành
đàng hoàng. Chính Tiểu Cẩu cũng không biết gần năm năm đi theo “gia gia” tư chất
của nó đã có nhiều thay đổi mà đến chính nó cũng chưa từng để ý.
“Đại ca,
thành Nam Giang lớn lắm phải không?” Tiểu Cẩu tò mò hỏi.
“Đúng vậy,
Nam Giang là một trong những thành lớn nhất của phương Nam. Mấy năm trước chúng
ta đã đến một lần.” Đại Cẩu vẻ mặt có chút hồi tưởng.
“Ngày trước
gia gia của chúng ta dẫn chúng ta đến Nam Giang xin ăn cũng vào thời gian như
thế này.” Đại Hắc cười nói.
“ Ồ, đệ lần
này là lần đầu tiên.” Tiểu Cẩu nói. Nó lại nhớ những ngày cùng gia gia phiêu bạt
giang hồ nhưng chưa bao giờ được gia gia dẫn đến phương Nam.
“Chỉ mấy
hôm nữa là chúng ta có thể đến được thành Nam Giang rồi.” Đại Cẩu nói.
Lúc này trời
đã xế chiều, ánh mặt trời cũng dần khuất bóng, đoàn người đang tiến vào một đồng
cỏ rộng lớn. Đồng cỏ này tên gọi Loan Mộc bởi phía tây của đồng cỏ giáp với
dòng Loan Giang thơ mộng. Thành Nam Giang cũng nằm bên cạnh dòng sông hiền hòa
này.
Đồng cỏ
xanh mướt, một con đường lớn vắt qua đồng cỏ thẳng tắp như được bàn tay thần
tiên vẽ nên. Phía đông là dãy núi đồi trùng điệp, đồi núi tuy không cao nhưng
thông, tùng mọc xum xuê, một màu xanh ngắt ẩn hiện phía chân trời trong ánh chiều
tà.
“Đêm nay
chúng ta dựng trại nghỉ tại đây. Mấy hôm nữa là có thể đến được thành Nam
Giang.” Tiếng nói oang oang vang lên phía đầu đoàn người.
Mọi người bỗng
tập trung chú ý về phía trước, chỉ thấy một trung niên cao lớn ước chừng trên bốn
mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền dạn dày sương gió, cưỡi một con hắc mã đang làm
hiệu cho mọi người dừng lại.
“Tổng tiêu
đầu, đêm nay chúng ta đốt lửa trại ăn mừng một hôm đi.” Một thanh niên khuôn mặt
chất phác vừa cười vừa hướng tới người trung niên nói.
“Ha hả,
không cần tiểu tử ngươi nhắc ta vẫn nhớ rõ tục lệ này.” Tổng tiêu đầu cười sảng
khoái nói.
Nghe được
câu chuyện của hai người phía trước, mọi người phía sau bắt đầu bàn tán.
“Vị trung
niên kia là ai mà phong thái trông thật bất phàm.” Một người thanh niên lên tiếng
hỏi người bên cạnh.
“Đó là Tổng
tiêu đầu của tiêu cục Trần gia, tên là Trần Vũ.” Một người khác đáp
“Ồ, đó là
tiêu cục lớn nhất kinh thành phải không?” Một người khác góp chuyện
“Đúng vậy,
Trần gia chính là tiêu cục lớn nhất kinh thành. Lần này nhờ có Trần gia tiêu cục
hộ tống mà đoàn người xuôi về phương Nam mới đông như thế này” Một người trung
niên khuôn mặt béo tốt nói. Người này là Vạn Tượng, ông chủ của một tửu điếm có
tiếng ở kinh thành.
Đám người
nói chuyện lúc này nhìn xunh quanh mình mới thấy mọi người đã bắt đầu tách ra từng
nhóm tìm kiếm một nơi dừng chân trên đồng cỏ. Hơn nghìn người đi qua đi lại
trông chẳng khác gì sắp mở phiên chợ buôn bán.
“Chúng ta
cũng sắp xếp chỗ nghỉ đêm nay thôi.” Ông chủ Vạn nói.
“Ông chủ Vạn,
đêm nay chúng ta cùng nhau đối ẩm.” Xa xa một người trung niên khác khuôn mặt
phúc hậu khẽ kêu lên.
“Ha hả, ta
còn tưởng ai hóa ra là ông chủ Lý. Đêm nay ta sẽ cùng nhau ôn chuyện cũ.” Ông
chủ Vạn khẽ phất tay nói lớn.
….
…………
Nửa canh giờ
trôi qua, hơn nghìn người lớn nhỏ đã nhanh chóng thu dọn cho mình một chỗ nghỉ
chân trên đồng cỏ. Không biết có phải vì đêm lửa trại sắp diễn ra hay không mà
vẻ mặt mọi người ai cũng tươi tỉnh không có chút gì mệt mỏi.
Từ xưa
khách lữ hành đã có tục lệ đốt lửa trại vào những ngày cuối cùng của cuộc hành
trình. Họ xem đó như là lễ xua đuổi đi vận xui trên đường. Năm tháng trôi qua,
những người đi xa vẫn nhớ tục lệ này. Từ đó trong mỗi cuộc hành trình, khi sắp
đến đích mọi người đều đốt lên lửa trại. Đây cũng xem như là một nét văn hóa độc
đáo của người dân Vân quốc.
Giờ Dậu, đồng
cỏ lay động bởi vài cơn gió nhẹ. Mặt trời đã lặn tự bao giờ. Một chút hắc ám của
màn đêm bắt đầu bao phủ cả đồng cỏ rộng lớn.
“Nổi lửa!”
Không biết tiếng ai gọi to vang vọng giữa không gian.
“Phừng…” từng
đóa hoa màu đỏ rực rỡ hồng quang bùng lên giữa đồng cỏ.
Hơn nghìn
người xếp thành mấy chục nhóm, mỗi nhóm quây quần bên một đống lửa lớn. Chỉ
thoáng chốc một khu vực rộng lớn trên đồng cỏ đã được thắp sáng.
“Oa…đẹp
quá..” Tiểu Cẩu lúc này đang đứng trên một gò đất cao cao nhìn khung cảnh trước
mặt mình. Đây là lần đầu tiên nó tham gia một lễ hội đông người như thế này.
Tâm trạng của nó lúc này khá phấn khích.
“Tam Đại” đứng
bên cạnh ánh mắt không kém phần nóng bỏng. Ba thiếu niên này cũng là lần đầu
tiên chứng kiến một lễ hội như thế này.
“Xì
xào…khúc..khích..” Tiếng nói chuyện, tiếng cười nói bắt đầu vang lên không ngừng.
“Tụi nhỏ, lại
đây.” Một thanh niên thân thể cường tráng khẽ phất tay vẫy bọn bốn người Tiểu Cẩu.
Bốn đứa ngơ
ngác nhìn nhau không hiểu người thanh niên kia gọi mình làm gì.
“Ha ha, đừng
sợ. Tổng tiêu đầu muốn gặp các ngươi.” Thanh niên kia nói.
“Chúng ta
đi.” Đại Cẩu nói xong rồi bước theo người thanh niên. Tiểu Cẩu cùng Đại Hắc, Đại
Ngưu cũng nhanh chóng đi theo.
Đi qua vài
đống lửa trại, bước đến đống lửa to nhất nằm tách biệt ở phía xa, người thanh
niên hướng một trung niên nói: “Tổng tiêu đầu, người đã mang tới.”
“Ân” Tổng
tiêu đầu Trần Vũ khẽ gật đầu.
“Các ngươi
đừng sợ, ngồi xuống cả đi.” Trần Vũ nhàn nhạt nói.
“Các ngươi
có biết vì sao ta gọi các ngươi đến đây không?” Trần Vũ hỏi
“Chúng ta
không biết.” Đại Cẩu đáp.
“Leng..keng…”
Tiếng kim loại vang lên. Không ai biết Trần Vũ làm thế nào chỉ thấy trong chớp
mắt bốn đồng tiền vàng đã nằm gọn trong tay Tiểu Cẩu cùng ba người Tam Đại.
“Tạ ơn Tổng
tiêu đầu ban thưởng.” Đại Cẩu nhanh miệng nói.
“Phản ứng rất
tốt, xem ra ngươi là lão đại rồi.” Trần Vũ cười nói.
“Ta tên Đại
Cẩu, đây là Đại Hắc, Đại Ngưu, Tiểu Cẩu. Tổng tiêu đầu có thể gọi chúng ta là
Tam Đại Nhất Tiểu”. Đại Cẩu miệng giới thiệu cực kỳ mau lẹ.
“Ha hả,
“Tam Đại Nhất Tiểu”…đám người các ngươi thật là thú vị.” Trần Vũ mỉm cười.
“Tam Đại Nhất
Tiểu, ta nghe như ở sòng bạc vậy.” Một người thanh niên vừa cười vừa nói. Mọi
người nghe thế thì cười rộ lên rất vui vẻ.
“Bốn đồng
tiền vàng này ta tặng các ngươi làm lộ phí. Thấy các ngươi tuy là ăn mày nhưng
rất có cốt cách. Trên đường ta quan sát thấy biểu hiện của huynh đệ các ngươi
không tệ nên mới để các ngươi đi theo đoàn. Nếu không ta đã đuổi đi từ lâu rồi.”
Trần Vũ nhàn nhạt nói.
Gần trăm bảo
tiêu nghe Trần Vũ nói thế thì trong lòng thầm nhạc nhiên. Trần tổng tiêu đầu
tính tình vốn cẩn mật, nhưng không hiểu vì sao lần này lại để bốn đứa ăn mày đi
theo đoàn. Từ đầu cũng đã bảo mọi người không cần đuổi đám ăn mày ra khỏi đoàn.
Trong lòng thắc mắc nhưng không ai dám hỏi.
“Tạ ơn tổng
tiêu đầu” Đại Cẩu lễ phép nói.
“Được rồi
các ngươi đêm nay ngủ lại đây đi, chút nữa cùng mọi người tham gia lễ hội vui vẻ.”
Trần Vũ nói xong thì đứng dậy đi vào trong lều khoanh chân xếp bằng, nhắm mắt
ngồi tĩnh tọa.
“Mấy đứa
nhóc, lại đây.” Một lão già khuôn mặt hồng hào đang ngồi phía xa bên một đống lửa
nhỏ mới nhóm, trên tay là mấy xâu thịt nướng đang xoay tròn trong ánh lửa.
“Dạ” Đại Cẩu
mỉm cười kéo cả nhóm nhanh chóng quây quần bên đống lửa nhỏ.
“Đây là Tổng
tiêu đầu thưởng cho các ngươi, các ngươi cứ ăn thoải mái.” Lão già cười nói.
“Cám ơn lão
bá, cám ơn tổng tiêu đầu.” Đại Cẩu như thường lệ vẫn là người mau miệng nhất.
“Được rồi,
đêm nay các ngươi ngủ ở đây đi, không cần phải kiếm chỗ ngủ khác nữa.” Lão già
hiền hậu nói.
“Dạ” Bốn
người đồng thanh đáp.
Lão già cười
cười không nói gì nữa mà chuyển thân đi về phía lều của Tổng tiêu đầu Trần Vũ.
Không gian
trong lều nhỏ.
“Dương
thúc, người thấy tụi nhỏ này thế nào?” Trần Vũ mỉm cười hỏi.
“Tư chất rất
tốt, nhất là đứa nhỏ tên Đại Cẩu, phản ứng nhanh nhẹn.” Lão già đáp. Lão già
này tên Dương Vĩ, địa vị trong Trần gia tiêu cục không hề nhỏ.
“Đến thành
Nam Giang, Dương thúc sắp xếp cho chúng nó một chút.” Trần Vũ nhìn ra đống lửa
nhỏ bên ngoài nói.
“Ngươi muốn
thu nhận chúng vào tiêu cục sao?” Dương Vĩ hỏi.
“Ta có ý
này nhưng bây giờ chưa phải lúc.” Trần Vũ mỉm cười.
Bên ngoài đồng
cỏ, lúc này mọi người vừa kết thúc ăn uống. Từng thanh củi lớn được chêm vào những
đống lửa trại làm ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt. Không biết ai là người đầu tiên
cất lên khúc ca dân dã của phương Bắc khiến cho không khí lại càng thêm náo nhiệt.
“Khách lữ
hành, khách lữ hành. Một đời phiêu bạt không tranh với đời. Bắc Nam in dấu chân
người. Lửa vàng cháy mãi một đời gió sương…”
Tiếng ca
ngân nga trong ánh lửa bập bùng khiến cho lòng người càng thêm rạo rực. Từng tiếng
ca vang vọng khắp đồng cỏ. Tiếng bước chân theo nhịp hát của mấy đôi trai gái
trẻ tuổi lại đẩy bầu không khí của đêm lửa trại lên cao trào. Từng vòng tròn
xoay quanh đống lửa, không biết ai là người đầu tiên bắt đầu điệu múa tưng bừng
này. Chỉ thấy cứ hai người làm một cặp đang di chuyển theo nhịp phách..”cốc..cốc..”
cùng tiếng ca vang của mọi người.
“Ồ, đó là
điệu múa của người Đông Bắc.” Tiểu Cẩu ngồi phía xa nhìn sang một đống lửa lớn
bên cạnh khẽ nói. Lúc này bên đống lửa lớn từng đôi trai gái đang nắm tay nhau
xoay tròn theo nhịp hát.
“Đệ biết những
điệu múa này.” Đại Ngưu nhạc nhiên nhìn Tiểu Cẩu.
“Ân, trước
đây gia gia đã đưa đệ đến Đông Bắc một lần.” Tiểu Cẩu đáp. Lúc này lòng nó lại
nhớ tới những ngày bên cạnh gia gia.
“Tam Đại”
nghe thế thì nhìn Tiểu Cẩu bằng ánh mắt hâm mộ. Bọn chúng từ nhỏ đã là ăn mày,
suốt ngày chỉ quanh quẩn ở kinh thành, lo cái ăn cái mặc qua ngày, làm gì có thời
gian để ý đến những thứ “lặt vặt” như thế.
“Đều là ăn
mày tại sao lại khác nhau thế” Trong lòng “Tam Đại” rất là thắc mắc.
“Các huynh
sao lại nhìn đệ như thế.” Tiểu Cẩu buồn cười hỏi.
“Không có
gì, không có gì” Đại Hắc cười cười.
Tiểu Cầu
tay cầm xâu thịt nướng vừa gặm vừa nhìn khung cảnh xunh quanh, đôi môi nó khẽ nở
một nụ cười vui vẻ. Ánh lửa bập bùng soi sáng khuôn mặt non nớt của nó. Chẳng
ai biết trong đầu nó đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi mắt trong veo của nó như muốn
thu lại tất cả cảnh vật của đêm nay vào đáy mắt.
…….
Giờ Hợi, bầu
trời được tô điểm bởi vạn vạn vì sao sáng. Từng đống lửa lớn đã bắt đầu ngừng
cháy. Lúc này mọi người cũng chuẩn bị bước vào giấc ngủ.
Bên một đống
lửa nhỏ sắp tàn, bốn thiếu niên duỗi thằng thân mình nằm trên bãi cỏ. Ngẩng đầu
nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh mắt mỗi đứa lại toát lên một thần thái khác nhau
nhưng có một điểm chung có thể nhận thấy trong ánh mắt chúng đó là niềm hi vọng.
Tiểu Cầu mở
to mắt nhìn lên tinh không xa xăm, muôn ngàn vì tinh tú trên cao nhấp nháy như
đáp lại ánh mắt ngây ngô của nó. Bàn tay nó khẽ sờ lên lồng ngực, giây lát sau
nó rút ra một phong thư bằng da dày. Đưa phong thư lên cao ngắm nghía, nó lại
thất vọng vì chẳng biết phong thư này phải mở bằng cách nào. Mấy ngày hôm nay
nó đã cố gắng tìm mọi cách để mở ra phong thư nhưng đều thất bại. Phong thư
không biết làm bằng loại da gì mà ngay cả đao kiếm cũng không rạch nát được. Cả
tấm da liền một khối như thể lúc sinh ra đã là như vậy.
“Tứ đệ,
ngươi lại nhớ gia gia của ngươi sao?” Đại Ngưu nằm bên cạnh nhìn Tiểu Cẩu cầm
phong thư hỏi nhỏ.
“Tứ đệ,
ngươi đừng buồn nữa. Gia gia ngươi khi chết còn có di vật giao lại cho ngươi
còn gia gia của chúng ta ngay cả khi chết cũng không có gì mang theo trên người.
Ngươi vẫn còn may mắn hơn chúng ta nhiều.” Đại Cẩu an ủi.
“Dạ” Tiểu Cẩu
khẽ đáp.
Đem phong
thư bỏ lại vào ngực áo, Tiểu Cẩu thầm nhủ với lòng: “Chẳng cần biết trong phong
thư có vật gì, chỉ cần biết đây là di vật của gia gia. Đời này ta sẽ mang nó
bên mình.”
Từng cơn
gió nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trẻ thơ của nó. Đôi mắt nó ngày càng trĩu nặng.
Đêm đen tĩnh lặng, mọi người đều chìm vào giấc ngủ.