Tiếng rì rầm thảo luận vang lên quanh chiếc bàn bằng ngọc.
- Xem ra lần này người của Phong, Lôi, Thời, Không vẫn không
đến tham gia đại hội tầm bảo! Một lão già mặc bộ bạch bào thêu hình nhật nguyệt
lên tiếng. Người này là Đổng Văn Sách một trong số các trưởng lão của Nhật Nguyệt
Tông.
- Hà…! Người của Thần Đạo Tông lần này chắc cũng không tham
gia! Một lão già mặc bộ lam y cũng cất tiếng nói. Lão già này tên Hà Tịnh Đông,
một trong số các trưởng lão của Hải Tiên Tông.
- Người của Thiên Thủy Cung cũng không đến! Một lão già râu
tóc bạc trắng ngồi cạnh Hà Tịnh Đông nói. Lão già này là Thường Xuân, trưởng
lão của Thiên Thổ Cung.
Lý Thiền Quang, trưởng lão của Huyền Thanh Tông nghe vậy
oang oang cười nói:
- Cổ Mộng kết giới vạn năm qua đã bị vơ vét sạch sẽ làm gì
còn thứ gì đáng giá nữa!
- Lý huynh nói phải! Chính vì thế mấy ngàn năm qua đại hội tầm
bảo trong Cổ Mộng kết giới đã không còn thu hút như trước! Người vừa lên tiếng
là Liễu Dung, trưởng lão của Thượng Kiếm Tông.
- Hắc hắc! Vạn năm thời gian, thứ đáng lấy đã được lấy, thứ
đáng bỏ cũng bị người của chúng ta lấy ra hết cả! Cổ Mộng kết giới bây giờ chỉ
là nơi thao luyện cho các đời đệ tử mà thôi! Một lão già ngồi cuối bàn lên tiếng.
Lão già này là Kim Vũ Trọng, trưởng lão của Thiên Kim Cung.
- Kim huynh nói phải! Một lão già mặc bộ y phục màu lục đậm
cười nói. Lão già này tên Mộc Thừa Thiên, trưởng lão của Thiên Thổ Cung.
- Hy lão đầu! Mau nói qua một chút về cây “hoa vương” kia
đi! Lý Thiền Quang cười hỏi. Cũng chỉ có lão mới gọi Vạn Trường Hy là “Hy lão đầu”.
Vạn Trường Hy nghe vậy lập tức giải thích qua một chút sự
tình về cây “Hoa vương – Truy Mộng Du Hồn Thảo”.
Sau một hồi nghe Vạn Trường Hy giải đáp, một lão già cất tiếng
hỏi:
- Vạn huynh nói hai hài tử kia một là người của Thiên Mộc
Cung vậy đứa còn lại là ai?
Lão già này chính là Hồng Trí Thành, trưởng lão của Thiên Hỏa
Cung.
Vạn Trường Hy cười khổ đáp:
- Ta nào biết nam hài tử kia là ai! Chỉ biết nó cũng bị đưa
vào kết giới!
- Ra là thế!
“Nha đầu Vân Tuyết này không hiểu làm gì lại bị cuốn vào bên
trong kết giới! Lần này cho nha đầu kia chịu chút đau khổ vậy!” Mộc Thừa Thiên
xẹt qua một tia suy nghĩ vui vẻ . Vì lão hiểu rõ tình huống trong Cổ Mộng kết
giới nên lúc này lão không lo lắng đến an nguy của Vân Tuyết. Nếu lão biết Vân
Tuyết lúc này đã rơi vào ảo trận của Chiêu Hồn Kính, không biết phản ứng của
lão sẽ như thế nào đây?
Sau câu chuyện của Vạn Trường Hy, tiếng thảo luận lại rì rầm
vang lên trong đại điện. Những kẻ có mặt ở đây ai cũng là người có lịch duyệt
thâm sâu. Chính vì vậy việc “Hoa vương” xuất hiện đều gợi lên trong lòng họ những
suy đoán cùng mong đợi vô hình.
“Vạn năm trước, “Hoa vương” xuất hiện, tiên thú ra đời. Từ
đó trở đi chưa bao giờ nở lại một lần nữa. Nhưng hôm nay “Hoa vương” kia đã nở
lại tự động chạy ra khỏi cấm địa của Vạn Thú Môn ắt sẽ có điều huyền diệu”
Trong đầu mỗi vị trưởng lão ngồi đây ai ai cũng xẹt qua một ý nghĩ như vậy.
Vạn Trường Hy đảo mắt một vòng quanh bàn ngọc rồi ôn tồn
nói:
- Còn hai ngày thời gian để chờ đợi các tiên môn hội tụ đầy
đủ. Sau đó chúng ta sẽ đưa đám trẻ vào bên trong Cổ Mộng kết giới.
- Được! Lâu rồi chưa ghé Vạn Thú Môn, ta đem đệ tử dạo quanh
một vòng cho biết! Lý Thiền Quang oang oang nói.
- Hà hà! Chúng ta cũng nên để đám đệ tử có thời gian giao
lưu một chút! Mộc Thừa Thiên vuốt chòm râu cười nói.
- Tốt rồi! Như vậy hai hôm nữa chúng ta sẽ tiến vào Cổ Mộng
kết giới! Vạn Trường Hy gật đầu nói.
…
Không gian màu lục bên trong Chiêu Hồn Kính.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
Ngàn vạn đốm sáng màu bạc lúc ẩn, lúc hiện, quang mang chập
chờn bất định như thể đom đóm trong đêm. Mặc dù không gian này không hề có chút
gió nào lay động nhưng những đốm sáng màu bạc này vẫn huyền phù trôi dạt về
muôn hướng. Tất nhiên ngàn vạn đốm sáng này là thân thể của Diệp Nguyên bị trận
cuồng phong lúc trước đánh tan. Nói thân thể còn chưa chính xác, phải nói đây
là trạng thái “linh hồn thể” của Diệp Nguyên bị tan rã thành nhiều đốm sáng.
“Cuối cùng cũng tỉnh ngủ…” Một dòng suy nghĩ xuyên suốt ngàn
vạn đốm sáng màu bạc.
“Ta làm gì bây giờ…?”
Một lúc lâu sau…
“Ài! Cảm giác thân thể tan thành ngàn mảnh thật là khác lạ!”
Diệp Nguyên liên tục cảm thán.
Hiện tại hắn cảm giác mỗi đốm sáng vừa là một phần thân thể
lại vừa là một thân thể độc lập. Cảm giác quỷ dị này khiến hắn không sao giải
thích được. Hơn nữa hắn không thể biết rốt cuộc bản thân đang đứng ở vị trí của
đốm sáng nào để quan sát. Đây thật sự là một cảm giác rất vi diệu.
Lại một lúc lâu sau…
“Chẳng lẽ đời này ta lại chôn chân ở không gian quỷ quái
này???”
Thời gian lại chậm rãi trôi qua…
“Thật quá xui xẻo rồi…!”
Diệp Nguyên lúc này bắt đầu cảm thấy buồn bực. Thân thể “tan
rã” cứ trôi lềnh bềnh về mọi hướng, càng ngày những đốm sáng càng cách nhau xa
hơn. Tuy hắn vẫn cảm nhận được sự liên hệ giữa từng đốm sáng nhưng cảm giác
“chia ngàn xẻ vạn” thế này thật khó mà tiếp nhận.
“Rốt cuộc phải làm thế nào mới thoát khỏi tình trạng này
đây?”
Thật ra hắn không hề biết rằng bản thân đã may mắn thoát chết.
Tuy lúc này hắn bị phân rã thành ngàn vạn mảnh nhưng chỉ là phân rã mà thôi chứ
không hề tan biến. Một cỗ lực lượng đặc biệt nào đó đã giúp hắn liên kết muôn
ngàn đốm sáng lại thành một thể.
Không phương hướng, không mục đích, thời gian chợt mất đi ý
nghĩa. Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Diệp Nguyên cảm thấy “thân thể” xuất
hiện những dao động kì lạ. Chính xác hơn là một đốm sáng trong ngàn vạn đốm
sáng đang phát ra những dao động kì lạ.
“Đây là chuyện gì…?” Diệp Nguyên suy nghĩ xẹt qua một tia tò
mò.
Vì những đốm sáng màu bạc này có sự liên kết với nhau nên hắn
nhanh chóng nhận ra ở một nơi xa xôi nào đó, một đốm sáng đầy khác biệt đang tỏa
ra những dao động năng lượng kì quái. Đốm sáng này lại không phải là màu bạc mà
trong suốt như một viên châu bằng thủy tinh. Bên ngoài viên châu này là hai đồ
án thất tinh bắc đẩu đối xứng với nhau đang xoay tròn theo một quỹ tích cổ
quái. Diệp Nguyên vừa thấy viên châu này thì tâm thần xẹt qua muôn vàn tia kinh
ngạc.
“Đây chẳng phải là Linh Hồn Chi Tâm sao?”
“Không đúng! Đây là hoa văn trên đồ án quái quỷ kia!”
“Nhưng viên châu kia lại rất giống Linh Hồn Chi Tâm???”
Diệp Nguyên tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Càng quan sát hắn càng ngạc nhiên bởi hắn cảm nhận được
chính viên châu kì lạ này đang tỏa ra một cỗ lực lượng vô hình liên kết các đốm
sáng màu bạc kia, cũng chính là liên kết “linh hồn thể” của hắn.
“Tại sao bây giờ ta mới cảm nhận được ???”
“Viên châu này giúp thân thể ta liên kết lại với nhau
sao???”
“Xem ra đúng là như vậy rồi!”
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì viên châu trong suốt kia đã
tự động bay vút về phương xa. Hai đồ án thất tinh bắc đẩu đối xứng với nhau bên
ngoài viên châu chợt xoay tròn một cách khó hiểu. Vì viên châu đang giữ lực lượng
liên kết vô hình với ngàn vạn đốm sáng kia nên lúc này hắn chẳng khác nào đang
phi hành trong không gian màu lục.
“Quá quỷ dị rồi…!” Diệp Nguyên đầy cảm thán.
Tốc độ của viên châu ngày một nhanh dần, chỉ vài cái chớp mắt
mà Diệp Nguyên có cảm giác đã vượt qua ngàn dặm không gian. Thời gian trôi qua,
đến lúc Diệp Nguyên cảm thấy buồn chán với cảm giác bay lượn vô định này thì
viên châu đột ngột dừng lại. Bấy giờ, xuất hiện phía trước Diệp Nguyên là một tầng
lục quang chói sáng. Tuy không gian này bị màu lục bao phủ nhưng tầng lục quang
này đặc biệt nổi trội, quang mang rực rỡ át đi tất cả những tầng quang mang
khác.
“Vèo!” Viên châu trong suốt lao thẳng vào tầng lục quang
chói sáng kia.
“Đây là thứ gì???”
Trước mắt Diệp Nguyên lúc này là một tấm gương hình bán nguyệt
nhỏ bằng bàn tay người lớn, đang lơ lửng giữa tầng không. Chiếc gương này khi
thì trong suốt vô ngần khi thì bừng lên lục quang dập dờn đẹp mắt, tuy vậy Diệp
Nguyên vẫn cảm nhận được một vài tia khí tức nguy hiểm ẩn hiện bên trong mặt
gương.
“Là Chiêu Hồn Kính!!!”
Thông tin về Chiêu Hồn Kính nhanh chóng được Diệp Nguyên đảo
qua. Tuy không thật chi tiết nhưng hắn rõ ràng đã khẳng định được chiếc gương
phía trước chính xác là Chiêu Hồn Kính. Không những thế theo thông tin từ sách
cổ thì chiếc gương nhỏ này cũng chính là mắt trận.
“Đây mới chính là Chiêu Hồn Kính thật sự”
“Nhưng bản thân ta lúc này cũng không biết nên làm cái gì!”
Hàng loạt suy nghĩ của Diệp Nguyên xẹt qua nhanh chóng.
Bỗng lúc này viên châu trong suốt chợt bùng lên chiến ý dữ dội.
Diệp Nguyên giật mình kinh ngạc bởi hắn cảm thấy chiến ý này lại như thể từ nội
tâm của hắn phát ra. Từ góc nhìn của hắn thì hiện tại thân thể hắn như tách
thành hai người khác nhau, một người đang điên cuồng phát ra chiến ý, một người
lại thong thả đứng xem. Sự mâu thuẫn này khiến suy nghĩ của hắn trở nên ù ù cạc
cạc không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Mặt khác khi viên châu phát ra chiến ý dữ dội, Chiêu Hồn
Kính cũng run lên bần bật rồi một tiếng ngâm trầm thấp vang lên đáp lại chiến ý
của viên châu. Từng đoàn lục quang từ mặt gương bay vọt ra rồi huyễn hóa thành
đủ loại dị thú nhe răng múa vuốt lao tới viên châu. Có vẻ sự khiêu khích của
viên châu đã khiến Chiêu Hồn Kính nổi giận.
“Là đám dị hồn thú quái quỷ kia…!” Diệp Nguyên nhìn một đám
dị hồn thú hơn mười con lao đến hô lên một tiếng.
Không gian yên tĩnh bỗng nhiên bị phá tan, những tiếng gầm
rú vang vọng. Chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, khoảng cách gần mười trượng đã bị
đám dị hồn thú thu ngắn lại. Từng chiếc miệng há to như chậu máu của đàn dị thú
như muốn cắn nuốt viên châu kia.
“Chiến!”
Bỗng một tiếng thét dài mang theo chiến ý mãnh liệt vang
lên. Diệp Nguyên lúc này nếu ở dạng hình thể bình thường sẽ há hốc mồm không ngậm
lại được bởi tiếng thét này chính là âm thanh của hắn. Mặc dù lúc này hắn đang
đứng ở vị trí người xem nhưng mặt khác hắn lại thấy chính bản thân mình đang
tràn đầy chiến ý.
“Bồng…!” Không gian chấn động! Một cỗ lực lượng như dời non
lấp bể lấy viên châu trong suốt làm tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Đám
dị thú vừa lao đến đã bị đánh bay ra xa mấy chục trượng.
“Vù…vù…vù…” Không hề có chút gió nào nhưng âm thanh như gió
ngàn lồng lộng thổi lại vang lên. Tiếp theo đó xung quanh viên châu trong suốt,
từng đoàn hoa văn màu bạc bỗng bay ra rồi huyễn hóa thành một chữ “Sinh” to lớn.
Cùng lúc đó trong thức hải của Diệp Nguyên một chữ “Sinh” cũng hiện lên. Không
những thế chữ “Sinh” này còn mang theo vô vàn “đạo” “lý” “thế” “thần” vô cùng
huyền diệu.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì chữ “Sinh” bên ngoài viên
châu đã dùng tốc độ như thuấn di, xé rách không gian đập thẳng vào Chiêu Hồn
Kính. Âm thanh vỡ nát vang lên, không gian bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ. Chiêu Hồn
Kính dưới lực đạo mãnh liệt của chữ “Sinh” kia thì bị nghiền nát thành muôn
ngàn mảnh. Sau cú va đập mạnh mẽ kia chữ “Sinh” cũng tan biến dần.
“U..u…u….” bỗng từ ngàn vạn mảnh gương vỡ nát kia, từng âm
thanh như từ cõi u minh réo rắt vang lên. Sau đó ngàn vạn mảnh gương như có lực
hấp dẫn lẫn nhau tự động kết nối lại, một sát na ngắn ngủi Chiêu Hồn Kính đã trở
lại nguyên vẹn như ban đầu. Không những thế sau khi tụ lại hình dáng, mặt gương
còn ẩn hiện hàng loạt hoa văn, đồ án quỷ dị. Cùng lúc đó, một màn hào quang màu
lục như chiếc kén xuất hiện, bao bọc bên ngoài chiếc gương.
Diệp Nguyên còn đang trong cơn ngạc nhiên vì chữ “Sinh” huyền
bí kia thì thân thể đột nhiên chấn động. Chính xác hơn là hàng ngàn hàng vạn đốm
sáng màu bạc cùng lúc chấn động. Tiếp theo đó, hắn chỉ thấy chữ “Sinh” tỏa ra
muôn vạn đạo hào quang màu bạc lấp lánh chiếu sáng từng ngóc ngách trong thức hải
của hắn. Một cánh cửa vô hình hiện lên trong thức hải của Diệp Nguyên.
“Tụ hình! Nhập thể!”
Không hiểu sao Diệp Nguyên lại hiện lên một tia suy nghĩ như
vậy. Hắn chỉ cảm thấy chữ “Sinh” kia đang dùng một loại lực đạo kì quái thu hút
lấy ngàn vạn đốm sáng màu bạc đang trôi lơ lửng trong không trung.
“Vù…vù…!” Từ bốn phương tám hướng, từng đoàn đốm sáng màu bạc
như thể đàn ong lớn đang quay về tổ. Sát na sau đó, ngàn vạn đốm sáng này đã
bao bọc lấy viên châu rồi nhanh chóng tụ lại thành hình dáng của Diệp Nguyên.
Tuy nhiên hình dáng hắn lúc này không phải là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi
như lúc bước vào Cổ Mộng kết giới nữa mà lại giống với hình dáng hiện tại của hắn
ngoài đời thực.
Diệp Nguyên lặng lẽ theo dõi quá trình biến đổi của thân thể,
hắn vừa là người trong cuộc lại vừa là người ngoài cuộc nên cảm giác vô cùng vi
diệu. Khi ngàn vạn đốm sáng kia bao bọc lấy viên châu, hắn rốt cuộc xác định được
viên châu kia chính là “Linh Hồn Chi Tâm” của mình. Đó là một loại cảm giác
thân thuộc từ sâu thẳm linh hồn. Cảm giác của hắn lúc này giống với lần đầu
tiên hắn bước vào không gian linh hồn mấy năm về trước.
Chỉ là, hắn không hiểu vì sao linh hồn chi tâm của mình lại
xuất hiện thêm hai đồ án thất tinh bắc đẩu đối xứng với nhau như vậy. Hơn nữa từ
trong Linh Hồn Chi Tâm hắn lại cảm nhận được sự thuần khiết vô ngần. Như thể
Linh Hồn Chi Tâm vừa trải qua một lần gột rửa hết những kí ức của tiền kiếp vậy.
“Chuyện này quá quỷ dị a!” Diệp Nguyên huyền phù trong không
trung cảm thán không thôi.
Chưa để hắn kịp tiếp nhận mọi chuyện thì thân thể lại nảy
sinh dị biến. Thức hải chấn động mãnh liệt làm Diệp Nguyên cảm thấy đau đớn
không sao tả xiết. Cảm giác như không gian thức hải đang bị vạn vạn cây kim
xuyên thấu. Thì ra trong không gian thức hải viên châu trong suốt đang tỏa ra
ngàn vạn đạo hào quang rồi kết hợp cùng chữ “Sinh” huyền bí kia tạo thành những
luồng dao động vô cùng bá đạo như muốn xé rách không gian thức hải của hắn.
“Aaa…!” Diệp Nguyên thét lên một tiếng đau đớn sau đó thần
trí cảm thấy lơ mơ không ổn định. Từ giữa mi tâm của hắn hai tia lực đạo bắn ra
bên ngoài rồi xoắn lại với nhau tạo thành một mũi khoan năng lượng vô hình
xuyên thấu qua muôn trùng ngăn cách của không gian màu lục.
Cùng thời gian hai tia lực đạo từ mi tâm của Diệp Nguyên
hình thành, bên trong một núi đá cao chót vót, bông hoa rực rỡ của “Hoa vương –
Truy Mộng Du Hồn Thảo” bạo phát hồng quang. Chùm hồng quang kia nhanh chóng bao
phủ lấy “thân thể chân thực” của Diệp Nguyên và Vân Tuyết. Sát na tiếp theo
“thân thể chân thực” Diệp Nguyên và Vân Tuyết bỗng biến mất không còn dấu vết.