Khi hai tia lực đạo từ mi tâm của Diệp Nguyên bắn ra ngoài,
Chiêu Hồn Kính ở xa mười mấy trượng bắt đầu rung lắc dữ dội, lồng năng lượng
bao quanh nó cũng nồng đậm quang mang.
“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên làm không gian run lên bần bật.
Từ phía xa của không gian màu lục, một cánh cửa ánh sáng được mở ra. Sát na
này, cơ thể Diệp Nguyên chợt mờ dần rồi hóa thành một đạo ánh sáng bay vút về
cánh cửa kia.
“Xoẹt!” thân thể Diệp Nguyên lúc này như thể lưu tinh cản
nguyệt, vẽ lên trong không gian màu lục một dải bạch quang kéo dài tít tắm đến
tận chân trời. Lúc này hắn chỉ thấy một lực hút mãnh liệt đang hút lấy hắn ra
khỏi tầng tầng không gian quỷ quái này.
“Bá!” Từ hư không Diệp Nguyên bỗng hiện ra rồi rơi xuống nền
đất bên dưới. Ánh mắt đảo một vòng xung quanh hắn lập tức phát hiện bản thân đã
quay trở lại không gian của Cổ Mộng kết giới. Hồ nước trong xanh đang hiện ra
trước mặt làm hắn thở phào một cái nhẹ nhõm.
Dời mắt sang một đoạn bên cạnh, hắn thấy Vân Tuyết đang nằm
bất động bên một ụ đá, đôi mắt đang chảy ra từng giọt lệ trong suốt.
“Có vẻ nha đầu này vừa trải qua ảo cảnh đau lòng!” Diệp
Nguyên chợt nhớ lại ảo cảnh của mình.
“A!” Bỗng hắn kêu lên một tiếng kinh ngạc bởi thân thể hắn
lúc này đã trở lại là một đứa nhỏ chừng chín, mười tuổi. Không những thế tu vi
đã được hồi phục không còn bị phong bế.
“Chuyện gì xảy ra đây? Cảm giác này như thân thể chân thực??”
Diệp Nguyên thì thào.
“Hỏng rồi! Quên mất Chiêu Hồn Kính!” Diệp Nguyên trong lòng
hô lên một tiếng.
Chưa kịp để hắn tìm kiếm thì một chùm lục quang từ trên cao
đã trùm lấy thân thể hắn.
“Khốn nạn thật!” Diệp Nguyên trong lòng bực tức chửi một tiếng.
Cũng không thể trách được hắn, lúc thoát khỏi không gian của
Chiêu Hồn Kính đến giờ cũng chỉ vài hơi thở ngắn ngủi mà thôi. Hơn nữa, kinh
nghiệm chiến đấu của hắn lại thiếu thốn nên khả năng xử lý tình huống vô cùng tệ
hại.
Từ trên cao hơn ba trượng, một chiếc gương nhỏ nhắn đang tỏa
ra một chùm lục quang nồng đạm bao phủ lấy Diệp Nguyên. Từng tia lực đạo vô
hình nhanh chóng chui vào thức hải của hắn bắt đầu cướp đoạt quyền điều khiển
thân thể.
Diệp Nguyên nhận ra hành động của Chiêu Hồn Kính thì cả
kinh, hắn lập tức huy động tinh thần lực bám đuổi theo những tia lực đạo kia với
mong muốn trục xuất ra khỏi thức hải của hắn. Như thế một màn giao tranh trong
thức hải của Diệp Nguyên chính thức bắt đầu.
Bên ngoài vô cùng yên tĩnh nhưng bên trong thức hải của Diệp
Nguyên một màn tranh đấu quyết liệt đang diễn ra. Những tia lực đạo của Chiêu Hồn
Kính phân hóa thành ngàn vạn tia nhỏ hơn rồi bắn về mọi ngóc ngách trong thức hải
của hắn. Diệp Nguyên dùng hết lực lượng chia tách tinh thần lực thành muôn ngàn
tia nhỏ nhanh chóng chặn lấy đường đi của những tia lực đạo kia.
“Không ổn! Lực đạo này ta không thể chống đỡ!”
Diệp Nguyên lúc này vừa đánh trận đầu đã cảm thấy bất lực, bởi
luồng lực đạo kia của Chiêu Hồn Kính vừa mạnh mẽ lại vừa mang theo sát khí âm
hàn vô cùng bá đạo. Với tu vi của hắn lúc này chỉ có thể chặn lại một phần lực
lượng của những tia lực đạo kia.
“Vù…vù…vù…” Không gian thức hải của Diệp Nguyên vang lên những
tiếng xé gió cuồng bạo. Muôn vàn tia lực đạo của Chiêu Hồn Kính đã đến được
trung tâm của thức hải. Tuy nhiên vừa bước vào trung tâm của thức hải những tia
lực đạo này bỗng dừng lại không tiến thêm một bước nào nữa. Cũng chính vì thế
mà tinh thần lực của Diệp Nguyên lập tức tràn ra hình thành một tầng bảo hộ che
chắn các cửa không gian trong thức hải.
Thức hải vốn có nhiều cửa không gian khác nhau, trong đó
quan trọng nhất là “không gian kí ức” cùng “không gian tinh thần” .Ngoài ra còn
có một không gian vô cùng huyền bí là “không gian linh hồn”, tuy nhiên “không
gian linh hồn” vốn rất khó tiếp cận bởi nơi đó chứa đựng Linh Hồn Chi Tâm của mỗi
người.
Hiện tại cánh cửa của “không gian kí ức” cùng “không gian
tinh thần” đã khai mở. Chỉ cần đám lực đạo này của Chiêu Hồn Kính chiếm giữ được
một không gian bất kỳ nào đó thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Ào ào…” Không hiểu xuất phát từ nơi nào, một làn sóng năng
lượng tràn ra như từng cơn sóng lớn đổ ập về phía những tia lực đạo của Chiêu Hồn
Kính. Khí thế như trường giang đại hải, làn sóng năng lượng vô hình này quét sạch
đám lực đạo của Chiêu Hồn Kính. Bấy giờ lúc Diệp Nguyên mới nhìn rõ thì ra làn
sóng năng lượng này tỏa ra từ chữ “Sinh” kì lạ kia.
Ở phía bên ngoài, khi lực đạo của bản thân bị bài xích,
Chiêu Hồn Kính ngân lên một tiếng giận dữ rồi hóa thành một đạo lục quang lao
thẳng vào mi tâm của Diệp Nguyên. Vừa vào tới thức hải của Diệp Nguyên, muôn vạn
đạo hào quang màu lục tỏa ra muôn hướng, chiếu rọi từng ngóc ngách trong thức hải
của hắn. Hàng vạn tia lực đạo lại từ mặt kính bắn ra lao thẳng về các cửa không
gian trong thức hải.
Chưa để Diệp Nguyên làm ra phản ứng, chữ “Sinh” kì quái đã bạo
phát bạch quang rồi bắn ra những đoàn hoa văn đủ hình thù kì quái. Những đoàn
hoa văn này vừa xuất hiện đã chặn đứng lại muôn vạn tia lực đạo của Chiêu Hồn
Kính.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này???” Diệp Nguyên tự hỏi.
Trong thức hải của hắn lúc này lại diễn ra cuộc chiến của chữ
“Sinh” cùng Chiêu Hồn Kính. Hắn một lần nữa lại đứng vị trí của người ngoài cuộc.
Chiêu Hồn Kính vừa bị chặn lại đòn tấn công thì lập tức lùi
về phía xa sau đó mặt gương lóe lên từng đoàn hoa văn cổ quái. Những đoàn hoa
văn này như có sự sống, chuyển động liên tục sau đó tụ lại thành hình dáng của
nhiều người khác nhau. Những hình người này vừa thành hình đã tự động bay ra khỏi
mặt gương rồi lấy tốc độ như thiểm điện lao về phía chữ “Sinh” kia. Trên tay mỗi
một người đều cầm một loại vũ khí khác nhau, điểm chung duy nhất là vũ khí và
thân hình mỗi người đều được tạo thành từ lục quang quỷ dị.
“Đây là Chiến Hồn”
Diệp Nguyên hô lên một tiếng. Hắn đã từng đọc qua một đoạn
trích dẫn về Chiêu Hồn Kính trong sách cổ. Trong đó có viết rằng: “Phàm là những
kẻ bị hút vào bên trong Chiêu Hồn Kính đều hồn phi phách tán, sau đó những hồn
phách bị phân rã đó sẽ được Chiêu Hồn Kính luyện thành “Chiến Hồn. Những “Chiến
Hồn” này lực sát thương đối với linh hồn cực kỳ cao hơn thế nữa còn có khả năng
hấp thu “linh hồn lực” của kẻ khác.
Vừa đến gần chữ “Sinh” kì lạ kia, đám “Chiến Hồn” chợt di động
theo những phương vị khác nhau rồi tạo thành một “thế trận” bao vây lấy chữ
“Sinh”. Muôn trùng cung, thương, đao, kiếm tạo thành muôn trùng lực đạo quỷ dị ập
đến chữ “Sinh” kia.
Tới tận lúc này hắn còn chưa biết chữ “Sinh” là thứ gì. Mọi
chuyện xảy ra với hắn quá đột ngột. Tính ra từ lúc hắn đến Đông Châu đến giờ
hình như mới được một ngày mà thôi. Chỉ một ngày mà hắn đã trải qua không ít xảo
ngộ đầy sóng gió.
Thần thức của hắn vẫn theo dõi chặt chẽ trận chiến kì lạ
này. Bấy giờ, khi đám “Chiến Hồn” bao vây xung quanh, chữ “Sinh” kia lập tức tỏa
ra một tầng bạch quang che chắn. Diệp Nguyên cảm giác được chữ “Sinh” này dường
như rất bị động, như thể nó đang thiếu đi thứ gì đó.
“Cảm giác này thật kì quái”
“Thế trận” bao vây ngày càng thu nhỏ, muôn ngàn tia lực đạo
từ đám “Chiến Hồn” bám vào tầng bạch quang của chữ “Sinh” rồi như đỉa đói bắt đầu
hấp thụ linh hồn lực. Cùng lúc đó Diệp Nguyên cả kinh vì hắn cũng cảm thấy linh
hồn lực của mình bỗng nhiên suy yếu.
“Hỏng rồi! Chữ “Sinh” kia lại liên kết với bản thân ta!”
Nương theo từng tia thần thức, Diệp Nguyên cấp tốc áp súc
“tinh thần lực” rồi huyễn hóa ra một đạo phi kiếm bén nhọn lao thẳng về “thế trận”
của đám “Chiến Hồn”.
“Xoẹt!” Phi kiếm xé không xuyên thẳng qua ngực của một tên
“Chiến Hồn” sau đó lọt vào “thế trận” rồi tiếp tục xuyên qua một tên “Chiến Hồn”
khác, tiếp theo bay vọt về phương xa rồi tan biến.
“Không có tác dụng sao?”
“Xoẹt…xoẹt…xoẹt…!” Liên tiếp hơn mười đạo phi kiếm lại được
Diệp Nguyên cấp tốc xuất ra nhưng không có đạo phi kiếm nào gây ra ảnh hưởng với
đám “Chiến Hồn”. Trong lúc đó, từng tia lực đạo trong “thế trận” của đám “Chiến
Hồn” vẫn liên tục hút lấy “linh hồn lực” của Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên bắt đầu cảm thấy tình thế vô cùng không ổn. Cảm
giác linh hồn hắn sắp lâm vào trạng thái bị người khác kiểm soát. Một tia giận
dữ chợt bùng lên từ đâu đó trong sâu thẳm linh hồn của hắn.
Hắn cố gắng trấn tĩnh tinh thần rồi dùng “tinh thần lực” huyễn
hóa thành một cây cự kiếm chém thẳng về phía “Chiêu Hồn Kính”. Vì đang ở trong
thức hải của hắn nên lúc này hắn là chủ nhân chân chính. Mọi ngóc ngách trong
thức hải đều thuộc tầm kiểm soát của hắn. Chính vì vậy khi hắn quyết định tấn
công “Chiêu Hồn Kính” thì thanh cự kiếm đã ngay lập tức chém xuống.
Lực đạo của hắn lúc này không hề nhỏ nếu không nói là vô
cùng mãnh liệt. Cự kiếm mang theo một tia phẫn uất không cam lòng của Diệp
Nguyên xé nát không gian chém thẳng vào Chiêu Hồn Kính.
“Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, Diệp Nguyên cảm giác thần
thức của hắn như bị kéo căng sắp không chịu nổi. Nếu phản chấn mạnh thêm một
chút nữa thì một phần thần thức của hắn sẽ bị xé nát. Ấy vậy mà “Chiêu Hồn
Kính” vẫn không xảy ra chút sứt mẻ nào dù là nhỏ nhất.
Nói thì lâu chứ sự việc diễn ra rất nhanh, từ lúc đám “Chiến
Hồn” tạo thành thế trận vây lấy chữ “Sinh” đến lúc này cũng chỉ là một cái chớp
mắt mà thôi. Thậm chí còn ngắn hơn nhiều lần bởi nơi đây là thức hải của Diệp
Nguyên, hắn lại đang nương theo từng tia thần thức nên từ hành động đến suy
nghĩ của hắn diễn ra cực kỳ nhanh chóng, không thể dùng thời gian bình thường để
so sánh.
“Làm thế nào bây giờ???” Diệp Nguyên quẫn bách không biết phải
làm sao để xử lý tình huống này.
Bỗng nhiên lúc này chữ “Sinh” chợt xảy ra dị biến. Từng nét
chữ đột nhiên tan chảy thành từng dòng năng lượng màu bạc đặc sánh. Tiếp theo
dòng năng lượng này như được bàn tay con người nhào nặn, trực tiếp biến thành một
hình người màu bạc lấp lánh. Điều kỳ lạ là hình người này giống hệt hình dáng
lúc này của Diệp Nguyên.
Chưa để Diệp Nguyên hiểu chuyện gì xảy ra thì thần thức của
hắn đã như trăm sông đổ về biển lao thẳng đến hình người màu bạc kia. Không có
chấn động mãnh liệt, không có cảm giác đau đớn, từng tia thần thức của hắn
nhanh chóng dung nhập vào thân thể màu bạc.
“Đây vốn là thân thể của ta mà???”
“Đây là thần thức hóa hình sao???”
“Cảm giác này thật quen thuộc!”
“Chữ “Sinh” kia rốt cuộc là thứ gì???”
Lúc thần thức hòa một thể với cơ thể màu bạc kia Diệp Nguyên
xẹt qua một loạt suy nghĩ.
Mở to mắt, hắn rõ ràng nhận ra thân thể màu bạc này chính là
bản thân hắn. Chỉ là đang tồn tại dưới một trạng thái đặc biệt ở trong thức hải
của hắn mà thôi. Trạng thái này vừa giống “thần thức hóa hình” lại vừa không giống
khiến Diệp Nguyên đầy thắc mắc.
Với “thần thức hóa hình” hắn có thể dễ dàng hóa thân thành
hình dạng của hắn trong thức hải. Nhưng từ lúc bước vào thức hải hắn chỉ nương
theo thần thức để chống đỡ sự tấn công của Chiêu Hồn Kính chứ chưa lần nào “hóa
hình”. Chính vì thế việc thân thể màu bạc này “hóa hình” từ chữ “Sinh” khiến hắn
thật sự bận tâm.
Sát na thần thức của Diệp Nguyên hòa cùng một thể với thân
thể màu bạc, cảm giác linh hồn lực bị cướp đoạt cũng biến mất. Không những thế
trong kí ức của hắn bỗng hiện lên một loạt đồ án hoa văn cổ quái. Dường như đám
đồ án hoa văn này đã tồn tại trong ký ức của hắn từ lâu nhưng đến hiện tại hắn
mới nhớ ra được. Càng kì quái hơn là hắn lại hiểu được đám đồ án hoa văn này diễn
tả thứ gì. Muôn ngàn dòng tin tức tràn ngập “không gian kí ức” làm hắn ngây ra
trong giây lát.
(Lời tg: Mọi không gian trong não hải (hoặc thức hải) đều
liên kết với nhau thông qua thần thức ngoại trừ ”không gian linh hồn”. Cái này
mấy chương sau sẽ giải thích rõ ràng ^,,^ )
“Đây là công pháp quỷ quái gì???” Diệp Nguyên xoát qua một
đám hoa văn đồ án kia rồi tự hỏi.
“Xoẹt!” Một thanh kiếm chém thẳng vào ngực Diệp Nguyên. Thì
ra đám “Chiến Hồn” lúc này không hấp thu được “linh hồn lực” của Diệp Nguyên nữa
nên tự động chuyển sang chém giết.
Diệp Nguyên phản ứng không tệ, thân hình khẽ nghiêng tránh
đi đường kiếm rồi bàn tay huyễn hóa ra một thanh kiếm bằng “tinh thần lực” chém
xéo về phía cổ của tên “Chiến Hồn” kia.
“Vù..” Tên “Chiến Hồn” kia lập tức hóa thành một đạo lục
quang bắn về một vị trí khác trong “thế trận”. Cùng lúc đó một tên “Chiến Hồn”
khác di chuyển lên bổ ra một nhát đao chém về ngang hông của Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên thóp bụng, khom lưng né tránh rồi bàn chân tích
súc “tinh thần lực” đá ngược vào chuôi đao của tên “Chiến Hồn”. Lại một lần nữa,
tên “Chiến Hồn” này giống như tên “Chiến Hồn” lúc trước hóa thành một đạo lục
quang đảo dời vị trí trong “ thế trận”. Tiếp sau đó, một tên “Chiến Hồn” khác
đâm chéo về phía ngực của Diệp Nguyên một mũi trường thương.
“Cái này khác gì xa luân chiến! Ta làm sao đánh!” Diệp
Nguyên xẹt qua một tia suy nghĩ.
“Xoát!” Trường thương theo quỹ tích xoáy tròn đâm về vị trí
trái tim của Diệp Nguyên. Diệp Nguyên hoảng hồn lách người tránh né. Cũng may
vì hắn đang là chủ nhà, không gian thức hải hắn đang kiểm soát nên thân pháp của
hắn vô cùng nhanh nhẹn. Tuy nhiên trong thức hải không sử dụng được công pháp
mà chỉ có thể dùng “tinh thần lực” hoặc “linh hồn lực” để chiến đấu. Chính vì
thế lúc này hắn không khác nào đang bị một đám đạo tặc vây giết. Tình thế hiện
tại không hề có chút khả quan nào.
“Cứ thế này ta sẽ bị cạn kiệt “tinh thần lực” mà chết!” Diệp
Nguyên tràn đầy lo lắng.
“Chống đỡ thế này không phải là cách tốt!”
“Nếu có thể huyễn hóa như đám “Chiến Hồn” này thì tốt!”
“Khoan đã…ta cũng có thể huyễn hóa…!”
Một tia sáng lóe lên làm Diệp Nguyên bừng tỉnh, bởi vì hắn
đang ở trạng thái giống như “thần thức hóa hình” nên việc phân rã thân thể
thành ngàn vạn tia thần thức là điều vô cùng dễ dàng. Chỉ vì có quá ít kinh
nghiệm chiến đấu nên hắn tới lúc này mới nghĩ thông.
“Xoạt!” Một kiếm đầy hiểm độc nữa lại đâm về cổ họng của hắn.
Diệp Nguyên ánh mắt bình tĩnh nhìn mũi kiếm đâm tới, thân thể nghiêng về sau một
chút tránh khỏi mũi kiếm rồi thần thức lập tức tràn ra bên ngoài. Sát na kế tiếp,
thân thể màu bạc của hắn chợt nổ tung thành vạn vạn đốm sáng màu bạc.
“Hà! Có thể thoát khỏi “thế trận” kia dễ dàng!” Diệp Nguyên
vui sướng bụng bảo dạ.