Trăng treo lơ lửng trên đầu soi bóng một thiếu niên đang lững
thững bước trên đường vắng. Đây vốn là một con đường nhỏ hướng về thẳng Lâm
Xuyên trấn. Thiếu niên này tất nhiên là Diệp Nguyên rồi. Chỉ là không biết tại
sao lúc này hắn lại xuất hiện ở nơi đây.
- Hai lão đừng khuyên ta nữa! Ta là người phàm không thể chịu
đựng được đau khổ như thế! Diệp Nguyên vừa đi vừa nói, bàn chân đá bay một viên
sỏi trên mặt đường.
- Tiểu tử, ta sống không biết bao nhiêu năm tháng rồi, hôm
nay mới gặp một kẻ khác người như ngươi!
- Lão Bạch nói phải! Tiểu tử này thật khiến ta tức chết!
Giọng nói của Hắc Bạch Vô Thường vang lên bên tai Diệp
Nguyên.
…
Một canh giờ trước.
Trong không gian màu trắng kỳ lạ.
- Ta có thể thành tiên sao? Diệp Nguyên hỏi.
Hắc Vô Thường đáp:
- Tất nhiên! Ngay khi ngươi vẽ ra đồ án này thì bản thân
ngươi đã bắt đầu bước trên con đường tu tiên rồi.
Diệp Nguyên nghe vậy hỏi:
- Tại sao lại như vậy? Đồ án này có gì đặc biệt sao?
Bạch Vô Thường đáp:
- Chúng ta cũng không rõ bởi ngay cả chúng ta cũng không dám
chắc vào suy đoán của mình.
Diệp Nguyên nghe thế càng tò mò gặn hỏi:
- Vậy tại sao hai vị tiền bối lại bảo ta đã bước đi trên con
đường tu tiên?
Hắc Vô Thường nghe hắn hỏi vậy cười đáp:
- Bởi nhờ đồ án kia mà ngươi mới mở ra được không gian tinh
thần này!
- Không gian tinh thần? Diệp Nguyên lẩm bẩm.
Bạch Vô Thường giải thích:
- Cái gọi là không gian tinh thần chính là một dạng không
gian đặc biệt trong cơ thể mỗi người. Chỉ có người tu luyện công pháp tu tiên
sau thời gian tu luyện mới có thể mở ra không gian này.
Diệp Nguyên nghe thế thì thào:
- Vậy ta lúc này chính là đã…
Hắn chưa nói xong phán đoán của mình Hắc Vô Thường đã trả lời:
- Đúng vậy! Ngươi chính là đã được đồ án kia mở ra không
gian tinh thần. Còn chúng ta thì câu thông huyền lực giúp ngươi tiến vào nơi
đây!
Diệp Nguyên nghe vậy có chút hiểu ra rồi lại hỏi:
- Huyền lực là gì?
Bạch Vô Thường giọng trầm trầm đáp:
- Thế gian có một loại lực lượng kỳ bí gọi là huyền lực. Đó
vốn là một loại lực lượng được hình thành cùng thiên địa pháp tắc. Lực lượng
này có người bẩm sinh đã có, có người phải trải qua gian nan tu luyện mới đạt
được. Hơn nữa huyền lực của mỗi người lại khác nhau, không ai giống ai.
Diệp Nguyên nghe thế gật gù ra vẻ đã hiểu. Dẫu sao với một kẻ
tư tưởng tân tiến như hắn những kiến thức “thần thoại” kiểu này quá mới lạ.
- Thế nào tiểu tử? Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của chúng
ta? Hắc Vô Thường nói.
- Thành tiên có thể giúp ta trở về nhà không? Diệp Nguyên hỏi.
- Về nhà? Bạch Vô Thường không đáp mà hỏi lại.
- Phải! Ta muốn về nhà, muốn sống cuộc sống như trước kia!
Diệp Nguyên nói.
- Không thể! Hắc Vô Thường đáp.
- Tại sao? Diệp Nguyên hỏi.
- Từ khi ngươi đến thế giới này thì xem như đã đoạn tuyệt mọi
nhân quả với thế giới kia! Bạch Vô Thường nói.
- Đoạn tuyệt nhân quả??? Diệp Nguyên lẩm bẩm.
- Cái gọi là đoạn tuyệt nhân quả chính là mọi thứ về ngươi ở
thế giới kia đã bị xóa sạch khỏi thế gian. Thậm chí ngươi còn không tồn tại
trong tâm trí của những người thân thuộc! Hắc Vô Thường giải thích.
Diệp Nguyên nghe thế giật mình thốt lên:
- Cái gì? Sao lại như thế được?
Bạch Vô Thường thấy biểu hiện của hắn như vậy thì cười nhạt
nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng thiên địa phép tắc sinh ra để làm
trò đùa sao? Những thứ mất đi thì phải bổ khuyết! Không bổ khuyết được thì phải
xóa bỏ mọi “nhân”, “quả”. Từ xưa tới nay, đó là phép tắc tối cao để duy trì sự
tồn tại của thế gian.
Diệp Nguyên nghe vậy có chút hiểu điều Bạch Vô Thường muốn
nói, hắn lúc này như rơi vào mây mù không lối thoát. Vừa gặp được “thần tiên”
những tưởng có thể trở về thì lại bị dội một gáo nước lạnh dập tắt mọi hi vọng.
- Tiểu tử, ngươi đã không còn đường quay về rồi. Theo chúng
ta tu luyện thôi! Hắc Vô Thường nói.
Diệp Nguyên nhìn hai bóng người đen trắng lơ lửng trên cao
chợt nở một nụ cười chán nản. “Cái này gọi là số mệnh sao?” Diệp Nguyên tự hỏi
chính mình.
“Đoạn tuyệt nhân quả? Thế giới kia ta không hề tồn tại!!!”
“Quá khứ, gia đình, bè bạn…mọi thứ đều mất hết?
“..”
Diệp Nguyên đôi mắt vô hồn nhìn xuống bàn chân mình rồi lặng
đi với những dòng suy nghĩ. Lúc này hắn mới cảm thấy tuyệt vọng thật sự. Những
ngày qua dù đã cố gắng thích nghi với cuộc sống mới nhưng hắn vẫn xem như đó chỉ
là “một giấc mơ dài”. Hắn vẫn mong đến lúc tỉnh dậy sẽ lại được sống cuộc sống
trước kia của hắn. Nhưng lúc này thì “giấc mơ hắn đang mơ” sẽ khiến hắn không
bao giờ tỉnh lại được.
Hắc Bạch Vô Thường thấy hắn lặng đi như vậy cũng không làm
phiền. Hai bóng người nhanh chóng hạ xuống trước mặt Diệp Nguyên đứng im lặng.
Một lúc lâu sau, Diệp Nguyên ngước mặt lên bình tĩnh hỏi:
- Hai người muốn dạy ta tu tiên sao?
Hắc Vô Thường đáp:
- Đúng vậy! Chúng ta muốn ngươi làm người kế thừa của chúng
ta!
Diệp Nguyên nghe thế cố gạt buồn phiền sang một bên, môi nhếch
lên nụ cười hỏi:
- Người kế thừa?
Bạch Vô Thường đáp:
- Hà..! Xem như ngươi may mắn đi, chúng ta sẽ truyền cho
ngươi một bộ công pháp quán tuyệt thiên hạ. Sau này ngươi sẽ đạt được thành tựu
vô cùng to lớn.
- Đúng vậy! Sau này ngươi có thể trở thành một kẻ có pháp lực
thông huyền, hô mưa gọi gió chuyện gì cũng có thể làm được! Hắc Vô Thường oang
oang nói.
Diệp Nguyên nghe thế thì ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn về
phía hai bóng người trước mặt. Thấy ánh mắt của Diệp Nguyên tràn đầy vẻ không
tin như vậy Hắc Vô Thường lại oang oang nói:
- Hừ! Tiểu tử thúi! Ngươi không tin hai chúng ta sao?
Diệp Nguyên cười đáp:
- Không phải thế! Chẳng qua lúc này ta có chút bối rối. Làm
sao ta xác định được những lời của hai người là thật chứ? Hơn nữa với ta lúc
này, thành tiên hay không vốn không khác nhau mấy!
Bạch Vô Thường nghe hắn nói vậy hỏi:
- Tại sao lại không khác nhau? Chẳng lẽ ngươi không thích
làm thần tiên?
Diệp Nguyên chợt cười nhạt nói:
- Ta từ nhỏ đã có một gia đình êm ấm, có một cuộc sống vui vẻ
nhưng giờ đây mất đi tất cả! Lúc này thành tiên hay không với ta cũng không có
gì khác biệt.
Hắc Bạch Vô Thường nghe hắn nói vậy chuẩn bị lên tiếng thì
Diệp Nguyên lại nói tiếp:
- Chỉ có điều nếu hai người có thể dạy ta phương pháp tu
tiên thì cũng không tệ, có thể giúp ta giết thời gian sống qua ngày tháng sau
này.
- Ngươi…! Hắc Bạch Vô Thường nghe xong đều chỉ tay vào Diệp
Nguyên nói không ra lời.
“Tên tiểu quỷ này xem tu tiên để giết thời gian sao? Thật là
tức chết!” Hắc Bạch Vô Thường cùng chung suy nghĩ.
- Tiểu tử, con đường thành tiên không phải là trò đùa, ngươi
nếu từ đầu đã không xem trọng việc tu luyện thì sau này sẽ như ếch ngồi đáy giếng,
không bao giờ có thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn bên ngoài. Bạch Vô Thường nói.
Diệp Nguyên nghe thế thì lại cười nhàn nhã nói:
- Ta cũng đâu mong thành tiên, thành thần chứ! Tại hai người
hỏi nên ta mới nói thôi!
- Ngươi…! Hắc Bạch Vô Thường lần nữa chỉ tay vào Diệp
Nguyên. Cái vẻ mặt bất cần của Diệp Nguyên lúc này khiến hai lão không chịu được.
Thật ra lúc này Diệp Nguyên có chút tò mò về những điều Hắc
Bạch Vô Thường đưa ra. Tỷ như xuất thân của hai người này là âm dương chi khí
đã khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Mọi kiến thức tân thời, hiện đại của hắn đều bị
bẻ cong bởi những kiến thức “thần thoại” của Hắc Bạch Vô Thường. Tuy là thế
nhưng hắn cũng không phải người dễ bị dụ dỗ. Dẫu sao tâm trạng hắn lúc này
không tốt, làm sao hắn có hứng thú với chuyện tu tiên, tu thần.
- Lão Bạch! Nói nhiều với tiểu tử này làm gì! Hắn không muốn
học chúng ta cũng bắt hắn học! Hắc Vô Thường oang oang nói.
Có vẻ lúc này Hắc Vô Thường bị Diệp Nguyên làm cho bực mình
nên giọng nói lại vang lên khiến Diệp Nguyên cảm thấy đầu óc ong ong:
- Tiểu tử thúi! Lần đầu tiên Hắc Bạch Vô Thường chúng ta
truyền thụ công pháp này cho người ngoài, thế mà ngươi lại xem thường như vậy!
- Lão Hắc bình tĩnh, bình tĩnh! Bạch Vô Thường cười cười
nói.
Diệp Nguyên thấy Hắc Vô Thường lớn giọng như vậy không hiểu
sao lại cảm thấy bức xúc trong lòng, liền hậm hực nói:
- Hừ, các ngươi không phải thần tiên pháp lực vô biên sao?
Thế mà cũng khác gì ta đâu? Cũng bị kéo đến thế giới này, lại trốn trong cơ thể
ta nữa!
Hắc Vô Thường nghe thế thì sừng sộ nói:
- Ngươi nói cái gì? Nếu không có chúng ta thì ngươi còn sống
đến ngày hôm nay sao? Mấy lần ngươi tự sát nếu không có pháp lực của chúng ta
chống đỡ thì ngươi còn sống được sao?
Diệp Nguyên nghe thế thì giật mình hiểu ra vì sao mình tự
sát mãi không chết. Nghĩ đến đây hắn ngập ngừng nói:
- Thì ra…hai người đã cứu sống ta! Thật…cám ơn!
Hắc Vô Thường thấy hắn thay đổi thái độ như vậy ra chiều đắc
ý định nói: “Không có gì, từ nay ngươi theo chúng ta tu luyện là được.” Lời nói
của Hắc Vô Thường chưa kịp thốt lên thì tiếng hét của Diệp Nguyên đã vang lên
rúng động không gian:
- Tại sao các người không để cho ta chết? Tại sao còn cứu ta
làm gì? Lúc này ta chẳng còn gì trên đời nữa! Mọi thứ đã mất hết, ta sống để
làm gì.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má,
chỉ là lúc này hắn không phải là thực thể nên những giọt nước mắt này vô cùng
khác biệt. Mỗi một giọt đều dập dờn chút năng lượng kì lạ như có như không.
“Tinh thần lực!” Hắc Bạch Vô Thường quay sang nhìn nhau ngạc
nhiên, chung một suy nghĩ. Lúc này hai lão chỉ chú ý đến những tia tinh thần lực
kia chứ không để ý nhiều đến thái độ của Diệp Nguyên.
Hắc Vô Thường truyền âm nói:
- Lão Bạch! Tiểu tử này ngày càng quái dị a! Không hề tu luyện
mà lại có thể sản sinh tinh thần lực như người đã trải qua tu luyện.
Bạch Vô Thường truyền âm đáp lại:
- Ngươi nói phải! Chẳng lẽ tiểu tử này là trời sinh thiên
phú tự mình lĩnh ngộ thiên đạo?
Hắc Vô Thường nghe vậy nói:
- Lão Bạch à! Ngươi mơ giữa ban ngày sao? Hắn là phàm nhân,
dù thiên phú có là tuyệt thế đi nữa thì cũng không thể nào sánh được với hỗn độn
sinh linh như chúng ta.
- Vậy ngươi nói xem tại sao hắn có thể tạo ra tinh thần lực?
Bạch Vô Thường hỏi
- Ta đoán chắc lại do đồ án quái quỷ kia gây ra. Hắc Vô Thường
đáp rồi nhìn lên đồ án kì lạ đang lơ lửng trên cao.
- Có lẽ ngươi đoán đúng! Chúng ta nghiên cứu nhiều ngày rồi
mà vẫn chưa rõ đồ án này xuất xứ từ đâu. Ta thì không tin được là do tiểu tử
kia vô tình vẽ nên. Bạch Vô Thường nhìn lên đồ án trên cao nhận xét.
- Hừm..! Nếu bản thể chúng ta ở đây chắc chắn sẽ mở được bí
mật của đồ án này. Hắc Vô Thường trịnh trọng nói.
Trong lúc Hắc Bạch Vô Thường đang nói chuyện thì Diệp Nguyên
đã ngừng khóc lóc. Xem ra khóc một trận hắn mới cảm thấy nhẹ lòng. Con người
mà! Uất ức, đè nén nhiều ngày thì nên khóc một trận cho nó thỏa cõi lòng, sau
đó sẽ ngẩng cao đầu đứng dậy để bước về phía trước. Diệp Nguyên cũng vừa trải
qua hoàn cảnh đó.
- Hai vị sư phụ, xin nhận của đệ tử một lạy! Bỗng Diệp
Nguyên tiến đến trước mặt Hắc Bạch Vô Thường rồi quỳ xuống hô to.
- Hắc…hắc..! Tiểu tử ngươi không cần đa lễ như vậy! Chúng ta
cũng không quen với ba cái lễ nghĩa này. Hắc Vô Thường thấy hắn quỳ gối như vậy
thì cười nói.
Bạch Vô Thường cười nhẹ nói:
- Diệp tiểu tử, ngươi đứng lên đi! Từ nay gọi chúng ta là Bạch
lão, Hắc lão là được, không cần câu nệ tiểu tiết.
Diệp Nguyên nghe thế vội đứng dậy chắp tay hô khẽ:
- Bạch lão! Hắc lão!
Hắc Vô Thường cười vang nói:
- Tốt! Từ nay chúng ta sẽ truyền thụ công pháp cả đời của
chúng ta cho ngươi!
Diệp Nguyên nghe thế mỉm cười hỏi:
- Các lão sẽ truyền cho ta thứ gì?
Bạch Vô Thường giọng trầm trầm đáp:
- Âm Dương Vô Cực Quyết!
Diệp Nguyên dù không biết Âm Dương Vô Cực Quyết ngang dọc thế
nào chỉ là lúc này hắn tò mò muốn biết rốt cuộc tu tiên là thế nào mà thôi. Cơ
hội ở trước mắt hắn sao lại bỏ qua được.
Gạt u buồn sang một bên, Diệp Nguyên hướng hai lão hỏi:
- Đó là công pháp tu tiên sao?
Bạch Vô Thường đáp:
- Đây là công pháp chúng ta trải qua tuế nguyệt thời gian mới
ngộ ra. Ngươi là người đầu tiên có may mắn được truyền thụ.
- Được rồi, được rồi! Sau khi được chúng ta truyền thụ lại
công pháp ngươi sẽ từ từ hiểu hết tất cả! Hắc Vô Thường nói, vẻ rất nôn nóng.
- Lão Bạch! Mau mau làm phép! Ta không thể chờ lâu như vậy
được. Hắc hắc! Lúc này ta chỉ muốn xem Âm Dương Vô Cực Quyết vào tay tiểu tử
này sẽ luyện ra cái gì?
Bạch Vô Thường nghe vậy khẽ cười hướng Diệp Nguyên nói:
- Diệp tiểu tử! Bây giờ ngươi thả lỏng tinh thần, chúng ta sẽ
đem công pháp truyền lại cho ngươi!
- Được! Diệp Nguyên đáp.
Hắc Bạch Vô Thường hai tay duỗi về phía trước rồi bàn tay co
lại chỉ còn ngón trỏ duỗi thẳng ra. “Bá” hai đồ án thái cực một đen một trắng
nhỏ như miệng chén trà hiện ra trước ngón trỏ một tấc. Sau đó bàn tay hai lão
khẽ động, hai đồ án thái cực nhanh chóng lao thẳng đến ấn đường của Diệp Nguyên
rồi hợp thành một đồ án thái cực đen trắng hoàn chỉnh. Sát na sau đó đồ án thái
cực vừa hình thành chớp động quang mang bảy sắc rồi tan biến vào bên trong ấn
đường của Diệp Nguyên.
“Bồng…bồng…” Không gian màu trắng bỗng chấn động. Lúc này từ
đỉnh đầu của Diệp Nguyên từng đoàn hoa văn cổ ngữ cùng với những tia “đạo khí”
nhanh chóng thoát ra rồi lan tỏa khắp không gian tinh thần.
Hắc Vô Thường nhìn không gian bị bao phủ bởi tâm pháp của Âm
Dương Vô Cực Quyết thì cười nói:
- Lão Bạch! Ngươi nói xem tiểu tử này từ Âm Dương Vô Cực Quyết
sẽ luyện ra thứ gì?
Bạch Vô Thường cười đáp:
- Hà..! Huyền lực của mỗi người mỗi khác, ta cũng không nắm
rõ được!
- Có lẽ hắn cũng như chúng ta, sau này sẽ tách thành hai
phân thân âm dương khác biệt!
- Cũng có thể!
Trong lúc này, Diệp Nguyên lần đầu tiên cảm nhận được cái gì
gọi là con đường thành tiên. Những đồ án cổ quái đang bay lượn trên đầu hắn đều
mang theo một loại “đạo lý” huyền diệu mà hắn lúc này không thể tiếp nhận được.
Cảm giác của hắn bây giờ như đang đứng giữa giao điểm của muôn vạn nẻo đường,
không biết con đường nào là con đường của riêng mình.