Trong một sơn cốc âm u không dấu chân người, một bóng người
màu trắng đang huyền phù cách mặt đất chừng hai trượng. Nếu không có chút ánh
sáng mờ mờ ảo ảo của vầng trăng trên cao thì chẳng ai có thể nhận ra bóng người
này.
Một làn gió nhẹ thổi qua, bạch khí quanh bóng người này tản
mát đi một ít rồi lộ ra khuôn mặt của một thiếu niên tuổi chừng mười tám, mi
thanh mục tú, đôi mắt chớp động tinh quang có phần quỷ dị. Đây không phải Diệp
Nguyên thì còn ai khác!
Chỉ thấy lúc này thân hình Diệp Nguyên lơ lửng như một bóng
ma không hề động đậy. Đôi mắt vô hồn mở to nhìn về trước mặt. Làn bạch khí bao
bọc quanh thân thể hắn lúc này cũng dần tiêu tán, chỉ còn lại chút bạch khí
luân chuyển quanh đôi bàn chân giúp hắn huyền phù trong không khí.
Cùng lúc này trong một không gian màu trắng, hai bóng người
một đen một trắng đang ngồi xếp bằng giữa không trung.
- Lão Hắc! Bao lâu rồi chúng ta chưa hợp thể?
- Hắc hắc! Từ lúc bị nhốt vào Hư Vô Động đến giờ, chúng ta làm
gì có cơ hội để hợp thể!
- Tiếc là tiểu tử này chỉ mang được một tia hồn phách của
chúng ta đến nơi đây!
- Nếu hắn mang được bản thể của chúng ta theo thì lúc này
chúng ta còn ngồi đây để chuẩn bị dạy hắn tu luyện sao?
- Ha hả! Lão Hắc ngươi nói phải! Chỉ có điều đến lúc này ta
vẫn chưa hiểu nổi…?
- Ngươi lại thắc mắc đồ án kia?
- Đúng vậy! Không biết tiểu tử này lấy từ đâu ra đồ án quái
quỷ đó?
- Được rồi! Tý nữa sẽ tra hỏi hắn.
- Lão Bạch! Đến giờ rồi!
- Được!
..
Bên ngoài sơn cốc, một bạch y nữ tử đang lăng không bay đến.
Lúc nàng vừa vào trong phạm vi sơn cốc thì cả người sững lại bởi trước mặt nàng
đang xảy ra một quan cảnh khiến nàng chấn động. Dù bản thân nàng cũng không phải
người thường nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn khiến hơi thở nàng có phần gấp gáp.
Xa xa bên trong trung tâm của sơn cốc, một dải tinh vân đầy
màu sắc đang trôi lơ lửng cách mặt đất chừng hai trượng, bao phủ quanh chu vi
trăm trượng. Từng luồng hư vô chi khí từ dải tinh vân này đang tỏa ra nồng đậm,
linh khí lưu chuyển xung quanh đều bị thôn phệ sạch sẽ. Chính giữa dải tinh vân
kì lạ này, từng đốm sáng nhỏ li ti đầy màu sắc bắt đầu bay lên, sau đó bám vào
thân thể của một nam tử đang nhắm mắt huyền phù trên cao.
Bạch y nữ tử nhìn thấy hình dáng nam tử kia thì khẽ lẩm bẩm:
- Người kia trông rất giống…
Lời của nàng chưa hết thì một điểm tinh quang màu lục từ dải
tinh vân lấy tốc độ như thể thuấn di bắn thẳng vào ấn đường của nàng. Bạch y nữ
tử thân hình chấn động một cái rồi đôi mắt chớp qua một tia lục sắc, sau đó
nàng xoay người lại, nhằm hướng ngoài sơn cốc bay đi.
- Thì ra nha đầu kia cũng là người tu tiên! Từ bên trong dải
tinh vân một giọng nói trầm trầm vang lên.
Cùng lúc này trong không gian màu trắng, hai bóng người đen
trắng đã biến mất. Tuy nhiên chính giữa không gian màu trắng lại xuất hiện một
viên châu trong suốt, to như nắm tay người, đang tỏa ra năng lượng dập dờn. Nếu
nhìn sâu vào bên trong viên châu sẽ thấy một dải tinh vân đang trôi lơ lửng giữa
bao la vũ trụ. Xung quanh dải tinh vân này là hàng ngàn hàng vạn vì sao đang tỏa
sáng. Dường như viên châu này đang thu lấy một phần không gian của vũ trụ bao
la vô tận vậy.
“Bồng…” Một luồng hư vô năng lượng từ viên châu lan tỏa ra
xung quanh, sau đó lấy viên châu làm trung tâm, một vòng tròn năng lượng nhanh
chóng được hình thành. Vòng tròn năng lượng này luân chuyển một dải màu sắc vô
cùng huyền ảo, như có như không.
Cùng thời điểm này bên ngoài thân thể Diệp Nguyên một vòng
tròn năng lượng lấy thân thể hắn làm tâm điểm cũng được hình thành. Lúc này nếu
có người đứng trước mặt hắn sẽ thấy một vòng tròn năng lượng mờ ảo đang xoay
quanh phần hông của hắn, cứ như muốn chia tách thân thể hắn thành hai nửa.
Hợp với từng vòng xoay của vòng năng lượng kia, dải tinh vân
đầy màu sắc nhanh chóng bị cuốn vào vòng xoáy. Chẳng mấy chốc mà dải tinh vân
đã bị vòng tròn này thôn phệ sạch sẽ. Quang mang bảy sắc nhanh chóng lưu chuyển
dập dờn quanh vòng tròn năng lượng.
“Bồng…” Một loạt chấn động năng lượng từ thân thể của Diệp
Nguyên bùng phát. Sát na sau đó từ vòng tròn năng lượng bảy sắc kia hai đồ án
thái cực một đen một trắng nhanh chóng hình thành rồi tách ra thành hai hướng.
Đồ án thái cực màu đen xuất hiện dưới bàn chân hắn rồi xoay tròn theo một tiết
tấu kỳ lạ. Đồ án thái cực màu trắng thì xuất hiện trên đỉnh đầu hắn rồi tỏa ra
quang mang bạch sắc dập dờn. Cùng thời điểm hai đồ án thái cực hình thành rồi
chia tách ra hai hướng, vòng tròn bảy sắc cũng tiêu tán thành vạn điểm quang
mang rồi biến mất.
Cỏ cây lay động!
Không gian trong sơn cốc toát lên vẻ thần bí khó lường!
“Rào…rào….” Bỗng từ dưới chân của Diệp Nguyên, đồ án thái cực
màu đen rung lên liên hồi rồi một cột lốc xoáy cuốn theo cát bụi hiện ra dưới
chân của Diệp Nguyên. Cùng lúc đó, phía trên đỉnh đầu của hắn, một tia sáng
mang theo năng lượng kì bí thoát ra từ đồ án thái cực màu trắng bắn thẳng lên
trời cao rồi vụt tắt. Từ xa nhìn lại có thể thấy trong một sát na ngắn ngủi,
đâu đó trong dải đồi núi trùng điệp một cột sáng nhỏ nhoi hiện ra như nối liền
thiên địa.
“Ầm…!” Sát na tia sáng từ đỉnh đầu Diệp Nguyên bắn lên tinh
không xa xăm thì đại não hắn chấn động mãnh liệt làm hắn bừng tỉnh. Mở to đôi mắt
nhìn về phía trước, hắn chưa kịp xác định xem chuyện gì đang xảy ra với mình
thì tầm mắt nhòa đi. Sát na sau đó hắn đã thấy mình đứng giữa một không gian
màu trắng kỳ lạ. Chính giữa, phía trên cao của không gian màu trắng một viên
châu trong suốt đang tỏa ra từng đoàn màu sắc khác nhau, luân chuyển không ngừng.
Cùng thời điểm này, không gian trong sơn cốc tĩnh lặng trở lại.
Những dị biến quanh thân thể Diệp Nguyên cũng biến mất như chưa hề tồn tại. Màn
đêm lại bao phủ sơn cốc.
Trong không gian màu trắng.
Đang ngơ ngác chưa ổn định tâm thần thì một giọng nói có phần
vui vẻ đã vang lên bên tai Diệp Nguyên:
- Cuối cùng cũng kéo được tiểu tử ngươi vào nơi này!
Diệp Nguyên nghe vậy nhìn quanh quẩn rồi hỏi với giọng tò
mò:
- Ngươi là ai? Ta đang ở đâu thế này?
Giọng nói kia lại vang lên:
- Hà hà hà…! Ngươi đang ở trong chính thân thể ngươi!
Diệp Nguyên nghe vậy ngẩn ra rồi đưa tay lên tát tai mình một
cái rồi cười nói:
- Thì ra là mơ! Mau tỉnh lại nào…!
- Ha hả! Ngươi muốn tỉnh cũng không được! Giọng nói kia lại
vang lên
Diệp Nguyên nghe thế nghĩ thầm: “Xem ra giấc mơ này chưa đến
hồi kết!”.
- Ngươi là ai? Diệp Nguyên hỏi
- Ta là….
Giọng nói chưa hết câu thì không gian đã chấn động một cái,
ngay lập tức viên châu trong suốt trên cao hóa thành vạn điểm tinh quang bắn về
muôn hướng của không gian màu trắng.
- Khặc…khặc…! Lão Bạch! Ta không chịu đựng nổi nữa! Một bóng
người màu đen bỗng xuất hiện giữa tầng không khó khăn nói.
- Ách! Tia hồn phách này của chúng ta quá yếu ớt không thể hợp
thể lâu được! Cũng may mọi thứ đã xong hết! Một bóng người màu trắng nhanh
chóng hiện ra cạnh bóng người màu đen.
Diệp Nguyên bất ngờ thấy hai bóng người này, lập tức hỏi:
- Các ngươi là ai?
Bóng người màu đen đáp:
- Ta là Hắc Vô Thường!
Bóng người màu trắng đáp:
- Ta là Bạch Vô Thường!
Sau đó hai người đồng thanh đáp:
- Chúng ta là Hắc Bạch Vô Thường!
Diệp Nguyên nghe hai người giới thiệu không hiểu sao lại phì
cười “hắc hắc”.
Hắc Bạch Vô Thường thấy hắn cười như vậy thì quay sang nhìn
nhau rồi hỏi:
- Tiểu tử ngươi cười cái gì?
Diệp Nguyên chợt xua tay đáp:
- Không gì! Không gì!
Thật ra hắn phì cười bởi cách giới thiệu của hai kẻ này khá
giống lời thoại trong một bộ phim ăn khách ngày nhỏ hắn với đám bạn hay xem.
Trong bộ phim đó có đoạn: “Ta là siêu nhân đỏ! Ta là siêu nhân xanh! Ta là siêu
nhân vàng! Ta là…! Chúng ta là năm anh em siêu nhân!”
Sau chút buồn cười Diệp Nguyên chợt nghĩ đến điều gì đó chợt
hét lên:
- Cái gì? Các ngươi…là Hắc Bạch Vô Thường?
- Đúng vậy!
- Nói như vậy là ta sắp chết??? Diệp Nguyên lẩm bẩm. Trong
trí nhớ của hắn ai gặp phải Hắc Bạch Vô Thường thì chắc chắn sẽ chết.
- À! Thật ra lúc này có thể xem như ngươi đã chết! Hắc Vô
Thường đáp.
Diệp Nguyên nghe thế thì có chút thất thần thì thào:
- Chết cũng tốt! Chết cũng tốt! Dẫu sao ta cũng không có ai
thân thích ở thế giới này!
Bạch Vô Thường nghe vậy thì nói:
- Tiểu tử ngươi chỉ xem như chết giả thôi! Thần thức ngươi bị
chúng ta kéo vào không gian này nên bên ngoài ngươi không khác người chết mấy!
Diệp Nguyên nghe thế mù mờ không hiểu liền hỏi:
- Thần thức là cái gì? Không gian này là cái gì? Cả các
ngươi nữa?
Hắc Vô Thường đáp:
- Sau này ngươi tự mình thử nghiệm sẽ hiểu. Thần thức cũng
giống như một dạng suy nghĩ của ngươi vậy, chỉ có điều nó ở một hình thức cao cấp
hơn ngươi tưởng tượng.
- Ta không hiểu! Diệp Nguyên nói.
- Được rồi! Không hiểu thì sau này sẽ hiểu! Bây giờ ta muốn
hỏi ngươi một chuyện! Hắc Vô Thường giọng đều đều nói.
- Chuyện gì?
- Rốt cuộc ngươi làm thế nào đem được chúng ta đến thế giới
này? Bạch Vô Thường hỏi.
Diệp Nguyên nghe vậy ngẩn ra nói:
- Đem các ngươi đến thế giới này? Ta không hiểu rốt cuộc các
ngươi muốn nói gì?
Hắc Bạch Vô Thường thấy biểu tình của hắn như vậy thì quay
sang nhìn nhau, sau đó cả hai gật đầu rồi đột ngột bắn về phía Diệp Nguyên một
tia năng lượng kì quái. Diệp Nguyên chưa kịp phản ứng thì tia năng lượng này đã
đâm thẳng vào ấn đường của hắn rồi tan biến.
“Ầm…” Từng đoàn tin tức hiện lên dồn dập làm Diệp Nguyên đứng
chết trân không nhúc nhích.
“Vũ trụ bao la rộng lớn, một đoàn tinh vân chứa đựng nồng đậm
hư vô chi khí đã tồn tại không biết qua bao nhiêu năm tháng tuế nguyệt của thời
gian. Vào một ngày nọ, từ giữa đoàn tinh vân này bỗng xảy ra dị biến. Hàng ngàn
hàng vạn luồng năng lượng không biết từ nơi đâu hình thành rồi bắt đầu va chạm
với nhau. Cả một dải tinh vân rung chuyển rồi bị xé nát. Sau đó trải qua vô tận
năm tháng thời gian, từ cát bụi hư vô của vũ trụ một tinh cầu mới hình thành.
Tuế nguyệt xoay vần, theo dòng chảy bất tận của thời gian vạn
vật trên tinh cầu đó bắt đầu sinh sôi. Thiên địa pháp tắc bắt đầu hình thành từ
một nhánh trong vạn vạn tỷ tỷ nhánh của vũ trụ pháp tắc. Từ đó trên tinh cầu
này bắt đầu vòng tuần hoàn mới của tạo hóa, thần tiên, yêu ma quỷ quái xuất hiện
và ngự trị thế giới. Trong đám thần tiên quỷ quái đó có hai kẻ được tạo ra từ
hư vô chi khí chia thành hai cực âm dương chính là hai kẻ đang đứng trước mặt
Diệp Nguyên lúc này .”
Diệp Nguyên mở to mắt thì thào:
- Thì ra các người…à không phải…, hai vị tiền bối là thần
tiên?
- Theo cách nhìn của ngươi thì cứ cho là vậy đi! Bạch Vô Thường
đáp.
Diệp Nguyên nghe vậy bỗng quỳ xuống nói:
- Xin hai vị tiền bối giúp ta trở về nhà!
Hắc Bạch Vô Thường thấy hắn cầu xin như vậy thì ngẩn ra, Bạch
Vô Thường từ tốn hỏi:
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã làm cách nào để đưa chúng ta đến
nơi này!
Diệp Nguyên nghe thế thì rơi vào mây mù, nói:
- Ta kéo hai vị tiền bối đến nơi này sao? Ta còn tưởng hai vị
tiền bối đưa ta đến nơi này chứ?
Hắc Vô Thường nghe vậy cười “hắc hắc” rồi nói:
- Được rồi, tiểu tử! Ngươi mau nói cho ta biết ngươi từ đâu
có đồ án này?
Nói rồi bàn tay Hắc Vô Thường vẫy nhẹ, ngay lập tức giữa
không trung hiện ra một đồ án kì lạ. Từng đoàn hoa văn, cổ ngữ đan xen chằng chịt,
chính giữa đồ án là hai chòm thất tinh bắc đẩu nằm đối xứng với nhau qua một
vòng tròn lớn. Toàn cục của đồ án toát lên vẻ vừa cổ xưa lại vừa ma quái.
Diệp Nguyên vừa nhìn thấy đồ án kia thì ánh mắt lóe lên, một
đoạn kí ức bị lãng quên hiện ra trong đầu hắn:
“Vào một buổi chiều tẻ nhạt trong thư viện trường, hắn đang
ngồi trước một bức tranh vẽ dở. Trên bức tranh là hình hoa văn cổ xưa trông vô
cùng kì bí. Đây vốn là bài vẽ tốt nghiệp của hắn năm nay. Bỗng nhiên bầu trời
bên ngoài chợt tối dần đi, từng đám mấy đen mau chóng che bớt ánh mặt trời.
Hắn xoay giá vẽ ra hướng cửa sổ để tăng thêm nguồn sáng, đột
nhiên hắn thấy từng đoàn ánh sáng màu vàng xuyên thủng tầng mây chiếu thẳng vào
gian phòng hắn đang ngồi. Sau đó từng tia sáng rọi lên bức tranh của hắn đang vẽ
dở. Điều kỳ lạ là những tia sáng này hợp thành một đồ án khác chồng lên đồ án hắn
đang vẽ dở.
Như thể có người dẫn dắt, hắn bắt đầu vẽ theo từng đồ án ánh
sáng trên bức tranh. Càng vẽ hắn càng cảm thấy thích thú với những đồ án vừa được
tạo ra. Khi nét bút cuối cùng hoàn thành hắn liền nghĩ về ngày nhận bằng tốt
nghiệp thì bức tranh đột nhiên bừng sáng làm hắn không mở nổi mắt. Sát na sau
đó khi hắn mở mắt ra thì thấy mình đã nằm giữa rừng cây âm u cổ quái”
- Cái này…cái này….! Diệp Nguyên sau phút thất thần chợt lắp
bắp không nói nên lời. Bây giờ hắn đã biết làm cách nào mình lại đến được nơi
này.
- Thế nào? Đồ án này ngươi từ đâu mà có? Bạch Vô Thường hỏi.
Diệp Nguyên nghe thế không biết trả lời thế nào đành nặn ra
một nụ cười khó coi rồi đáp:
- Hình như là….do ta vẽ ra!
- Hả??? Hắc Bạch Vô Thường đồng thanh thốt lên.
Diệp Nguyên cười cười đáp:
- Ta cũng không chắc nữa nhưng vừa rồi ta nhớ ra một số chuyện
cũ. Đồ án này vốn trong lúc vô tình ta đã vẽ ra.
- Không thể nào! Không thể nào! Hắc Bạch Vô Thường lẩm bẩm.
Diệp Nguyên nghe thế ra chiều khó hiểu hỏi:
- Cái gì không thể? Hai vị tiền bối không tin ta sao?
Hắc Vô Thường hướng về phía hắn rồi cười “ha hả” nói:
- Lão Bạch! Chẳng phải ngươi vẫn thường nói tiên duyên chỉ
có thể ngộ không thể cầu sao?
Bạch Vô Thường cười nhạt đáp:
- Đúng vậy! Xem ra tiểu tử này không cần chúng ta mở ra tiên
lộ nữa mà tự hắn đã mở ra tiên lộ cho riêng mình.
Diệp Nguyên nghe hai lão đối thoại thì rơi vào sương mù chả
hiểu gì. Hắn lần nữa lên tiếng hỏi:
- Hai vị tiền bối không thể giúp ta trở về nhà sao?
Hắc Vô Thường không đáp mà cười cười, rồi hỏi:
- Tiểu tử, ngươi muốn thành tiên không?
Diệp Nguyên nghe thế ngẩn ra nhìn hai bóng hình mở ảo lúc
này đang huyền phù trước mặt hắn.
“Trở thành thần tiên? Thế giới này có ai không muốn?” Trong
đầu Diệp Nguyên xẹt qua một tia suy ngẫm.