Nàng không biết khi nào thì hắn đến, vì thế chỉ có thể dậy sớm,
nhìn thấy bộ dẠng học sinh trung học của mình trong gương, có điểm nhụt chí,
đem quần áo bới tứ tung, mới có thể đánh thức Tiết Diễm Yến.
Mặc quần áo tử tế, giặt xong quần áo, hắn vẫn còn chưa tới,
hắn không phải là tra không ra số điện thoại của nàng chứ?
Nàng quét từ phòng ngủ ra phía ngoài một lần, hắn vẫn là
chưa tới, hắn sẽ không lạc đường chứ?
Nàng leo lên giường liền nhảy đến trước gương, vội vàng đem
cái ý nghĩ lộn xộn đuổi đi, có chút nhàn rỗi, lại có chút khẩn trương. Người
trong gương lộ ra một nụ cười khẽ, nói với nàng hãy giữ vững tâm tình! Nàng
chính là Thiên Sơn Đồng Mỗ, ăn người không nhổ xương.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng vẫn là còn khẩn trương. Nàng
cũng không biết là khẩn trương cái gì.
Nàng nhích đến bên cạnh Tiết Diễm Yến: “Diễm Yến, chúng ta
tâm sự đi!”
Tiết Diễm Yến: “Nói.”
Lạc Thủy: “Ngươi làm sao để xác định là ngươi thích một người?”
Tiết Diễm Yến lập tức đầy hứng thú: “Bất giác nhớ đến hắn,
nghĩ về hắn, chờ đợi hắn, kỳ thực còn có một biểu hiện rất rõ ràng.”
Lạc Thủy dùng ánh mắt hỏi nàng.
Tiết Diễm Yến biểu tình cổ quái nói: “Vì hắn mà sáng sớm thức
dậy, sửa soạn trang điểm, lại theo tỷ tỷ nói nói, thế ngươi thích loại hình
nào?”
“Ta cũng không biết nữa.” Lạc Thủy ngừng hai giây rồi lại hỏi
nàng: “Ngươi nói xem Nam Cửu Khanh là loại hình gì?”
Tiết Diễm Yến cười đến càng quỷ dị: “Loại hình nam chính!”
Lạc Thủy đấm nàng một cái: “Nói nghiêm chỉnh với ngươi mà.”
Tiết Diễm Yến một bộ nghiêm chỉnh: “Bất kể là loại hình gì,
chỉ cần người đó vô điều kiện giúp đỡ ngươi, cưng chiều ngươi, tôn trọng ngươi,
điều đó vĩnh viễn vẫn là lớn nhất, chính là đối tượng có thể trường kỳ kháng
chiến.”
Liễu Oanh tỉnh ngủ xen mồm vào: “Nữ nhân, ngươi nói chuyện tổng
cộng là xuất ra bao nhiêu cái tỉnh thế danh ngôn thế hả?”
“Không nhiều, chỉ vài cái.” Tiết Diễm Yến cảm giác được tiếng
di động rung, bò lên trên giường lấy di động ra, không có điện thoại, “Điện thoại
các ngươi ai đang kêu.”
Lạc Thủy vọt lên trên giường, là một dãy số di động lạ, nàng
ở dưới cái nhìn chăm chú của Oanh Oanh Yến Yến mà chạy vào toilet, có lẽ so với
chạy trốn còn vội hơn, tim lại bắt đầu đập bình bịch, thở hổn hển mà tiếp điện
thoại: “Uy.”
Một giọng nói vân đạm phong khinh truyền đến: “Phu nhân.”
Phu nhân…
Một cổ mê hoặc, phu nhân, có một giọng nói dễ nghe kêu nàng
là phu nhân. Đầu óc nàng có điểm xoay chuyển không kịp, phân không rõ đông tây
nam bắc, ngây ngốc mà thốt ra một câu: “Anh thế nào lại gọi bậy!”
Hắn có điểm bất đắc dĩ: “Phu nhân, em trí nhớ thực kém, đêm
động phòng hoa chúc vừa qua khỏi, em liền quên rồi.”
Vành tai Lạc Thủy bắt đầu nóng lên, phi thường hoài nghi mà
chuyển hướng đề tài: “Đang ở đâu?”
“Cửa Đông.”
“Em đến tìm anh.”
Cúp điện thoại, Lạc Thủy cầm lấy cái túi to đựng cái cà mèn,
lao ra khỏi phòng.
Trên lầu một vang lên tiếng cười không ngớt, Lạc Thủy mặc bộ
quần áo hoàn toàn trái ngược với phong cách của chính mình trên người, vốn đã
không được tự nhiên, hiện tại lại bị một trận tiếng cười khiến cho tay chân trở
nên khẩn trương cũng không biết là nên bỏ đi đâu. Cúi đầu kiểm tra chính mình,
áo, quần, giày đều rất bình thường, vải còn thừa rất nhiều.
Thoáng trấn định ra khỏi ký túc xá, hơi xoay người lại liền
nhìn thấy hắn, hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, từ xa xa mỉm cười hướng nàng
đi tới.
Ngược sáng, Lam Khanh bình tĩnh nhìn nàng chăm chú, màu mực
trong con ngươi ngày càng đậm.
Lạc Thủy vốn đã khẩn trương, bị hắn nhìn chằm chằm không
chuyển mắt cả nửa ngày thì càng bất an hơn, gương mặt dần nóng lên hồ nghi nói:
“Trên mặt em có thứ gì sao?”
Lam Khanh phản ứng lại, ý thức được bản thân thất thố, đành
phải nói: “Có hoa.”
“A?”
“Lừa em thôi, đồ ngốc.” Hắn kỳ thực muốn nói, là có một đóa
hoa thật lớn, người đẹp như hoa. Sợ là sẽ dọa đến nàng, nên nhẫn nhịn chưa nói.
Lạc Thủy sẵng giọng: “Anh xấu.”
Nói xong, Lạc Thủy 囧 mà nghĩ bản thân điên thật rồi, đó
mà là mắng người sao, rõ ràng là làm nũng. Tuy rằng nàng rất muốn đem người
khác đánh ngã, nhưng trên cơ bản nàng thuộc loại có tim nhưng không có gan.
Lam Khanh ý cười trên khóe miệng dần hiện rõ: “Phu nhân, cái
kiểu xưng hô này rất khác biệt, ta thích.”
Lạc Thủy nhìn vẻ tươi cười của lam Khanh, tinh thần sa sút
mà đánh mất dã tâm dùng bạo lực để chinh phục, thậm chí cả ý niệm trốn về phòng
lẫn giết người diệt khẩu cũng ném ra sau, rốt cuộc cũng tìm thấy một cái đối
sách tương đối đáng tin cậy- nói sang chuyện khác.
Hắn còn chưa rõ? Lạc Thủy có điểm không thể tưởng tượng đáp:
“Phải a.”
Đáp xong, đầu óc bị chập mạch, chỉ còn lại có ba câu, nàng
nói người yêu, Lam Khanh hỏi phải không, nàng đáp phải a.
Nàng căm uất.
Sải hai bước đuổi theo hắn giải thích: “Em không phải có ý
đó.”
Lam Khanh xoay người đối diện nàng, nhìn vào ánh mắt của
nàng, lại không có chuyển động.
Đôi con ngươi như nước của nàng hiện lên một tầng bối rối,
ánh mắt mênh mông sương mù giống như một con nai xinh đẹp nhạy thẳng vào trong
tim hắn, đem tim của hắn trở thành một cái ổ mềm mại ấm áp.
Hắn nghe thấy tiếng của mình nói: “Lạc Thủy, anh là có ý
đó.”
Lạc Thủy bỗng chớp chớp mắt mấy cái, đại não đình chỉ vận động
hoàn toàn không biết phải làm sao.
Ngây ngốc cả nửa ngày, nàng mới ý thức được lúc này tốt xấu
gì hẳn là nên nói chút gì đó, nhưng mà moi móc hồi lâu, chỉ có thể thốt ra một
tiếng: “Em…”
Sau đó nàng nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của hắn thoảng qua
bên tai: “Em nghĩ kỹ rồi hãy nói cho anh, không vội.”
Cái tin mà lỗ tai tiếp nhận được chỉ là khiến nàng có chút
kinh ngạc, trừ lần đó ra còn lại là kinh hỉ, đúng vậy, là kinh hỉ, nàng cũng
không phải là không nhìn rõ chính mình, hơn nữa nàng càng không nên nhút nhát.
Thời khắc này, nàng hoàn toàn không có suy nghĩ về thân thế gia đình hắn, chỉ
là đang nghĩ nàng có muốn hay không đáp ứng chàng trai trước mắt này.
Rất lâu sau, nàng mới hiểu rõ, tất cả những thứ sau kia chỉ
là một cái cớ tạm thời, bởi vì tâm của con người rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể
toàn tâm toàn ý cảm nhận cái người trước mắt này.
Còn chưa lấy được dũng cảm, bừng tỉnh liền đã đến lầu khoa
văn, Lạc Thủy đứng lại nói: “Anh vẫn còn bận, em trở về phòng trước.” Nói xong
để lại hắn ở đó mà nhanh chóng bỏ trốn.
Lam Khanh đứng dưới lầu khoa văn có điểm dở khóc dở cười, sờ
sờ cái mũi, may mắn, hắn quả thực là muốn đến trường nàng thương lượng chuyện
hoạt động, nhưng không phải là hôm nay, cũng không phải là một mình.
Hắn cũng không biết vì cái gì mà lại vội vã khó dằn như vậy,
vốn còn muốn theo nàng giải thích, hiện tại vừa khéo, quả nhiên là tự gây nghiệt
không thể sống.
Vì thế hắn đành phải bấm cái dãy số chuẩn bị tranh thủ sự
thành thật sẽ được khoan hồng.
“Thời
gian anh hẹn bọn họ là mười giờ sáng ngày mốt.”
Hóa ra đại thần cũng tính nhầm, đại thần cũng là phàm nhân
thôi.
Thần kinh nãy giờ vẫn bị buộc chặt của Lạc Thủy liền như vậy
mà đột nhiên bị xúc động, chốc lát buông lõng.
…
Tương đối là ăn ý, hai ngươi đi cùng nhau, bảy cua tám rẽ
trên con đường nhỏ, vẫn là có thể coi là lần đầu gặp gỡ.
Hắn lập tức vươn tới gần nàng, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của
hắn gần trong gang tấc: “Mang anh đi dạo trường các em một chút đi.”
Nàng bất giác lùi về sau một bước, lên tiếng: “Em sợ sẽ bị
hoa lan vây đuổi chắn đường.”
Vừa rồi có mấy nữ sinh đi ngang qua bên người bọn họ, cứ
liên tục quay đầu nhìn lại, che miệng cười khúch khích mới rời đi, nàng thực sự
là không có cái mị lực để làm đồng tính.
Lam Khanh nhướng mày: “Hoa lan?”
Lạc Thủy ngoan ngoãn, cúi đầu mà cười: “Fan của anh.’
Hắn thuận tay nhận lấy cái cà mèn trên tay nàng, cười ra tiếng:
“Mua thu không có hoa lan.”
Lạc thủy rốt cuộc vẫn là dẫn hắn dạo một vòng quanh trường.
Đại học Y nằm ở trung tâm thành phố được quy hoạch mà ra, so với khu cao đẳng
và trung học thì thật sự là cũ nát, bố cục nghiễm nhiên là phong cách kiến trúc
của những năm năm mươi, phần lớn là nhà trệt, cơ hồ đã có thể trở thành di vật
lịch sử. Ký túc xá toàn bộ là cái loại nhà ngói ba tầng, đông lạnh hạ nóng. Lầu
học chính là may mắn đã được tu bổ qua, nhưng không hoàn toàn vứt bỏ đi cái mô
hình ban đầu, nên chỉ thuộc dạng nửa mới nửa cũ.
Chỉ có thư viện là hai ngàn năm sau mới xây, trong một mảnh
u ám không rõ thì rất đặc biệt bắt mắt, có chút mùi vị kim kê độc lập*, Lạc Thủy
năm nhất cũng từng đối với trường học mới có chút bất mãn, luôn cảm thấy bức bối,
nhưng một thời gian lâu sau, mới biết nhà trệt cũng có cái khí chất riêng của
nhà trệt, hơn nữa nằm ở trung tâm, giao thông tiện lợi, thông tin nhanh chóng.
*Kim kê độc lập: một thế võ của phái Thiếu Lâm, đứng bằng một
chân…
Lam Khanh ngược lại lại nhìn ra được sự nồng nhiệt, ngẫu
nhiên cùng Lạc Thủy chia sẻ một chuyện vui trong đại học X.
Rất nhanh liền đi tới trạm cuối cùng, căn tin.
Có một cái ý niệm chợt lóe lên, Lạc Thủy buộc miệng liền hỏi:
“Căn tin trường các anh có hay không món gì riêng?”
Không biết có phải là Lạc thủy nhìn lầm hay không, dư quang
mắt trái của nàng cảm giác được mặt hắn hơi tối lại, nhìn kỹ lại thì đã là một
khuôn mặt bình tĩnh, còn mang theo vài tia ý cười.
Nhưng là vì cài chi mà nàng có thể từ cái ngữ khí “hôm nay
trời thật đẹp” như vậy của hắn nghe ra một tia lạnh lẽo,
Lạc Thủy thức thời đem đề tài kéo trở về: “Trường của em có
rất nhiều món riêng, khoai lang nghiền chưng trứng, thịt lợn kho tàu là món yêu
nhất của tụi em.”
“Mỗi
ngày đều có?” Hắn nhìn ánh mắt nàng mỗi lần nhắc tới đồ ăn là lại sáng rực cả
lên, chờ mong hỏi.
Lạc Thủy gật gật đầu, dẫn hắn đi vào căn tin căn thứ hai ăn
cơm, vì cái gì lại là căn thứ hai, chỉ có một sự giải thích hợp lý, căn thứ thứ
hai cách ký túc xá khoa kiến trúc xa nhất, xác suất đụng phải “hoa lan” nhỏ,
xác suất đụng phải người quen càng nhỏ hơn, quả thực là hoàn mỹ.”
Đại khái là vận khí của hắn khá tốt, món ăn riêng hôm nay của
đại học Y còn rất nhiều.
Hai người bưng đồ ăn đến ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Ánh mặt trời ngày thu
hắt qua cửa sổ, nhẹ nhàng ấm áp.
Lam Khanh tư thái ung dung đưa cho Lạc Thủy đôi đũa cùng chiếc
thìa, ánh mắt sáng rực, hỏi: “Em hy vọng hoạt động lầ này đi đâu?”
Lạc Thủy nhận lấy, trong đầu tự động tự phát Lệ Giang, Đại
Lý, Tây Tạng, đều trực tiếp bị nàng gạch bỏ. Du lịch đỏ nghe tên liền biết khẳng
định là đi những nơi như tỉnh Cương Sơn, Duyên An, Gia Hưng, Nam Hồ… nhưng nàng
trong lòng chất chứa sự may rủi nói: “Thượng Hải.” Lời còn chưa dứt liền cảm thấy
thật sự là không thực tế, liền chắp vá: “Gia Hưng cũng được.”ẹLam Khanh buồn cười
nhìn bộ dáng nhíu mày không cam lòng của nàng, an ủi: “Thượng Hải miễn cưỡng có
thể xem như là đỏ, không phải không có khả năng.”Lạc Thủy nghe hắn nói như vậy, dễ dàng
tin tưởng, ánh mắt sáng lên: “Luôn muốn đi dạo bên bờ sông Hoàng Phổ, có lẽ đã
chịu ảnh hưởng của Bến Thượng Hải*.”
*Bến Thượng Hải: một bộ phim nổi tiếng của Trung Quốc những
năm 90…
Bất quá người học kiến trúc đại khái đều muốn đi Thượng Hải,
nơi giao hội phong cách kiến trúc các nước thời kỳ dân quốc, mỗi một căn nhà đều
có nét đặc sắc cùng linh hồn riêng.