Lam Khanh giương mắt nhìn nàng, ngừng một chút rồi nói ra một
sự thực: “Kỳ thật em là chịu ảnh hưởng của Hứa Văn Cường* à.”
*Hứa Văn Cường: nhân vật phim Tân Bến Thượng Hải, chắc ai
cũng biết nhỉ…
Bị vạch trần, Lạc Thủy lặng lẽ rơi lệ: “Được rồi, em thừa nhận,
bất kể là do Chu Nhuận Phát hay là Hoàng Hiểu Minh đóng em đều cực thích.”
Lạc Thủy kỳ thực không thích xem phim truyền hình, lúc đó
khi Ngôi Nhà Nhỏ* còn đang thịnh hành, cũng chỉ xem đoạn đầu với đoạn kết vì
không có đủ kiên nhẫn, phim Hàn càng không nói đến, trên cơ bản ngay liếc mắt một
cái cũng không thèm. Ngày ngày chỉ đều xem đi xem lại mỗi một bộ Bến Thượng Hải,
những năm lang bạc kỳ hồ, Phùng Trình Trình mảnh mai ôn nhu, Hứa Văn Cường tràn
đầy khí phách, ở bên bờ sông Hoàng Phổ định hạ chung thân, đẹp nhất chính là
không giống như khói lửa nhân gian, ở trong gia cừu phụ hận bất đắc dĩ mà trơ mắt
nhìn nàng bị gả đi.
*Ngôi Nhà Nhỏ: gọi tắt của bộ Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên
một bộ phim mỹ nổi tiếng cùng thời…
Lam Khanh không biết sợ nói: “Đại khái là cái trước vẫn tốt
hơn, anh thích bản do Chu Nhuận Phát kia đóng hơn.”
Những lời này trái lại rất quen, giống hệt như Đốn Họa Thủy
đã từng nói.
Khi bản do Hoàng Hiểu Minh đóng xuất hiện, Lạc Thủy chỉ mới
cấp ba, cả một tháng mới về nhà một lần, đành phải cầu khẩn Họa Thủy ở ngoại
trú đem phim tải vào trong MP4 giùm, lúc đó hắn cũng là nói như vậy, có vẻ phần
lớn giới nam đều không thích Hoàng Hiểu Minh.
Nàng cũng không lưu tâm: “Xem ra bọn họ là chỉ xem Hứa Văn
Cường.”
Lam Khanh nói: “Hắn đại khái đã ảnh hưởng đến vài thế hệ, mẹ
anh cũng cực thích hắn, lúc đó Bến Thượng Hải còn đang nổi, ba anh bị niệm kinh
đến choáng váng, mỗi ngày đều chạy qua ngủ với anh.”
Nghe thấy hắn nhắc tới gia đình mình, Lạc Thủy cảm thấy có hứng
thú, không nhịn được hỏi: “Anh giống ai?”
Hình tượng đại thần cao lớn trong lòng Lạc Thủy ầm ầm sụp đổ.Lạc
Thủy nhìn hắn, tựa như nhìn mấy kẻ qua đường A, B, C, D, một ít sự gò bó ban đầu
cũng đã biến mất đâu không thấy bóng dáng.
“Không giống, đừng có mà ăn cắp bản quyền của thần tượng
em.”
Lam Khanh buông đũa xuống, từ trong túi lấy ra chiếc khăn
tay, đưa cho nàng: “Trông giống mẹ anh, tính cách thì giống ba anh.”
Lạc Thủy vâng dạ mà nhận lấy khăn tay, thẹn thùng một trận,
nàng chưa bao giờ mang theo, vùi đầu tiếp tục chậm rãi ăn, trong lòng lại đang
thầm trách hắn sao lại trông đẹp như vậy. Ấn tượng của nàng đối với cha mẹ
không quá sâu sắc, thời gian ở chung lại ít, hơn nữa cha mẹ ân ái hoàn toàn giống
như một thế giới kín cả giọt nước cũng không len qua được, nàng cơ hồ không có
nơi sống yên bình, điều đáng ăn mừng là nàng vẫn tôn kính thấu hiểu cho cha mẹ
mình, cũng không có như nhân vật trong phim hay tiểu thuyết trong lòng vặn vẹo
mà đi đường vòng.
Bất quá một nhà ba người bọn họ nếu đứng chung một chỗ, người
khác nhất định sẽ nhìn ra được.
Bởi vì –
“Ba mẹ em đều họ Lạc, mọi người đều trông rất giống nhau.”
Lam Khanh kỳ thật ăn rất ít, phần lớn thời gian đều là xem
nàng ăn, cô bé ăn uống ngon, khiến người ta tâm tình sung sướng. Nghe thấy những
lời này bất ngờ mà cười ra tiếng: “Họ của bọn anh đều bắt đầu bằng chữ L, mọi
người quả thật rất giống.”
Lạc Thủy cũng cao hứng, cảm thấy những lời này có một loại
hiện thế an ổn, hương vị của năm tháng yên bình, chỉ kém một xã hội thống nhất
thôi. Nàng nhìn nhìn phần ăn của mình, rồi lại nhìn nhìn của phía đối diện, phẫn
hận bất bình nói: “Anh sao lại ăn ít như vậy? Món ăn của căn tin trường bọn em
không ngon à?”
Lam Khanh mặt không chút thay đổi, nghiêm túc nói: “Quả thật
không ngon bằng căn tin trường bọn anh.”
Lạc Thủy tiếp tục phẫn hận bất bình: “Vậy sao? Dù sao em
cũng chưa ăn qua, đỏ trắng đen vàng hay xanh gì đều do anh nói mà thôi.”
Chàng trai nào đó lên tiếng, tiếp tục mê hoặc: “Tùy thời
cung kính chờ đợi Lạc tiểu thư đại giá quang lâm.”
Lạc Thủy ăn cơm, nàng ăn ba năm nay vẫn là cảm thấy ngon, lừa
ai chứ, thức ăn đại học Y trước giờ đều nổi danh nha: “Được thôi.”
…
Ngày đó, Lạc Thủy không biết trong lòng thế nào, lại tận lực
dẫn Lam Khanh đi qua những nơi hẻo lánh, Lam Khanh ngầm hiểu, cũng không nhất
thời nóng lòng, sự kiên nhẫn của hắn từ trước đến nay vô cùng tốt, hiểu rõ một
việc, lại càng kiên nhẫn kinh người.
Kết quả vẫn là gặp phải người quen, kẻ đã rất lâu không xuất
hiện trong phòng- Vương Tiểu Du.
Vương Tiểu Du trước là không xác định mà nhìn thoáng qua Lạc
Thủy, sau đó lại bước từng bước lớn đi qua vỗ lên vai Lạc Thủy, trực tiếp bắt
chuyện với vị soái ca bên người nàng: “Soái ca, người trường nào, làm quen một
chút.” Không phải nàng chắc chắn, nhưng trường các nàng quả thực không có nam
sinh nào khí chất như vầy.
Lam Khanh không chút nào kinh ngạc hay khó hiểu, nhìn thoáng
qua Lạc Thủy đang ra sức túm chặt tay heo, cười nhạt, hơi có vẻ ái muội: “Xin
chào, tôi là bạn của Lạc Thủy, đại học X, rất hân hạnh được biết bạn.”
Vương Tiểu Du vừa mới đầu chỉ cảm thấy người này quen mắt,
cũng không có nghĩ kỹ, nghe thấy hắn nói là đại học X, mới mở to hai mắt, tiếp
theo mở lớn miệng, cả nửa ngày mới phát ra tiếng, vẫn là rất không xác định mà
thăm dò: “Lam Khanh?”
Lam Khanh tự nhiên hào phóng gật đầu.
Lạc Thủy rốt cuộc cũng đem hai tay heo hạ xuống, ra sức đẩy
Vương Tiểu Du đang ở trong trạng thái hoa si, muốn đánh thức nàng, miễn cho nói
ra lời gì đó dọa người.
Vương Tiểu Du vẫn nhìn chằm chằm vào Lam Khanh, tiếp đó đưa
tay ra, thành kính nói: “Đại thần, kỳ tên và chụp ảnh chung đi.”
Lạc Thủy một phen đem tay Vương Tiểu Du rút về lại, xấu hổ
mà giới thiệu với Lam Khanh: “Bạn cùng phòng em, Vương Tiểu Du.”
Lam Khanh nhìn ra sự xấu hổ của Lạc Thủy, chỉ gật gật đầu.
Vương Tiểu Du lúc này mới bình thường lại, nhìn nhìn Lạc Thủy,
lại nhìn nhìn Lam Khanh, đột nhiên hiểu ra, cười đến dị thường buồn nôn: “Tôi
đi ăn cơm, các người cứ tiếp tục.”
Lạc Thủy xấu hổ lại buồn cười, còn muốn thay bạn cùng phòng
vãn hồi một chút mặt mũi, liền nói: “Nàng bình thường không phải như vậy.”
Lam Khanh hiểu rõ nói: “Anh biết.”
Qua hai giây, lại nói: “Lạc Thủy, tìm một thời gian, anh mời
bạn cùng phòng em ăn cơm.”
Lam Khanh không thầy tự hiểu muốn hối lộ những người thân
thiết nhất bên cạnh Lạc Thủy, kỳ thực hắn cũng không biết đây là lệ thường, lệ
thường của bạn tình, thật sự, tác giả có thể làm chứng.
Lạc Thủy không hề chuẩn bị gì, nghe thấy câu nói chắc chắn của
hắn, chỉ theo bản năng mà gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bản năng quả nhiên rất đáng sợ…
Lạc Thủy mặc niệm đại thần đây là xuất phát từ lễ phép.
Ừhm, xuất phát từ lễ phép.
Không cao minh lắm là nói sang chuyện khác: “Chúng ta hiện tại
đi đâu đây?”
Nói xong lại muốn cắn lưỡi mình, nói như vậy rõ ràng là
không muốn để người ta về mà.
Vạn nhất hắn có chuyện gì thì sao?
Vạn nhất hắn không muốn cùng nàng ở một chỗ thì sao?
May mắn là đại thần đã cấp cho mặt mũi: “Nếu em chiều nay rảnh,
anh mang em đi một nơi.”
Lạc Thủy vội vàng gật đầu, sự thực chứng minh đại thần vẫn
là rất lương thiện.
Nhưng bọn họ mới gặp mặt lần thứ hai, nhìn thế nào lại cũng
chỉ có khả năng Lam Khanh đại học X bị người khác gạt bán, đúng là nàng hình
như rất thoải mái, nhưng Lam Khanh đã lái xe ra rồi.
Hắn lái chiếc Hồng Kỳ cực kỳ bình thường, thật sự rất bình
thường, nhưng ở trong dòng xe qua lại vẫn là có vẻ dị thường bắt mắt.
Lạc Thủy cũng là lần đầu tiên ngồi lên chiếc Hồng Kỷ trong
truyền thuyết, loại nội địa cổ, tuy đã từng là xe chuyên dụng của lãnh đạo quốc
qia, nhưng hiện giờ rõ ràng không còn như trước. Bốn phía đặc sắc, cấu tạo đơn
giản nhưng đầy trẻ trung, không có to lớn như xe ngoại quốc mà lại rất trang
nhã, kết cấu chỗ ngồi lại rất phù hợp với thói quen của người Trung Quốc, tư chất
hơi cứng.
Lam Khanh giải thích nói: “Ba anh chuộng cái loại này.”
Hóa ra là như vậy.
Lão mẹ thích Hứa Văn Cường còn lão ba thích Hồng Kỳ, thật xứng
đôi vừa lứa, Lạc Thủy cảm thấy rất buồn cười: “Vậy a, thế mẹ anh thích loại xe
nào?”
Lam Khanh nói: “Loại thích nhất thì không biết, nhưng ghét
nhất là Hồng Kỳ.”
Lạc Thủy nói: “Em thích xe cao lớn một chút.”
Vừa vặn đến một cái đèn đỏ, Lam Khanh đạp phanh hãm máy, vẻ
mặt hướng nàng cười xán lạn: “Vậy a? Xe bus à.”
Lạc Thủy mắt lấp lánh có thần: “Đúng a, xe đó đứng lên ngồi
xuống mới thích.”
Lam Khanh nói: “Người khác sẽ tưởng rằng không có người điều
khiển.”
Buồn a, nàng nào có nhỏ như vậy, tốt xấu gì cũng một mét sáu
mà, con gái Giang Nam cầu nhỏ sông dài đương nhiên sẽ không thể so được với con
gái cao gầy nơi phương bắc tường đỏ ngói cao rồi, thường xinh ra đã nhỏ nhắn
xinh xắn. Đầu của nàng đại khái chỉ đến cằm hắn, hừ hừ, kém cũng không lớn lắm,
Hồ Binh cùng Hoàng Dịch người ta kém hai cái đầu cũng rất xứng đấy thôi, khi diễn
cảnh hôn, còn phải đào cái hố để Hồ Binh đứng vào. Lạc Thủy rầu rĩ thấp giọng
nói: “Em nội tâm cao lớn mà.” Sau đó lại không cam tâm hỏi: “Anh cao bao
nhiêu?”
Lam Khanh khóe miệng nhướng lên, tâm tình đặc biệt rất tốt:
“Em đoán đi.”
“Một mét tám?”
“Đoán lại.”
Ách, không phải một mét tám, chẳng lẽ là một mét chín? Lạc
Thủy choáng: “Không phải một mét chín chứ?”
Lam Khanh cười: “Kỳ thật anh chỉ có một mét bảy chín.”
Ước chừng bởi vì dáng người cân xứng, lại hơi gầy, liền có vẻ
thon dài, nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn trên một mét tám. Kỳ thực, Lạc Thủy
không thích đàn ông quá cao, ai khiến trời sập xuống đâu mà cao cho lắm, một
mét bảy chín là vừa khéo rồi. (Tử Sa: ta pó tay rồi…=.=)
Bất quá –
“Bốn bỏ năm lên mà, làm tròn thành một mét tám đi.” Lạc Thủy
xuất ra kết luận.
…
“Anh xác định anh chính là sói đội lốt cừu, mà em chính là
con mồi của anh là sơn dương trong miệng anh, anh bỏ lại bạn một mình lang
thang, chính là không muốn để kẻ khác đem em phân hưởng…” Tiếng Đao Lang khàn
khàn tang thương vang lên ở bên tai.
Không biết tại sao bầu không khí trong xe rất quỷ dị.
Hai người đều không nói lời nào, bầu không khí càng lúc càng
áp lực.
Lạc Thủy đột nhiên cảm thấy chột dạ, không dám ngẩng đầu
nhìn hắn, dư quang khóe mắt liếc đến nụ cười ham muốn của người nào đó vẫn còn
lưu lại, đầy ẩn nhẫn rối rắm. Cửa sổ đóng chặt, là do hiệu quả âm thanh trong
xe quá tốt hoặc là do lực xuyên thấu của tiếng Đao Lang thật rất mạnh, nàng trong lòng đều là sói đội lốt cừu, buồn bực hốt
hoảng, tay chân luống cuống sờ soạng chốt mở cửa sổ, cố gắng tìm một chỗ hở
thông khí. Rõ ràng là mò được đến chốt mở cửa sổ, thời khắc mấu chốt lại không
nhạy, cho dù nàng ấn thế nào cũng không được.
Lam Khanh “phụt” cười ra tiếng, ngón trỏ ấn nút chủ ở cửa, cửa
sổ từ từ hạ xuống, nhạy bén nói: “Em không phải là muốn nhảy từ cửa sổ mà trốn
chứ.”
Lạc Thủy 囧, nhất thời nói lắp: “Không… không…
em chỉ muốn… muốn đổi gió.”
“Vậy
a?” Âm cuối kéo dài, cao âm phía sau đầy châm chọc, Lam Khanh chăm chú nhìn vẻ
lẩn quẩn do dự trên mặt nàng, như là đang xác nhận động vật kỳ bí nào đó.
Lạc Thủy chỉ có thể trưng ra vẻ mặt cá mực, ảo não lầu bầu:
“Thế nào, muốn đánh phải không?”
Lam Khanh rất vô tình mà nhớ đến một câu nói xưa: Đánh là
thân mắng là yêu, mặt mày rạng rỡ: “Đến a.”
Lạc Thủy hừ hừ: “Sợ anh à?”
“Thật
sự không sợ? Chúng ta là đang đi rừng hoang núi vắng.”
Lạc Thủy vừa nhìn, xe đã sớm chạy khỏi trung tâm thành phố,
đường lớn hình chữ S trống trải, ngẫu nhiên có trạm xe bus hiện lên mới cảm
giác được có chút nhân khí, căn bản là đã ra khỏi trung tâm thành phố, nhìn kỹ
không khó phát hiện bọn họ là đang đi đến khuôn viên cao giáo, trên đường có rất
nhiều biển chỉ dẫn.
Lái xe rất bình ổn, ngay cả rẻ gấp đều không có, cây cối ven
đường ào ạt dao động, Lạc Thủy bất giác mà nhắm mắt lại, đêm qua không biết thế
nào, lăn qua lộn lại, trùm lên trùm xuống đều không ngủ ngon, mới sáng sớm lại
phải khổ sở mà dậy, rất mệt.
Khi tỉnh lại, một mảnh ánh đèn lấp lánh trong đêm, Lạc Thủy
không thích ứng mà chớp chớp mắt: “Trời đã tối rồi? Anh sao lại không gọi em dậy?”
Hắn nhếch miệng cười, lộ ra ba phần dáng vẻ vô lại: “Đêm
khuya gió lộng dễ làm việc.”
Nàng tự ngoảnh lại nhìn xung quanh, cách đó không xa có mấy
chiếc xe thưa thớt, hơi ngẩng đầu liền chính là trần nhà u ám, không khí không
quá thoáng, mùi xăng có chút nồng, rõ ràng là gara dưới tầng hầm.
“Đến
rồi?”
Lam Khanh từ trên xe bước xuống, giúp nàng mở cửa xe: “Còn
chưa đến nơi, đây là trạm trung chuyển.”