Tô Trung Sang nhìn mười mấy tráng sĩ trung thành nhất
đang đứng xung quanh mình, xếp thành hình bán nguyệt giữ chặt vũ khí
trong tay, quát: “Các ngươi không nghe rõ sao? Buông vũ khí xuống, tránh sang một bên để cho chúng vào.”
Những dũng sĩ không cam lòng vứt vũ khí xuống đất, từ từ dạt sang hai
phía, chừa lại đường đi vào cổng phủ. Tên quản gia thở dài, nhìn vào màn mưa xa thẳm, chợt mừng rỡ nói: “Hình như là quân cứu viện tới rồi, thưa Đức ông, nhìn kỹ xem có phải không?”
“Có người tới? Chẳng lẽ anh cả đã biết chuyện xảy ra ở đây...” Tô Trung Sang lẩm bẩm.
Chăm chú nhìn kỹ đoàn người đang cưỡi ngựa phi như bay, khi thấy rõ
người dẫn đầu, Tô Trung Sang nhếch mép tự giễu: “Cá sấu táp đầu, cá mập
táp đuôi.”
“Là... là... Trần Tự Khánh...” Tên quản gia lắp bắp.
Đoàn người đó chính là thành viên chủ chốt của gia tộc họ Trần, trong đó có đến bốn vị trưởng lão và người đi đầu tiên chính là tộc trưởng của
gia tộc, Trần Tự Khánh. Một vị trưởng lão râu dài tầm tuổi lục tuần, gò
má nhô cao, khuôn mặt góc cạnh, cưỡi ngựa ở phía bên phải Trần Tự Khánh
cất tiếng: “Trần Thừa, mau dừng tay thôi. Kêu người của ngươi rút hết về đi.”
“Ai đã báo tin cho các người? Rõ ràng tôi đã phong tỏa toàn bộ tin tức!” Trần Thừa sầm mặt nói.
“Trần Thừa, không nhiều lời nữa. Ra lệnh rút quân.” Vị trưởng lão đó quát lớn.
“Dạ, thưa chú Đình Vị.” Trần Thừa khiên cưỡng chắp tay đáp, rồi phất tay truyền lệnh: “Tất cả lui, về phủ.”
Trần Tự Khánh xuống ngựa, vẫn bộ dáng nho sinh, một tay đặt sau lưng,
đến trước mặt Tô Trung Sang, mỉm cười: “Thất lễ quá, đại nhân Trung
Sang, lại để sự tình này xảy ra. Xin nhận một lễ của tôi để tỏ lòng hối
lỗi.”
Thấy Trần Tự Khánh cúi đầu xin lỗi mình, Tô Trung Sang ngớ người, nói: “Cái này... chuyện này... là ra làm sao...”
“Là anh của tôi có chút chuyện hiểu lầm. Anh tôi vốn dĩ có bản tính là
người bộc trực, nóng nảy, lại nghe lời gièm pha của kẻ khác nên mới để
xảy ra cớ sự vầy. Quả thực tôi cũng không ngờ đến, mong đại nhân Trung
Sang bỏ quá cho.” Trần Tự Khánh tươi cười đáp.
“À... ờ... hừm... muốn bỏ qua thì bỏ qua dễ dàng như vậy được sao? Toàn
bộ người trong phủ của ta đã chết gần trăm mạng rồi, là gần trăm mạng
người đó. Các ngươi lấy gì để đền bù?” Tô Trung Sang giở giọng làm khó.
“Con chuột nhắt Trung Sang, có tin ta đập vỡ mặt ngươi không? Còn ở đó mặc cả à?” Trần Thừa giận sôi máu, chen lời.
“Câm miệng, Trần Thừa, hôm nay anh đã gây ra họa lớn, mà vẫn còn kiêu
ngạo, không biết phép tắc. Người đâu, kéo Trần Thừa và Trần An Quốc
xuống. Lôi đến trước mặt đại nhân Trung Sang. Đánh, mỗi người đánh một
trăm hèo cho ta.” Trần Tự Khánh liếc về phía Trần Thừa và Trần An Quốc,
ra lệnh.
Sáu người trong đội ngũ chấp pháp của gia tộc nhanh chóng khống chế Trần Thừa và Trần An Quốc, đè dí hai người xuống đất. Lấy hai cây gậy to
bản, liên tục đánh vào mông của hai vị đại nhân quyền uy ngập trời.
“Ái ui, tộc trưởng, tộc trưởng, cầu xin người, tha cho tôi đi. Tôi biết
tội rồi, ái ui...” Trần An Quốc khóc lóc cầu xin thảm thiết. Thường ngày ăn sung, mặc sướng đã quen, làm sao hắn có thể chịu nổi đòn roi kiểu
ấy. Mặc cho hắn than vãn trong vô vọng, Trần Tự Khánh không hề biểu lộ
chút cảm xúc xót xa, ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Trần Thừa cắn răng chịu đựng, không bật ra một tiếng rên, không buông
lời oán thán, hai bàn tay nắm chặt, chỉ có đôi mắt là chuyển thành màu
đen kịt, đen như cái giếng sâu không thấy đáy.
Khi gã chấp pháp đếm đến tiếng thứ một trăm, Trần An Quốc đã ngất xỉu,
Trần Thừa mềm oặt như cọng bún thiu, các đốt ngón tay run lên từng đợt.
Trần Tự Khánh cười cười hỏi: “Đại nhân Trung Sang, trừng phạt như thế đã vừa lòng đại nhân chưa? Còn về những người đã chết, tôi sẽ bồi thường
tiền bạc xứng đáng, ngay sáng sớm mai, sẽ cho người chở bạc qua phủ, vấn đề an táng tôi cũng sẽ cho người lo lắng chu đáo. Đại nhân cảm thấy thế nào?”
Nuốt một ngụm nước bọt, Tô Trung Sang chứng kiến cảnh chấp hành gia pháp của người họ Trần đã khiến hắn run rẩy, phần dưới của hai người bọn
Trần Thừa đã be bét máu. Lại nhìn bộ mặt luôn đeo nụ cười kia của Trần
Tự Khánh, bất giác Tô Trung Sang cảm giác lạnh sống lưng, hắn lên tiếng: “Được... được... đại nhân Tự Khánh đã nói thế thì hạ quan cũng nghe
theo... Người đâu, tiễn khách.”
Tô Trung Sang đi vội vào phủ, tên quản gia ở lại phân phó thu dọn những
xác chết vào trong để hôm sau tiến hành khâm liệm. Trần Tự Khánh thở hắt ra một hơi dài trầm mặc nói: “Cõng họ về phủ, gọi thầy lang trị liệu
cho họ.”
Vị trưởng lão râu dài hỏi: “Tự Khánh à, cháu cũng biết tính Tô Trung Từ
rồi đấy. Ngày mai, chắc chắn hắn sẽ làm loạn chuyện này lên. Chúng ta sẽ đối phó như thế nào?”
“Thưa chú Đình Vị, cháu đã nghĩ đến vấn đề này. Có lẽ phải cần tới sự
hậu thuẫn của Lý Huệ Tông. Dù sao hắn vẫn ngồi trên ngai vàng, thêm cả
sự quyết liệt của chúng ta thì Tô Trung Từ có muốn làm mưa làm gió thế
nào cũng không thể làm càn được.” Trần Tự Khánh đáp.
“Chuyện hôm nay, có khi nào sẽ tạo thành mối rạn nứt trong quan hệ anh
em giữa cháu và Trần Thừa hay không?” Trần Đình Vị hỏi tiếp.
“Đành vậy, không còn cách nào khác, chỉ có làm thế mới có thể xoa dịu
cơn lửa giận của gia tộc họ Tô. Thời khắc này không phải là thời khắc để chính thức giao chiến với bọn người kiêu ngạo đó. Hừ, kiêu binh tất
bại, đạo lý này, có lẽ đến chết Tô Trung Từ cũng không hiểu. Nhẫn, chúng ta phải nhẫn. Biển quá rộng, chúng ta phải từ từ đặt lưới. Một khi mẻ
lưới đã chăng hết các góc, chính là lúc chúng ta kéo lưới.” Trần Tự
Khánh trả lời với giọng không nhanh không chậm, đoạn nhảy lên lưng ngựa, lên đường về phủ, đêm nay hắn lại không ngủ để chuẩn bị đối sách vào
sáng mai.