Đúng như trưởng lão Trần Đình Vị dự đoán, trong buổi chầu sáng hôm sau, mặt của Tô Trung Từ, vị đại thần khuynh triều, đỏ như
trái gấc chín. Đứng giữa triều đường vung tay múa chân chỉ trích hành
động vô pháp vô thiên của Trần Thừa và Trần An Quốc. Thái úy phụ chính
Tô Trung Từ cật lực yêu cầu Lý Hạo phải nghiêm trị, để giữ vững kỷ cương phép nước. Đám người thuộc phe cánh gia tộc họ Tô cũng nhao nhao khải
tấu, mong mỏi Lý Hạo phải đem những kẻ phạm tội tày trời kia bắt giam
vào thiên lao.
Trần Tự Khánh thản nhiên đối đáp, kể lể về hình phạt mà hai người Trần
Thừa và Trần An Quốc đã phải chịu đựng, ngoài ra những võ sĩ tham gia
cũng phải chịu những trận đòn vô cùng khốc liệt, hiện nay đều bị nhốt
nhà tù của gia tộc. Trong khi đấu khẩu, biểu tình của Trần Tự Khánh lúc
bi thương, lúc phẫn hận đan xen, cảm xúc dâng trào. Bi thương vì những
oan hồn đã khuất của tráng sĩ ở phủ Tô Trung Sang, phẫn hận vì hành động nông nổi, khờ dại của Trần Thừa.
Đám quan lại chủ chốt họ Trần thay phiên nhau dâng sớ can gián, vạch ra
những sai sót, nghi vấn trong vụ án lần này. Chỉ rõ điểm mấu chốt của vụ này chính là nhằm gây mối chia rẽ giữa các đại quan đương triều. Những
thành viên của gia tộc họ Trần cho rằng đây là một âm mưu hòng phá hoại
sự đoàn kết bấy lâu nay mà vị hoàng đế anh minh Lý Huệ Tông đã cất công
gầy dựng, đổ hết tội trạng lên đầu những phiến quân nổi loạn như bọn
Đoàn Thượng, Nguyễn Nộn...
Về phần vị vua đang ngồi trên ngai vàng thì vẫn bộ dạng ngu ngơ, lờ đờ
như con cá thờn bơn. Bên này nói ừ đúng, bên kia nói ừ phải, tóm gọn lại là phải tất, bên nào nói cũng có tình có lý cả. Tuy nhiên, đến khi phán quyết, dường như ăn khớp với Trần Tự Khánh từ trước, chỉ phạt Trần Thừa và Trần An Quốc hai năm bổng lộc.
Buổi chầu sáng kết thúc trong sự bực bội của vị quyền thần Tô Trung Từ,
nhưng biết làm sao được. Tên nhãi con kia là kẻ đang ngồi trên ngai
vàng, quyền quyết định rốt cuộc vẫn thuộc về nó. Vả lại thế lực của họ
Trần đâu phải chuyện đùa, dù hiện nay họ Tô nhờ vào vây cánh của phe Đỗ
Kính Tu nên áp đảo về số lượng, nhưng vẫn phải kiêng kỵ phần nào thực
lực hùng mạnh của gia tộc họ Trần.
* * * * * * * * * *
Bên bờ hồ Lạc Thanh trong Hoàng Thành, dưới tán cây liễu đang rủ bóng đổ dài trên mặt hồ, Lý Hạo lặng yên ngồi câu cá. Lý Văn Quý đứng ở phía
sau cầm giỏ cá làm bằng nan tre, có vài con cá to nhỏ đủ loại bật tanh
tách vào thành giỏ. Cẩn thận quan sát vị vua trẻ tuổi, Lý Văn Quý luôn
tự hỏi tại sao một vị vua trẻ hơn mình cả con giáp lại có được cái khí
chất ấy. Điệu bộ, kiểu cách, tư thế câu cá hoàn toàn không phù hợp với
một cậu bé mười bảy tuổi, chỉ những người từng trải việc đời rất nhiều
mới có thể làm được như vậy.
Càng suy đoán hắn lại càng không hiểu thấu vị vua kỳ lạ đa tính cách
này. Biểu hiện trên điện chầu, cách nói chuyện với những quan viên đối
địch, cách đối xử với những người thân cận, đều trái ngược nhau. Lý Văn
Quý có nghĩ đến toang đầu cũng không biết đâu mới là bản chất thật sự
của người đang khoan thai câu cá đó.
“Bẩm hoàng thượng, thần có điều muốn hỏi.” Lý Văn Quý cất tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh mịch cố hữu ở bờ hồ Lạc Thanh.
“Khanh nói đi.” Lý Hạo giữ vững cần câu, đôi mắt dán vào mặt hồ phẳng
lặng, ánh chiều tà phản xạ lên những màu sắc tuyệt đẹp, diệu kỳ.
“Kế hoạch này vẫn chưa đạt được đúng yêu cầu đề ra. Tại sao thần không
thấy hoàng thượng tức giận như lần trước?” Lý Văn Quý ăn ngay nói thật,
điều gì không rõ không hiểu, đều luôn muốn tìm hiểu cho cặn kẽ.
Tuy nhiên hắn là người thông minh, nên biết đâu là giới hạn, cái gì hỏi
được thì mới hỏi, cái gì không hỏi thì im lặng chính là vàng. Trải qua
những thất bại, vấp ngã trong cuộc đời, và học hỏi được nhiều điều từ vị thư ký đồng liêu Ngô Công Tài, vì thế Lý Văn Quý đã đúc rút ra những
kinh nghiệm bổ ích, chuyển biến tích cực hơn, không còn quá cứng nhắc
như trước nữa. Hắn còn khắc ghi một câu đã từng được thầy dạy dỗ: “Chơi
với vua như chơi với hổ.” Trong khi hắn lại đang hầu cận một vị hoàng đế có tâm tư sâu không thấy đáy.
“Ừm, khanh vẫn còn nhớ chuyện lần trước trẫm bóp nát cái ly à? Đúng
thật, lúc ấy trẫm vẫn còn coi thường Trần Tự Khánh. Sau lần đó trẫm mới
chân chính hiểu rõ về đối thủ đáng gờm này. Tức giận? Vì sao phải tức
giận chứ? Chỉ là một đợt tranh chấp vớ vẩn, nếu như gia tộc họ Trần mà
náo loạn lên, trẫm là người đầu tiên khinh bỉ khả năng của Trần Tự
Khánh, hắn nên dắt đàn bà trẻ nít về biển Đông mà quăng chài bắt cá sống qua ngày đi cho rồi.” Lý Hạo hờ hững đáp.
“Bẩm hoàng thượng, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Lý Văn Quý hỏi
tiếp, đứng nghiêng sang một bên ngó xuống mặt nước, hắn thấy hình như
dây câu hơi động đậy.
“Chỉ một kế hoạch ám sát cỏn con, quả là không đủ cho Trần Tự Khánh nhét kẽ răng. Tiếc thay, lực lượng chúng ta không đủ để đùa những trò đùa
lớn hơn. Bất quá, không việc gì phải ngại bọn chúng nữa, Đỗ Kính Tu đã
gửi mật thư, báo lại những kết quả đáng mừng. Trò đùa lớn hơn sắp diễn
ra không chỉ ở kinh thành nữa rồi. Nhưng đó không phải là phận sự của
chúng ta, trò chơi của chúng ta là ở đây, chốn kinh thành hoa lệ này. Ha ha ha, tiếp theo ta sẽ cho khanh thấy cái gì mới gọi là liên hoàn kế,
kế trong kế.” Lý Hạo giật dây câu, con cá bị mắc câu uốn người, nước hồ
vung vẩy khắp nơi.
“Bẩm hoàng thượng, thần còn chuyện muốn báo lại. Trần Trung Văn đã lành
bệnh, rất mong mỏi được yết kiến hoàng thượng.” Lý Văn Quý gỡ con cá ra
khỏi móc câu, luồn tay đặt vào giỏ, hắn đếm được tám con cá. Tưởng vị
hoàng đế này câu cá giỏi thế nào, nhìn tư thế câu cứ như là cao thủ sát
cá, thế mà ngồi cả buổi vẫn chỉ câu được tám con cá, quá xoàng.
“Lại thêm một tin tức tốt lành, trò chơi lại thêm phần hấp dẫn rồi đây.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Mới đó mà đã sắp đến tết rồi, không biết
tết năm nay có vui không nhỉ? Ài, thần dân Đại Việt à, có lẽ năm tới sẽ
không vui vẻ gì. Nhưng trở về sau trẫm sẽ cho mọi người được ăn những
cái tết hạnh phúc nhất.” Lý Hạo tiếp tục buông câu, nước trên mặt hồ
rung lên nhè nhẹ, chỗ dây câu tỏa ra những vòng tròn nước rộng dần, vòng tròn nọ nối tiếp vòng tròn kia, lan dần ra rồi biến mất.