Thầm
bực bội trong lòng, Lý Hạo dán mắt vào hai con dế, giả vờ như không nghe thấy lời chế giễu đầy ẩn ý của Trần Tự Khánh, hắn nguyền rủa: “Thằng
khốn kiếp giả tạo, một câu điện Trường Xuân, hai câu điện Trường Xuân.
Ông mày thích biến điện Trường Xuân thành chỗ đá dế thì sao hả? Nóng mặt lên, ông biến điện Trường Xuân thành vũ trường gắn thêm mấy cây cột
xoay luôn bây giờ!!!”
“Trần ái khanh, nhìn kìa, con dế lửa nó bắt đầu tấn công rồi. Ha ha, có phải khanh đem xuân dược bên người hay
không? Khiến cho nó say mùi mà trở nên điên cuồng lên rồi.” Lý Hạo tưng
tửng hô hào.
Trần Tự Khánh ngậm miệng không nói tiếng nào.
“A, hoàng thượng thật là tinh mắt. Con dế lửa y như hít phải dâm dược ấy.
Coi kìa, coi kìa, nó cứ nhảy nhảy như lên cơn động cỡn vậy. Con dế lửa
đá hay hơn lúc nãy nhiều, cố lên dế lửa.” Ngô Công Tài bỉ ổi nịnh hót.
“Trẫm khẳng định con dế lửa chiến thắng. Con dế lửa đẹp hơn, oách hơn con dế
than nhiều. Con dế than khù khờ kia thì làm được cái tích sự gì đâu, chỉ biết phòng thủ, ngu ngốc. Đá đi dế lửa, đá, đá, đá.” Lý Hạo chống cả
hai tay xuống bàn mà hò hét như điên, kêu gào như dại.
“Hoàng
thượng anh minh, dế lửa uy vũ, dế lửa hùng cường.” Bởi vì tầm thước cơ
thể của Ngô Công Tài không được cao lắm, nên hắn cứ vừa hô vừa nhảy loi
cha loi choi trông đến buồn cười.
Con dế lửa sau một lúc công
kích bất thành, dần dần trở nên mệt mỏi. Còn dế than áp dụng chiến thuật dĩ dật đãi lao, cho nên còn rất sung sức, xoay người thật nhanh, bật
mình đánh “tách” một phát. Dế lửa không kịp tránh cú đá hậu nhanh như
gió ấy, bị bật văng vào thành lồng, nằm ngay đơ chết giấc.
“Ha ha ha, trẫm đã bảo rồi mà, con dế than mới là vương giả trong loài dế,
bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó. Hay lắm, Ngô ái khanh, mau mau thưởng cho nó hai cọng cỏ... À không, phải là hai mươi cọng cỏ ngon
lành nhất.” Lý Hạo mặt dày như tường thành, vỗ tay vui sướng, một chân
đạp đạp ra sau y hệt một con dế thực sự.
Tí ta tí tởn ôm theo
lồng dế đem để lên cái kệ cao, Lý Hạo còn đi loanh quanh qua lại, ngắm
nghía con dế bảo bối của hắn rất lâu nữa, mới chịu ngó sang Trần Tự
Khánh vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi. Phải công nhận khả năng nhẫn nại của
Trần Tự Khánh cực kỳ thâm hậu, bị Lý Hạo phớt lờ lâu như thế vẫn không
có một chút biểu hiện hối thúc. Quả là đối thủ khó nhằn!
“Trần ái khanh, đứng đó làm gì thế hả? Lại đây với trẫm, xem con dế chiến của
trẫm này. Nó ăn cỏ trông mạnh mẽ quá, phải vậy chứ. Dế chiến là phải
vậy.” Lý Hạo cười hềnh hệch, vẫy tay gọi Trần Tự Khánh.
“Bẩm
hoàng thượng, thực ra chiều nay vi thần vào cung cầu kiến hoàng thượng
là có chuyện cần khải tấu ạ.” Trần Tự Khánh chậm rãi đi lại gần Lý Hạo
lên tiếng.
“Vậy hả? Có gì thì khanh cứ nói.” Lý Hạo cầm một cọng cỏ chọc qua khe lồng vuốt vuốt lên sợi râu của con dế.
Trần Tự Khánh liếc nhìn hai người Lý Văn Quý và Ngô Công Tài, rồi nhỏ giọng
nói: “Bẩm hoàng thượng, chuyện này có quan hệ trọng đại, vi thần chỉ có
thể nói riêng với hoàng thượng thôi ạ.”
“Có gì mà phải rắc rối
như vậy chứ? Được rồi, được rồi, Văn Quý, Công Tài ra ngoài đợi một lát
đi. Khi nào Trần ái khanh khải tấu xong, hai khanh tiếp tục vào đây xem
đá dế với trẫm.” Lý Hạo phẩy tay đuổi hai gã thư ký ra ngoài, hờ hững
nhìn Trần Tự Khánh.
“Bẩm hoàng thượng, vi thần vừa mới biết được
một tin không hay cho lắm, không biết có nên báo cho hoàng thượng hay
không?” Trần Tự Khánh chuyển sắc cất tiếng.
“Trẫm chẳng hiểu tại
sao mà đám quan đại thần các khanh cứ phải ra vẻ lằng nhằng như thế để
làm gì? Nói nhanh lên. Trẫm còn phải tiếp tục xem đá dế. Còn vài trận
thư hùng nữa đang đợi trẫm thưởng lãm kia kìa.” Lý Hạo đi lại phía sau
bàn, ngồi trên ghế, lật lật mấy tờ công văn nhìn ngó.
“Bẩm hoàng
thượng, vi thần được báo lại rằng, trước khi Đỗ Kính Tu Đỗ đại nhân rời
thành đi công cán, đã đến bái phỏng Tô Trung Từ Tô đại nhân cả buổi
chiều. Khi Đỗ đại nhân ra ngoài cổng, thì Tô đại nhân lại cực kỳ niềm
nở, tự mình đi theo tiễn khách.” Trần Tự Khánh nhấn mạnh từng lời.
“Có chuyện đó sao? Nhưng chuyện đó thì có gì mà khanh ra vẻ nghiêm trọng
như thế. Trẫm thấy hai đại thần đương triều gặp nhau tại nhà là quá đỗi
bình thường. Khanh cứ lo chuyện đâu đâu. Thế còn gì nữa không? Không có
thì khanh có thể về. Trẫm bận lắm.” Lý Hạo hơi nhíu mày, tỏ vẻ có chút
bất mãn.
Trần Tự Khánh bắt đầu dằn mạnh âm thanh hơn, cố thể hiện sự nghiêm trọng của vấn đề: “Bẩm hoàng thượng, chuyện này không đơn
giản như vậy. Có lẽ hoàng thượng không tường tận sự đấu tranh giữa các
thế lực trong triều đình. Trước kia, Đỗ đại nhân thường chống đối Tô đại nhân. Thế mà giờ đây Đỗ đại nhân lại tay bắt mặt mừng với Tô đại nhân.
Điều ấy có nghĩa là gì?” truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm
com
Dừng lại một khoảng thời gian ngắn, lén nhìn Lý Hạo, Trần Tự
Khánh tiếp lời: “Bẩm hoàng thượng, điều ấy có nghĩa là tình hình đã hoàn toàn xoay chuyển. Lúc trước, Tô Trung Từ đã nắm đại quyền, mà hiện nay
thêm cả thế lực của Đỗ đại nhân thần phục, khác nào như hổ thêm cánh.
Như vậy Tô Trung Từ đã nắm trọn mọi quyền lực của triều đình trong tay,
không còn ai đủ sức chống cự lại họ Tô nữa. Khi ấy... vi thần không dám
chắc Tô Trung Từ sẽ làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo, thương thiên hại lý gì tiếp theo. Có thể sẽ còn xảy ra cả chuyện khi quân phạm
thượng, gây ra kinh biến, tiếm đoạt hoàng quyền của nhà Lý. Khẩn xin
hoàng thượng suy nghĩ thấu đạo ạ.”