Lý Hạo nhảy nhổm dậy, hét toáng lên: “Cái gì? Cái gì mà tiếm đoạt hoàng quyền. Khanh chớ nói đùa với trẫm.”
Vẫn đứng sau bàn, trợn mắt sợ hãi nhìn Trần Tự Khánh đang đứng bên dưới, Lý Hạo nói tiếp: “Không thể nào, Đỗ ái khanh là trung thần của triều Lý,
sao có thể phản bội trẫm?”
“Hoàng thượng, xin hoàng thượng nghe
vi thần nói tiếp. Khắp kinh thành bây giờ đang nổi lên những tin đồn,
hoàng thượng đã từng nghe qua hay chưa?” Trần Tự Khánh trầm giọng ngắt
lời Lý Hạo.
“Nghe qua cái gì chứ hả? Lại còn chuyện gì nữa? Trần khanh gia mau nói.” Lý Hạo hỏi dồn.
“Hiện
nay khắp kinh thành đang loan truyền nhau rằng Tô thái úy đã thao túng
triều chính, một tay che trời, chuyện tiếm ngôi đoạt vị chỉ còn là
chuyện sớm muộn mà thôi.” Trần Tự Khánh khẳng định.
“Sao có thể?” Ngồi xuống ghế đánh phịch một cái, Lý Hạo ngửa đầu thở dốc. Bất quá
trong lòng hắn đang ai oán: “Ây da, ê mông quá, lần sau có giả bộ cũng
phải nhẹ một chút mới được.”
“Bẩm hoàng thượng, dã tâm của Tô
Trung Từ đã phơi bày như ánh sáng giữa ban ngày, như mặt trời mọc hướng
đông. Vi thần cầu xin hoàng thượng minh xét.” Tô Trung Từ tiếp tục xúc
xiểm.
Lý Hạo hốt hoảng ngoái đầu qua lại, hết đứng lại ngồi, đứng ngồi chán lại đi ra trước mặt Trần Tự Khánh đi vòng vòng thêm mấy vòng, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Không được, không được. Không ai có thể
cướp ngôi của trẫm. Không ai có thể đẩy trẫm xuống ngai vàng.”
Đi thêm vài vòng nữa, hắn hét toáng lên, rồi toan bỏ ra ngoài: “Không xong rồi, trẫm phải đi báo với mẫu hậu. Mẫu hậu sẽ giúp trẫm giải quyết.
Đúng vậy, trẫm phải tìm mẫu hậu.”
Trần Tự Khánh thấy Lý Hạo như
một thằng nhóc con bị giật kẹo chưa gì đã khóc lóc đòi đi tìm mẹ, vội
vàng kinh hô: “Hoàng thượng, hoàng thượng, xin hoàng thượng dừng bước,
thần nguyện vì hoàng thượng giải mối ưu phiền.”
Bước thêm vài bước nữa, mới chầm chậm dừng lại, Lý Hạo quay người lại hỏi: “Trần ái khanh, khanh có thể giúp được trẫm sao?”
“Bẩm hoàng thượng, vi thần là tôi tớ của triều đình, là trung thần của nhà
Lý, tất nhiên phải vì nhà Lý mà giải trừ nguy nan, hiểm họa.” Tô Trung
Từ chính khí lẫm nhiên nói.
“Hay lắm... nhưng... đại sự này quá
quan trọng. Mẫu hậu đã dặn trẫm chuyện đại sự gì cũng phải báo lại với
mẫu hậu. Lỡ như trẫm không báo mẫu hậu sẽ trách mắng trẫm. Không được... trẫm phải về cung yết kiến mẫu hậu trước đã...” Lý Hạo tấm tắc khen
hay, lại đắn đo suy nghĩ, ngập ngừng định quay về cung tiếp.
“A,
hoàng thượng, khoan đã, hoàng thượng nghe vi thần nói. Hoàng thượng có
bao giờ nghĩ, mình là nhất quốc chi quân, vương trung chi nhân. Hoàng
thượng nên chứng tỏ mình đã trưởng thành, có nhiều lúc mình phải có chủ
kiến của riêng mình chứ. Giả như thái hậu biết hoàng thượng đã có thể tự quyết định mọi chuyện, thần trộm đoán thái hậu sẽ rất vui mừng đấy ạ.”
Trần Tự Khánh gắng sức uốn lưỡi khuyên bảo.
“Ừm, cũng có lý... Nhưng mà... Được rồi. Lần này trẫm nghe khanh.” Lý Hạo đứng trước mặt Trần Tự Khánh nhìn hắn với vẻ chờ mong.
“Hoàng thượng đã chịu nghe lời phải, chứng tỏ hoàng thượng chính là bậc minh
quân xưa nay hiếm có, bậc hiền đế kim cổ khó tìm. Vi thần nguyện vì
hoàng thượng dốc lòng tận lực.” Trần Tự Khánh khoan khoái tâng bốc thêm
đôi câu nữa, hắn không tin không thể tâng cho thằng nhóc trước mặt lên
tận mây xanh.
Lý Hạo cười sướng khoái, chụp lấy hai vai Trần Tự
Khánh mà lay như quay cối xay: “Ha ha ha, người hiểu trẫm chỉ có Trần ái khanh. Trần ái khanh đích thực là tâm phúc, trung thần của trẫm. Tốt,
bây giờ khanh hãy trình bày kế sách giúp trẫm giữ vững vương vị.”
Khen xong, Lý Hạo trở về chỗ mình ngồi xuống, lại còn ban cho Trần Tự Khánh
được ngồi. Cả hai quân thần bàn bạc với nhau suốt cả buổi chiều đến tận
khi mặt trời ngả bóng.
“Hoàng thượng, mong hoàng thượng hãy làm
theo những gì mà vi thần đã xếp đặt. Chắc chắn Tô Trung Từ sẽ phải bó
tay chịu trói, ngày huênh hoang của hắn không còn dài nữa. Vi thần xin
cáo lui trước.” Trần Tự Khánh cúi đầu khom lưng, bộ dạng nho nhã thư
sinh đặc trưng của hắn vẫn không bao giờ thay đổi, kể cả khi lập mưu hại người.
“Ha hả, Trần ái khanh, không còn lo lắng, trẫm đã ghi nhớ những lời của ái khanh. À, khi nào khanh rảnh rỗi hãy vào thăm Trần ái
phi đi. Nàng rất nhớ nhung người nhà, cứ nỉ non trẫm cho gặp mãi. Ha ha
ha, lỗ tai trẫm muốn thủng từ trái qua phải vì những lời mật ngọt của
nàng rồi đây này.” Lý Hạo cười giả lả.
“Tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng cũng biết công việc sắp tới bộn bề, thực khó lòng dứt ra được.
Lâu nay, vi thần cũng rất ái ngại vì chuyện ấy, vi thần sẽ cố gắng sắp
xếp để vào cung vấn an Nguyên phi nương nương. Mong hoàng thượng chuyển
lời giúp vi thần.” Dứt lời, Trần Tự Khánh xoay người rời khỏi điện Thiên An.
Lý Hạo âm trầm nhìn ra ngoài cửa lớn, đăm chiêu suy nghĩ:
“Trần Tự Khánh, ta không tin ngươi là người nông cạn, hấp tấp như thế.
Lý do gì đã khiến hắn phải làm vậy? Trần Tự Khánh, ngươi muốn giở trò
gì?Không được, phải cho người điều tra cặn kẽ chuyện này.”
Rất
lâu sau, hắn lấy trong kệ bàn một tờ giấy màu vàng được thiết kế hoa văn đặc biệt, ở góc trên bên phải tờ giấy có viết hai chữ LH được uốn lượn
vào nhau. Đây chính là loại giấy mật lệnh mà Lý Hạo đã yêu cầu làm ra,
nhằm phục vụ cho việc liên lạc bí mật giữa hắn và người của gia tộc họ
Đỗ. Cầm cây bút nghiên lên, hắn viết vào hai chữ “Thổi Lửa”. Lớn tiếng
gọi Lý Văn Quý và Ngô Công Tài vào trong điện. Cả ba người lại thảo luận với nhau thêm nửa canh giờ nữa. Cuối cùng, Ngô Công Tài được giao nhiệm vụ chuyển mật thư đến Đỗ phủ. Không ai ngờ đến, phong ba chốn kinh
thành lại nổi lên bởi bức mật thư ấy.