Lý Hạo vỗ tay hoan hô lia lịa, chụm hai bàn tay trước miệng gào thét,
thiếu điều mỗi nước chu miệng huýt sáo: “Hay lắm, hay lắm, hai khanh múa kiếm hay hơn múa lân nhiều. Tiếp tục, tiếp tục đi, Trần Văn Đà, khanh
đứng đó làm gì lâu lắc vậy hả? Mau nhảy vào múa kiếm coi nào. Nhưng mà
có một điều trẫm phải dặn trước, không được giống lúc nãy, múa gì mà
nhanh quá, trẫm chẳng nhìn thấy gì cả, múa chầm chậm lại một chút có
được không? Tới đi, đánh đi.”
Trần Văn Đà suýt hộc máu trước lời
khen tặng nhí nhố của tên vua nhóc con kia, hắn không màng tới lời hô
hào của Lý Hạo, âm trầm tìm sơ hở của Lý Thông. Còn Lý Thông phì cười
trong bụng, ngầm ghê tởm tên hoàng thượng biết giả bộ kia.
Hơn
một tuần truyền thụ võ công cho Lý Hạo, hắn phải khiếp sợ trước khả năng tiếp thu cao độ của Lý Hạo. Lý Thông tuy không kiêu ngạo ra mặt khi
được mọi người khen tặng là nhân tài của dòng tộc, nhưng trong lòng hắn
vẫn luôn có chút tự mãn, Thế mà khi gặp Lý Hạo, hắn mới biết cái gì gọi
là thiên tài võ học. Hắn không còn lời nào để diễn tả về sự tiến bộ của
vị vua trẻ tuổi trong con đường võ đạo.
Sắc mặt Trần Văn Đà lạnh
lẽo, thanh kiếm rung lên đâm tới, hơn mười đường kiếm chụp lên toàn thân Lý Thông, phủ kín những yếu huyệt trên người Lý Thông. Trong chiêu xuất thủ lần này, thì biết rõ kiếm pháp của Trần Văn Đà đã tinh thâm hơn so
với lần trước, chẳng trách có thể được người ta xưng là nhân tài kiệt
xuất của gia tộc họ Trần.
Lý Thông vẫn đeo cái kiểu cười châm
chọc trên khuôn mặt, vừa khiến Trần Văn Đà bực bội vừa khiến đám binh
lính bên Trần tộc cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhẹ nhàng chuyển động thanh
đao trong tay, Lý Thông rất dễ dàng chặn lại hơn mười đường kiếm của
Trần Văn Đà. Đồng thời giễu cợt: “Ê, Trần đại nhân sao lực đạo cánh tay
vẫn còn yếu vậy hả? Đã ăn cơm trưa hay chưa? Có cần về nhà ăn cơm rồi
chiều đấu tiếp hay không? Không có chút hơi sức, mạnh lên, mạnh lên tí
nữa. Đúng, đúng, cứ như thế. Mạnh nữa.”
Ánh mắt của Lý Thông lại
giống như là đang nhìn một con khỉ nhảy nhót, chọc Trần Văn Đà đến mức
cuồng nộ, lực đạo cánh tay bỗng chốc tăng thêm rất nhiều. Tâm cảnh của
Trần Văn Đà vừa được điều chỉnh lại dao động vì lửa giận, lập tức Lý
Thông trả đòn.
Quét mạnh đường đao từ dưới đất quét lên vô cùng
bất ngờ, làm cho Trần Văn Đà vất vả chống đỡ, nhưng thế thượng phong đã
mất, Trần Văn Đà giờ đây hoàn toàn rơi vào thế bị động. Lý Thông chém
đao cuồn cuộn không ngừng, như cơn bão tố vùi lấp quét sạch mọi chướng
ngại vật cản đường trước mặt của nó. Mỗi chiêu mỗi thức của Lý Thông đều dồn toàn lực vào cánh tay, chém cho Trần Văn Đà nghiêng ngả cả thân
hình như chực đổ.
Cuồng Phong đao pháp đại triển thần uy phát ra
từng cơn bão dồn dập, thổi cho Hải Triều kiếm pháp phải chập chờn như
cơn sóng biển trôi tự do vô định giữa vùng biển mênh mông không bờ bến.
Càng lúc càng sợ hãi trước đòn tấn công vũ bão của đối phương, Trần Văn Đà
dần dần bị ép lùi về sau từng bước, mồ hôi vã ra như tắm. Mỗi lần tiếp
một đao của Lý Thông, là mỗi lần Trần Văn Đà bị đẩy lùi, hắn cảm thấy
khi thanh kiếm đang cầm trên tay bị thanh đao chém vào là cả cánh tay
đều chấn động tê dại, máu nóng trong người cuộn trào, cơ thể cực kỳ khó
chịu. Mấy lần muốn nhảy lui để tránh thoát, đều bị Lý Thông khóa tất cả
đường ra, Trần Văn Đà bất lực giơ kiếm chịu đòn.
Hối hận vì sự
khinh địch ban đầu của mình, Trần Văn Đà từng nghe nói về thần lực hơn
người của Lý Thông. Tuy vậy, hắn ỷ vào kiếm pháp xuất chúng của bản
thân, đã coi thường kẻ đối địch trước mặt. Hắn cho rằng Lý Thông chỉ là
một gã dũng phu, không có đầu óc, hữu dũng vô mưu. Khi được giao nhiệm
vụ đánh bại Lý Thông, hắn cứ ngỡ đây là một nhiệm vụ đơn giản nhất từ
trước đến giờ. Đến lúc này, hắn mới biết muốn hoàn thành nó không có dễ
dàng như thế.
Chém thêm vài chục đao nữa, Lý Thông đột nhiên dừng lại, gác đao trên vai, cười hỉ hả: “Thế nào, đã giãn gân giãn cốt, dạo
đầu xong chưa hả, Trần đại nhân. Bổn tướng có phần lo lắng cho Trần đại
nhân đấy, cơm trưa không ăn lại đòi đi quyết đấu, mới qua mấy chiêu đã
thở không ra hơi thế kia, ha ha ha.”
Nghiến răng nghiến lợi, Trần Văn Đà hận không thể giết chết Lý Thông
ngay tức khắc. Suốt cuộc đời hắn chỉ biết có chiến thắng, hắn luôn sống
trong màu hồng, chưa bao giờ hắn phải chịu nhục nhã như ngày hôm nay.
Hít mạnh một hơi, Trần Văn Đà nhún người sang phải, xuất tuyệt kỹ Thủy
Triều Dậy Sóng, xoay kiếm nhằm hông Lý Thông mà chém, nhưng đó chỉ là hư chiêu, mục đích thật sự của hắn là chọc nát tim của Lý Thông.
Người dân xứ biển quanh năm lăn lộn trên mặt biển, vùi dập trong từng cơn bão biển, dần dần họ ngộ ra những chân lý vô thượng từ mẹ thiên nhiên.
Chiêu kiếm Thủy Triều Dậy Sóng là do ông tổ của gia tộc họ Trần trong
một lần đứng trước biển ngắm cảnh hoàng hôn mà ngộ được. Vừa nhìn những
cơn sóng vỗ bờ càng ngày càng mạnh, sóng sau đè sóng trước, sóng sau cao hơn sóng trước, ông đã tưởng tượng ra trước mặt một cơn Đại Hồng thủy
đang đổ ập vào người, trong cảnh giới vong ngã ông ngộ đạo mà sáng tạo
ra chiêu kiếm thần kỳ Thủy Triều Dậy Sóng.
Nghe thấy tiếng xé gió mờ mờ của chiêu kiếm, Lý Thông nhận ra sát ý dâng trào trong lòng Trần
Văn Đà. Cười lạnh một tiếng, Lý Thông lao thẳng vào thanh kiếm như cơn
lốc xoáy, xuất tuyệt kỹ cuối cùng trong Cuồng Phong kiếm pháp, chiêu
Cuồng Phong Rống Giận. Mũi đao biến ảo khôn lường, hóa thành mười thanh
đao đối chọi với cơn Đại Hồng thủy trước mặt.
Chiêu Cuồng Phong
Rống Giận là chiêu kiếm lợi hại nhất trong bộ Cuồng Phong đao pháp.
Hoàng tộc họ Lý nhờ võ lập quốc, qua bao cuộc chiến tranh gian khổ chống quân ngoại xâm phương bắc, nền võ công tuyệt học được tinh luyện càng
thêm ảo diệu. Thế nhưng càng về đời sau con cháu càng bại hoại, không lo học tập tiền nhân luyện võ cường thân kiện thể, chỉ lo chơi bời lêu
lổng, ăn chơi trác táng. Cho đến đời nay, chỉ có mỗi Lý Thông là luyện
thành tuyệt kỹ trấn tộc Cuồng Phong Rống Giận của ông cha ngày xưa gian
nan sáng chế.