Trần
Văn Đà cười khanh khách: “Lý đại nhân cũng phải cẩn thận, đao kiếm không có mắt, chẳng may tiểu tướng lỡ tay, kính mong đại nhân lượng thứ cho.” Tuốt kiếm khỏi vỏ, Trần Văn Đà giơ chéo kiếm lên cao, ánh kiếm chói lòa dưới ánh mặt trời, có thể nhận ra đây là một thanh bảo kiếm.
Lý
Hạo lo sợ xua tay, thất thanh kêu lớn: “Này này hai vị khanh gia, chớ có nói lời nghiêm trọng như thế. Chú ý đây chỉ là luận bàn, điểm tới là
dừng mà thôi. Trẫm rất sợ thấy cảnh máu tanh, có một lần trẫm bị gai đâm vào tay chảy máu, thấy máu chảy ra mà bất tỉnh tại chỗ luôn. Các khanh
không được đánh nhau đổ máu rõ chưa?”
“Bẩm hoàng thượng, tuân
mệnh.” Cả hai cùng ôm quyền, cúi đầu dạ ran. Bất quá, Lý Hạo bắt gặp một bên mép của Trần Văn Đà nhếch cao, tràn ngập sự khinh bỉ. Tự nhận là
nhân tài kiệt xuất của gia tộc họ Trần, thế mà trình độ hàm dưỡng quá
kém, dù cho võ công cao cường tới đâu, cũng không thể tiến xa trong chốn quan trường.
Bên cạnh bức tường cao dày của Hoàng thành Thăng
Long, lúc này sắp sửa diễn ra một trận quyết đấu ác liệt giữa hai cao
thủ kiệt xuất đại diện cho hai gia tộc của nước Đại Việt. Một bên đại
diện cho hoàng tộc lâu đời oanh liệt hơn hai trăm năm qua, một bên đại
diện cho đại gia tộc mới nổi nhưng tiếng tăm lẫy lừng như mặt trời giữa
Ngọ.
Trên trăm người đứng xung quanh với tâm trạng hồi hộp, nhìn
hai đối thủ đang gườm gườm khí thế giữa vòng tròn. Lý Thông với thân
người cao to, hiên ngang lẫm liệt hoành đao ngang ngực, đứng đối diện
với Trần Văn Đà có bộ dạng phiêu lãng tuấn dật chỉ kiếm xéo thẳng trời.
Bàn tay cầm kiếm xoay nửa cổ tay, Trần Văn Đà điểm nụ cười trên miệng, hỏi: “Từ sáng đến giờ thấy Lý đại nhân đi tuần tra có phần mệt nhọc quá, có
cần phải nghỉ ngơi hay không?”
Lý Thông ngoác miệng cười hềnh
hệch: “Chẳng cần đâu, bổn tướng chẳng hề mệt chút nào cả, có đánh thì
đánh nhanh đi, Trần đại nhân dông dài quá.”
Lắc lắc đầu thở dài
đánh sượt, Trần Văn Đà nói: “Lý đại nhân đã gấp gáp như vậy, tiểu tướng
đành phải liều mạng bồi tiếp vài chiêu. Nếu tiểu tướng có lỡ tay đả
thương Lý đại nhân, mong Lý đại nhân sẽ lượng thứ cho.”
Nhíu mày
nhăn mặt, Lý Thông đã không nhịn được nữa gào lớn: “Mệt quá, không dám
đánh thì biến chỗ khác đi, đứng đó nói nhảm mãi. Ngươi có giỏi thì giết
luôn ta cũng được, chẳng ai dám làm gì ngươi đâu.”
Ngay lúc ấy,
thanh kiếm trên tay Trần Văn Đà bất chợt lật ngang như cơn gió đâm thẳng vào yết hầu Lý Thông. Cất tiếng cười ngạo nghễ, Lý Thông đẩy ngang đao
lên cao gạt kiếm bật lên, tiện đà phóng ngược ra sau lưng Trần Văn Đà:
“Giỏi cho Trần Văn Đà, cũng biết trò khích tướng, nhưng trò trẻ con ấy
bổn tướng đã nhẵn mặt rồi, còn trò hay nào khác cứ mang ra, bổn tướng
tiếp hết.”
Không nói một lời, Trần Văn Đà ôm kiếm vào pho Hải
Triều kiếm pháp gia truyền của dòng họ Trần. Bầu trời ban trưa đầy nắng
nên kiếm quang chói lọi, cộng với kiếm kình vẫn phát ra những tiếng rào
rào như tiếng sóng vỗ từ xa vọng lại.
Thanh kiếm của Trần Văn Đà
vùng vẫy như sóng biển triều dâng từng đợt từng đợt, công phá màn đao
quang óng ánh quanh thân Lý Thông.
Nhưng kì lạ thay, Trần Văn Đà
có cảm giác như đang đâm chém vào một cơn lốc xoáy điên cuồng. Thanh đao của Lý Thông toát ra luồng kình lực cuồn cuộn liên miên không dứt, chặn đứng mọi đường tấn công của Trần Văn Đà. Bóng người Lý Thông lại biến
ảo như quỷ mị, lúc ở chỗ này lúc nhảy đến chỗ khác, đổi vị trí nhanh
chóng ngay khi bị dồn đến nơi bất lợi.
Chứng kiến trận thư hùng
tuyệt thế của hai đại cao thủ đương triều, toàn bộ mọi người đang xem
bội phục sát đất, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
“Ha ha ha,
Trần đại nhân có đánh nổi nữa hay không mà sao yếu đuối như thế, bổn
tướng có cảm giác như Trần đại nhân đang gãi ngứa cho bổn tướng, mau mau xuất chiêu mạnh hơn đi.” Trong lúc chống đỡ cơn sóng kiếm của Trần Văn
Đà mà Lý Thông còn thoải mái cười to, chọc ghẹo đối phương, quả là bội
phục đảm lược của hắn.
Chọc sâu một kiếm vào bụng dưới Lý Thông,
phát hiện ra Lý Thông đã rời khỏi đó tự lúc nào, Trần Văn Đà hoảng hốt
nhìn quanh mới giật mình thấy một đao từ bên hông đang chém thẳng vào
người. Trần Văn Đà chéo tay đỡ kiếm, bật người ra thật xa, đứng lại hô
lớn: “Lý đại nhân võ công xuất chúng, tiểu tướng khâm phục, tuy nhiên
đây mới chỉ là màn dạo đầu, mời Lý đại nhân cẩn thận.”
Khi đứng
lại, Trần Văn Đà vẫn chăm chú đề phòng chỉ thẳng kiếm về phía trước, hắn vội vã định thần, xóa bỏ mọi tạp niệm, giữ cho lòng thanh tĩnh, hầu
phát huy được hết tinh túy của pho Hải Triều kiếm pháp.
Hắn biết
mình đã phạm vào điều cấm kỵ. Đánh mãi một lúc vẫn không thắng được Lý
Thông, hắn đã tỏ ra nóng nảy trong chiêu thức và lộ ra nhiều sơ hở. Lại
nghe Lý Thông châm chọc, hắn phát hỏa mà liều lĩnh đâm chiêu kiếm kia,
bị Lý Thông lợi dụng sơ hở chém cho một đao, may mà hắn kịp thời phát
hiện ra, nếu không có lẽ đã táng mạng đương trường. Trần Văn Đà bắt đầu
luyện kiếm từ lúc năm tuổi, cho nên hắn thực sự là một kiếm thủ thượng
thừa, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, bước vào trạng thái người kiếm hợp nhất.
Lý Hạo cực kỳ bất ngờ trước màn trình diễn đầy ấn tượng
của hai đại cao thủ. Đã rất lâu rồi hắn chưa được chứng kiến trận đấu
oanh liệt đến thế, những trận đấu kinh điển nhường này hắn chỉ từng được xem qua hồi nhỏ, khi sư phụ của hắn luận bàn với những bậc tông sư ở
kiếp trước. Hắn vô cùng háo hức chờ mong có một ngày được quanh minh
chính đại so tài với tất cả anh hào đương thế, ngày đó chỉ có thể là
ngày mà hắn giữ vững được ngai vàng. Không phải sao?