Cả buổi chiều nhàm chán không có việc gì làm, mọi chuyện công văn, tấu
chương Lý Hạo đã giao hết cho hai tên thư ký ôm đồm. Xét cho cùng bản
thân hắn không thích làm những công việc nhức đầu, nhức óc quản trị đất
nước, hắn vốn thích tự do, phóng khoáng. Nơi hắn yêu thích nhất chính là giang hồ, thân tại giang hồ mới là vùng đất để hắn thỏa chí tang bồng,
mặc tình vùng vẫy. Nhưng ông trời lại xếp đặt hắn làm Hoàng đế, hắn chỉ
còn cách để cho số phận cuốn theo chiều gió mà thôi.
Đi lang
thang mãi cũng chán, Lý Hạo dự định thực hiện bước kế tiếp trong kế
hoạch đã vạch định sẵn trong lúc bàn bạc với Đỗ Kính Tu lần trước, đi
chiêu mộ vị lão thần cựu triều, Trần Trung Tá. Hắn đi tới vị trí canh
gác của Lý Thông hàng ngày thì thấy một đám đông đang vây quanh ở đấy.
Thực kỳ quái, Túc vệ quân là đội quân có kỷ luật nghiêm minh, tại sao
lại để xảy ra tình trạng lộn xộn như vậy? Hắn phải khiển trách Lý Thông
chỉnh đốn lại đám binh lính này mới được.
Túc vệ quân là tổ chức
quân cấm vệ được hình thành ngay từ những năm đầu triều Lý, để chỉnh đốn lực lượng bảo vệ vua và triều đình, vua Lý Thái Tổ đã chú ý ngay tới
lực lượng cấm quân. Đến hiện nay lực lượng Túc vệ quân đã được tăng
cường đến 10 đội cấm quân, được gọi là các vệ Ngọc Giai, Hưng Thánh,
Bổng Nhật, Quảng Thánh và Vũ Đô. Mỗi đội lại chia ra làm hai Tả, Hữu
trực, đi quanh để bảo vệ cấm thành. Mỗi vệ quân có 350 người, đều có tả
hữu và phải túc trực thường xuyên. Như vậy tổng số vệ quân là 3500
người. Ngoài ra còn có đội Tuỳ xa long quân ở trong và ngoài thành, tức
quân theo xe vua.
Những binh lính thuộc Túc vệ quân ngoài việc
thích trên trán ba chữ “Thiên tử quân”, còn được xăm mực hình rồng vào
người. vua Lý Nhân Tông còn ra lệnh: “cấm nô bộc của các nhà dân trong
ngoài kinh thành không được thích dấu mực vào chân như cấm quân cùng là
xăm hình rồng ở mình, ai phạm thì sung làm quan nô.”
Đứng đầu
quân Cấm vệ là Điện tiền chỉ huy sứ. Căn cứ vào độ tin cậy và sự tài
nghệ, quân Cấm vệ được chia làm hai loại: quân Ngự tiền và quân Điện
tiền. Quân Ngự tiền làm nhiệm vụ bảo vệ nơi ở của vua, còn quân Điện
tiền bảo vệ cấm thành. Các đơn vị quân Ngự tiền dưới quân được tổ chức
thành các đô do Đô chỉ huy sứ đứng đầu, các hoả do Hỏa đầu chỉ huy, còn
các quân của lực lượng khác được tổ chức thành các giáp, mỗi giáp biên
chế 15 người.
Lúc này Lý Hạo ở đằng xa đã loáng thoáng nghe Lý Thông lớn tiếng hỏi: “Các ngươi thực muốn đánh nhau hay sao?”
Lại nghe thấy một người cất tiếng với giọng điệu mười phần trịch thượng:
“Không dám, không dám, chỉ là nghe nói Điện tiền chỉ huy sứ đại nhân
thần lực hơn người, muốn luận bàn vài chiêu để tỏ lòng ngưỡng mộ bấy
lâu.”
Tới đây Lý Hạo đã hiểu thì ra người của gia tộc họ Trần lại đến gây chuyện thị phi. Khi Lý Hạo đi lại gần, đám lính nhận ra vua
tới, đồng loạt quỳ gối cúi chào. Hắn cười cười ngờ nghệch hỏi: “Có
chuyện gì mà tụ tập ở đây mà vui thế, có trò hay lắm hả? Cho trẫm xem
với nào.”
“Bẩm hoàng thượng, cũng không có gì đâu ạ. Từ lâu, vi
thần nghe binh lính Túc vệ quân truyền tụng nhau về sức mạnh vô địch của Điện tiền chỉ huy sứ đại nhân. Vi thần luôn mong mỏi được có ngày tận
mắt chứng kiến Lý đại nhân đại triển thần uy, giúp cho vi thần đại khai
nhãn giới. Cho nên vi thần chỉ muốn luận bàn võ công với Lý đại nhân
thôi ạ.” Kẻ vừa nãy lên tiếng vội vàng giành quyền trả lời trước.
Lý Hạo chăm chú quan sát mới nhận ra đây là Đô chỉ huy sứ Trần Văn Đà,
thống lĩnh túc vệ quân Ngọc Giai. Chẳng lẽ gia tộc họ Trần đã không nhịn được nữa? Mới chỉ có vài tin đồn thất thiệt loan truyền trong dân gian, mà sốt vó lên rồi. Nhanh như vậy đã muốn giành quyền kiểm soát Túc vệ
quân, dường như không giống kiểu cách làm người của Trần Tự Khánh cho
lắm.
“Hay quá, hay quá, trẫm cũng rất thích xem đánh nhau, trẫm
khoái nhất là cảnh hai bên cứ nhảy qua nhảy lại, múa tới múa lui y như
múa lân đón mừng năm mới mà trẫm thường xem lúc nhỏ. Lâu lắm rồi trẫm
cũng chưa được xem mấy cái thể loại múa múa như thế. Hai khanh cứ biểu
diễn, trẫm nhiệt liệt tán thành.” Lý Hạo vừa hô lên thích chí vừa vỗ tay trợ hứng, lại dứ dứ nắm đấm như mấy tay võ sĩ quyền Anh chuẩn bị lên võ đài.
“Ha ha ha, hoàng thượng đã có lệnh, Lý Thông nào dám không
nghe. Trần đại nhân muốn luận bàn kiểu gì? Bổn tướng tiếp hết.” Cất vang tiếng cười sảng khoái, Lý Thông hùng dũng bước lên phía trước.
Đô chỉ huy sứ Trần Văn Đà cười cười đáp: “Không biết Lý đại nhân sở
trưởng ở môn công phu nào? Về mấy trò trẻ con đấu vật hay kéo tay, chắc
có lẽ tiểu tướng đành cam bái hạ phong, không dám so đấu với Lý đại
nhân. Tuy rằng tiểu tướng chỉ là một Đô chỉ huy sứ nhỏ nhoi, nhưng trong gia tộc cũng may mắn được coi như nhân tài kiệt xuất về mặt kiếm pháp.
À, mà hình như tiểu tướng nghe nói Lý đại nhân chưa từng sử dụng kiếm,
nếu như so tài kiếm thuật có phải là khiến Lý đại nhân thua thiệt quá
chăng?”
“Kiếm thuật? Trần đại nhân nói đúng. Bổn tướng chưa từng
sử dụng kiếm bao giờ, tuy nhiên dùng dao mổ trâu mà giết gà thì quá lãng phí, bổn tướng quyết định dùng dao chặt thịt gà đấu kiếm với Trần đại
nhân. Trần đại nhân thấy thế nào? Ha ha ha.” Lý Thông cười ha hả, khiến
cả đội quân thân tín thuộc hoàng tộc nhà Lý cùng phá lên cười vang thích thú.
Khuôn mặt Trần Văn Đà xạm đen lại, hắn hừ lạnh: “Lý đại
nhân quá lời rồi. Mặc dù tiểu tướng muốn luận bàn, cũng không cần dùng
cách đó để khi nhục tiểu tướng chứ. Như vậy mọi người lại bảo tiểu tướng chiếm tiện nghi của Lý đại nhân mất. Tiểu tướng đề nghị Lý đại nhân
dùng đao làm vũ khí là tốt nhất.”
Lý Thông rút soạt thanh đao bên hông, xoay một vòng trên đầu, hào sảng
nói: “Tốt, một lời đã định. Bổn tướng sẽ cho Trần đại nhân được chứng
kiến Cuồng Phong Đao Pháp của gia tộc họ Lý. Các ngươi mau giãn ra thành vòng tròn, để bổn tướng thoải mái luyện đao. Ha ha, Trần đại nhân, mời
đại nhân cẩn thận.”