“Cho vào.” Một giọng nói có phần trẻ trung, nhưng tràn đầy nội lực và tự tin vọng ra từ trong thư phòng. Người vừa nói là Chương thành hầu Trần
Tự Khánh, trước mặt hắn được đặt hàng đống công văn, thư từ của gia tộc. Quản lý cả gia tộc khổng lồ nào phải chuyện đơn giản, cả ngày hắn đều
ngập chìm trong công việc, thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn là điều xa xỉ đối với tộc trưởng của thế gia vọng tộc.
Lão quản gia mở rộng cửa phòng, người áo đen từ từ bước vào, vạt áo khoác dài kéo lê dưới
đất kêu sột soạt phá tan bầu không khí yên tĩnh của thư phòng. Đợi cho
người áo đen vào hẳn, lão quản gia đóng cửa, đứng cách xa thư phòng
ngưng thần canh gác.
“Em trai, em đã tới, chuyện gì hệ trọng đến
vậy?” Trần Tự Khánh nhíu mày cất tiếng hỏi, hai tay đặt lên bàn, đầu
ngẩng cao, đôi mắt sáng ngời chớp động, phản chiếu ngọn lửa ánh đèn đuốc chập chờn, khác hẳn bộ dạng khiêm nhường trên điện chầu.
Ánh mắt âm u sâu hun hút của người áo đen thoáng dao động, gã mở miệng nói, âm
thanh phát ra rin rít qua kẽ răng như người ta đang chà xát hai thanh
kim loại vào nhau: “Hắn đã thay đổi.”
Trợn tròn đôi mắt, Trần Tự Khánh thất thần bật ra một câu vô nghĩa: “Cái gì!?” đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Không hồi đáp, người áo đen gật mạnh đầu tỏ ý khẳng định lời vừa nói. Trần Tự Khánh khẽ co giật ngón tay cái, rồi nắm chặt bàn tay lại, gằn giọng:
“Kể chi tiết mọi chuyện.”
Hai người Trần Tự Khánh và người áo đen ở trong thư phòng trò chuyện với nhau gần một canh giờ. Không ai biết
họ đã nói với nhau những gì, chỉ là đến khi người áo đen rời phủ, trời
đã là nửa đêm. Ngay giữa đêm khuya thanh vắng, Trần Tự Khánh ban lệnh mở cuộc họp tối cao của gia tộc. Không hổ là gia tộc hùng mạnh, mệnh lệnh
vừa ban ra, những thành phần chủ chốt của gia tộc họ Trần tức tốc đến
Nghị sảnh đường.
Nói rằng không có người bất mãn thì tất nhiên là không phải. Giả dụ như một ông già là trưởng lão của gia tộc bị bệnh
mất ngủ, trằn trọc suốt đêm mới mơ gặp chị Hằng, vừa nhìn thấy kiều diễm dung nhan của mỹ nữ, đã bị người đưa tin lôi khỏi giấc mộng ngọt ngào,
hỏi làm sao mà không tức giận cho được. Hay là nhân vật có máu mặt trong gia tộc như Trần Thừa đang song phi hai ái thiếp, vừa đến giai đoạn gay cấn, núi lửa phun trào thì bị người đưa tin thông báo, làm cho thằng em của hắn ỉu xìu ngay tắp lự. Quá xấu hổ, hắn chạy ra tát cho tên đưa tin mấy phát mới nguôi cơn giận.
“Có chuyện gì mà mở cuộc họp tối
cao lúc nửa đêm thế này hả chú Khánh, anh biết chú cực khổ vì gia tộc
rất nhiều, thế nhưng nhiều lúc anh thấy chú cứ thích chuyện bé xé ra to
đấy.” Trần Thừa ngồi trên ghế đầu tiên nằm ở dãy bên trái, gõ ngón tay
lóc cóc xuống mặt bàn, hậm hực bảo. Hắn vẫn luôn bực bội vì chuyện mình
không được làm tộc trưởng. Tại sao một người anh cả như hắn luôn phải
chịu lép vế trước thằng em cơ chứ? Hắn không phục. Nhưng biết làm sao
được, di chúc của cha đã viết rõ rồi, hắn đành phải ấm ức nhận mệnh.
Liếc qua Trần Thừa đang bừng bừng lửa giận, Trần Tự Khánh vững vàng an tọa
trên ghế thái sư, khẽ nhếch mép, nhìn bằng nửa con mắt, tiếp theo đánh
giá lướt qua gương mặt của chín vị trưởng lão. Gọi là trưởng lão gia
tộc, tuy nhiên không phải tất cả đều là người già, trong số đó cũng có
người trẻ tuổi, dựa theo năng lực và cống hiến cho gia tộc, họ được cất
nhắc vào vị trí trưởng lão, có quyền hành to lớn trong gia tộc. Trần Tự
Khánh chứng kiến vẻ trầm ổn của những vị còn lại, hắn tươi cười nói:
“Các vị trưởng lão, thành thật tạ lỗi cùng các vị, giữa nửa đêm đã gọi
các vị đến đây như thế này, là Tự Khánh không phải, nhưng... Đại sự có
biến, liên quan đến kế sách trăm năm, hưng thịnh tồn vong của dòng tộc
họ Trần chúng ta. Với thân phận tộc trưởng, ta đề nghị tất cả các vị
ngồi đây nghiêm túc hoạch định kế sách tương lai.”
Ngưng lời hồi
lâu, cảm nhận được những biến hóa trên nét mặt của các trưởng lão, kể cả ông anh Trần Thừa với bản tính nóng nảy đã yên ổn hơn, Trần Tự Khánh
tiếp lời: "Các vị trưởng lão, ta vừa mới nhận được tin xấu. Các vị chú ý lắng nghe.”
Kế đó Trần Tự Khánh kể lại toàn bộ những gì mà hắn
nghe được từ người áo đen. Không ai hay biết thân phận chính thức của
người áo đen này, chỉ có duy nhất tộc trưởng mới hiểu rõ về con người
thần bí ấy.
Rầm!
Đập tay lên bàn, Trần Thừa đứng phắt dậy, oang oang cất tiếng: “Giết Lý Huệ Tông, đăng cơ xưng đế luôn đi, anh
không hiểu tại sao chú cứ mãi chần chừ không quyết, lực lượng gia tộc
của chúng ta đã cực kỳ hùng mạnh, quét mắt khắp thiên hạ, còn ai địch
lại anh em họ Trần chúng ta nữa.”
Trần Tự Khánh trợn mắt quát
lớn: “Câm miệng. Ở đây ai là tộc trưởng hả? Đã cho phép ngươi nói chưa
hả? Mau ngồi xuống, còn lớn tiếng ồn ào, gia pháp xử lý.”
“Vâng,
thưa tộc trưởng.” Trần Thừa ngồi xuống, ngoan ngoãn như con mèo con, ủ
rũ gục đầu, tuy vậy trong tận đáy lòng hắn đang nhen nhóm ngọn lửa phừng cháy càng lúc càng mãnh liệt.
“Có vị nào có cao kiến gì hay không, mời các vị nói.” Trần Tự Khánh gác hai tay lên tay ghế thái sư, uy nghiêm lên tiếng.
Trưởng lão Trần An Bang ở hàng ghế bên trái, hắn là người trầm ổn kín đáo,
luôn nhìn vấn đề dưới mọi góc cạnh, rất được Trần Tự Khánh thưởng thức,
hắn khẽ hắng giọng: “Khụ, theo ý kiến của tôi, chúng ta không nên giết
Lý Huệ Tông. Nếu như chúng ta giết Lý Huệ Tông ngay lúc này, sẽ gặp rất
nhiều bất lợi, mà kẻ được hưởng lợi lớn nhất lại chính là Tô Trung Từ.
Vì nguyên nhân gì, tôi thiết nghĩ mọi người ở đây chỉ cần để ý một chút
là hiểu được.”
Trần An Bang là con trai của Trần Hoằng Nghi, còn
Trần Tự Khánh gọi Trần Hoằng Nghi là chú ruột. Gật đầu tán thưởng, Trần
Tự Khánh phân phó: "An Bang nghe lệnh, ngay bây giờ nhanh chóng về Hải
Ấp báo tin cho chú Hoằng Nghi biết tin tức tại kinh thành, gấp rút súc
tích lực lượng, nghiêm cẩn đề phòng, thường xuyên giữ liên lạc với kinh
thành, không được gián đoạn."
"Tuân lệnh tộc trưởng." Trần An Bang đứng dậy, cúi đầu nhận mệnh, đi nhanh khỏi nghị sảnh đường.
"Còn chúng ta sẽ ở lại bàn bạc kế sách đối phó tình hình hiện tại, sau đây
tôi sẽ trình bày một số kế hoạch, mời các vị trưởng lão nghe và cùng
nhau nghị luận. Đầu tiên chúng ta hãy bàn kế đối phó Tô Trung Từ." Trần
Tự Khánh nói.
Quên hẳn vừa rồi bị Trần Tự Khánh nạt nộ, Trần Thừa ngẩng đầu lên, buột miệng mắng chửi: “Một tên vong ân bội nghĩa, kiêu
ngạo háo sắc, sớm muộn gì cũng gặp họa sát thân.”
“Hắn chết là
đương nhiên, nhưng không được loạn động. Hãy cứ coi như chưa có gì xảy
ra. Ta đề nghị dụng kế Tá Đao Sát Nhân. Tới khi đại thế đã định, một
lưới bắt hết.” Trần Tự Khánh cười lạnh lẽo.
Sau đó Trần Tự Khánh
cùng các vị trưởng lão bàn bạc rất lâu, tới giữa canh tư cuộc họp tối
cao mới được tuyên bố tạm dừng. Trước khi mọi người ra về, Trần Tự Khánh nhắm mắt cúi đầu âm trầm niệm: “Vì vinh quang. Vì gia tộc.”
“Vì
vinh quang. Vì gia tộc.” Những người trong đại sảnh đồng thanh lặp lại.
Âm thanh của họ đan xen, hòa quyện vào nhau, trầm hùng mà vang dội, len
lỏi khắp nghị sảnh đường.
Bên ngoài, màn đêm tĩnh mịch, cô liêu như muốn che giấu những âm mưu đen tối đang dần bộc lộ giữa chốn kinh thành phồn vinh hoa lệ.