Nghe tiếng hét của gã gia đinh nọ, hai tên đang đứng kỳ quái quay đầu
nhìn ra phía sau. Đã trễ, Lý Hạo nhún mình về phía hai gã gia đinh đang
ngẩn ngơ, hai tay Lý Hạo nắm vào hai bên đầu, táng mạnh vào nhau.
Bụp.
Hai cái đầu giống như hai trái dưa hấu bị đập mạnh, xương sọ vỡ nát, máu
tươi kèm theo tương não nhầy nhụa bắn ra tung tóe. Hai cái xác không đầu phún phún máu ở phần cổ, lúc lắc ba cái, đổ ập về phía trước. Máu vương khắp người Lý Hạo, máu văng cả ra tận chỗ hai gã gia đinh ở phía xa.
Một giọt máu rơi vào mặt gã cao thủ, một giọt máu rơi vào tay gã kia.
Gã kia hoảng loạn cực độ, hàm răng va vào nhau lập cập, gã muốn kêu mà kêu không ra tiếng, chỉ nghe tiếng rên rỉ ư ư trong cổ họng. Gã vẩy vẩy
cánh tay, ngồi phệt mông dưới đất, chân đạp loạn, lết lết, lùi về phía
sau. Một mùi khai nồng nặc hòa lẫn mùi máu tanh tưởi bốc lên, dưới mông
gã xuất hiện vũng nước vàng khè, thì ra gã chết nhát kia quá sợ hãi, tới nỗi đái hết ra quần.
Lý Hạo cười nanh ác, quệt máu dây trên khuôn mặt, bước từng bước về phía gã cao thủ, cất tiếng âm u như tử thần đòi mạng: “Mày, xứng đáng đánh
với tao ba chiêu, lên đi.”
Không nói không rằng, gã gia đinh đập
mạnh hai tay nện lên mặt đất, mượn lực bật người, từ trên cao gã đấm
mạnh về phía Lý Hạo, tiếng gió vù vù theo quyền phong của gã. Lý Hạo
đứng yên tại chỗ nghênh chiến, đấm thẳng vào nắm đấm của gã kia.
Rắc.
Tiếng xương vỡ vụn phát ra. Hai đấm chạm nhau, gã gia đinh rên lên đau đớn,
cảm giác nhức nhối truyền từ các khớp ngón tay lộng tận óc. Gã rơi tự do xuống đất. Lý Hạo chuyển đấm thành trảo chộp vào ngực gã.
Thấy
sắp bị năm ngón tay Lý Hạo ghim vào tim, gã gia đinh uốn người lộn nhào
một vòng, vững vàng tiếp đất. Ngay lúc ấy, gã trợn trừng mắt nhìn ngón
tay như con độc xà mổ thẳng vào cổ họng. Ngón tay ấy xọc sâu trong cổ
họng, chuyển thành móc câu, xoay một vòng, mới kéo mạnh ra.
Ọc ọc!
Máu từ cổ họng gã gia đinh phun thành vòi dội vào áo Lý Hạo. Hai tay gã gia đinh ôm cổ họng, giật giật vài lần, sau đó buông tay, ngửa đầu ngã
phịch xuống, âm thanh từ cổ họng gã gia đinh hãy còn vang lên nghe như
tiếng suối đang óc ách chảy.
“Không tệ, có thể né được đòn Hổ Vồ
Mồi.” Lý Hạo tán dương gã gia đinh vừa bị hắn chọc thủng họng. Hắn
chuyển ánh mắt tới gã gia đinh đang run như cầy sấy ở góc tường, từ từ
đi đến.
Gã gia đinh thấy tên hung thần kia tiến về phía mình, dựa hẳn vào tường, tay cào vào mép tường, chân chống đất đẩy cho người lui
lại. Gã rất muốn đứng lên mà chạy, nhưng gã không thể chạy. Cả hai chân
đã không còn điều khiển được, chúng hoàn toàn tê liệt, gã lắp ba lắp
bắp: “Đ... đ... đ... đại... đại.. nh.. nh... nhân... th... tha... tha... mạng.”
“Suỵt...” Lý Hạo đặt tay dọc vành môi, đến sát bên cạnh
gã gia đinh, quỳ xuống bằng một chân, gã nói qua hơi thở: “Im nào, đừng
sợ, ngươi chẳng hiểu đâu, ngươi chẳng hiểu gì hết. Trẫm có thể giết cả
nhà ngươi, cả vợ con ngươi, cả cha mẹ ngươi, dòng tộc ngươi. Nhưng trẫm
vốn thiện lương, nhân từ. Cái chết của ngươi chính là để cứu mạng cả
chín họ nhà ngươi. Thế nào hả? Ngươi có lời rồi, còn trẫm lại lỗ vốn. Nể tình cái câu xin tha mạng của ngươi, trẫm hạ chỉ, cho ngươi chết được
toàn thây.”
Gã gia đinh mặt cắt không còn giọt máu, thở không ra
hơi, đạp chân càng ngày càng quyết liệt. Gã lắc đầu quầy quậy: “Không... không.”
Một tay Lý Hạo bịt mồm gã gia đinh, một tay nắm lấy cổ, vặn mạnh.
Cụp.
Tiếng xương cổ gãy giòn tan, gã gia đinh tuyệt khí, đôi mắt
mở lớn trợn trừng, gã chết không nhắm mắt. Lý Hạo đưa tay vuốt lên mắt
gã, thì thào: “Yên nghỉ, người anh em.”
Cởi phăng áo gã gia đinh, Lý Hạo lau chùi sạch máu tươi trên mặt và tay, rồi vứt lại cái áo trùm
lên mặt xác chết. Hắn một mặt cởi quần áo của hắn, một mặt đi đến bên
cái xác ở phía ngoài, lột sạch quần áo không dính máu, mặc lên người.
Không hề nhìn lại, Lý Hạo rời khỏi con hẻm, bóng dáng hắn khuất dần
trong màn đêm u tối.
* * * * * * * * * *
Nửa vầng trăng
treo cao, đêm về khuya lạnh dần. Một người mặc áo choàng đen trùm kín
đầu, cúi gằm mặt, lầm lũi tiến về tòa phủ đệ to lớn, trên cổng tòa phủ
đệ có khắc hai chữ vàng tráng lệ mà sâm nghiêm, Trần Phủ. Tới trước
cổng, hai tên bảo vệ canh cổng giơ tay chặn lại, cất tiếng hỏi lạnh
nhạt: “Ngươi là ai, muốn gặp người nào, biết nơi đây là đâu không?”
Người áo đen không đáp lời, móc từ trong túi áo choàng tấm thiếp bài màu đen, giơ lên cho hai người canh cổng xem. Người bên trái có vẻ còn trẻ, hững hờ nói: “Áo Đen. Nghĩa là cái quái gì? Ngươi đưa cho ta xem cái này làm gì hả? Biến đi, đây là phủ đệ họ Trần, không phải nơi để ngươi náo
loạn.”
Người trung niên đứng bên phải giữ vai người thanh niên
kia lại, trầm tĩnh nói: “Khoan đã. Tấm thiếp bài này... cậu nhanh chóng
vào nói với quản gia cặn kẽ mọi chuyện, đi đi.”
Đoạn người trung
niên quay sang người áo đen cung kính lên tiếng: “Mời đại nhân đứng đợi
một lúc. Phiền đại nhân, mong đại nhân thông cảm.”
Vẫn im lặng,
người áo đen gật đầu biểu lộ đã hiểu, không có ý muốn trò chuyện với
người trung niên bảo vệ. Người thanh niên thấy người trung niên kia
nghiêm túc như vậy, hắn không dám chậm trễ, xoay người đi vào phủ. Chốc
lát sau, hắn đi ra cùng với một ông già đầu tóc hoa râm, mắt ưng, lưng
thẳng, bước đi nhanh nhẹn, không chút biểu hiện của người già, đó chính
là quản gia của phủ đệ họ Trần.
Đứng trước mặt người áo đen, lão
quản gia lại không hề kiêu ngạo, giơ tay hướng vào trong phủ tỏ ý mời:
“Áo Đen đại nhân, mời ngài vào, tộc trưởng đang đợi ở thư phòng.”
Người áo đen khẽ gật đầu, phất tay. Lão quản gia hiểu ý đi trước dẫn đường,
người áo đen thinh lặng theo sát lão quản gia. Đến trước cửa thư phòng,
lão quản gia đứng ngoài cửa, nói vọng vào: “Bẩm tộc trưởng, Áo Đen đại
nhân đã tới.”