Tuy rằng trong lòng kích động, nhưng Trương Linh Tuyền vẫn phải nghi
ngờ. Hai người đã cố gắng rất nhiều lần mà không thể nào ra khỏi đây
được, hy vọng rồi lại thất vọng, nhiều lần như thế làm Trương Linh Tuyền có cảm giác nhụt chí.
- Tôi không nói đùa? - Trương Hải nghiêm túc nói:
- Chị biết hôm nay tôi bị làm sao không?
- Bị làm sao? - Trương Linh Tuyền nghi hoặc vô cùng.
- Tôi bị cúm!
- Vậy thì sao? - Trương Linh Tuyền lại càng không hiểu!
- Haiz! Có lẽ chỉ ở trong này nhiều, ít ra ngoài nên không cảm thấy.
Nhưng tôi cũng sống ở đây hơn một năm rồi. Trong một năm này, tôi bị cúm hai lần, mỗi lần cách nhau năm tháng. Với cái thân thể này, tuy không
nói là bách bệnh bất xâm nhưng cũng có kháng tính rất mạnh, vì vậy tôi
mới tìm hiểu nguyên do. Kết quả, tôi nhận thấy vào thời điểm đó, không
khí chợt lạnh hẳn xuống, các luồng khí lạnh cũng bắt đầu dịch chuyển,
tạo thành gió lạnh cắt da cắt thịt. Nhưng sau khi cái lạnh qua đi, nơi
này sẽ có thời gian khoảng mười ngày đến nửa tháng trở nên ấm áp. Theo
tôi thì thời điểm đó chính là lúc chúng ta rời khỏi nơi này.
Trương Linh Tuyền nghe được thì như bắt được chút hy vọng, nhưng nàng cũng không dám quá tin tưởng:
- Cậu có chắc không?
- Không chắc! - Trương Hải trả lời dứt khoát:
- Dù sao thì cũng mới chỉ có hai lần bị cúm, cách nhau năm tháng, bây
giờ là lần thứ ba, cũng cách lần trước năm tháng! Hôm nay tôi đã cảm
nhận rất kỹ càng khí hậu, nhận thấy có gió rít cực mạnh, nhiệt độ hạ
thấp. Tôi đoán có lẽ cũng giống hai lần trước, sẽ có một khoảng thời
gian ấm áp để chúng ta rời đi.
Còn một đống lời mà Trương Hải chưa nói, theo hắn thì tình trạng này
diễn ra như kiểu gió mùa, không khí dịch chuyển từ áp cao đến áp thấp.
Nơi lạnh thế này thì là áp thấp, gió sẽ bắt nguồn từ đây thổi đi nơi
khác, nhưng chính nhờ thế mà màn sương và hàn khí nơi đây cũng được
chuyển di một phần, đem lại một đoạn thời gian ấm áp ngắn ngủi. Nhưng lý thuyết như thế nói ra thì có ích lợi gì? Cứ dùng thực tế để chứng minh
là cách tốt nhất.
Trương Linh Tuyền trầm ngâm một chút, thở dài một hơi rồi nói:
- Theo cậu đoán thì bao giờ chúng ta có thể rời đi?
- Ba ngày nữa! - Trương Hải cũng không chắc lắm:
- Cũng có thể sớm hơn đôi chút, nhưng chắc chắn phải hơn hai ngày.
Trương Linh Tuyền nghe thế thì thở phào một hơi, dường như dự đoán của
Trương Hải đã làm cho nàng hài lòng, nàng khẽ vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn, lầm bầm nói:
- Hai ngày là đủ rồi, không cần quá lâu…
- Chị nói cái gì vậy? - Trương Hải nghi hoặc không thôi.
Sắc mặt Trương Linh Tuyền chợt trở nên dịu dịu đi, nhẹ nhàng nói:
- Cậu có biết, cả cái xác rồng này đều là bảo vật hay không?
- Biết! - Trương Hải gật đầu:
- Da có thể làm giáp, xương có thể làm binh khí, sừng và răng cũng không kém phần giá trị… Nhưng chỗ này là nhà của chúng ta, phá hoại nó thì
sống vào đâu chứ? Hơn nữa… bây giờ có muốn thu lại thì cũng muộn rồi.
Trương Linh Tuyền nghe thấy ba chữ “nhà chúng ta” thì chợt đỏ mặt, nhưng nhanh chóng giấu mặt đi một hướng khác, nhẹ nhàng nói tiếp:
- Có lẽ cậu cũng đã biết rồi, tôi ở nhà suốt ngày thì càng hiểu rõ hơn
về cái xác này. Có lẽ lúc chúng ta đến đây, con rồng này cũng chưa chết
được bao lâu, cùng lắm cũng chỉ đến hơn một năm là cùng. Trên xác rồng
vẫn còn ẩn chứa hỏa linh lực của nó trước khi chết, nhờ đó mới giữ được
độ ấm. Nhưng qua một năm này, hỏa linh lực ngày càng suy yếu, thân thể,
cốt cách của xác rồng cũng bị hàn băng ảnh hưởng, dần hao sạch năng
lượng tích tụ được khi còn sống. Vì thế, bây giờ cái xác này gần như đã
là vô dụng, không có nhiều giá trị nữa.
- Bây giờ chúng ta không sống ở miệng rồng nữa, mà đã đi sâu vào bên
trong, bởi vì nhiệt độ ở miệng rồng đã không còn đủ. Theo cái tốc độ
phân hủy này, khoảng chừng nửa năm nữa là cái xác rồng sẽ thành một khối băng của nơi đây.
Trương Hải gật đầu đồng ý với những phân tích của Trương Linh Tuyền. Dù
sao nàng cũng ở nhà suốt ngày, quan sát những chuyện này cũng không có
gì lạ.
- Nhưng vẫn còn một thứ có giá trị! - Trương Linh Tuyền cười nhẹ.
- Thứ gì?
- Tim rồng! - Nói đến thứ này, trong mắt của Trương Linh Tuyền còn lóe lên cả sự thích thú.
- Tim rồng thì sao? - Trương Hải vẫn chưa hiểu! Cũng khó trách, tên này
cả hai kiếp làm người có biết bộ dạng thật của con rồng nó ra làm sao
đâu. Đến giờ mới được chứng kiến thì lại biến thành cái xác, hắn không
hiểu gì là phải. Còn về vụ da rồng xương rồng thì chỉ là chém gió từ mấy tiểu thuyết, chẳng may trúng được thôi, còn tim rồng để làm gì thì hắn
chịu.
- Cậu đúng là đồ thiếu kiến thức! Ở trường giáo viên dạy cậu cái gì vậy
hả? - Trương Linh Tuyền nhìn thấy thần sắc chẳng đáng của Trương Hải mà
muốn tát cho hắn mấy cái.
- Chị cũng coi như là giáo viên của tôi đó!
- Còn biết thế cơ à? Sao cậu không tôn trọng tôi một chút, gọi thưa cô
đi? Lúc nào cũng chị chị chị chị, cậu tự hỏi xem cậu cho coi tôi là giáo viên không?
Trương Hải câm nín.
Chẳng lẽ lại nói chị đã dạy tôi được cái gì? Nhưng như thế thì quá đả kích Trương Linh Tuyền rồi.
Dù sao thì khái niệm về giáo viên của Trương Hải và khủng long giới cũng có sự khác nhau. Theo Trương Hải, người nào chỉ dẫn cho hắn, chỉ điểm
cho hắn, dạy hắn phải làm thế nào thì mới là thầy. So với Trương Linh
Tuyền, Trương Hải nguyện nhận Liên Hương Nhu làm thầy hơn.
Gì vậy? Sao lại nhớ đến Tiểu Hương Nhu nhỉ? Không được! Cô ta làm sao mà làm thầy mình được? Thật vớ vẩn!
Thấy Trương Hải trầm mặc, Trương Linh Tuyền cũng không nói đến vấn đề
này nữa. Dù sao quan hệ bây giờ của hai người cũng khá là lộn xộn, chẳng ra cái bối phận gì, thôi thì mặc kệ đi. Hơn nữa, chuyện về rồng này
cũng không phải thứ đem ra dạy phổ cập, họa chăng chỉ có mấy người lớn
trong nhà kể truyền thuyết cho con cái mà thôi.
- Tim rồng, nhất là tim rồng lửa, đó là vị trí chứa sức mạnh tinh thuần
nhất của cả thân thể nó. Sở dĩ cái khối thân thể này duy trì được nhiệt
độ, đó là do tác dụng của tim rồng bên trong. Từ đó có thể thấy được,
tim rồng lửa này có tác dụng giữ độ ấm, cực kỳ hữu dụng khi đi trong môi trường hàn băng thế này. Trước đây tôi không muốn động đến nó, bởi vì
nó còn đó thì thân thể này vẫn có thể làm một cái nhà, nhưng bây giờ sắp đi rồi, mang theo nó để phòng thân cũng không tồi.
Còn một câu Trương Linh Tuyền chưa nói, đó chính là tim rồng lửa có khả
năng trợ giúp người tu luyện hỏa hệ như nàng, giúp tăng tốc độ hấp thu
năng lượng trong trời đất, từ đó tu vi sẽ tiến triển nhanh hơn.
- Vậy sao lần trước chị không mang nó theo? - Trương Hải hỏi. “Lần
trước” mà hắn nói chính là lần hai người đi lên phía bắc, Trương Linh
Tuyền ngất xỉu đó.
- Tôi quên mất! - Sắc mặt Trương Linh Tuyền có vẻ không được tự nhiên.
Trương Hải bĩu môi:
- Đừng tưởng tôi không biết, trước đó chị cũng chẳng hiểu quái gì về con rồng này. Về sau nhàm chán mới mở sách ra nghiên cứu, bây giờ nói lại
cho tôi. Thế mà trước đó còn bao tôi thiếu kiến thức, học ở trường thì
ai dạy mấy thứ này chứ?
Trương Linh Tuyền như bị nói trúng tim đen, nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ
bừng, giơ đôi phấn quyền nhỏ bé lên đuổi giết Trương Hải, làm hắn chạy
nhặng lên như con thỏ vậy.
Một lúc sau.
Hai người đã bắt đầu đi sâu vào bên trong. Thân thể con rồng này cũng
không phức tạp gì lắm, cứ đi thẳng theo đường thực quản là được rồi. Đi
đến nửa đường, Trương Linh Tuyền dừng lại nói:
- Được rồi, từ đây đục thủng thực quản của nó ra, thoát ra khỏi đường
tiêu hóa là có thể tìm được tim rồng. Theo tôi thì vị trí này chuẩn xác
rồi đó, bởi vì nhiệt độ chỗ này ấm lên nhiều rồi.
Quả nhiên, Trương Hải cũng cảm thấy chỗ này khá ấm áp. Ngoài ra, hắn còn mờ mờ ngửi thấy một mùi vị hôi thối từ sâu trong “đường hầm” này, chắc
hẳn bên dưới là vị trí dạ dày rồi.
Nhưng đục thủng cái thực quản này cũng đâu có dễ.
Đây là thân rồng nha! Cứng rắn vô cùng, đâu phải cứ muốn đục là đục.
Cũng may, đây là bên trong thân thế, chứ nếu là lớp da của con rồng này
thì còn vất vả hơn nữa.
Trương Hải lấy ra một món vũ khí từ trong không gian trữ vật. Thứ này là một thanh kiếm to bản và dày, Trương Hải lấy được ở trong Nhãn Động
không ít những thứ thế này, lôi ra dùng tạm cũng khá là thuận tay.
Sau nửa ngày hì hà hì hục, Trương Hải cũng đã đục được một cái lỗ vừa
người chui, đang thở hồng hộc thì Trương Linh Tuyền đang ngoan ngoãn như tiểu cô nương đứng bên cạnh lại nói ra một câu làm hắn tức muốn thổ
huyết:
- Không tồi không tồi! Vốn tôi còn định cho cậu mượn Tiềm Hỏa Thương của tôi để làm cho nhanh, không ngờ cậu lại hăng hái như vậy, mới nửa ngày
đã làm xong rồi.
Trương Hải trợn tròn mắt nhìn nàng, có niềm xúc động muốn đập đầu vào
đậu hũ để tự sát. Hắn sống với loại người gì thế này? Có đồ tốt không
mang ra mà trợ giúp, lại giấu nhẹm đi, còn bảo mình hăng hái nữa chứ?
Đúng là làm cho hắn tức chết mà!
Trương Linh Tuyền nhìn vẻ mặt như ăn phải ruồi nhặng của Trương Hải thì
thầm thấy hả hê trong lòng, nở nụ cười khanh khách, leo ra khỏi cái
đường hầm ấy bằng tư thế của một cô bé tinh quái vừa thắng trận.
Trương Hải bất đắc dĩ vô cùng, nhưng còn chưa kịp cất bước thì đã nghe
thấy tiếng kêu hoảng sợ của Trương Linh Tuyền. Tinh thần hắn chấn động,
vội vàng nhảy ra ngoài. Đập vào mắt hắn là cảnh Trương Linh Tuyền đang
ôm lấy cánh tay, né về một bên, đằng sau nàng là một đoàn hỏa diễm nóng
hừng hực, tốc độ di chuyển nhanh như chớp.
Mắt thấy đoàn hỏa diễm kia sắp lao thẳng vào người Trương Linh Tuyền,
bất thình lình lại có một bóng người xẹt qua, ôm ngang lấy eo nàng rồi
nhảy đi mất. Ngọn lửa kia cũng vì thế mà đánh hụt, chợt khựng lại trong
tích tắc.
Sau đó, một tiếng rồng gầm vang lên. Tiếng rồng gầm không lớn, nhưng lại như truyền thẳng đến từng tấc sâu trong linh hồn, làm Trương Hải thấy
chấn động.
- Long Hồn!
Trương Linh Tuyền thốt lên, thần sắc có chứa sự hoảng sợ.
Sao lại có long hồn?
Phải rồi, chỗ này là chỗ nhiều năng lượng nhất trong cái xác, có thể con rồng này đã dồn hết phần linh hồn còn lại vào đây, nhằm duy trì một cơ
hội sống sót cuối cùng! Mình quá bất cẩn rồi
Trương Linh Tuyền hoảng sợ cũng là có lý do.
Nàng là người tu thân.
Trong khi tu luyện, thân thể là một nhân tố vững chắc để bảo vệ linh
hồn, bởi vì thân thể có khả năng làm vỏ bọc, ngăn chặn sự cuồng bạo của
năng lượng từ trường bên ngoài, nhưng thân thể lại bị linh hồn lực dễ
dàng xuyên qua, nhờ thế mà linh hồn mới có thể thông qua thân thể đế hấp thụ từ lực, thực hiện quá trình tu hồn.
Cũng do đó, trong giao chiến thì linh hồn lực chính là khắc tinh của người tu thân.
Tại sao?
Vì linh hồn lực có thể xuyên thấu thân thể, mà linh hồn của người tu thân lại yếu ớt không chịu được, phải chịu đả kích cực lớn.
Đây cũng là lý do mà lúc trước, Cún có thể dây dưa với cả năm trưởng lão nhà họ Trương.
Và đó cũng là lý do mà Trương Linh Tuyền thấy hoảng sợ long hồn tới như vậy!
P/S: Một người tu luyện có ba phần Thân - Hồn - Khí
Thân bảo vệ hồn khỏi năng lượng từ trường khi tu luyện, nhưng lại bị
linh hồn lực xuyên thấu, vì thế, trong giao chiến thì Tu Thân sợ Tu Hồn.
Hồn bảo vệ khí trong kinh mạch khi tu luyện, nhưng khí đạo lại có thể
đồng hóa năng lượng của linh hồn lực (linh hồn lực là một dạng năng
lượng có sinh mệnh, có ý thức). Do đó, trong giao chiến thì Tu Hồn sợ Tu Khí.
Khí có thể toát ra, bao bọc và bảo vệ thân thể, giống các cao thủ nội
công Trung Quốc vậy. Nhưng khí thì lấy uyển chuyển, âm nhu, công kích
vào kinh mạch là chính. Khí lại khó mà xuyên qua cơ bắp được cường hóa
đẳng cấp cao của người tu thân. Ngược lại, dùng khí đạo ngạnh kháng lực
vật lý của người tu thân sẽ rất dễ bị đánh vỡ khí hộ thân, một khi đó
thì thân thể yếu ớt sẽ bị công kích cho tàn tạ. Do đó, trong giao chiến
thì Tu Khí sợ Tu Thân.
Tất nhiên, kết quả giao chiến còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Ví dụ
như người Tu Hồn ngáo ngơ, không biết giữ khoảng cách thì vẫn có thể bị
mấy tên vũ phu Tu Thân một quyền đấm chết… Hoặc là, ví như người có khí
đạo ở đẳng cấp quá cao, dùng lực vật lý không công phá nổi thì Tu Thân
cũng phải thất thủ trước Tu Khí!