Trương Hải nhìn chằm chằm vào long hồn đang công kích mình kia, chân vẫn di chuyển liên tục, không hề dừng lại.
Sau một hồi dây dưa, cuối cùng Trương Hải cũng coi như hiểu được sức mạnh của long hồn này.
Cũng thường thôi!
Không phải là Trương Hải coi rẻ một con rồng, mà là khối hồn phách này
không được đầy đủ, có lẽ đã bị đả thương từ trước khi chết, hoặc là
tiêu tán theo thời gian, sức mạnh giữ lại cũng chẳng có bao nhiêu cả.
Trương Linh Tuyền là người tu thân, lực công kích vật lý rất mạnh, nhưng lại không có hiệu quả với long hồn. Lại thêm cả nguyên tố công kích của Trương Linh Tuyền là hệ hỏa, gần như vô dụng với con rồng lửa này,
chẳng trách nàng lại hoảng sợ như thế.
Lại thêm cả năng lực đặc thù của công kích linh hồn, đó chính là gây sợ
hãi ảo giác cho tâm tình đối thủ, Trương Linh Tuyền lại gần như không có lực phản kháng, đúng là cực kỳ bất đắc dĩ.
Nhưng đối với Trương Hải, long hồn này có khi còn là món ngon.
Năng lượng ẩn chứa trong long hồn này là nguyên tố hỏa hệ trộn lẫn với
linh hồn lực, nói là thuốc bổ cho kẻ vừa tu thân vừa tu hồn như Trương
Hải cũng không sai. Hơn nữa, con rồng này chắc là cũng sống ở vùng quanh đây, hấp thu ký ức của nó, việc tìm đường sẽ được hỗ trợ một phần.
Nhưng hắn đang định giải quyết thì lại dở khóc dở cười phát hiện ra
Trương Linh Tuyền đang ôm chặt lấy tay mình, bộ ngực đầy đặn đang áp sát vào đó, thân hình run run cũng làm hai khối tròn mềm mại ấy run theo,
cảm giác thật là mĩ diệu…
- Buông tôi ra có được không! - Trương Hải lên tiếng, giọng nói có thể hơi gấp gáp.
- Đừng bỏ tôi lại, tôi sợ lắm… - Sắc mặt Trương Linh Tuyền đã tái mét
lại, trong mắt tràn ngập sự khủng hoảng. Trương Hải đoán chắc là do nàng chịu công kích linh hồn của long hồn kia, khiến tâm thần không ổn định
nên mới vậy, cũng chẳng trách nàng được gì. Nhưng hắn đâu có biết,
Trương Linh Tuyền trở nên như thế là vì… nàng sợ ma!
Thật đáng sợ, vừa rồi cái đốm lửa ma chơi kia lao về phía mình, mồm há
ra phả thứ mùi tử khí nồng nặc, nhiệt độ thì cao nhưng lại tạo cho
Trương Linh Tuyền cảm giác lạnh cả sống lưng. Nàng từ nhỏ đã sợ ma, cực
kỳ sợ ma, vì thế nàng mới chuyên tu hỏa hệ, bởi vì nàng nghe nói, ma quỷ sợ ánh sáng…
Nếu mấy lão già trong nhà biết lý do Trương Linh Tuyền cố gắng tu luyện là như thế thì không biết sẽ có cảm tưởng gì…
- Chị không buông ra thì tôi giải quyết nó kiểu gì? - Trương Hải đã bắt đầu nhăn nhó như ăn phải ớt.
- Giải quyết? - Trương Linh Tuyền sửng sốt, nhưng sau đó lại run lên:
- Đừng có đùa! Ma quỷ kỳ dị lắm, đánh nó không được, chém nó không xong. Hơn nữa lúc nào cũng nó cái âm thanh rít gào sởn tóc gáy, mặt con nào
con nấy đều ghê tởm vô cùng, hốc mắt thì thối nát, lưỡi thì thè lè… híc
híc…
Trương Hải vốn không sợ nhưng nghe bà cô này miêu tả với giọng âm trầm
khủng bố thì cũng thấy nổi cả da gà, nếu cho nàng về thế giới hiện đại,
đi kể chuyện ma thì có khi còn đắt khách hơn cả bác Nguyễn Ngọc Ngạn
nữa.
Mặc dù nói thế nhưng Trương Linh Tuyền cũng buông lỏng tay Trương Hải
ra, thần sắc vẫn có sự nghi ngờ, nhưng nàng cũng đành phải tin hắn.
Hơn nữa, thằng bé con năm nào bây giờ đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Cả
một năm qua, nàng đã chứng kiến hắn làm rất nhiều việc, tuy rằng không
thấy tận mắt, nhưng từ những thành quả mà hắn đạt được thì Trương Linh
Tuyền cũng có thể đoán ra.
Bây giờ thì nàng cũng hiểu, tại sao đám Trương Hải có thể thoát ra khỏi
nanh vuốt của chằn tinh ngày đó. Chỉ riêng một Trương Hải đã có thể xử
lý tốt như vậy, cộng thêm cả mấy đứa kia nữa, chẳng phải sẽ tăng cường
hơn nhiều sao? Mà còn một việc Trương Linh Tuyền vẫn chưa hỏi, đó là
chằn tinh xuất hiện giúp đỡ Trương Hải hôm đó, nàng đã nhìn thấy nó,
nhưng vẫn nghi hoặc không thôi. Nàng không hiểu Trương Hải làm cách nào
mà kiếm được một con chằn tinh cường đại như vậy.
Trương Hải được buông ra thì nhanh chóng vọt lên phía trước, thân hình cũng bị bao phủ bởi một lớp áo giáp mỏng.
Áo giáp này nói ra thì chỉ là một bộ đồ rộng thùng thình che kín toàn
thân mà thôi. Mặc dù cũng có tác dụng bảo vệ thân thể, nhưng mà uy lực
cũng không lớn, dù sao đây cũng chỉ là đồ biến thân bình thường. Trương
Hải làm thế cũng là để cho không có nhiều người biết được bộ dáng sau
khi biến thân của mình.
Nhưng hắn không biết, làm thế này lại càng giống giấu đầu lòi đuôi, bởi
vì mỗi tộc đều có một dạng thiết kế đồ biến hình cho riêng mình, tất
nhiên, chủ nhân mỗi bộ đồ có thể sáng tạo riêng ra, nhưng nhìn chung vẫn có phần giống với khuôn mẫu.
Còn bộ đồ của Trương Hải thì sao? Hoàn toàn là một tấm áo choàng, hình
dáng chẳng đâu vào đâu! Dù hắn có ngu ngốc cũng không đến mức không biết hóa ra đồ của Trex tộc chứ? Chỉ có một lý do, đó là hắn dùng không hợp
mà thôi, và dùng không hợp cũng đồng nghĩa, biến thân của hắn không
giống với những Trex tộc khác.
Mà đúng là dùng không hợp thật, bộ đồ kia được thiết kế phần trên cứng
ngắc, rắn đanh, bởi vì chỗ đó là điểm yếu của Trex tộc. Nhưng như thế
lại làm hạn chế sự vận động của đôi tay, Trex tộc ít dùng tay, nhưng
Trương Hải thì khác.
Còn một điểm nữa, hai cánh nguyệt đao dưới chân đối với Trương Hải cũng
là trở ngại. Hắn xuất đòn hầu hết là tay chân kết hợp, tấn công liên tục không cho đối phương phản kích, nếu có hai cánh nguyệt đao ở đó thì lại thành sự vướng víu cho sự hoạt động của đôi tay, không ổn tý nào.
Dù sao cũng ít biến thân, dùng tạm cái tạo hình này cũng được…
Trương Hải lao về phía long hồn kia. Long hồn lúc này cũng vô cùng phẫn
nộ, nó đã cố gắng duy trì sinh cơ ở đây, tìm cho mình một cơ hội. Vốn
chỉ là tư tưởng viển vông, nhưng không ngờ lại có kẻ dám mò đến thật. Cơ hội như thế, nó nào chịu buông tha? Chỉ cần chiếm đại một khối thân
thể, dùng thân thể đó hấp thu năng lượng vào để chữa trị linh hồn này,
đến một ngày nào đó, nó có thể có thành tựu dùng hồn tái sinh, trở thành tồn tại như kiểu quỷ thần gì đó.
Vốn tìm được một khối thân thể đầy mùi hỏa lực, lại là kẻ tu thân có
linh hồn cực kỳ yếu ớt, con rồng này mừng như bắt được vàng, công kích
ngay không cần chần chờ.
Thế mà vẫn còn một kẻ ở đằng sau, không những kéo con mồi kia đi, lại
còn không hề bị ảnh hưởng bởi thuật công kích linh hồn của nó. Thậm chí
nó còn cảm thấy tất cả công kích của mình khi chạm vào người kia đều bị
đánh tan trong tức khắc, điều này làm nó vô cùng buồn bực.
Bây giờ, tên khốn nạn kia còn dám chủ động công kích nó, điều này làm hỏa long càng thêm phát điên.
Đôi mắt mờ ảo của long hồn trừng lớn lên, tỏa ra sự oán độc vô tận. Đó
không chỉ là sự oán độc với Trương Hải, mà còn là oán khí của nó với số
mệnh của mình. Chắc chắn nó vì sao đó mà bị chết oan, bây giờ nó không
những muốn sống, mà còn muốn báo thù.
Tên khốn kia dám ngăn cản nó, đáng chết!
Một tiếng rít gào kinh khủng làm cho thân thể con rồng rung lên bần bật, Trương Linh Tuyền bên kia đã tái nhợt cả mặt mày, bởi vì tiếng hét này
đã làm cho tinh thần nàng choáng váng, nhức đầu vô cùng.
Trương Hải cũng nhíu mày, nhưng chỉ hừ một tiếng là toàn bộ sự ức chế đã bị xua tan, ánh mắt nhìn long hồn kia càng thêm tà quái.
Con mẹ nó, năng lượng linh hồn cũng không tồi, đủ để đả kích người tu
thân cấp độ Phản Tổ thượng cảnh, còn lên Thần Thông cảnh có thể kiêm tu
trường phái khác, việc chống lại thứ này đã không còn nhiều vấn đề.
Còn nếu thứ này đánh với người tu khí… hắc, bé Kỳ nhà mình cũng đủ sức xử lý nó.
Còn về người tu hồn, chắc là khoảng Tự Giác trung cảnh là chơi được thứ này…
Còn về Trương Hải? Hắn bây giờ cũng thừa sức để hạ gục thứ này bất cứ lúc nào.
Tu vi của hắn sau một năm đã tăng tiến mạnh, bây giờ cũng đã ngang với
Tự Giác trung cảnh rồi. Tuy rằng không có sức đánh vượt cấp vượt kiếc
gì, nhưng hắn đúng là người mạnh nhất trong đám đồng cấp.
Khẽ vận dụng Dạ Xoa Ấn, toàn thân Trương Hải đã bị bao bọc bởi hình dạng quái đản, hoa văn quái đản, sức mạnh cũng bùng phát mạnh mẽ.
Tuy rằng Dạ Xoa Ấn là chiêu thức của “thân” nhưng cũng tạo nên một điều
kiện tốt nhất để phóng khí đạo ra ngoài. Trương Hải chỉ cần giật một
cái, thân hình rồng kia đã cứng ngắc lại, hai mắt lóe ra vẻ hoảng sợ.
Cả ba nguồn sức mạnh trong cơ thể Trương Hải bắt đầu sôi trào, lấy khí
đạo chủ động công kích, sức mạnh nguyên tố của thân điên cuồng phản ứng
lại với nhau, tạo ra năng lượng càng thêm cuồng bạo, linh hồn lực lại hỗ trợ, tăng cường hấp thu nguyên tố từ bên ngoài, làm quá trình tăng
cường cứ sinh sinh không dứt, nhất thời, sức mạnh của Trương Hải tung ra làm cho long hồn thấy sợ hãi.
- Gào! Khoan… - Long hồn phát ra tiếng gào thét thê lương, thậm chí còn
cả tiếng người run rẩy nữa. Nhưng nó còn chưa kịp giải thích lằng nhằng
gì, Trương Hải đã kéo mạnh một tiếng, trực tiếp thu nó vào trong bàn
tay, các hoa văn của Dạ Xoa Ấn nhanh chóng cuốn chặt nó lại, bóp nghẹt
một cái. Long hồn hoàn toàn tiêu tán, mọi việc giải quyết trong chớp mắt như vậy.
Trương Linh Tuyền trợn mắt há hốc mồm.
Nhanh như vậy…
Trương Linh Tuyền tự nhận rằng mình có ở trạng thái đỉnh phong cũng
không có ăn con rồng này nhanh như thế, thậm chí còn có thể bị đánh cho
thua chạy. Nhưng… thằng nhóc này…
Nhưng Trương Linh Tuyền cũng không nói gì! Vạn vật có tương sinh tương
khắc, long hồn có thể khắc nàng, vậy thì cũng có thể bị kẻ khác tương
khắc, như Trương Hải chẳng hạn.
Còn Trương Hải, lúc này hắn cũng đã thu hết năng lượng lại, nhắm mắt hấp thu tất cả của long hồn kia.
Tay khẽ nắm vào dây chuyền, vận công pháp truyền xuyên qua đó.
Lúc này, dây chuyền vốn có màu hổ phách chợt phát sáng lên, tách ra
thành ba màu đỏ lam vàng. Màu vàng vốn có vẻ hơi yếu thế đột nhiên tăng
mạnh, lấn sang hai màu còn lại, màu đỏ cũng có sự tăng cường, nhưng
không mạnh bằng màu vàng, riêng màu xanh thì đứng im, không nhúc nhích.
Một lúc sau, dây chuyền đã bình thường trở lại, hóa thành thứ màu hổ
phách như ban nãy, chỉ là hình như nó lại sáng ra không ít, trở nên sáng và hấp dẫn hơn vừa nãy nhiều.
Trương Hải mở mắt ra, miệng lầm bầm:
- Khí yếu quá! Bây giờ chỉ cần tu khí cân bằng với hai hệ kia là có thể chính thức dung hợp được rồi!
Trương Linh Tuyền nghe không hiểu gì cả, Trương Hải cũng không giải thích, chỉ tươi cười nhìn nàng, nói:
- Có hai tin tức, một tốt và một xấu, chị nghe tin nào trước?
- Tin tốt! - Trương Linh Tuyền trả lời mà không cần nghĩ ngợi.
- Tin tốt đó là tôi biết được một lối thoát ra khỏi Bắc Cực này, hơn nữa còn trùng hợp là trên đường thoát có Hỏa Linh Quả dành cho chị. Hơn nữa Hỏa Linh Quả này cũng là loại cao cấp, có lẽ là loại sống lâu năm, cực
kỳ hiếm có.
Trương Linh Tuyền mừng rỡ như điên, nhưng vẫn không quên hỏi:
- Còn tin xấu?
- Tin xấu đó là nơi đó có một đối thủ cực kỳ lợi hại trấn thủ ở đó! Tất
nhiên, đồ tốt thì càng khó giành giật! Hơn nữa, tôi cũng chỉ biết mỗi
một chỗ đó mà thôi, ngoài ra ở Bắc Cực này chẳng còn chỗ nào kiếm ra Hỏa Linh Quả cho chị nữa…
Trương Hải chậm rãi nói ra tin xấu làm cho sắc mặt Trương Linh Tuyền trở nên ngưng trọng.