Trương Hải nhìn kỹ thằng thanh niên thân tàn ma dại được
Trương Thái Biên kéo theo, chỉ cần liếc qua, kết hợp với một số tin tức
là Trương Hải có thể xác định, thằng đó chính là Trương Đàm Tú.
Bây giờ nhìn hắn thảm hại không chịu được, đầu tóc rối bù, quần áo rách
rưới, mặt đầy tro bụi, khóe miệng còn vương vài vết máu, còn sắc mặt thì tái nhợt, thần tình ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Trước đó ba ngày, Trương Hải thậm chí còn có ý định giết chết Trương Đàm Tú ngay để diệt họa từ trong trứng nước.
Nhưng sau khi suy nghĩ, hắn từ bỏ cái ý định đó.
Thứ nhất, tuy rằng Trương Đàm Tú có thù hằn với Trương Hải, cho người đi tìm, nhưng mà hắn đã trúng độc, sau này cũng chết chắc, chắc chắn không gây nên được sóng gió gì.
Thứ hai, nếu giết Trương Đàm Tú, vậy thì kế hoạch của mấy tên Bình quốc
kia sẽ thất bại, hơn nữa còn bị bọn chúng nhận ra ngay. Nên nhớ bọn này
đều là người tộc Tanys, sử dụng độc cực kỳ thành thạo, bọn chúng sẽ có
thủ đoạn để xem Trương Đàm Tú còn sống hay đã chết. Chặn được kế hoạch
đó rồi, nhưng ai mà biết bọn chúng có bày ra trò ma quỷ gì khác nữa hay
không?
Nếu để bọn chúng âm thầm ám toán, chi bằng nắm lấy cái kế hoạch mình
biết này, cho Trương Linh Tuyền âm thầm ngăn cản. Tin rằng bọn Bình quốc kia khi biết kế hoạch thất bại thì cũng đã muộn, không thể bố trí thêm
gì nữa.
Nhưng bây giờ, hình như mọi chuyện cũng không phải giải quyết đơn giản như Trương Hải vẫn nghĩ.
Trương Thái Biên kia cứ như một con khủng long nổi giận, mở miệng hét lớn lên:
- Trương Linh Tuyền, cô ra đây cho tôi, giải thích rõ xem tất cả những chuyện này là như thế nào?
- Anh Biên, bình tĩnh đã, chuyện này là em sơ xót, chưa báo cho anh!
Nhưng đây cũng là do chuyện chưa điều tra rõ ràng, em vẫn đang làm một
số kiểm tra, chắc ngày mai là sẽ có kết quả… - Trương Linh Tuyền rốt
cuộc vẫn phải đứng ra giải thích.
- Kết quả? Kết quả cái cục c#%$! Cô tưởng tôi không biết gì à? Thằng Tú
đã kể hết cho tôi rồi, cô vì một con bé rẻ mạt của tộc Sauro mà trở mặt
với thằng Tú. Giam nó lại không nói, lại còn tra tấn hành hạ nó đến mức
này, cô có còn nhân tính không?
- Anh Biên… Em.. - Trương Linh Tuyền còn định giải thích gì đó thì Trương Thái Biên đã ngắt lời.
- Cô không cần nói, để tôi nói cho hết đã! Trong đám học sinh của cô có
một con bé tên là Dương Thanh Kỳ phải không? Tôi đã điều tra rõ rồi, con bé đó là học sinh của cô ở Lục Diệp thành, không có gia thế và địa vị
gì. Sau đó lên kinh thành này, lại lẳng lơ đi làm “ca kỹ”! Đừng tưởng
tôi không biết, rất nhiều vụ sát hại các thiếu gia, công tử đều liên
quan tới con nhóc này, định học theo Hoàng Tịnh Như năm xưa sao? Nếu
không có kẻ nào đứng sau thì làm sao một đứa nhóc như nó dám làm như thế chứ? Bây giờ… kẻ ác độc đó lại vì một người ngoài mà ra tay với chính
cháu họ của mình, cô trả lời cho tôi! Kẻ đó có xứng đáng với long mạch
cao quý hay không?
Trương Linh Tuyền biến sắc.
Ở cách đó không xa, vài tên thuộc tộc Tanys nào đó cũng biến hẳn sắc
mặt. Kế hoạch của bọn chúng chỉ là làm náo loạn, không cho Dương Thanh
Kỳ vào không gian truyền thừa. Kể cả mặt dày vô sỉ, không cần lý do cũng được. Nhưng tên Trương Thái Biên này… sao lại đưa ra những lý lẽ như
thế chứ? Phơi bày ra như vậy chẳng phải là đưa Dương Thanh Kỳ vào tầm
ngắm của mấy gia tộc kia hay sao? Khốn kiếp!
Nhưng nghĩ kỹ lại, Dương Thanh Kỳ bị mấy gia tộc kia chĩa tầm ngắm, chắc chắn Trương Linh Tuyền sẽ đứng ra bảo vệ, mà kể cả nàng có buông bỏ thì bọn chúng cũng có cách đưa Dương Thanh Kỳ đi! Như thế này cũng khá
được, vì thế bọn chúng lại bình tĩnh, ngồi xem tiếp vở kịch này.
- Mẹ kiếp! Bà không chửi thì mày lại tưởng bà mày dễ bắt nạt! Đừng tưởng tao gọi mày một tiếng anh họ mà căng, nên nhớ, mày cũng chỉ là một
thằng bàng hệ mang huyết mạch thấp kém mà thôi! Tưởng kiếm được cái chức chấp sự là ngon à? Bây giờ tao nói cho mày biết, thằng con chó đẻ của
mày dám dùng thủ đoạn bỉ ổi để ám hại người khác, bà không nói! Nhưng nó còn định hạ độc để khống chế chính thằng bố nó, tức là mày đó, hạ độc
để khống chế mày, làm một số việc mờ ám trong cái lễ truyền thừa này!
Hơn nữa, chính bản thân nó cũng trúng độc, làm con rối cho kẻ khác. Bà
mày đang nghiên cứu xem đó là độc gì, chưa cho mày xem được, có thế thôi mà mày suy diễn cái rắm gì…
Trương Linh Tuyền tức giận vô cùng, bản tính mẫu bạo long bộc phát đến
cực hạn, xuất ra những lời nói cực kỳ thô tục và bá đạo. Đừng tưởng
thường ngày nàng vẫn giữ lễ nghĩa, ăn nói bình tĩnh có chừng mực, nhưng
nếu kẻ nào đã chọc tức nàng thì nàng sẵn sàng đốp thẳng vào mặt kẻ đó.
Nàng cần gì phải sợ bất cứ kẻ nào, đứa nào dám nói nàng không có lễ
nghĩa, nàng đập cho thằng đó một trận.
Trương Thái Biên cũng tức tối, mặt đỏ gay lên lý luận:
- Cô nói cái gì? Đồ không có phép tắc, vô giáo dục! Cô nói có bằng chứng gì không? Theo tôi hiểu thì chính cô đã hành hạ thằng Tú ra mức này.
Cho đến bây giờ miệng nó vẫn còn lẩm bẩm cái gì mà “Đừng đánh, cháu
không biết gì, cháu không nói…”. Cô còn giải thích cái gì nữa? Vừa rồi
cô nói là ngày mai giao kết quả điều tra cho tôi phải không? Ngày mai
thì con điếm kia đã đi mất rồi, tôi còn đòi người làm sao được? Bây giờ
tôi nói cho cô biết: Tôi không đồng ý cho con bé gọi là Dương Thanh Kỳ
đó vào truyền thừa! Tôi là chấp sự quản trực tiếp việc này, không nói
đến chuyện con bé đó là tộc Sauro, không biết chừng là gián điệp, mà chỉ riêng việc nó có liên quan đến nhiều vụ giết người như thế cũng đã đủ
lý do để ngăn cản rồi.
- Anh… anh có bị điên không hả? - Thái độ của Trương Linh Tuyền cũng hơi biến đổi:
- Việc Dương Thanh Kỳ được thông qua, được vào truyền thừa đã được mấy
người già trong dòng họ duyệt, anh thì có quyền gì mà quản?
- Quyền gì? Hôm nay tôi đứng ở đây, có mấy vị trưởng lão canh giữ cổng
vào làm chứng, tôi xem ai có thể cho con nhóc đó vượt qua?
Trương Linh Tuyền gần như tức phát điên. Nàng biết, mấy vị trưởng lão
canh giữ kia đều là cao thủ nhất lưu trong dòng họ, nhưng họ chỉ cho học sinh vào không gian truyền thừa khi chúng đã có được sự tán đồng của
tất cả mọi người. Bây giờ Trương Thái Biên đứng đây làm loạn, bọn họ sẽ
chờ cho đến khi ý kiến được thống nhất, nếu không thì Dương Thanh Kỳ
cũng không thể nào vượt qua được.
Lúc này, một đôi vợ chồng già lão ngồi ở cái bàn gần đó đứng dậy, cất giọng nói:
- Hai đứa thôi đi! Cãi nhau giữa đường giữa chợ thế này vinh quang lắm
hay sao? Có gì thì đóng cửa bảo nhau, hai bọn ta tuy không được xen vào
quyết định của hai đứa, nhưng có thể đứng giữa giúp phân tích đúng sai!
Đừng có đứng đây làm loạn lên chỉ vì cái việc thế này nữa!
Hai người này vừa nói vừa đưa mắt quét xuống bên dưới, quả nhiên thấy
mấy ngàn học sinh chưa kịp nhận truyền thừa còn lại đang nhìn họ với ánh mắt tò mò. Trương Thái Biên cũng biết việc này liên quan đến danh dự
của dòng họ, không nói nhiều nữa mà nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn nghe
lời hai vị trưởng lão.
Nhưng hắn đang định với tay kéo thằng con mình thì đột nhiên sắc mặt biến đổi.
Đâu rồi?
Nhìn quanh quất một chút, sắc mặt của Trương Thái Biên chợt tái xanh.
Chỉ thấy Trương Đàm Tú đang đứng ngay bên chiếc bàn mà hai vị trưởng lão vừa rồi đi, tay đang cầm mấy chiếc huy hiệu ở trên bàn, điên cuồng ném
lung tung tứ tán, một số cái còn rơi xuống vực. Thần tình của Trương Đàm Tú giống như thằng điên, vừa ném vừa hô hoán loạn cả lên, cộng với
ngoại hình của hắn thì ai cũng cho rằng Trương Đàm Tú vừa đi ra từ nhà
thương điên.
Trương Hải cũng biến sắc.
Nãy giờ chú ý đến Trương Thái Biên, nhưng hắn vẫn tập trung sự chú ý lên người của Trương Đàm Tú. Dù sao thì thằng này cũng trúng độc Hoảng Tâm
Xà, rất có thể bị bọn người kia khống chế làm chuyện gì đó.
Hai vị trưởng lão thì lại lạnh nhạt, nhìn tất cả những việc này, chân
cũng chẳng thèm di chuyển. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy một tia
sửng sốt trong mắt họ.
Vừa nãy họ cũng không để ý nhiều đến Trương Đàm Tú, thấy hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì cho rằng hắn bị điên, không cần phải xen vào.
Nhưng khi Trương Đàm Tú đến gần chỗ kia, họ đã nhận ra điều bất thường.
Có kẻ đang thao túng nó!
Và việc mà họ cần làm, đó chính là dò xét ra kẻ nào dám thao túng người
nhà họ Trương, chứ không cần phải ngăn cản Trương Đàm Tú. Bởi vì việc
hắn làm bây giờ không ảnh hưởng nhiều đến bọn họ. Chỗ huy hiệu kia cũng
chỉ còn mấy ngàn cái, cứ cho Trương Đàm Tú vứt hết đi cũng chỉ là việc
mấy đứa bé không được truyền thừa, đâu có ảnh hưởng nghiêm trọng bằng
việc kia chứ.
Nhưng Trương Hải thì không nghĩ thế.
Ngoại trừ huy hiệu của Trương Hải đang được Trương Linh Tuyền giữ, còn
sáu chiếc huy hiệu của tổ đặc biệt đều được đặt trên chiếc bàn đó.
Chúng cũng không phải bị trộn lẫn vào với đống còn lại, mà được để riêng ra, chứng minh rằng họ được đặc cách. Chỉ cần hai vị trưởng lão xác
nhận là sẽ được vào truyền thừa. Nếu Trương Hải cũng tham gia truyền
thừa, vậy thì chính tay hắn sẽ đặt huy hiệu của mình lên trước mặt hai
vị trưởng lão đó, chứng minh sự đặc cách của mình.
Lúc này, Trương Đàm Tú kia đã bắt đầu vơ đến chỗ huy hiệu của tổ đặc
biệt. Hắn cầm ngay cái của Dương Thanh Kỳ, chuẩn bị ném xuống vực.
Sắc mặt Trương Hải, Trương Linh Tuyền và cả mấy người kia đều tái lại.
Nếu như để hắn ném xuống như vậy, chẳng phải tất cả công sức đều thành
công cốc hay sao? Trương Hải bây giờ mới biết, thì ra bọn người kia còn
có hậu chiêu, không lợi dụng Trương Thái Biên được, vậy thì bọn chúng sẽ dùng Trương Đàm Tú để thực hiện mục đích, dù cách này hơi tiêu cực và
vô sỉ, nhưng có thể nói, bọn chúng khá là thành công.
Trương Hải động.
Cả Trương Linh Tuyền cũng động.
Trương Thái Biên cũng động theo.
Ba cái bóng nhanh như chớp hướng về vị trí của Trương Đàm Tú.
Nhưng Trương Thái Biên thì mang mục đích ngăn Trương Linh Tuyền làm tổn
thương đến con trai mình. Hai người kia lại mang mục đích ngăn cản
Trương Đàm Tú.
Nhưng Trương Thái Biên không ngờ, còn có một người như Trương Hải!
Hắn đánh ra một cước, ngăn cản bước tiến của Trương Linh Tuyền, nhưng
nhìn thấy bóng người màu đen kia thì chợt kinh hãi, hắn hét lớn lên:
- Khốn kiếp!
Thân hình Trương Hải còn chưa tới gần thì khí kình đã dao động mạnh mẽ,
từ người hắn toát ra một cỗ khí thế mỏng manh, nhưng không kém phần tinh diệu.
Trương Hải phất tay, một luồng khí kình bắn ra, đập thẳng vào cổ tay
Trương Đàm Tú làm cho hắn hét thảm một tiếng. Chiếc huy hiệu trong tay
cũng rơi xuống bàn, bản thân Trương Đàm Tú thì lùi lại hai ba bước.
Nhưng đằng sau hắn chính là vực sâu.
Trương Đàm Tú bây giờ như thằng điên, bước đi không vững, cuối cùng hụt chân một cái, ngã xuống vách đá.
Trương Thái Biên đang giao đấu với Trương Linh Tuyền như bị đả kích cực lớn, khóe mắt như nứt ra. Miệng gào lên:
- Khôngggg!
Nhưng Trương Linh Tuyền cứ bám lấy hắn như sam, không thể nào dứt ra
được. Trương Hải đánh hạ Trương Đàm Tú xong thì cũng nhanh chóng chạy
đến, cầm lấy sáu chiếc huy hiệu của tổ đặc biệt. Nhìn lướt qua một cái,
sau đó phất tay, ném chúng về vị trí của đám Dương Thanh Kỳ.
Sáu chiếc huy hiệu, nhắm chuẩn xác lên sáu số hiệu đeo trên cổ bọn họ.
Lúc này, hai vị Trưởng lão cũng đang phân tâm làm gì đó, lợi dụng thời
cơ này, ném Dương Thanh Kỳ vào không gian truyền thừa một cách nhanh
nhất có thể. Đến lúc đó thì mọi âm mưu của bọn người kia sẽ thất bại.
Còn bốn năm sau, khi đó Dương Thanh Kỳ có thể sẽ lại gặp phiền phức.
Nhưng Trương Hải hắn sẽ lại giống như lần này, giải quyết phiền phức cho nàng. Bởi vì… nàng chính là người con gái của hắn!