Họ chỉ thấy sự việc bên phía Trương Linh Tuyền và Trương Thái Biên có vẻ căng thẳng vô cùng, mọi sự chú ý đều dồn sang bên đó.
Cho đến lúc Trương Đàm Tú làm ra chuyện kia, sự chú ý của họ mới được chuyển rời, nhưng cũng chưa kịp làm ra hành động gì.
Lúc đó, một thân ảnh màu đen nhanh như chớp đánh hạ Trương Đàm Tú, lại
làm hắn rớt xuống vực. Sau đó, thân ảnh kia lại chộp lấy vài cái huy
hiệu, ném vô cùng chuẩn xác về phía số hiệu trên cổ và ngực họ.
Mấy người vô thức đưa tay ra bắt, nhưng mấy huy hiệu kia như được người
khống chế, lách một cái đã vượt qua phản ứng của họ, áp thẳng vào số
hiệu có họ.
Ánh sáng chợt phát ra cường liệt, thân ảnh của sáu người chợt bị một lực hút mạnh mẽ kéo một cái, biến mất sau cánh cửa ánh sáng đang lơ lửng
trên bầu trời.
Trong lúc Trương Hải làm việc đó, mấy vị trưởng lão cũng đã bắt đầu động.
Họ lao về một phía bên dưới đài, ở đây cũng phải có ít nhất năm trưởng
lão, bao gồm cả đôi vợ chồng già đang khuyên nhủ Trương Linh Tuyền kia.
Họ tách nhau ra, mỗi người truy theo một phương hướng. Chẳng mấy chốc,
những âm thanh thảm thiết đã bắt đầu vang lên, tiếng xương gãy, tiếng da thịt nứt vỡ cứ liên tục phát ra làm cho đám học sinh sởn tóc gáy.
Đó cũng là do Trương Hải kích vào người Trương Đàm Tú, cơn đau đã làm
tinh thần hắn dao động, sự khống chế của đám người kia cũng dao động
theo, nhờ đó mà mấy trưởng lão mới bắt được vị trí của bọn chúng nhanh
như vậy, nếu để thêm một lúc nữa thì chúng đã trốn mất rồi.
Sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, một lúc sau, mấy trưởng lão đã xách
về mấy tên mặc đồ học sinh, khuôn mặt thì che kín mít, mỗi tội chân tay
tàn tạ, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Tuy rằng đã bị khống chế, nhưng bọn chúng vẫn giương cặp mắt lạnh lùng,
oán độc như rắn rết nhìn chằm chằm vào mấy người nhà họ Trương.
Trương Thái Biên chợt ra một đòn, đạp thẳng vào bụng của Trương Linh
Tuyền, nàng đang phân tâm sang mấy trưởng lão nên bị dính đòn, lùi về
sau vài bước. Trương Thái Biên cũng không truy kích, mà lại nhanh chóng
chạy đến bên bờ vực, ánh mắt căng ra như muốn tìm hình bóng của Trương
Đàm Tú, đáng tiếc, dù hắn có cố mấy thì cũng không thể tìm được.
Còn Trương Hải, sau khi “bắn” huy hiệu cho tổ đặc biệt, hắn nhanh chóng
xoay người chạy mất dạng, bộ pháp khinh công cực kỳ thuần thục, thân
hình di chuyển như một cơn gió, chỉ cần vài giây thôi, hắn có thể rời
khỏi phạm vi của ngọn núi này.
Trương Thái Biên chợt hét lên một tiếng:
- Đứng lại! Đền mạng cho con trai ta! - Sau đó, hắn cũng nhảy dựng lên, truy đuổi theo phía Trương Hải.
Nhưng Trương Hải đã không còn nghe thấy nữa, bởi vì hắn đã chạy quá xa rồi.
Trong lòng Trương Hải thầm thở phào ra một hơi. Xem ra tốc độ vẫn là sở
trường của mình nha, tốc độ chạy thế này ít nhất cũng phải đến 500 km/h, ở xã hội hiện đại đã quá đủ làm người ta kinh hãi rồi. Chỉ cần vài giây nữa là rời được khỏi ngọn núi này, đến lúc đó lại kiếm một chỗ kín đáo, chuyên tâm tu luyện chờ bốn năm nữa đi đón Kỳ. Dù lúc đó có phiền phức
gì thì cũng có thêm thực lực để mà giữ an toàn.
Nhưng mọi tính toán của Trương Hải đã bị ngắt quãng.
Một tiếng cười thật phúc hậu của một bà lão vang lên, nhưng tiếng cười ấy lại làm cho Trương Hải sởn tóc gáy.
Hắn buộc phải dừng bước, trước mặt hắn, không biết từ bao giờ đã xuất
hiện một bà lão hạc phát hồng nhan. Tuy rằng tóc bạc trắng nhưng khuôn
mặt lại nhìn không ra bao nhiêu nếp nhăn, hơn nữa, bà còn sở hữu một nụ
cười rất hiền, làm cho người ta nhìn thấy mà như cảm nhận được tình cảm
của một người bà từ ái.
Nếu không phải vừa rồi Trương Hải đã nhìn thấy bà ta trong số các trưởng lão thì hắn đã cho rằng bà đến để giúp mình rồi.
Trương Hải kinh sợ trong lòng.
Vốn nghĩ rằng tốc độ của mình là hàng đầu, khó có ai đuổi kịp, nhưng
không ngờ bà già này nhanh tới vậy! Xem ra, mình đã quá coi thường cái
thế giới này, cũng quá coi thường một quốc gia như Bạo quốc rồi!
Kiếp trước, Trương Hải mới chỉ có tu vi tầng sáu của Tam Huyền, cũng
tương đương với thần thông cảnh, vậy mà đã mang sức mạnh kinh khủng, làm cho giới tu luyện cả thế giới kiêng kỵ, hơn nữa giết chết hắn cũng là
một điều khó khăn. Trương Hải cho rằng thế giới này cũng như thế, người
xuất sắc cũng chẳng được bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ như kiếp trước mà
thôi.
Nhưng hắn nhầm to rồi.
Cái thế giới hiện tại kia, mọi năng lượng trong trời đất đã suy thoái
nên sức mạnh mới kém cỏi như vậy, còn ở trong thời đại này, cả thế giới
vẫn còn rất trong xanh, tràn đầy năng lượng. Người tu luyện cũng phát
triển hơn. Không nói đâu xa, một mình bà già đứng trước mặt cũng có thể
chấp bốn người như “hắn kiếp trước”.
- Nhóc rất khá! Thủ pháp sử dụng khí công thật tinh diệu, tốc độ cũng vô cùng nhanh. Khi bà già này có tu vi bằng con, di chuyển được tốc độ một phần trăm như thế đã tốt lắm rồi… - Bà già nói.
“Tu vi bằng con” mà bà già nói là tu vi còn chưa đến Chủng Tộc cảnh mà
thôi. Như đã nói trước, vì Trương Hải tu luyện cả ba trường phái, cho
nên người ta chỉ cảm nhận được sức mạnh của hắn khá là thấp, chứ không
biết ba nguồn sức mạnh thấp kém ấy trộn vào nhau thì mạnh thế nào.
Hơn nữa, cách xưng hô thân mật này cũng làm cho Trương Hải chả biết nói gì.
Bà đang định bắt tôi lại cơ mà! Có phải bà cháu quái gì đâu mà xưng bà mới chả con?
- Lão già! Ông xem, thằng bé này có khí công tinh diệu lắm nè! Mang nó
về làm bạn với cháu mình cũng được đấy chứ! - Bà già chợt hô lên, Trương Hải cũng trầm mặt xuống, vì một thân ảnh đã bắt đầu hiện ra sau lưng
hắn.
Là một lão già, nhìn khuôn mặt có vẻ khá phúc hậu, cười cười gật đầu
nhìn bà già, sau đó, khi chuyển tầm mắt qua Trương Hải thì có vẻ yêu
thích, nhưng không phải là kiểu yêu thích với con người, mà là coi
Trương Hải như là một thứ công cụ hay ho vậy.
- Hai vợ chồng già các người cũng đừng có làm loạn! Thằng ranh con này
dám hại người của nhà họ Trương, không thể chấp nhận được. Tuy rằng
thằng phế vật kia cũng không đáng một xu, nhưng nếu chuyện chúng ta
không bảo vệ được con cháu, cũng không bắt hung phạm xử phạt truyền ra
ngoài thì danh dự nhà họ Trương vứt đi đâu chứ?
Lại một người nữa đến, Trương Hải nhíu mày càng chặt, bây giờ đã bị vây
ba phía rồi, chỉ còn một con đường là ở phía sau, cũng là đường quay lại trên núi mà thôi!
Nếu không chạy, để vòng vây bị khép lại thì khóc cũng không kịp!
Nghe mấy người này nói chuyện là biết muốn bắt mình về trừng phạt rồi,
dù biết khó mà chạy, nhưng chạy được đến đâu thì hay đến đó! Hơn nữa,
trên núi còn có rất nhiều người, có thể tạo điều kiện cho Trương Hải trà trộn…
Dứt khoát nghĩ như thế, Trương Hải vọt thân mình, chạy ngược về phía
sau. Mấy người già thế mà lại không bắt hắn, chỉ chăm chú quan sát.
Cách tu luyện của người khủng long chính là quan sát chiêu thức của
người khác để mà lĩnh ngộ. Tuy rằng Trương Hải yếu kém, nhưng khinh công của hắn lại tinh diệu đến cực điểm, mấy người già này cũng tự nhận
không bằng.
Tất nhiên, dù có khinh công tinh diệu nhưng vì tu vi quá cùi bắp, Trương Hải trong mắt họ chỉ giống như con chuột cố giãy dụa thoát khỏi vuốt
con mèo mà thôi.
Trương Hải còn đang chạy lên núi thì lại cảm thấy có áp lực đè nén trước mặt. Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bà già khác đang cười lạnh nhìn mình. Khí tức bà tỏa ra cũng băng hàn tới cực điểm, hiển nhiên là một
Trex tộc hệ băng hiếm có.
Trương Hải khẽ cắn răng, đằng sau có ba người, đằng trước có một người, hắn tình nguyện chạy về phía trước.
Chợt, bà già kia vung chân một cái, một luồng khí tức băng hàn bắn thẳng về phía Trương Hải. Hắn kinh hãi vô cùng, nhưng bây giờ đang đà lao về
phía trước, làm sao mà ngừng lại được?
Đảo Lộ Thức!
Trương Hải gào lên một tiếng, dồn toàn bộ linh hồn lực lại, tước đoạt
khả năng khống chế luồng khí băng hàn của bà già kia. Trong tích tắc sắp bị hàn khí phả trúng, Trương Hải hơi lách sang một bên, hàn khí cũng
chệch một chút sang phía còn lại, nhờ đó Trương Hải mới thoát được đòn
thế kinh khủng này.
Phụt!
Trương Hải phun ra một ngụm máu tươi, linh hồn đã bị tổn thương không
nhẹ. Bà già kia đâu phải là Trương Linh Tuyền, chiêu thức cũng không
phải thứ công kích hời hợt để rèn luyện lúc trước, mà đó là một chiêu
thức cực kỳ lợi hại. Cưỡng chế tước đoạt khả năng khống chế của bà ta,
dù chỉ trong tích tắc thôi nhưng cũng đủ làm Trương Hải trả giá đắt rồi.
Hơn nữa, dù đã tránh được nhưng cánh tay phải của Trương Hải cũng đã
nhiễm hàn khí, trở nên cứng ngắc, tê rần, nhất thời khó mà cử động linh
hoạt được.
Hàn khí cũng chỉ bị làm chệch hướng trong tích tắc, nhưng vẫn lao thẳng
về phía sau, nhằm vào mấy người già đang truy đuổi Trương Hải. Họ cũng
bất đắc dĩ, không muốn đón đỡ nên chỉ đánh né sang một bên.
Sắc mặt của cả bốn người trở nên kỳ dị vô cùng, ánh mắt nhìn về phía
Trương Hải càng thêm sáng rực rỡ. Lại là một chiêu thức cực kỳ tinh diệu nữa, hơn nữa, lại còn là hồn lực!
Song tu khí hồn sao?
Thằng nhóc này mới có tu vi gì? Mà mới được bao nhiêu tuổi chứ? Nhìn cái vóc người, cộng với da tay lộ ra, và cả một vài đặc điểm nữa, bọn họ
nhìn là đã phát hiện ra hắn không quá được hai mươi tuổi.
Tuy rằng tu vi lên cao, như đạt đến thần thông cảnh chẳng hạn, người tu
luyện có thể tu tập một trường phái khác, đạt đến mức độ song tu. Thậm
chí, họ còn suy đoán rằng thần tiên trong truyền thuyết kia tam tu cũng
không thành vấn đề.
Nhưng khi mới bước chân vào tu luyện, hầu hết mọi người đều phải bắt đầu từ một hệ duy nhất. Có một số thiên tài cực kỳ hy hữu mới song tu hai
hệ ngay từ đầu.
Mà Trương Hải hiển nhiên được họ nhận định là thiên tài như thế.
Nếu họ biết, Trương Hải dùng Tam Huyền Điển Bí để tam tu ngay từ lúc cơ
sở thì chắc kinh hãi mà rớt cả hàm. Nếu không khống chế được hắn thì
cũng tìm cách mà giết hắn đi cho rảnh nợ.
Trương Hải tiếp tục tiến lên, chẳng mấy chốc đã trèo lên đỉnh núi. Mấy
người già đằng sau dù có đuổi kịp, nhưng cũng không bắt hắn lại. Họ còn
muốn quan sát hắn cho thật kỹ, nhờ đó làm ra những lĩnh ngộ cho bản
thân.
Trương Hải nhanh chóng trà trộn vào trong đám học sinh đang nhốn nháo.
Hắn đang định dùng thủ pháp thay quần áo nhanh như chớp của mình thì ánh mắt lại trở nên đờ đẫn.
Một bàn tay khô gầy đặt lên vai hắn, nhìn ra đằng sau, tròng mắt của
Trương Hải co lại, bởi vì đó chính là vị trưởng lão còn lại.
Trà trộn cũng không thoát!
Xem ra lần này chỉ bộp chộp khinh suất, hơn nữa ra tay với Trương Đàm Tú hơi quá mà rước họa lớn rồi!
Trương Hải đứng im không nhúc nhích.
Bàn tay kia cũng vỗ vỗ hai cái, sau đó buông ra, chắc là chờ Trương Hải ngoan ngoãn mà đưa tay chịu trói.
Trương Hải đưa mắt nhìn quanh một chút.
Khi nhìn đến vị trí Trương Linh Tuyền, thấy nàng đang ôm ngực, hơi thở
phập phồng, chắc vẫn hơi đau vì bị Trương Thái Biên công kích ban nãy.
Tròng mắt của Trương Hải hơi lấp lóe cái gì đó, nhìn chằm chằm vào số
hiệu 4196 mà nàng đang cầm trong tay.
Hay là… chính mình cũng vào không gian truyền thừa? Tuy rằng mẹ đã nói
mình vào đó không có tác dụng gì, thậm chí còn nguy hiểm chết người,
nhưng… bây giờ chỉ còn con đường đó là lối thoát duy nhất!
Ánh mắt Trương Hải đanh lại, trong lòng đã quyết định chủ ý.